• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Dữu bị những lời nói khó hiểu của Trần Tễ làm cho nghẹn lời. Tuy nhiên, lần này cô tỏ ra khá bình tĩnh, nằm trong chăn, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ đen trên màn hình điện thoại.

Lạ lùng thay, cô lại cảm thấy font chữ như đang ửng vàng, có chút gì đó… biến thái.

Đối diện im lặng hồi lâu, Trần Tễ nhíu mày, lo lắng rằng liệu có phải lời nói của mình quá “phóng khoáng” khiến cô tức giận hay không.

Anh cau mày, suy nghĩ xem có nên bổ sung thêm gì đó hay không thì tin nhắn của Ôn Dữu đã đến.

Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dữu, Trần Tễ vội vàng ngồi thẳng người dậy, nheo mắt lại, anh nhắn tin hồi âm: [Mấy giờ về trường?]

Lời đề nghị Ôn Dữu gửi cho Trần Tễ xuất phát từ một phút bốc đồng, tuy nhiên cô cũng không hối hận lắm.

Cô đã đồng ý thử hẹn hò với Trần Tễ, vậy thì cần phải cho cả hai một cơ hội.

Trần Tễ hẹn cô muộn hơn Mẫn Hỉ Nhi và các bạn, đương nhiên cô không thể “bỏ bom” bạn bè, nhưng liên tục từ chối Trần Tễ, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.

Suy đi nghĩ lại, Ôn Dữu chỉ có thể hỏi anh có muốn đi xem phim vào tối Chủ nhật hay không.

Họ ăn trưa ở trấn cổ và trở về trường vào khoảng năm giờ chiều là muộn nhất. Cô có thể dành hai hoặc ba tiếng để đi xem phim cùng Trần Tễ.

Ôn Dữu: [Hai giờ xe xuất phát, đến trường khoảng năm giờ.]

Có xe buýt đi thẳng từ trường đến thị trấn cổ Khúc Khê không xa, mất khoảng hai tiếng đi xe. Ôn Dữu lo lắng vào Chủ nhật sẽ tắc đường nên nói dối thời gian một chút.

Sau khi hẹn Trần Tễ đi xem phim, Ôn Dữu lên mạng xem một số đánh giá về các bộ phim đang chiếu gần đây. Còn hơn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, gần đây không có phim nào đặc biệt hay.

Ôn Dữu đang phân vân chọn một bộ phim hay nhất trong số những phim tệ hại thì Trần Tễ nhắn tin cho cô: [Muốn xem phim nào?]

Ôn Dữu do dự: [Anh chọn đi, em xem gì cũng được.]

Trần Tễ như hiểu được suy nghĩ của cô: [Gần đây có phim mới ra, em không thích phim đó sao?]

Ôn Dữu sững người, thán phục khả năng đoán ý của anh: [Nhìn qua thì bình thường.]

Trần Tễ: [Vậy để anh chọn.]

Ôn Dữu gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc OK.

Hai người trò chuyện vài câu, Trần Tễ nói đang chơi bi-a với Trì Minh Tuấn ở ngoài, sau khi về nhà anh sẽ xem, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Ôn Dữu thoát khỏi hộp thoại một lúc nhưng không nhịn được lại mở lại hình đại diện con mèo đen nhỏ. Cô nhìn chằm chằm vào câu nói của Trần Tễ: [Anh đang chơi bi-a với Trì Minh Tuấn.] – Liệu có phải anh đang báo cáo lịch trình của mình với cô không?

Thời cấp ba, bạn cùng bàn của Ôn Dữu lén lút yêu một chàng trai ở lớp bên cạnh. Cô ấy thường xuyên phàn nàn với Ôn Dữu rằng, anh ta đi đâu cũng quên báo cho cô ấy biết, mỗi lần cô ấy đều phải đi tìm, mới biết được anh ta ở đâu.

Khi đó, Ôn Dữu đang yêu thầm Tống Ngôn Tĩnh, cô tạm thời chưa thể thấu hiểu nỗi bực bội của bạn mình. Sau khi lên đại học, cô và Tống Ngôn Tĩnh quen nhau hơn, Ôn Dữu bắt đầu cảm thấy mình hay lo được lo mất.

Đáng tiếc là, chuyện của cô và Tống Ngôn Tĩnh không rõ ràng, cô không có tư cách như những bạn học khác, nổi giận với anh ấy, hỏi tại sao anh ấy không báo cho cô biết anh ấy đang ở đâu.

Tất nhiên, Ôn Dữu không phải là kiểu người sẽ đi kiểm tra lịch trình của người khác.

Chỉ thỉnh thoảng nghe người khác kể về chuyện ngọt ngào với bạn trai, nói về việc bạn trai sẽ luôn báo cáo lịch trình với mình, đi chơi ở đâu, ở cùng ai đều sẽ nói một tiếng, coi mình là quan trọng, cô cũng sẽ ghen tị nhớ kỹ.

Ghen tị với tầm quan trọng của họ trong lòng người mình thích.

Trước khi qua lại thân thiết với Trần Tễ, Ôn Dữu hiếm khi cảm thấy mình quan trọng, là người xứng đáng được bạn bè, bạn cùng phòng hiện tại, ngoài gia đình quan tâm.

Bạn học cấp ba sẽ nể nang vì Dư Trình Tuệ là giáo viên trong trường, đối xử với cô cũng không tệ. Nhưng khi họ nói chuyện bí mật, lại ít khi nói cho cô biết, họ lo lắng cô sẽ mách Dư Trình Tuệ, mách các thầy cô khác.

Còn về phần Tống Ngôn Tĩnh, cô… thỉnh thoảng cảm thấy mình cũng khá quan trọng, nhưng có lúc lại hoàn toàn không.

Cho đến bây giờ, Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào tin nhắn rất đời thường này của Trần Tễ, mơ hồ cảm thấy như có thêm một người quan tâm đến mình.

Chỉ là cô tạm thời không thể xác định đây là thật hay là ảo giác. Cô nghĩ, cô cần một khoảng thời gian để quan sát.

Cùng lúc đó, ở bên kia, sau khi Trần Tễ và Ôn Dữu đồng ý xem phim, anh cất điện thoại di động đi, chơi vài ván với Trì Minh Tuấn trong phòng bi-a. Trì Minh Tuấn bị thua thảm hại có chút khổ sở, cậu ta ngừng chơi: “Không chơi nữa, về chơi game?”

Trần Tễ: “Không chơi.”

“Tại sao?” Trì Minh Tuấn hỏi: “Bao lâu rồi cậu không chơi game với bọn mình? Cậu là tên bạc tình bạc nghĩa.”

Nghe vậy, Trần Tễ cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Chẳng có gì hay ho.”

“Vậy cái gì hay ho?” Trì Minh Tuấn nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của anh khi chat với người khác, nghiêng người lại gần: “Trò chuyện với con gái hay ho à?”

Trần Tễ: “Cũng không phải.”

Trì Minh Tuấn nhướng mày, định gọi anh, Trần Tễ liền thản nhiên nói: “Nói chuyện với bạn gái tôi mới thú vị.”

Nói chuyện với con gái không thú vị, nhưng nếu cô gái đó là bạn gái của anh, anh sẽ thấy thú vị.

Trì Minh Tuấn vô tình phải nhìn bạn thân khoe ân ái, bực bội nhìn anh: “Trần cẩu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu yêu đương lại ra nông nỗi này.”

Trần Tễ không để ý đến cậu ta, quay người bước ra ngoài.

“Ơ.” Trì Minh Tuấn nhớ đến một vấn đề rất quan trọng: “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, bạn gái cậu rốt cuộc là ai?”

“Hừ.” Trần Tễ nhàn nhã liếc cậu ta một cái: “Tôi đã gợi ý cho cậu rồi.”

Trì Minh Tuấn nghẹn ngào, nói không nói nên lời: “Anh bạn, trong trường có nhiều nữ sinh như vậy, mỗi người có một gu khác nhau, cậu đưa ra một câu chung chung là dễ thương lại xinh đẹp, tôi làm sao đoán được là ai?”

“Đoán không ra thì đừng có tò mò.” Trần Tễ rất lạnh lùng.

Nghe vậy, Trì Minh Tuấn cũng không giận anh, lúc này ham muốn hóng chuyện của cậu ta lớn hơn mọi thứ: “Cậu cho thêm chút gợi ý đi, là khoa của chúng ta hay khoa nghệ thuật vậy? Khoa nghệ thuật hình như nhiều gái xinh hơn, nhưng cậu đâu quen ai bên khoa nghệ thuật…”

Cậu ta lải nhải bên cạnh Trần Tễ, nhưng không nhận được một lời gợi ý nào từ anh ta.

Câu lạc bộ bi-a nằm cách khu nhà nơi Trần Tễ ở không xa, đi bộ là đến được.

Trì Minh Tuấn đi theo Trần Tễ đến trước cửa nhà anh, Trần Tễ bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.

Trì Minh Tuấn cảm thấy khó hiểu khi bị anh nhìn chằm chằm: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Trần Tễ: “Tối nay cậu lại định ngủ đây à?”

Trì Minh Tuấn: “Ừ.”

Cậu ta trả lời một cách rất tự nhiên. Trần Tễ thuê một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, một phòng ngủ chính, một phòng làm việc. Nhưng phòng khách rất rộng, anh đã tự bỏ tiền thay chiếc ghế sofa trong phòng khách thành chiếc ghế sofa rộng hơn một mét, dài hơn hai mét để thoải mái hơn, còn êm ái hơn giường ký túc xá.

Vì vậy, vào cuối tuần hầu hết thời gian Trì Minh Tuấn đều thích chạy đến chỗ anh.

Cậu ta thường xuyên chiếm dụng phòng khách và ghế sofa của anh, cũng không thấy anh phản đối.

Hôm nay là chuyện gì vậy?

Trần Tễ im lặng hai giây, nói ngắn gọn: “Tôi hỏi bạn gái tôi đã.”

Cái gì?

Trì Minh Tuấn ngây người, trợn tròn mắt nhìn cánh cửa đóng kín, kinh ngạc nói: “Ý gì? Bạn gái cậu ở đây à?”

Nhìn thoáng qua khuôn mặt hóng chuyện của Trì Minh Tuấn, Trần Tễ thốt ra hai chữ khiến cậu ta thất vọng: “Không có.”

“Vậy cậu hỏi bạn gái cậu làm gì?” Trì Minh Tuấn không hiểu.

Trần Tễ không giải thích nhiều với cậu ta, chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Dữu, hỏi cô có phiền nếu Trì Minh Tuấn đến căn hộ ngủ không.

Ôn Dữu cũng ngơ ngác như Trì Minh Tuấn, nhắn lại cho anh một dấu hỏi.

Cô phiền cái gì?

Cô đâu có nửa đêm chạy đến căn hộ tìm Trần Tễ.

Trần Tễ lặp lại: [Phiền không?]

Ôn Dữu: [… Không phiền, đó là căn hộ của anh, anh muốn là được mà phải không?]

Trần Tễ: [Trước đây là vậy.]

Ôn Dữu sau đó mới nhận ra, tựa như cô hiểu được Trần Tễ hỏi ý kiến của cô là có ý gì.

Cô ngẩn người, vừa ngạc nhiên vì Trần Tễ chu đáo như vậy, vừa không nhịn được thầm mắng… Sao anh lại chắc chắn rằng sau này cô sẽ đến căn hộ của anh?

Ôn Dữu nghĩ, có chút không tự nhiên trả lời anh: [Không phiền, không nói chuyện với anh nữa, em phải đọc sách.]

Cô sợ nếu tiếp tục nói chuyện với Trần Tễ, chủ đề sẽ bị lạc hướng.

Trần Tễ: [Được.] 

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Tễ liếc nhìn người phía sau, vừa mở cửa vừa nói: “Lần sau đoán ra bạn gái tôi là ai, nhớ bổ sung hai chữ lương thiện và độ lượng.”

Trì Minh Tuấn: Nếu không phải mạng ở trường thực sự không tốt, tối nay cậu ta cũng không muốn chịu đựng sự sỉ nhục này.

Sự thật chứng minh, khi bạn cảm thấy nên đi thì nên đi.

Trì Minh Tuấn không bao giờ ngờ rằng, khi cậu ta rửa mặt xong chuẩn bị hẹn bạn chơi game online, Trần Tễ đột nhiên mở màn hình chiếu trong phòng khách bắt đầu xem phim.

Anh xem thì cũng thôi đi, anh còn thỉnh thoảng hỏi Trì Minh Tuấn bộ này thế nào, bộ kia thế nào, làm ồn đến mức Trì Minh Tuấn chơi game cũng không yên tĩnh được. Nhịn không được, Trì Minh Tuấn hỏi tối nay anh bị làm sao, anh lại nói đang tìm phim để xem với bạn gái vào Chủ nhật.

Đối với chuyện này, Trì Minh Tuấn giơ ngón giữa về phía anh. Người này yêu đương, yêu đến phát bệnh rồi.

Ôn Dữu không biết gì về những chuyện này, sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, ba người trong ký túc xá đã thức dậy.

Bến xe gần trường có hai chuyến xe buýt đi thị trấn cổ Khúc Khê vào buổi sáng, một chuyến lúc tám giờ, một chuyến lúc mười giờ.

Ôn Dữu và các bạn muốn đi chơi nhiều nơi nhất có thể, nên chọn chuyến tám giờ.

Từ trường học đến bến xe mất nửa tiếng.

Ba người lên xe ngồi ở hàng cuối cùng một cách suôn sẻ, đặt đồ đạc xuống, Trịnh Nguyệt Chân ngáp dài, mơ màng nói: “Tôi ngủ đây.”

Mẫn Hỉ Nhi: “Tôi cũng ngủ.”

Ôn Dữu cười: “Được.”

Mẫn Hỉ Nhi tỉnh táo hơn Trịnh Nguyệt Chân một chút, trước khi ngủ hỏi cô: “Dữu Dữu cậu không ngủ à?”

Ôn Dữu ừ một tiếng: “Tối qua tôi ngủ sớm, hai cậu ngủ đi, đến nơi tôi gọi.”

“Được.”

Còn vài phút nữa xe buýt mới khởi hành, Ôn Dữu quay đầu nhìn bầu trời mù mịt ngoài cửa sổ, thu hồi tầm mắt lấy cuốn sách từ vựng tiếng Anh ra chuẩn bị ôn từ, điện thoại trong túi rung lên.

Cô mở ra, Trần Tễ hỏi cô: [Lên xe chưa?]

Ôn Dữu nhìn thời gian, còn hai phút nữa mới đến tám giờ.

Thông thường sinh viên không có lớp học sẽ không ra ngoài, rất ít người dậy sớm vào cuối tuần.

Ôn Dữu chớp mắt: [Vừa ngồi vào chỗ, sao anh dậy sớm vậy?]

Trần Tễ: [Xác nhận một chút.]

Ôn Dữu: [Cái gì?]

Một lát sau, Trần Tễ gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Ôn Dữu khựng lại, bấm phát, sau đó đưa điện thoại sát tai, giọng nói hơi khàn khàn của Trần Tễ vừa mới ngủ dậy truyền vào tai, tê tê dại dại.

Anh nói: “Anh xác nhận xem bạn gái của anh có lên xe an toàn không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK