Ôn Dữu ngẩn ngơ nhìn thiếu niên thoáng hiện ra trước mắt, lờ mờ cảm thấy cảnh này như trong mơ. Chiều hôm nay khi ngủ trưa, cô đã mơ thấy cảnh này.
Cô không ngờ rằng giấc mơ đẹp của mình lại nhanh chóng trở thành hiện thực.
Trần Tễ đứng trước mặt cô, cúi mắt nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, khóe miệng nhếch lên, khẽ nói: “Bé yêu.”
Xung quanh toàn là người lạ, anh gọi cô không còn e dè.
Lông mi dài của Ôn Dữu khẽ run, nhẹ nhàng đáp: “Trần Tễ.”
Trần Tễ mỉm cười, giang rộng tay về phía cô: “Có muốn ôm một chút để cảm nhận không?”
Cảm nhận anh thật sự tồn tại.
Nghe lời anh, Ôn Dữu không chút do dự chui vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm, hơi thở của anh.
Vòng tay của anh thật quen thuộc, thật ấm áp, bao bọc lấy cô.
Ánh trăng đêm buông xuống, Trần Tễ ôm người trong lòng, lờ mờ như vớt được trăng dưới nước, anh nâng “mặt trăng” của mình lên, ôm lấy, để cô tìm được chỗ dựa, chỗ dừng chân trong nước.
Anh cúi đầu xuống, hơi khom người, má khẽ cọ xát vào gò má của cô, giọng nói rất nhẹ: “Anh đây.”
Ôn Dữu không nói gì, nhắm mắt lại, cố gắng chui vào lòng anh. Trần Tễ cười, đưa tay xoa đầu cô, ôm cô chặt hơn.
Trạm xe buýt gần đó có người đến người đi, hai người không quan tâm nhiều, chỉ ôm nhau thật chặt.
Thỉnh thoảng người đi đường sẽ ngoảnh lại nhìn họ, nhưng không nhìn rõ mặt cô gái, chỉ nhìn thấy đại khái khuôn mặt của chàng trai. Có người thấy bầu không khí ôm ấp của hai người quá đẹp, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cảm nhận được ánh mắt, Trần Tễ khẽ nghiêng đầu nhìn sang.
Người kia lúng túng cất điện thoại xuống, vội vã rời đi.
Ôn Dữu không biết chuyện này, cô vùi trong lòng Trần Tễ lấy năng lượng, cô hít một hơi thật sâu, mới ngước mắt lên nhìn anh: “Anh lái xe đến đây à?”
Trần Tễ lắc đầu, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô, ánh mắt đen láy nhìn vào mặt cô: “Không, ngồi xe đến.”
Ôn Dữu: “Xe hơi công nghệ?”
Trần Tễ nắm tay cô, gật đầu: “Cũng gần như vậy.”
Anh cúi mắt nhìn cô: “Giờ về nhà sao?”
“… Chưa về.” Ôn Dữu thoát khỏi sự ngạc nhiên khi anh thực sự xuất hiện ở Ninh Giang, ngước mắt lên nói: “Không phải anh muốn ăn hoành thánh à?”
Trần Tễ mỉm cười: “Đùa em thôi.”
Ôn Dữu: “Em đưa anh đi nhé.”
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, thành thật nói: “Vừa ăn tối xong, em vẫn chưa no.”
Bản thân cô không thích nhiều món ăn trong nhà hàng Tây, lại thêm chuyện của Dư Trình Tuệ và Lý Nguyên Châu, khiến khẩu vị của cô giảm sút mạnh. Ăn đại khái hai miếng, Ôn Dữu đã buông đũa xuống.
Ôn Dữu muốn ăn, Trần Tễ đương nhiên sẵn lòng đi.
Lòng bàn tay hai người áp sát vào nhau, anh nắm chặt tay cô: “Được thôi.”
Quán hoành thánh cách vị trí hiện tại của hai người không xa, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến.
Gió đêm cuối xuân thật dễ chịu, đặc biệt là ở thị trấn nhỏ Ninh Giang này. Buổi tối có rất nhiều người đi dạo, toát lên vẻ thoải mái.
Ôn Dữu đề nghị đi tản bộ, Trần Tễ không ý kiến.
Khi hai người đến quán hoành thánh, đã qua giờ ăn tối. Trong quán không có nhiều khách, Ôn Dữu và Trần Tễ tìm chỗ ngồi xuống.
Đã gọi xong món muốn ăn, Ôn Dữu mới nhớ ra phải hỏi Trần Tễ: “Anh sẽ ở Ninh Giang bao lâu?”
Trần Tễ nhìn xuống cô: “Em muốn anh ở đây bao lâu?”
“…?”
Ôn Dữu ngẩn người, suy nghĩ ba giây rồi nói: “Em muốn bao lâu thì anh sẽ ở đây bấy lâu sao?”
Trần Tễ cho cô câu trả lời khẳng định.
Ôn Dữu nhìn anh chằm chằm, rõ ràng chỉ mới không gặp nhau nửa ngày, bỗng dưng cô lại thấy Trần Tễ đẹp trai hơn rất nhiều, chững chạc hơn rất nhiều.
Trần Tễ đáp lại ánh mắt của cô, khẽ nhướng mắt: “Sao em nhìn anh như vậy?”
Ôn Dữu thành thật nói: “Bỗng nhiên em thấy anh lại đẹp trai hơn rồi.”
Trần Tễ cong môi, giọng nói pha chút trêu chọc: “Trước đây anh không đẹp trai à?”
“Trước đây cũng đẹp trai.” Ôn Dữu nói.
Hai người đang nói chuyện thì chủ quán mang hai tô hoành thánh ra bàn.
Phần của Ôn Dữu là cỡ nhỏ, phần của Trần Tễ là cỡ lớn.
Hoành thánh vừa mới nấu ra còn hơi nóng, hai người không vội ăn.
Đợi một lúc, Ôn Dữu nếm thử một cái: “Ngon quá, anh nếm thử đi.”
Trần Tễ gật đầu.
Hai người im lặng ăn hết hoành thánh.
Phần của Ôn Dữu không ăn hết, cuối cùng Trần Tễ dời phần còn lại của cô sang chỗ mình, ăn hết sạch. Anh hoàn toàn không hề chê bai phần thức ăn thừa của Ôn Dữu.
Bữa tối do Ôn Dữu thanh toán, cô kiên quyết.
Không đắt, nên Trần Tễ cũng không tranh với cô.
Ăn xong hoành thánh, màn đêm càng trở nên sâu thẳm hơn.
Lúc này Ôn Dữu mới nhớ ra hỏi Trần Tễ: “Anh đã đặt phòng khách sạn chưa?”
Kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, có rất nhiều du khách ngoại tỉnh đến Ninh Giang, nhiều khách sạn ở những địa điểm du lịch nổi tiếng đã kín chỗ từ lâu.
Trần Tễ lại nắm lấy tay cô: “Đã đặt rồi.”
Ôn Dữu hỏi: “Ở đâu?”
Trần Tễ nói tên một khách sạn.
Ôn Dữu thấy quen thuộc, nhưng trong phút chốc lại không nhớ ra chính xác vị trí.
Trần Tễ nhìn vẻ mặt suy tư của cô, không nhịn được bật cười: “Em muốn qua xem chút không?”
Nghe vậy, Ôn Dữu do dự vài giây: “Bây giờ á?”
Trần Tễ gật đầu: “Em không muốn đi à?”
Cũng không phải Ôn Dữu không muốn đi, điều cô không muốn bây giờ là về nhà.
Chỉ là, cô sợ về nhà muộn Dư Trình Tuệ sẽ hỏi nhiều.
Biết cô đang băn khoăn điều gì, Trần Tễ cũng không làm khó cô, anh cười khẽ, đưa tay khẽ búng vào trán cô: “Đùa em thôi.”
Anh nhỏ giọng: “Chúng ta đi dạo trước, rồi anh đưa em về nhà nhé?”
Ôn Dữu ngước mắt, mím môi nói: “Không vội đâu.”
Trần Tễ hiểu ý cô, anh im lặng vài giây rồi hỏi: “Em có thể về nhà muộn nhất lúc mấy giờ?”
Ôn Dữu: “… Mười giờ.”
Thực ra mười giờ có lẽ cũng đã muộn rồi, Dư Trình Tuệ chắc chắn sẽ gọi điện cho cô.
Bắt gặp ánh mắt lóe lên của Ôn Dữu, Trần Tễ hiểu rõ trong lòng, anh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đi dạo một chút, chín rưỡi anh đưa em về.”
Ôn Dữu gật đầu.
Thật ra Ninh Giang cũng không có gì để đi dạo, nơi đây không lớn, lại đang là buổi tối.
Hai người chỉ có thể đi men theo đường phố, đón làn gió đêm mát mẻ, thong thả tản bộ.
Khi sắp đến khu nhà, Ôn Dữu bỗng chú ý điều gì đó, cô nghiêng đầu nhìn sang một khách sạn đối diện bên đường.
Nhìn chằm chằm vào những chữ trên đó một lúc, cô quay sang nhìn Trần Tễ.
Trần Tễ nhướng mày, trên mặt nở nụ cười kiêu hãnh: “Vẫn bị em phát hiện ra.”
Ôn Dữu nín thở, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đặt phòng khách sạn ở đây?”
“Để tiện tìm em.”
Trần Tễ đặt phòng khách sạn rất gần khu nhà nơi Ôn Dữu ở, gần đến mức chỉ cần rẽ trái qua một con đường là có thể đến nơi, toàn bộ quãng đường đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.
Đây là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất khu vực này, cũng là nơi thoải mái nhất.
Khó trách khi nghe tên khách sạn, Ôn Dữu cảm thấy quen thuộc, hóa ra điểm quen thuộc nằm ở chỗ cô đã từng đi qua khách sạn này nhiều lần, chỉ là chưa bao giờ bước vào bên trong.
“Anh không sợ bị mẹ em phát hiện à?” Ôn Dữu bỗng dưng hỏi.
Trần Tễ nhướng mày: “Sợ chứ.”
Nói đến đây, anh tò mò hỏi Ôn Dữu: “Nếu mẹ vợ tương lai biết chúng ta đang hẹn hò, bà ấy có đánh gãy chân anh không?”
Nghe đến cụm từ ‘mẹ vợ tương lai’, vành tai Ôn Dữu nóng lên, có hơi buồn cười: “Có thể.”
Cô trả lời.
Nói xong, cô hỏi Trần Tễ: “Anh sợ không?”
Trần Tễ: “Cũng ổn.”
Anh nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần không phải đánh gãy chân em, thì không sao cả.”
Ôn Dữu sửng sốt, không nhịn được bật cười: “Trần Tễ.”
Trần Tễ gật đầu, véo mũi cô: “Em muốn nói gì?”
Ôn Dữu quay người, ôm anh một lần nữa, cọ nhẹ vào lòng anh, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Sao lại anh tốt thế.”
Trần Tễ cảm thấy lúc này cô cọ vào ngực mình giống như Tiểu Quýt, anh dở khóc dở cười, đưa tay vuốt ve đầu cô: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu: “Dạ?”
Trần Tễ cúi đầu, hôn lên tóc cô, khẽ nói: “Nếu ở nhà em chán, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.”
Thực ra anh muốn nói không phải chán, mà là nếu cô ở nhà không vui thì hãy đến tìm anh.
Tất nhiên, nếu cô vui cũng có thể đến.
Trần Tễ đến đây, chỉ muốn khi cô cảm thấy cô đơn sẽ có người để tâm sự, có nơi để trút bỏ tâm tư.
Anh không đến thì cô chỉ có thể ở nhà, tự mình tiêu hóa cảm xúc buồn bã.
Ôn Dữu hiểu ý anh, cô khẽ ừ một tiếng: “Được, ngày mai em sẽ đến tìm anh.”
Trần Tễ cười: “Ừm.”
Thời gian không còn sớm, Ôn Dữu không muốn dây dưa với Trần Tễ ở bên ngoài quá lâu.
Sau khi tạm biệt ở cổng khu dân cư, Ôn Dữu về nhà. Khi cô về đến nhà, Dư Trình Tuệ đã về rồi.
Hai mẹ con gặp nhau ở phòng khách, nói chuyện vài câu đơn giản, Ôn Dữu lập tức đi rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Ôn Dữu thức dậy, trong WeChat có tin nhắn của Trần Tễ và Dư Trình Tuệ.
Tối qua trước khi đi ngủ, Dư Trình Tuệ đã nói với cô rằng hôm nay bà ấy có việc phải ra ngoài, bảo cô tự lo bữa sáng và bữa trưa, tối bà ấy sẽ về.
Sau khi trả lời tin nhắn của Dư Trình Tuệ, Ôn Dữu suy nghĩ ba giây, chưa trả lời Trần Tễ.
Cô vén chăn lên thức dậy, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Rửa mặt xong mở tủ quần áo, Ôn Dữu tìm được một chiếc váy mà dì cô tặng cho cô vào năm ngoái. Chiếc váy này có màu xanh nhạt, quai vai rộng, kiểu dáng nụ hoa, chiều dài cũng tương đối ngắn, mặc vào trông như một bông hoa tulip màu xanh nhạt, hiếm gặp. Vừa trẻ trung vừa rực rỡ.
Ôn Dữu rất ít khi mặc váy kiểu này, ra ngoài còn có chút không quen.
May mà cô đã mang theo một chiếc ô che nắng, che khuất đi hơn nửa gương mặt, không để người ngoài nhìn thấy.
Bước ra khỏi khu nhà, cô như một chú chim sổ lồng, rạo rực như cô thiếu nữ mới lớn, tung tăng qua góc đường, đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, rồi che ô bước vào khách sạn mà cô đã từng đi qua nhiều lần.
Tối qua cô đã biết tầng và số phòng của Trần Tễ.
Vào thang máy một cách suôn sẻ, Ôn Dữu nhẹ nhàng thở ra, nhìn những con số tầng không ngừng tăng lên. Bỗng nhiên, cô hơi lo lắng.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Dữu cúi đầu bước ra, cô nhìn quanh một vòng, chuẩn xác đi đến trước cửa phòng của Trần Tễ.
Hít một hơi thật sâu, Ôn Dữu nhấn chuông cửa.
Người trong phòng nhanh chóng ra mở cửa.
Cửa bị kéo ra từ bên trong, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Vài giây sau, Ôn Dữu rõ ràng cảm thấy ánh mắt Trần Tễ nhìn mình có sự thay đổi, môi cô mấp máy, định nói gì đó, còn chưa kịp nói, người trong phòng đã nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô vào phòng.
Cửa đóng lại.
Ôn Dữu bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhận lấy nụ hôn vội vã của anh.
Rõ ràng chỉ mới một ngày không gần gũi, cả hai đã không thể nhịn được nữa.
Ôn Dữu nhắm mắt lại, theo bản năng đưa đầu lưỡi ra, để anh ngậm lấy, đáp lại anh.
Cảm nhận được sự chủ động của cô, động tác của Trần Tễ dừng lại một giây, sau đó lại càng quá đáng hơn, quấn lấy cô.
Anh hôn rất gấp gáp, rất sâu, khiến Ôn Dữu không có không gian để thở, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn, cả người tê dại.
Khi cô sắp không đứng vững, Trần Tễ bế cô lên bằng một tay, hôn cô đi vào phòng.
Phòng khách sạn anh đặt là phòng suite, có một phòng khách nhỏ, phòng ngủ nằm bên trong.
Thực ra vẫn còn rất sớm, sau khi nhắn tin cho Ôn Dữu vào buổi sáng, Trần Tễ lại thiếp đi trong mơ màng.
Mãi đến mười phút trước, anh mới tỉnh táo, định rửa mặt xong sẽ gọi điện cho cô, hỏi cô có thể cùng ăn sáng không. Kết quả là vừa rửa mặt xong, cô đã đến.
Vậy nên, rèm cửa sổ vẫn chưa kịp kéo ra, phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt lọt vào.
Trần Tễ đặt Ôn Dữu lên giường, chiếc váy hoa màu xanh nhạt trên người cô và ga giường trắng muốt tạo thành một sự tương phản rõ rệt, Trần Tễ cúi đầu nhìn, ánh mắt sâu thẳm u ám, có chút tình cảm không thể nói rõ.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Ôn Dữu có chút chịu không nổi.
Cô thở hổn hển, vành tai bắt đầu ửng đỏ, ngay cả làn da trắng nõn trên người cũng nhuốm màu đỏ ửng.
“Anh…” Cô đã thoa son trước khi đến, bị anh hôn loạn xạ, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Đừng nhìn em như vậy.”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, đáp lại một cách khẽ khàng, sau đó cúi người áp sát vào, trước tiên hôn lên má cô, sau đó lại hôn lên khóe môi cô, giọng khàn khàn hỏi cô: “Sao lại đến sớm vậy?”
Ôn Dữu bị anh hôn đến mức đầu óc rối bời, mơ mơ màng màng nói: “Mẹ em không có ở nhà.”
“Hử?” Trần Tễ có chút ngạc nhiên, vừa hôn vừa hỏi cô: “Đi đâu vậy?”
Ôn Dữu nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Em không biết.”
Dư Trình Tuệ chỉ nói là có việc.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ Trần Tễ: “Bà ấy sẽ về nhà vào buổi tối.”
Nghe vậy, Trần Tễ khựng lại, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Cố ý?”
Dư Trình Tuệ tối mới về, nghĩa là Ôn Dữu có cả nửa ngày để ở bên cạnh Trần Tễ.
Ôn Dữu: “Cái gì?”
Cô không biết Trần Tễ đang hỏi gì.
Trần Tễ thu hết vẻ ngây thơ của cô vào đáy mắt, biết rằng lúc này cô đã không còn đầu óc để nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Anh khẽ nhếch môi, nụ hôn rời khỏi môi cô, rơi xuống tai cô. Tai là điểm nhạy cảm của Ôn Dữu, Trần Tễ liếm nhẹ, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của cô: “Em còn nhớ những gì chúng ta đã nói trước đây không?”
Ôn Dữu cảm nhận được nụ hôn của anh rơi xuống dái tai mình, xương cụt bắt đầu tê dại, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh. Cô run run hàng mi dài, cơ thể bắt đầu nóng lên, mơ màng nói: “Câu nào?”
Trước đây họ đã nói rất nhiều điều.
Nụ hôn của Trần Tễ chuyển sang chỗ khác, anh dọc theo môi cô di chuyển xuống, lướt qua cằm, cổ…
Hôn một lúc lâu, anh mới từ từ nhắc nhở cô, hỏi cô: “Em thích kiểu hình phạt nào?”
Hai chữ ‘hình phạt’ khi xuất hiện trên giường, Ôn Dữu cảm thấy nó mang theo một chút ám muội, đặc biệt ám chỉ.
Cô suy nghĩ lan man, trong đầu không tự chủ được hiện lên không ít “hình phạt” không thể nói ra. Cô nghĩ đến những bộ phim cô từng xem và những cuốn tiểu thuyết mà Trịnh Nguyệt Chân thỉnh thoảng giới thiệu cho cô đọc.
Nhận ra gò má ửng hồng của Ôn Dữu, Trần Tễ cúi người áp sát vào cô, hé miệng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của cô, thu hút sự chú ý của cô: “Nghĩ ra chưa?”
Ôn Dữu lắc đầu nhẹ.
Cô không có, cô không biết mình thích kiểu hình phạt nào.
“Không thích? Hay là, không biết mình thích hình phạt nào?” Trần Tễ truy hỏi.
Ôn Dữu bị anh tra hỏi đến mức cơ thể run lên, cánh tay ôm lấy cổ anh, theo bản năng dựa vào anh: “Không biết.”
“Vậy… thử tất cả nhé?” Nghe được câu trả lời của cô, Trần Tễ buông một câu bên tai cô.
Không đợi Ôn Dữu trả lời, anh lại một lần nữa chặn lấy môi cô. Anh căn bản không nghĩ cô sẽ trả lời mình, bởi vì có trả lời hay không, kết quả đều như nhau. Anh sẽ thực hiện hình phạt đặc biệt với cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh áp sát, lông mi dài của Ôn Dữu run rẩy, không tự chủ được muốn né tránh. Nhưng anh ôm cô rất chặt, cô căn bản không thể trốn thoát.
Không tự chủ được, Ôn Dữu cắn môi. Nhận ra điều này, Trần Tễ cúi đầu, hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp dỗ dành cô: “Đừng tự cắn mình.”
Trong căn phòng không kéo rèm, nhiệt độ dần dần tăng cao.
Mới đầu tháng năm, nhiệt độ ở Ninh Giang tăng không nhanh như các thành phố khác. Nhưng Ôn Dữu lại cảm thấy nóng, cơ thể cô toát mồ hôi, chiếc váy trên người cô vẫn chưa cởi ra hoàn toàn, nhưng cũng chỉ còn lỏng lẻo treo trên mắt cá chân cô.
Cuối cùng, chiếc váy rơi xuống đất.
Hơi thở của Ôn Dữu hơi ngưng lại, lông mày khẽ nhíu lại vài giây. Rất nhanh, trên mặt cô hiện lên vẻ khó chịu, hàm răng trắng nõn cắn chặt không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ.
Nghe thấy tiếng kêu như mèo con cào cấu của cô, yết hầu Trần Tễ chuyển động mạnh, hơi thở hơi nặng nề, gân xanh trên trán nổi lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cô để cô thư giãn.
Cô quá chặt khiến anh ra vào trở nên khó khăn.