“A a a ai nhìn thấy thế, có ảnh không?”
“Cái gì cơ? Trần Tễ đã cưa đổ Ôn Dữu rồi sao? Mới theo đuổi chưa đầy một tuần mà.”
“Trần Tễ theo đuổi mà, Ôn Dữu chỉ đồng ý sau một tuần đã là lâu rồi.”
“Tán bao lâu mới đổ không quan trọng, quan trọng là ảnh kìa, hai người họ hôn nhau trên sân vận động có người nhìn thấy mà chẳng lẽ không chụp ảnh à?”
Ôn Dữu và Trần Tễ không biết rằng diễn đàn trường học đang rầm rộ tìm kiếm ảnh họ hôn nhau.
Lúc này hai người đang nhìn nhau không nói một lời trên sân vận động, Ôn Dữu đã lâu không hôn Trần Tễ, cô chỉ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh một lúc rồi tách ra.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Tễ, lòng hoảng hốt, lo lắng mím môi, cảm thấy trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh: “Sao anh không nói gì?”
Trần Tễ cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, có chút bất lực: “… Em không muốn anh theo đuổi lâu hơn một chút à?”
Anh đương nhiên hiểu ý cô ngay từ lúc cô hôn anh.
Ôn Dữu thành thật: “Không muốn.”
Cô hiếm khi thẳng thắn: “Em muốn quang minh chính đại yêu anh sớm một chút.”
Mấy ngày nay Trần Tễ theo đuổi cô, để tránh bị người khác nhìn thấy hai người vượt quá ranh giới giữa người theo đuổi và người được theo đuổi, hai người không hề có hành động thân mật nào.
Không nắm tay, không ôm, không hôn nhau…
Ôn Dữu vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ nhịn được hơn Trần Tễ, nhưng thực tế đã cho cô biết, không phải vậy.
Có vẻ như cô còn mong muốn được ở bên anh hơn Trần Tễ, cô khao khát được anh nắm tay, khao khát được anh ôm ấp ấm áp, khao khát được anh hôn mình một cách say đắm.
Nghe những lời cô nói, khóe miệng Trần Tễ cong lên, giơ tay búng nhẹ lên trán cô, “Được rồi, vậy coi như anh có thân phận rồi?”
Ôn Dữu nhỏ giọng: “Anh vẫn luôn ở trong tim em mà.”
Trần Tễ cười nhẹ, nhìn ngắm đôi má ửng hồng của Ôn Dữu, thầm hiểu hành động vừa rồi của cô phải lấy bao nhiêu can đảm.
Anh liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm về phía họ, khẽ dùng ngón tay cái lau đi vết son trên khóe môi cô, giọng trầm ấm cất tiếng: “Muốn hôn thêm một cái không?”
Ôn Dữu: “Hả?”
Trần Tễ ra hiệu: “Hình như bạn cùng phòng của em không chụp được ảnh.”
Ôn Dữu vô thức nghiêng đầu, muốn nhìn sang chỗ của Khương Tịnh Nguyệt và những người khác, nhưng đã bị Trần Tễ ôm nâng lấy gáy trước, hơi thở mát lạnh của anh áp sát lại gần, Ôn Dữu khẽ run rẩy mi mắt, theo bản năng nhắm hờ mắt, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn này của hai người cũng không quá đà.
Dù sao đây mới là “ngày đầu tiên” hẹn hò, mới bắt đầu yêu nhau, nên vẫn phải giữ một chút ý tứ.
Trần Tễ lưu luyến trên môi Ôn Dữu một lúc rồi rời ra.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng của Ôn Dữu, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đi dạo thêm một lát nữa rồi về?”
Ôn Dữu: “… Được.”
Trần Tễ thuận thế nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Hai người đang tản bộ trên sân vận động thì trên diễn đàn trường học cuối cùng cũng có người đăng ảnh hai người hôn nhau. Nắng chiều đã tắt hẳn, đèn đường trong trường sáng lên, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, trai xinh gái đẹp khom người ngửa đầu hôn nhau, khung cảnh thanh xuân thật tuyệt vời.
Nhìn thấy ảnh Trần Tễ và Ôn Dữu hôn môi, có người cảm khái: [Hai người họ đẹp đôi thật.]
[Này, chiều cao chênh lệch dễ thương quá.]
[Chết tiệt! Trái tim thiếu nữ của tôi lại rung động rồi!! Tôi cũng muốn có một anh chàng đẹp trai để yêu.]
[Mẹ kiếp… Muốn tìm bạn trai hôn môi rồi.]
[Hu hu… Ngọt ngào quá, ngọt ngào quá.]
Hầu hết mọi người đều bàn tán sôi nổi về việc Ôn Dữu và Trần Tễ yêu đương, ký túc xá của Tống Ngôn Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Trên đường về ký túc xá, anh ta đã nghe thấy mọi người đang nói về chuyện này.
Vào đến phòng, Mạnh Văn Tuyên, bạn cùng lớp với Trần Tễ và một người bạn cùng phòng khác cũng đang bàn tán.
Nhìn thấy bóng dáng của anh ta, hai người mới im lặng.
Tống Ngôn Tĩnh giả vờ như không nhìn thấy.
Đến tối khi đi ngủ, anh ta không thể nhịn được mà mở diễn đàn trường học, xem những bức ảnh hôn nhau mà các bạn học đăng tải.
Bọn họ thật xứng đôi.
Họ thật sự sinh ra dành cho nhau.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn bức ảnh kia, có hối hận, cũng có chút chua xót. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ anh không có tư cách hối hận cũng không có tư cách chua xót, bây giờ như vậy là do anh ta tự chuốc lấy.
Xem một hồi lâu, Tống Ngôn Tĩnh thoát khỏi diễn đàn.
Ngày hôm sau, Thang Duệ Thành nói với anh ấy về chuyện Ôn Dữu và Trần Tễ, Tống Ngôn Tĩnh vừa nghe cậu ta mở lời đã nói trước:
“Có phải cậu đã quên những gì Trần Tễ nói không?”
Thang Duệ Thành sửng sốt: “Ý cậu là gì?”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn cậu ta, nói nhẹ nhàng: “Tích chút khẩu đức đi, Ôn Dữu chưa từng làm bất kỳ chuyện gì quá đáng, việc chúng tôi thành ra như vậy là do lỗi của tôi. Trước đây, tôi luôn im lặng khi cậu bàn tán về cậu ấy, cũng là do tôi hèn nhát, sợ ngắt lời cậu sẽ ảnh hưởng đến tình bạn cùng lớp và cùng phòng của chúng ta. Nhưng tôi nghĩ có đôi lời Trần Tễ nói rất đúng.”
Anh ấy cảnh tỉnh Thang Duệ Thành từng chữ một: “Bàn tán về con gái sau lưng, đó không phải là hành động của một người đàn ông thực thụ.”
“Cậu bị điên à!” Thang Duệ Thành bị anh ấy nói cho bẽ mặt, sắc mặt tối sầm: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Được thôi.”
Anh ấy nhàn nhạt nói: “Sau này cậu đừng để tôi nghe thấy nữa, tôi sẽ không can thiệp.”
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau một trận, Tống Ngôn Tĩnh và Thang Duệ Thành không còn nói chuyện gì với nhau trong ký túc xá nữa.
Nhưng Ôn Dữu lại không hề biết chuyện này. Cô và Tống Ngôn Tĩnh đã sớm không còn liên lạc, cũng không tò mò về chuyện của anh ta.
Trần Tễ thì lại biết, lúc hai người cãi nhau Mạnh Văn Tuyên đang ngủ trong ký túc xá, vừa vặn nghe thấy hết.
Cậu ấy kể lại cho Trần Tễ, Trần Tễ nghe xong chỉ nói một câu: “Cậu ta cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.”
Tất nhiên, cho dù còn có thể cứu vãn, anh ta cũng không còn xứng đáng với Ôn Dữu nữa.
Ôn Dữu và Trần Tễ giống như đa số các cặp đôi trong trường đại học sau khi yêu nhau, ban đầu hai người nắm tay cũng có người lên diễn đàn báo cáo, lâu dần mọi người cũng không còn cảm thấy lạ lẫm.
Chỉ có điều, có người tò mò về người bạn gái mà Trần Tễ công khai vào học kỳ trước. Lúc đó anh nói bạn gái anh nhút nhát, sau này sẽ công khai. Câu hỏi này có không ít người tò mò, nhưng cũng có người trả lời đoán rằng có thể anh đã chia tay bạn gái cũ. Giới trẻ ngày nay yêu nhau chia tay rất nhanh, Trần Tễ cũng là một người bình thường, yêu đương không hợp thì chia tay cũng là điều đương nhiên.
Thời gian trôi lâu, mọi người cũng dần dần quên đi chuyện này, hơn 90% sinh viên không còn quan tâm nhiều đến người “bạn gái cũ” này.
Những ngày bình yên luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái, đã đến cuối tháng ba, Trần Tễ sắp sửa lên đường tham dự cuộc thi lập trình.
Cùng đi với anh còn có Chúc Hảo và một đàn anh năm ba, ba người họ là thành viên của một nhóm và cũng là một đội nhỏ.
Ngày khởi hành là chủ nhật cuối tháng ba.
Tối thứ sáu, dưới ánh mắt tạm biệt của các bạn cùng phòng, Ôn Dữu đã gặp gỡ người bạn trai bận rộn đến mức không có thời gian hẹn hò sau gần nửa tháng.
Để tránh bị nhiều người vây quanh, Ôn Dữu cấm Trần Tễ đến dưới ký túc xá đợi cô.
Thái độ của cô quá kiên quyết, Trần Tễ không dám không nghe.
Hai người không cần phải lén lút gặp nhau ở cổng Đông Nam vắng vẻ nữa, mà trực tiếp hẹn nhau ở cổng Tây Bắc.
Khi Ôn Dữu đến, Trần Tễ cũng như mọi khi, đã sớm có mặt ở địa điểm hẹn hò chờ cô.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Trần Tễ nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Tại cổng trường náo nhiệt, xa xa là quang cảnh nhộn nhịp của cuộc sống. Hai ánh mắt va vào nhau, Trần Tễ nhướng mày, dưới sự chú ý của rất nhiều người, anh nhấc chân bước về phía Ôn Dữu.
“Lại đến sớm rồi.” Giọng anh thanh tao, pha lẫn chút ý cười nhẹ nhàng.
Ôn Dữu ngước mắt lên, khóe môi cong cong: “Bạn trai em cũng vậy.”
Sau khi gặp nhau ở cổng trường, hai người đi ăn tối trước, ăn xong thì đi siêu thị.
Sáng mai ngày kia Trần Tễ sẽ đi nước ngoài, trước khi thu dọn hành lý, anh cần đi siêu thị mua một số thứ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày ở nước ngoài. Địa điểm tổ chức vòng chung kết cuộc thi lập trình sinh viên đại học quốc tế ACM năm nay là ở nước Mỹ.
Sau khi công khai yêu đương ở trường, đây là lần đầu tiên hai người đi siêu thị một cách đàng hoàng.
Trước đây, khi còn yêu đương lén lút, hai người họ chưa có trải nghiệm này.
Siêu thị được chọn là cửa hàng lớn nhất nằm gần căn hộ của Trần Tễ.
Ôn Dữu cực kỳ hào hứng, còn ghi vào ghi chú một số nhu yếu phẩm cần mua. Trần Tễ đi tới nhìn xem, giọng điệu hơi trêu chọc nói: “Có bạn gái thật tốt quá.”
Ôn Dữu: “… Em cảm giác anh đang nói em lải nhải.”
“Anh nào dám.” Trần Tễ khoác tay lên vai cô, vẻ mặt vô tội nói: “Bé yêu đừng oan uổng anh.”
Ôn Dữu lập tức bị cách xưng hô của anh làm cho mặt đỏ bừng, cô căng thẳng nhìn quanh một vòng, hạ giọng: “Anh đừng gọi em là ‘bé’ ở bên ngoài.”
Nếu không cẩn thận bị bạn học quen biết phát hiện, hai người lại phải lên diễn đàn trường học.
Gần đây, thỉnh thoảng Ôn Dữu có thể nhìn thấy chuyện tình cảm của mình và Trần Tễ trên diễn đàn trường học.
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mày: “Sao? Em xấu hổ à?”
Ôn Dữu đỏ mặt liếc anh: “Tóm lại là đừng gọi ở bên ngoài.”
“Được.” Trần Tễ thu hết phản ứng của cô vào mắt, khóe môi cong lên, áp sát tai cô, giọng nói trầm thấp, có chút quyến rũ: “Chúng ta gọi ở nhà, không cho người khác biết.”
Ôn Dữu: “…”
Trần Tễ nói như vậy, sao lại giống như đang lén lút yêu đương vậy.
Hai người thong thả đi dạo trong siêu thị.
Sau khi lấy hết những thứ được chú thích trong ghi chú, Ôn Dữu hỏi Trần Tễ:
“Có vẻ như đã đầy đủ rồi.”
Trần Tễ nhìn vào những thứ trong xe, mỉm cười nói:
“Còn thiếu một thứ.”
Ôn Dữu vô thức hỏi:
“Cái gì?”
Trần Tễ hơi nhếch cằm, chỉ vào bên cạnh quầy thu ngân.
Ôn Dữu nhìn theo hướng anh chỉ, mặt lập tức đỏ bừng:
“Anh…”
Trần Tễ cười khúc khích, ôm vai cô đi về phía đó, vừa đi vừa hỏi:
“Em thích vị gì?”
Ôn Dữu: “… Em không có vị yêu thích.”
Cô cũng không muốn trả lời Trần Tễ.
Trần Tễ nhướng mày:
“Vậy còn kiểu dáng thì sao?”
Ôn Dữu: “Hả?”
Thứ này còn có phân biệt kiểu dáng sao?
Trần Tễ nhìn vẻ mặt bối rối của cô, nhỏ giọng nói: “Hay là thử hết đi?”
“Đừng nói nữa.” Ôn Dữu xấu hổ muốn đi, bị Trần Tễ kéo lại.
Hai người đi đến trước kệ hàng, Trần Tễ tỏ vẻ như đang nghiên cứu khoa học, thỉnh thoảng lại nhìn Ôn Dữu, hỏi cô: “Hình như chúng ta chưa thử vị dâu tây, có muốn thử không?”
Ôn Dữu hối hận vì hôm nay không đeo khẩu trang, cô mím môi, kéo áo anh: “Sao cũng được.”
Cô giục Trần Tễ, gò má ửng hồng: “… Nhanh lên.”
“Chắc là không nhanh được đâu.” Trần Tễ đang nghiên cứu kích cỡ và hương vị, giọng nói trong trẻo: “Bé yêu.”
Ôn Dữu: “Gì vậy?”
Trần Tễ cúi đầu, áp tai vào tai cô nói: “Mặt em đỏ quá.”
Hậu quả của việc Trần Tễ nói bậy chỉ có một, đó là Ôn Dữu, người luôn được anh chiều chuộng vô điều kiện đã nổi giận với anh.
Sau khi chọn xong, hai người đến quầy thanh toán tự động để thanh toán và rời đi.
Từ siêu thị về đến cửa căn hộ, Ôn Dữu không nói với anh một lời nào.
Cô mím môi thành một đường thẳng, trông như muốn chiến tranh lạnh với anh.
Trần Tễ gọi cô mấy tiếng, cô đều không trả lời.
Không còn cách nào khác, Trần Tễ đành phải đợi vào nhà rồi dỗ dành cô.
Nhưng vừa vào nhà, Ôn Dữu đã lập tức “meow meow” gọi Quýt nhỏ đi chơi, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của anh.
Trần Tễ bị phớt lờ hoàn toàn, anh đứng trong phòng khách nhìn một người và một mèo ở đằng xa, hậm hực xoa mũi, có chút hối hận vì đã trêu chọc cô quá đà.
Anh bất đắc dĩ cười cười, trước tiên dọn dẹp và phân loại những thứ mua ở siêu thị.
Xong xuôi, Trần Tễ đi đến bên Ôn Dữu, giơ tay vuốt ve tóc cô, nhỏ giọng hỏi: “Em định phớt lờ anh đến bao giờ nữa?”
Ôn Du liếc anh một cái, định làm lơ anh tiếp, nhưng Trần Tễ đã nhanh tay kéo cô dậy khỏi thảm. Anh làm bộ đáng thương: “Hai ngày nữa anh phải đi ra nước ngoài rồi, mấy ngày liền không gặp em được.”
Nghe vậy, Ôn Du lập tức mềm lòng.
Trần Tễ dạo này cũng bận rộn, từ khi đi du lịch về đến giờ, hai người vì nhiều chuyện mà chẳng có dịp hẹn hò chính thức nào.
Nhận thấy thái độ của cô đã mềm mỏng hơn, Trần Tễ cúi mắt cười khẽ, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó đặt cô ngồi lên người mình.
Ôn Dữu không kịp trở tay, định đổi tư thế thì Trần Tễ trầm giọng: “Đừng nhúc nhích.” Anh ấn vào vai cô, giọng nói nặng nề: “Anh ôm em một lát.”
Ôn Du khẽ rùng mình, nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, nên không vùng vẫy nữa.
Cô tính toán trong lòng, nửa tháng gần đây Trần Tễ đi sớm về khuya, mỗi ngày thời gian ngủ chỉ khoảng năm sáu tiếng, có khi còn ít hơn. Dưới tình trạng áp lực cao như vậy, dù có nhiều sức lực đến mấy cũng sẽ mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn đi tắm rồi ngủ không?”
Trần Tễ nhướng mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Tám rưỡi?”
“… Không phải gần đây anh không nghỉ ngơi sao?” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ ừ một tiếng, thân mật cọ cọ má cô, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua dái tai cô, liếm nhẹ một cái: “Em giúp anh?”
Tai là điểm nhạy cảm của Ôn Dữu, khi anh liếm lên, Ôn Dữu cảm thấy xương cụt như tê dại, cơ thể đột nhiên căng cứng, từ kẽ răng rít ra từng chữ: “Anh không muốn nghỉ ngơi một đêm tử tế sao?”
Trần Tễ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, ngón tay linh hoạt cởi chiếc áo len đan kim trên người cô, giọng lười biếng: “Vận động xong có thể ngủ ngon hơn đấy.”
Quần áo bị vứt sang một góc ghế sofa, Ôn Dữu bị Trần Tễ giam giữ trong lòng, không thể nhúc nhích. Cô há miệng muốn nói, nhưng bị anh dùng sức giữ chặt, sức lực nam nữ chênh lệch, sức của Ôn Dữu so với anh kém xa.
Cô không thể nói ra một câu nguyên vẹn. Cô run rẩy, chỉ có thể dựa vào bản năng để đáp lại anh.
Đèn phòng khách rất sáng, có hơi chói mắt.
Ôn Dữu không nhịn được nhắm mắt lại, cô cảm nhận nụ hôn của Trần Tễ rơi xuống, từ trên xuống dưới.
Ôn Dữu bị đau, lẩm bẩm gọi anh: “Trần Tễ…”
Trần Tễ nuốt nước bọt, giọng trầm thấp nhắc nhở cô: “Em gọi sai rồi.”
“Anh… “ Lông mi Ôn Dữu khẽ run, có hơi khó nhịn ôm lấy cổ anh, chủ động nghênh đón anh.
Cảm nhận được cử động của cô, Trần Tễ nghiêng đầu, chóp mũi anh tuấn lướt qua da thịt cô, khẽ hỏi: “Muốn chưa?”
Ôn Dữu không nói gì, chỉ ôm lấy cánh tay anh siết chặt hơn.
Dưới ánh đèn sáng rỡ, Quýt nhỏ nũng nịu cũng không ai để ý.
Nó chỉ có thể dựng đuôi đứng ngốc nghếch bên cạnh, nhìn những cử chỉ kỳ quặc của hai người trên ghế sofa, hoàn toàn không hiểu ra sao. Nó mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêng đầu quan sát, rất tò mò.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác phủ lên đầu, đè bẹp nó xuống.
Sau đó, trước mắt nó trở nên đen kịt.
Nhận ra chú mèo con đang nhìn họ, Ôn Dữu ngượng ngùng muốn Trần Tễ về phòng, cô đứt quãng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “… Em… Em muốn tắm…”
Cô vẫn nhớ chuyện hai người chưa tắm.
Trong phòng tắm.
Lúc này anh tinh lực có thừa, cực kỳ dồi dào năng lượng.
Phòng tắm bốc lên hơi sương mù mờ ảo, trên cánh cửa phòng tắm lăn tăn gợn sóng, có một dấu vân tay vô cùng rõ ràng.
Ôn Dữu thực sự không hiểu, dạo này Trần Tễ bề bộn nhiều việc như vậy, vậy anh học được những kỹ thuật này ở đâu?
Nếu không phải biết bình thường anh cũng không xem mấy thứ kia, Ôn Dữu thực sự muốn nghi ngờ anh đã đi học thêm. Nếu không, sao lại giỏi trêu chọc cô đến vậy?
Ra khỏi phòng tắm, Trần Tễ không biết là do thích chiếc ghế sofa hay vì lý do gì khác, anh không ôm Ôn Dữu về phòng mà lại quay trở lại chiếc ghế sofa mới mà anh đã đổi vào đầu học kỳ.
Vẫn là ghế sofa bằng da, vẫn là màu đen tuyền.
Những cử động của hai người phát ra tiếng sột soạt do ma sát với chiếc ghế sofa.
Ôn Dữu lắng nghe, cắn chặt môi, không để mình phát ra âm thanh.
Nhận ra sự xấu hổ của cô, Trần Tễ với tay lấy chiếc điều khiển từ xa ở một bên, bật ngẫu nhiên một bộ phim và tăng âm lượng.
Bộ phim được chọn là <<Lá thư gửi Juliet>>, bộ phim mà Ôn Dữu rất thích. Có vẻ như Trần Tễ đã xem nó vào lúc nào đó, cảnh phim đang dừng lại ở cảnh nam chính và nữ chính nằm trên bãi cỏ xanh ngát nhìn bầu trời đêm.
Họ không kìm được ôm nhau say đắm, bày tỏ tình cảm với nhau một cách nồng nàn.
Khi nhiệt độ trong phòng tăng cao, Trần Tễ áp tai vào tai cô và khẽ gọi cô mở mắt.
Ôn Dữu run run mi mắt, vừa mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt đen sâu thẳm và sáng ngời của anh, nhìn thẳng vào cô không chút che đậy. Hơi thở của cô khẽ hít vào, mi mắt run run, muốn né tránh, nhưng lại bị Trần Tễ ép cúi đầu xuống, nhìn vào bọn họ.
Hồi lâu sau, Ôn Dữu mới thoát ra khỏi trạng thái hưng phấn kéo dài vài tiếng, bình tĩnh lại cảm xúc.
Tim cô vẫn đập rất nhanh, được Trần Tễ ôm vào lòng.
Trái tim đập dồn dập của hai người kề sát nhau, Trần Tễ vuốt ve cô, ôm lấy vòng eo của cô: “Em ổn không?”
Thực ra Ôn Dữu không ổn lắm, cô vùi đầu vào cổ anh, không nhịn được há miệng cắn anh: “Sao anh lần nào cũng…”
Cô không thể nói ra những lời sau.
Mức độ cắn của cô đối với Trần Tễ chẳng là gì cả.
Anh ôm cô chặt hơn, cười nói: “Thật không muốn đi nữa.”
Ôn Dữu ngẩn ra, im lặng một lúc rồi nói: “Bạn học Trần Tễ.”
“Ừ?” Trần Tễ đáp lời.
Ôn Dữu nghiêm túc giáo huấn anh: “Anh đừng có kiểu cuồng yêu đương như thế.”
Trần Tễ cong môi cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Anh là ‘cuồng Ôn Dữu’.”
Đây là câu nói mà trước đây Trịnh Nguyệt Chân đã trêu chọc hai người.
Ôn Dữu không ngờ anh nhớ rõ đến vậy, mấy chữ này bật ra, nhất thời cô khó mà phản bác anh.
Sau một lúc im lặng, Ôn Dữu thương lượng với anh: “Vậy tạm thời anh cất ‘cuồng Ôn Dữu’ sang một bên được không?”
Trần Tễ bật cười: “Được thôi.”
Anh bế cô lên: “Bế em đi tắm rồi ngủ nhé?”
“Ừm.” Ôn Dữu nhẹ gật đầu.
Ôn Dữu yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Tắm xong trở về giường, mí mắt Ôn Dữu trở nên nặng trĩu, cô nằm trong lòng Trần Tễ, hỏi anh về chuyện thi đấu, cô không hỏi anh có tự tin đoạt giải hay không, vì cô biết, anh nhất định có.
Trước khi ngủ, Ôn Dữu lẩm bẩm: “Thực ra em có hơi tò mò về cây cối bên Mỹ, liệu có giống như ở nước mình không.”
Thứ bảy còn một ngày nghỉ.
Do tối hôm trước giày vò quá mức, thứ bảy này, Ôn Dữu và Trần Tễ không đi đâu cả, chỉ rúc trong căn hộ, trêu chọc mèo, xem phim, quấn quýt bên nhau trải qua một cuối tuần vô cùng bình thường và êm đềm.
Biết cặp đôi nhỏ này sắp phải xa nhau một thời gian, Trì Minh Tuấn và mọi người đều rất tinh tế, không đến quấy rầy họ. Thậm chí bạn cùng phòng của Ôn Dữu cũng không nhắn tin cho cô.
Chủ nhật, Ôn Dữu chỉ tiễn Trần Tễ ra cửa chứ không ra sân bay tiễn anh.
Cô không thích cảm xúc chia ly, cũng lo lắng bản thân sẽ không nỡ buông tay. Hơn nữa, những gì cần nói đã nói với Trần Tễ hết rồi, tới sân bay cũng không cần thiết. Mà Trần Tễ đi cùng các thầy cô giáo và bạn bè chứ không phải đi một mình.
Tiễn Trần Tễ ra cửa, Ôn Dữu quay lại nhìn chú mèo Quýt nhỏ đang ngủ trên sofa, cô tiến đến gần, xoa đầu nó và thở dài: “Quýt nhỏ, mấy ngày nay ngoan ngoãn để một mình chị chăm sóc em được không?”
Quýt nhỏ kêu meo meo.
Ôn Dữu bế Quýt nhỏ lên, ôm nó cùng nằm cuộn tròn trên sofa, lẩm bẩm: “Quýt nhỏ, anh ấy mới đi mà sao chị đã nhớ anh ấy rồi?”
Ôn Dữu vốn không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, cô thường giấu đi cảm xúc của mình, thích hay không thích, ghét bỏ… cô rất ít khi thể hiện rõ ràng.
Nhưng ở bên Trần Tễ lâu ngày, cô dần không còn giấu giếm cảm xúc thật của mình nữa.
Cô nhận ra, có một người sẽ chấp nhận mọi cảm xúc của cô vô điều kiện, dù tốt hay xấu, anh đều vui vẻ đón nhận.
Quýt nhỏ như hiểu được lời Ôn Dữu nói, cọ đầu nhẹ vào tay cô nũng nịu.
Ôn Dữu nhìn cảnh này, im lặng mỉm cười.
Ngày đầu tiên Trần Tễ đi nước ngoài, Ôn Dữu nhớ anh.
Ngày thứ hai, vẫn còn nhớ.
Ngày thứ ba, ngược lại, đã dần quen với việc không gặp anh vào buổi sáng.
Đến ngày thứ tư, hai người gọi video qua điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hiện ra trên màn hình, Ôn Dữu không nhịn được nói: “Trần Tễ, hình như anh gầy đi.”
Trần Tễ nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt mệt mỏi: “Bạn gái anh thì lại xinh đẹp hơn nhiều.”
Ôn Dữu cong môi cười: “Thật không vậy?”
“Thật mà.” Trần Tễ nhìn thẳng vào cô qua màn hình, mỉm cười hỏi: “Anh có bao giờ lừa em đâu?”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi, đúng là vậy.
Trần Tễ vẫn luôn thích khen ngợi cô, nói cô đáng yêu xinh đẹp, nói cô thông minh… Anh luôn có vô số lời mật ngọt để dỗ dành cô, khiến cô dần dần tin rằng bản thân không tệ đến vậy, thậm chí còn có chút lợi hại.
Hai người nhìn nhau qua màn hình.
Ôn Dữu cầm điện thoại, tay khẽ cử động, camera quét qua nơi cô đang ở.
Trần Tễ khẽ nheo mắt, hỏi nhỏ: “Chuẩn bị ngủ rồi à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Chưa, mới tắm xong.”
Nghe mấy chữ này, giọng Trần Tễ trầm xuống: “Sao lại đổi ga trải giường rồi?”
Ánh mắt Ôn Dữu láo liên, tai bắt đầu nóng lên: “Quýt nhỏ hay nhảy lên giường, ga giường trước đó dính rất nhiều lông.”
Nghe vậy, Trần Tễ khẽ hỏi: “Thật sao?”
Ôn Dữu ậm ừ.
Cô không thể nói là ga giường trước đó dính mùi của anh, khi ngủ cô luôn có ảo giác. Để tránh bản thân quá nhớ anh, cô đã thay ga giường mà cô đã ngủ cùng anh.
“Bé yêu.” Trần Tễ đột nhiên gọi cô.
Ôn Dữu chớp mắt: “Dạ?”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Tễ dừng trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn chưa tắm.”
Hai người có chênh lệch múi giờ rõ ràng, Trần Tễ vừa thức dậy, tóc vẫn còn rối bù.
Tối qua ba giờ anh mới ngủ, lúc này bảy giờ đã dậy, cả người trông không được tốt lắm.
Nghe lời anh nói, Ôn Dữu từ từ chớp mắt: “Vậy bây giờ anh đi sao?”
Trần Tễ cúi mắt: “Em ở đây với anh?”
Ôn Dữu lúc đầu tưởng rằng “ở đây” của Trần Tễ chỉ đơn giản là ở bên cạnh.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng còn có cách “ở đây” khác.
Hai người ngủ chung, Trần Tễ quả thực có thói quen tắm rửa vào buổi sáng.
Nhưng Ôn Dữu vẫn luôn cho rằng đây là trường hợp đặc biệt, khi anh ngủ một mình thì buổi sáng không nhất thiết phải tắm rửa. Cho đến khi nhìn thấy Trần Tễ cởi áo ra, nhìn thấy cơ bụng rõ ràng xuất hiện trong ống kính, cô mới nhận ra: “Anh…”
Má Ôn Dữu ửng đỏ: “Định tắm à?”
Trần Tễ nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không muốn ở đây với anh nữa à?”
“Không phải.” Ôn Dữu mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, môi trên môi dưới mấp máy: “Anh chắc chắn muốn em ở cùng anh như này?”
Trần Tễ khẽ cười: “Muốn.”
Vừa đáp lời Ôn Dữu, anh cất giọng trầm hỏi cô: “Có muốn xem không?”
Nếu như trước đây, Ôn Dữu sẽ từ chối anh.
Nhưng lúc này đây, cô không biết là bị giọng nói của Trần Tễ mê hoặc, hay là quá nhớ anh, mà cô đã trả lời “muốn”.
Ngay sau đó, hướng camera thay đổi.
Tim Ôn Dữu đập thình thịch, đổi tư thế nằm sấp trên giường, vùi đầu vào chăn: “Trần Tễ.”
“Ừm?” Giọng Trần Tễ vang lên từ xa, anh nuốt nước bọt, mở vòi hoa sen dội nước làm ướt mình, khẽ khàng nói: “Bé yêu, em nhớ anh không?”
Ôn Dữu: “Nhớ.”
Cuộc gọi điện thoại ngày hôm đó của hai người kéo dài hơn nửa tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dữu chui ra khỏi chăn với tâm trí choáng váng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, cô đưa tay lên sờ má nóng hừng, hối hận nghĩ: “Ôn Dữu, mày sa đọa rồi.”
Kể từ hôm đó, Ôn Dữu không bao giờ đồng ý với Trần Tễ chuyện xem anh tắm nữa.
Trần Tễ cũng trở nên bận rộn hơn, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.
Ngày diễn ra cuộc thi lập trình quốc tế ACM, Ôn Dữu ngủ không được ngon giấc.
Cô thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, nhìn vào điện thoại xem có tin nhắn mới của Trần Tễ hay không. Cô hy vọng anh sẽ đoạt giải, hy vọng anh sớm về nước.
Hôm đó, khi Ôn Dữu vừa mở mắt thức dậy, đã thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Cô háo hức mở ra, ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn từ người đứng đầu danh sách liên lạc: [Bạn trai em không thi tốt lắm, về nước còn có thưởng không?]
Ôn Dữu sửng sốt, vội vàng nhắn lại cho anh: [Tất nhiên rồi, bạn trai em được đại diện cho trường đi thi là đã giỏi lắm rồi.]
Cô an ủi Trần Tễ: [Không đoạt giải cũng không sao đâu.]
Gửi xong câu này, cô lại bổ sung: [Tất nhiên là có thưởng rồi, anh muốn phần thưởng gì?]
Trần Tễ có lẽ đang bận, nên không kịp trả lời cô.
Ôn Dữu thoát khỏi khung chat của hai người, nhìn thấy tin nhắn của các bạn cùng lớp khác. Cô mở tin nhắn nhóm ký túc xá trước tiên, Trịnh Nguyệt Chân đang trong nhóm hỏi cô: [Dữu Dữu!!! Trần Tễ với Chúc Hảo bọn họ giỏi quá, đạt hạng nhì toàn thế giới luôn!!]
Ôn Dữu: [?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu còn không biết à? Trần Tễ không nói với cậu sao?]
Ôn Dữu: [… Anh ấy nói anh ấy thi không tốt.]
Khương Tịnh Nguyệt: [… Có lẽ vì cậu ấy tự tin sẽ đạt giải nhất toàn cầu nên mới nói vậy?]
Trịnh Duyệt Chân: [Đây là cách khoe khoang của người học siêu giỏi à?]
Trò chuyện với bạn cùng phòng một lát, Trần Tễ nhắn tin cho cô: [Phần thưởng gì cũng được?]
Ôn Dữu mặt không biểu cảm hỏi anh: [Hạng nhì mà còn gọi là thi không tốt sao?]
Trần Tễ: [Cũng tạm được, anh tưởng có thể mang cúp quán quân về tặng em.]
Ôn Dữu sửng sốt, cúi đầu gõ chữ: [Em cũng rất thích cúp á quân.]
Chỉ cần là thứ anh tặng, cô đều thích.
Trần Tễ biết rõ Ôn Dữu sẽ nói vậy, anh cúi mắt cười khẽ: [Được rồi, đợi anh về.]
Ôn Dữu: [Em đợi anh.]
Chờ đợi là một sự đau khổ, nhưng cũng là một điều lãng mạn.
Hôm Trần Tễ trở về nước đúng vào thứ sáu.
Ôn Dữu chỉ có hai tiết học chuyên ngành, sau khi tan học, cô đến căn hộ của Trần Tễ, dọn dẹp đơn giản một chút rồi chơi với Quýt nhỏ một lúc.
Ngay khi đặt chân xuống sân bay Nam Thành, Trần Tễ đã báo cho Ôn Dữu biết.
Tuy nhiên, khi trở về trường, anh phải đến chỗ thầy Từ trước.
Ra khỏi chỗ thầy Từ, Trần Tễ đang chuẩn bị đi về căn hộ.
Anh nhìn thấy người đứng dưới gốc cây phong đang nhú chồi non chờ đợi mình, khung cảnh này có chút xa lạ, nhưng lại giống như đã từng xuất hiện trong mơ của anh.
Nhận thấy ánh mắt anh nhìn sang, Ôn Dữu mặc chiếc váy dài trắng, buộc tóc đuôi ngựa nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, mày liễu cong cong: “Bạn trai, không nhận ra bạn gái mình à?”
Trần Tễ nhìn cô chằm chằm vài giây, sải bước lớn đi về phía cô.
Anh giơ tay, kéo cô vào lòng, hít hà mùi hương thanh tao nhẹ nhàng trên người cô, hít một hơi thật sâu nói: “Không phải em nói đợi anh ở căn hộ à?”
“Ừm.” Ôn Dữu vùi đầu vào cổ anh cọ xát, giọng mềm mại nói: “Muốn gặp anh sớm hơn.”
Tim Trần Tễ đập thình thịch, nghiêng đầu hôn nhẹ vành tai cô, ôm chặt cô hơn.
Hai người ôm nhau dưới tán cây phong lộng gió xuân một lúc, rồi mới nắm tay nhau chuẩn bị về căn hộ.
Sắp đến cửa căn hộ, Trần Tễ kéo cô rẽ vào một cửa hàng hoa.
Ôn Dữu bật cười: “Anh muốn mua hoa à?”
“Ừm.” Trần Tễ nói: “Ban đầu định mang một bó từ bên đó về cho em, nhưng hải quan không cho phép.”
Ôn Dữu cong môi cười: “Không sao đâu.”
“Vậy nên, anh muốn…” Trần Tễ cúi mắt nhìn cô: “Sau này chúng ta cùng đi Mỹ du lịch một chuyến.”
Ôn Dữu chớp mắt: “Du lịch sao?”
Trần Tễ cúi mắt: “Học tập cũng được.”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Làm sao anh biết…”
Cô muốn đi du học Mỹ.
Giả sử Ôn Dữu chọn đi du học, cô ấy sẽ chọn Mỹ.
Kiến thức về mọi khía cạnh của việc sản xuất phim ở Mỹ sẽ toàn diện hơn một chút, nếu cô có thể nộp đơn và được nhận vào trường tốt nhất, giỏi nhất thì tất nhiên cô ấy muốn đi.
Trần Tễ mỉm cười, bóp nhẹ ngón tay cô và nói: “Anh đã tìm hiểu rồi.”
Ôn Dữu rất chăm chỉ trong việc học, sự chăm chỉ của cô không chỉ đơn giản là học hành chăm chỉ, đi thi và nhận học bổng. Ngày nào cô cũngg kiên trì học từ vựng, luyện nói và luyện nghe mỗi ngày.
Ngoài tiếng Anh, cô cũng đang tranh thủ học tiếng Pháp.
Trần Tễ biết, cô không chỉ là yêu thích chuyên ngành hiện tại của mình, mà là cực kỳ yêu thích.
Nghe vậy, Ôn Dữu nũng nịu cọ xát vào cánh tay anh: “Nếu em đi du học, anh thì sao?”
“Anh?” Trần Tễ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng nói: “Tất nhiên là phụ xướng phu tùy.”
“Cái gì cơ.” Ôn Dữu bị câu trả lời của anh đánh bại: “Anh nói chuyện này có hơi sớm không?”
“Sớm sao?” Trần Tễ nhíu mày, sâu xa nói: “Chẳng lẽ em còn có ý định đổi bạn trai?”
Ôn Dữu bị anh trả đũa đến kinh ngạc, dở khóc dở cười nhắc nhở anh: “Bạn trai, có cần em nhắc anh một chút không?”
Trần Tễ: “Em nói đi.”
Anh cúi người chọn hoa cho cô, chọn vài bông hồng phấn nở đặc biệt đẹp, đưa cho nhân viên cửa hàng hoa, bảo họ gói lại.
Sau khi nhân viên cửa hàng quay người rời đi, Ôn Dữu mới nhỏ giọng nói: “Anh còn chưa đến tuổi quy định.”
Trần Tễ đứng tại chỗ nhìn Ôn Dữu, hơi bất lực thở dài: “Sao anh lại quên mất chuyện này.”
Ôn Dữu bị phản ứng của anh chọc cười.
Trần Tễ bỗng dưng nghiêm túc hỏi cô: “Giờ anh đi xin đổi tuổi, còn kịp không?”
Ôn Dữu cạn lời: “… Chắc là không kịp rồi.”
Mua hoa xong, hai người tay trong tay về căn hộ.
Có bạn học quen Trần Tễ gặp tình cờ hai người, không tiến đến bắt chuyện. Chỉ nhìn bầu không khí hai người ở bên nhau, liền cảm thán bình luận trên diễn đàn: [Ôn Dữu và Trần Tễ yêu nhau ngọt ngào quá đi!]
Ôn Dữu và Trần Tễ không biết chuyện này.
Về đến nhà, hai người đã lâu không gặp nhau, vội vàng bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mình với đối phương.
Đến khi kết thúc, đã là đêm khuya.
Ôn Dữu cuộn mình trong lòng Trần Tễ, nhìn thấy tin nhắn Trịnh Nguyệt Chân gửi trong nhóm, nói Trần Tễ đoạt giải thưởng trở về, muốn anh mời khách.
Ngày hôm sau là cuối tuần, mấy người bọn họ quả thực cũng đã lâu không cùng nhau ăn tối.
Nghĩ ngợi một lát, Ôn Dữu đưa nhóm chat cho Trần Tễ xem.
Trần Tễ liếc mắt nhìn, vuốt ve mái tóc dài của cô cười: “Muốn đi ăn ở đâu?”
Ôn Dữu: “Để em hỏi họ.”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, hôn lên má cô, khẽ liếm, Ôn Dữu nói với Trần Tễ: “Họ muốn đi ăn nhà hàng mà chúng ta đã ăn trước đó, nói muốn “chém” anh một bữa, ăn xong muốn đi hát nữa.”
Trần Tễ không có ý kiến.
Nhưng khi đặt phòng karaoke, anh không chọn phòng quá cao cấp, anh chọn một quán karaoke gần trường.
Lần tụ tập này, ngoài nhóm sáu người cố định của họ còn có Chúc Hảo và Hứa Thanh Dực.
Chúc Hảo không có nhiều bạn thân thiết ở trường, sau khi Ôn Dữu hỏi ý kiến của cô ấy và một số bạn cùng phòng như Trịnh Nguyệt Chân, mọi người đều rất vui được gặp gỡ và chơi cùng nhau.
Chúc Hảo tham gia ăn chung, Hứa Thanh Dực đương nhiên không có lý do gì để không tham gia.
Bất kể bận rộn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ dành thời gian để đến đây.
Sau khi ăn tối, cả nhóm đi đến quán karaoke.
Khi đến dưới quán karaoke, Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn lên, lờ mờ cảm thấy tên quán karaoke có vẻ quen thuộc. Cô chưa nhớ ra, Trịnh Nguyệt Chân đã kêu lên trước: “Đây không phải là quán karaoke mà chúng ta đến lần trước sao?”
Ôn Dữu chợt nhớ ra, nhìn về phía Trần Tễ.
Trần Tễ gãi nhẹ lòng bàn tay cô, khẽ cười nói: “Nhìn anh làm gì?”
Ôn Dữu: “Anh cố ý chọn chỗ này?”
Trần Tễ gật đầu thừa nhận.
Trần Tễ không chỉ chọn quán karaoke nơi hai người lần đầu tiên chính thức giao thoa, mà anh còn đặt phòng riêng giống như lần sinh nhật Mã Tử An trước kia.
Bước vào phòng riêng, Trịnh Nguyệt Chân háo hức cầm lấy micro hát hò, Ôn Dữu và những người khác vỗ tay cổ vũ cho cô ấy.
Trịnh Nguyệt Chân hát xong, Trì Minh Tuấn cầm lấy micro, nhìn cô ấy nói: “Hát cùng tôi một bài nhé?”
Cậu ta chọn một bài hát song ca nam nữ.
Trịnh Nguyệt Chân liếc nhìn cậu ta, kiêu hãnh nói: “Coi như ánh mắt cậu tốt.”
Cô ấy được công nhận là người hát hay nhất trong ký túc xá.
Nhìn hai người song ca, Ôn Dữu tiến đến gần tai Trần Tễ, lẩm bẩm:
“Có phải Trì Minh Tuấn thích Chân Chân không?”
Trần Tễ: “Không biết.”
Ôn Dữu liếc nhìn anh: “Cậu ấy không nói gì với anh à?”
“Không.” Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Đi hát karaoke có thấy chán không?”
Anh biết Ôn Dữu không biết hát.
Ôn Dữu lắc đầu: “Em không chán, còn anh?”
Trần Tễ cũng hát không hay. Hát là một trong số ít những việc anh không giỏi.
“Em ở bên cạnh anh.” Trần Tễ nói khẽ: “Làm sao anh có thể chán được.”
Nghe những lời tỏ tình chân thành của anh, Ôn Dữu khẽ ồ lên, nhịn không được bật cười: “Em cũng vậy.”
Trần Tễ: “Em cũng vậy là sao?” Anh cố tình trêu chọc cô.
Ôn Dữu tiến đến gần tai anh, nhỏ giọng nói: “Ở bên cạnh anh em không thấy chán.”
Hai người quấn quýt bên nhau trên góc sofa, Hứa Thanh Dực và Chúc Hảo cũng không nghe nhạc một cách nghiêm túc.
May mắn thay, bốn bóng đèn sáng rực rỡ khác không để ý đến chuyện này, họ thay nhau hát hò, rất vui vẻ.
Giữa chừng, chuông điện thoại của Trần Tễ vang lên.
Anh nói với Ôn Dữu một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Năm phút sau, Ôn Dữu không có ai tựa vai bên cạnh bèn đứng dậy, chuẩn bị đi tìm người.
Trước khi ra khỏi phòng riêng, cô nhắn tin cho Trần Tễ, hỏi anh đang ở đâu.
Trần Tễ: [Chỗ cũ.]
Nhìn thấy hai chữ “chỗ cũ” này, Ôn Dữu ngẩn ra vài giây, lờ mờ biết đó là đâu.
Cô mở cửa phòng riêng, dựa vào ký ức đi về nơi từng đến.
Khi đến trước cửa, cô ngước nhìn lên bảng chữ ‘Lối thoát hiểm’ sáng đèn xanh lá cây, khi định giơ tay đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra, cánh cửa đã bị người từ bên trong kéo ra. Ánh sáng hành lang chiếu xiên vào, trong nháy mắt khi Ôn Dữu ngước mắt lên, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc đang liếc nhìn mình.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, hình bóng của cô hiện ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, dính chặt.
Sau khi Trần Tễ cúp điện thoại, Ôn Dữu mỉm cười rạng rỡ: “Trần Tễ.”
Trần Tễ hơi nhíu mày, nhét điện thoại vào túi, đưa tay ra với cô: “Đến đây.”
Ôn Dữu không nhúc nhích, ngước mặt nhìn anh nói: “Nói những lời này bây giờ, có vẻ không có gì ngạc nhiên lắm.”
Trần Tễ khựng lại, lờ mờ hiểu ý cô muốn nói gì, muốn làm gì.
Dưới ánh mắt dõi theo của anh, Ôn Dữu nở nụ cười, mím môi, giọng nói kiên định nói: “Em thích anh, em đã thích anh từ rất lâu rồi, là thật lòng thích anh.”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Anh có muốn thử thích em một lần không?”
Trần Tễ cụp mi, nhìn sâu vào mắt cô vài giây, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chắc là không được.”
Ôn Dữu sững sờ, định hỏi tại sao, Trần Tễ đã kéo cô vào lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, giọng nói trầm tĩnh trịnh trọng: “Không làm được.” Anh hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ tình cảm của anh dành cho em sẽ kéo dài rất lâu rất lâu.”
Mi dài của Ôn Dữu rung rinh.
Những nụ hôn của Trần Tễ dày đặc rơi xuống, từ trán xuống, đến chóp mũi, má, môi.
Khi môi chạm môi, đôi môi mềm mại của anh khẽ nhúc nhích, lại buông ra một câu: “Anh thích em rất nhiều.”
Ôn Dữu không nhịn được bật cười, ôm lấy cổ anh, kiễng chân chủ động hôn anh, “Em cũng vậy.”
Cô không chắc mình đã rung động với Trần Tễ từ khi nào, nhưng cô rất chắc chắn rằng bây giờ cô rất thích anh, muốn thường xuyên gặp anh và ở bên anh.
Chỉ một ngày không gặp, cô đã nhớ anh.
Vào khoảnh khắc hôn lên môi anh, Ôn Dữu bỗng nhớ đến ngày cô tỏ tình sai người.
Khi đẩy cánh cửa thoát hiểm này ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được một bất ngờ như vậy. Cô rất may mắn vì đã có can đảm đến gần anh vào ngày hôm đó, và cũng rất biết ơn Trần Tễ vì đã kiên định chọn cô ngay từ đầu.
Trong thoáng chốc, Ôn Dữu nhớ lại đêm nhìn rõ khuôn mặt anh, khoảnh khắc anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, tim cô đập loạn nhịp.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, trái tim cô đã mách bảo cô rằng câu trả lời đúng đắn mà cô cần chọn là Trần Tễ. Bạn trai của cô, chỉ có thể là Trần Tễ.Chưa đầy một lát sau, tin đồn hai người hôn nhau trên sân vận động đã lan truyền khắp nơi.
“A a a ai nhìn thấy thế, có ảnh không?”
“Cái gì cơ? Trần Tễ đã cưa đổ Ôn Dữu rồi sao? Mới theo đuổi chưa đầy một tuần mà.”
“Trần Tễ theo đuổi mà, Ôn Dữu chỉ đồng ý sau một tuần đã là lâu rồi.”
“Tán bao lâu mới đổ không quan trọng, quan trọng là ảnh kìa, hai người họ hôn nhau trên sân vận động có người nhìn thấy mà chẳng lẽ không chụp ảnh à?”
Ôn Dữu và Trần Tễ không biết rằng diễn đàn trường học đang rầm rộ tìm kiếm ảnh họ hôn nhau.
Lúc này hai người đang nhìn nhau không nói một lời trên sân vận động, Ôn Dữu đã lâu không hôn Trần Tễ, cô chỉ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh một lúc rồi tách ra.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Tễ, lòng hoảng hốt, lo lắng mím môi, cảm thấy trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh: “Sao anh không nói gì?”
Trần Tễ cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, có chút bất lực: “… Em không muốn anh theo đuổi lâu hơn một chút à?”
Anh đương nhiên hiểu ý cô ngay từ lúc cô hôn anh.
Ôn Dữu thành thật: “Không muốn.”
Cô hiếm khi thẳng thắn: “Em muốn quang minh chính đại yêu anh sớm một chút.”
Mấy ngày nay Trần Tễ theo đuổi cô, để tránh bị người khác nhìn thấy hai người vượt quá ranh giới giữa người theo đuổi và người được theo đuổi, hai người không hề có hành động thân mật nào.
Không nắm tay, không ôm, không hôn nhau…
Ôn Dữu vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ nhịn được hơn Trần Tễ, nhưng thực tế đã cho cô biết, không phải vậy.
Có vẻ như cô còn mong muốn được ở bên anh hơn Trần Tễ, cô khao khát được anh nắm tay, khao khát được anh ôm ấp ấm áp, khao khát được anh hôn mình một cách say đắm.
Nghe những lời cô nói, khóe miệng Trần Tễ cong lên, giơ tay búng nhẹ lên trán cô, “Được rồi, vậy coi như anh có thân phận rồi?”
Ôn Dữu nhỏ giọng: “Anh vẫn luôn ở trong tim em mà.”
Trần Tễ cười nhẹ, nhìn ngắm đôi má ửng hồng của Ôn Dữu, thầm hiểu hành động vừa rồi của cô phải lấy bao nhiêu can đảm.
Anh liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm về phía họ, khẽ dùng ngón tay cái lau đi vết son trên khóe môi cô, giọng trầm ấm cất tiếng: “Muốn hôn thêm một cái không?”
Ôn Dữu: “Hả?”
Trần Tễ ra hiệu: “Hình như bạn cùng phòng của em không chụp được ảnh.”
Ôn Dữu vô thức nghiêng đầu, muốn nhìn sang chỗ của Khương Tịnh Nguyệt và những người khác, nhưng đã bị Trần Tễ ôm nâng lấy gáy trước, hơi thở mát lạnh của anh áp sát lại gần, Ôn Dữu khẽ run rẩy mi mắt, theo bản năng nhắm hờ mắt, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn này của hai người cũng không quá đà.
Dù sao đây mới là “ngày đầu tiên” hẹn hò, mới bắt đầu yêu nhau, nên vẫn phải giữ một chút ý tứ.
Trần Tễ lưu luyến trên môi Ôn Dữu một lúc rồi rời ra.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng của Ôn Dữu, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đi dạo thêm một lát nữa rồi về?”
Ôn Dữu: “… Được.”
Trần Tễ thuận thế nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Hai người đang tản bộ trên sân vận động thì trên diễn đàn trường học cuối cùng cũng có người đăng ảnh hai người hôn nhau. Nắng chiều đã tắt hẳn, đèn đường trong trường sáng lên, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, trai xinh gái đẹp khom người ngửa đầu hôn nhau, khung cảnh thanh xuân thật tuyệt vời.
Nhìn thấy ảnh Trần Tễ và Ôn Dữu hôn môi, có người cảm khái: [Hai người họ đẹp đôi thật.]
[Này, chiều cao chênh lệch dễ thương quá.]
[Chết tiệt! Trái tim thiếu nữ của tôi lại rung động rồi!! Tôi cũng muốn có một anh chàng đẹp trai để yêu.]
[Mẹ kiếp… Muốn tìm bạn trai hôn môi rồi.]
[Hu hu… Ngọt ngào quá, ngọt ngào quá.]
Hầu hết mọi người đều bàn tán sôi nổi về việc Ôn Dữu và Trần Tễ yêu đương, ký túc xá của Tống Ngôn Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Trên đường về ký túc xá, anh ta đã nghe thấy mọi người đang nói về chuyện này.
Vào đến phòng, Mạnh Văn Tuyên, bạn cùng lớp với Trần Tễ và một người bạn cùng phòng khác cũng đang bàn tán.
Nhìn thấy bóng dáng của anh ta, hai người mới im lặng.
Tống Ngôn Tĩnh giả vờ như không nhìn thấy.
Đến tối khi đi ngủ, anh ta không thể nhịn được mà mở diễn đàn trường học, xem những bức ảnh hôn nhau mà các bạn học đăng tải.
Bọn họ thật xứng đôi.
Họ thật sự sinh ra dành cho nhau.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn bức ảnh kia, có hối hận, cũng có chút chua xót. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ anh không có tư cách hối hận cũng không có tư cách chua xót, bây giờ như vậy là do anh ta tự chuốc lấy.
Xem một hồi lâu, Tống Ngôn Tĩnh thoát khỏi diễn đàn.
Ngày hôm sau, Thang Duệ Thành nói với anh ấy về chuyện Ôn Dữu và Trần Tễ, Tống Ngôn Tĩnh vừa nghe cậu ta mở lời đã nói trước:
“Có phải cậu đã quên những gì Trần Tễ nói không?”
Thang Duệ Thành sửng sốt: “Ý cậu là gì?”
Tống Ngôn Tĩnh nhìn cậu ta, nói nhẹ nhàng: “Tích chút khẩu đức đi, Ôn Dữu chưa từng làm bất kỳ chuyện gì quá đáng, việc chúng tôi thành ra như vậy là do lỗi của tôi. Trước đây, tôi luôn im lặng khi cậu bàn tán về cậu ấy, cũng là do tôi hèn nhát, sợ ngắt lời cậu sẽ ảnh hưởng đến tình bạn cùng lớp và cùng phòng của chúng ta. Nhưng tôi nghĩ có đôi lời Trần Tễ nói rất đúng.”
Anh ấy cảnh tỉnh Thang Duệ Thành từng chữ một: “Bàn tán về con gái sau lưng, đó không phải là hành động của một người đàn ông thực thụ.”
“Cậu bị điên à!” Thang Duệ Thành bị anh ấy nói cho bẽ mặt, sắc mặt tối sầm: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Được thôi.”
Anh ấy nhàn nhạt nói: “Sau này cậu đừng để tôi nghe thấy nữa, tôi sẽ không can thiệp.”
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau một trận, Tống Ngôn Tĩnh và Thang Duệ Thành không còn nói chuyện gì với nhau trong ký túc xá nữa.
Nhưng Ôn Dữu lại không hề biết chuyện này. Cô và Tống Ngôn Tĩnh đã sớm không còn liên lạc, cũng không tò mò về chuyện của anh ta.
Trần Tễ thì lại biết, lúc hai người cãi nhau Mạnh Văn Tuyên đang ngủ trong ký túc xá, vừa vặn nghe thấy hết.
Cậu ấy kể lại cho Trần Tễ, Trần Tễ nghe xong chỉ nói một câu: “Cậu ta cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.”
Tất nhiên, cho dù còn có thể cứu vãn, anh ta cũng không còn xứng đáng với Ôn Dữu nữa.
Ôn Dữu và Trần Tễ giống như đa số các cặp đôi trong trường đại học sau khi yêu nhau, ban đầu hai người nắm tay cũng có người lên diễn đàn báo cáo, lâu dần mọi người cũng không còn cảm thấy lạ lẫm.
Chỉ có điều, có người tò mò về người bạn gái mà Trần Tễ công khai vào học kỳ trước. Lúc đó anh nói bạn gái anh nhút nhát, sau này sẽ công khai. Câu hỏi này có không ít người tò mò, nhưng cũng có người trả lời đoán rằng có thể anh đã chia tay bạn gái cũ. Giới trẻ ngày nay yêu nhau chia tay rất nhanh, Trần Tễ cũng là một người bình thường, yêu đương không hợp thì chia tay cũng là điều đương nhiên.
Thời gian trôi lâu, mọi người cũng dần dần quên đi chuyện này, hơn 90% sinh viên không còn quan tâm nhiều đến người “bạn gái cũ” này.
Những ngày bình yên luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái, đã đến cuối tháng ba, Trần Tễ sắp sửa lên đường tham dự cuộc thi lập trình.
Cùng đi với anh còn có Chúc Hảo và một đàn anh năm ba, ba người họ là thành viên của một nhóm và cũng là một đội nhỏ.
Ngày khởi hành là chủ nhật cuối tháng ba.
Tối thứ sáu, dưới ánh mắt tạm biệt của các bạn cùng phòng, Ôn Dữu đã gặp gỡ người bạn trai bận rộn đến mức không có thời gian hẹn hò sau gần nửa tháng.
Để tránh bị nhiều người vây quanh, Ôn Dữu cấm Trần Tễ đến dưới ký túc xá đợi cô.
Thái độ của cô quá kiên quyết, Trần Tễ không dám không nghe.
Hai người không cần phải lén lút gặp nhau ở cổng Đông Nam vắng vẻ nữa, mà trực tiếp hẹn nhau ở cổng Tây Bắc.
Khi Ôn Dữu đến, Trần Tễ cũng như mọi khi, đã sớm có mặt ở địa điểm hẹn hò chờ cô.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Trần Tễ nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Tại cổng trường náo nhiệt, xa xa là quang cảnh nhộn nhịp của cuộc sống. Hai ánh mắt va vào nhau, Trần Tễ nhướng mày, dưới sự chú ý của rất nhiều người, anh nhấc chân bước về phía Ôn Dữu.
“Lại đến sớm rồi.” Giọng anh thanh tao, pha lẫn chút ý cười nhẹ nhàng.
Ôn Dữu ngước mắt lên, khóe môi cong cong: “Bạn trai em cũng vậy.”
Sau khi gặp nhau ở cổng trường, hai người đi ăn tối trước, ăn xong thì đi siêu thị.
Sáng mai ngày kia Trần Tễ sẽ đi nước ngoài, trước khi thu dọn hành lý, anh cần đi siêu thị mua một số thứ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày ở nước ngoài. Địa điểm tổ chức vòng chung kết cuộc thi lập trình sinh viên đại học quốc tế ACM năm nay là ở nước Mỹ.
Sau khi công khai yêu đương ở trường, đây là lần đầu tiên hai người đi siêu thị một cách đàng hoàng.
Trước đây, khi còn yêu đương lén lút, hai người họ chưa có trải nghiệm này.
Siêu thị được chọn là cửa hàng lớn nhất nằm gần căn hộ của Trần Tễ.
Ôn Dữu cực kỳ hào hứng, còn ghi vào ghi chú một số nhu yếu phẩm cần mua. Trần Tễ đi tới nhìn xem, giọng điệu hơi trêu chọc nói: “Có bạn gái thật tốt quá.”
Ôn Dữu: “… Em cảm giác anh đang nói em lải nhải.”
“Anh nào dám.” Trần Tễ khoác tay lên vai cô, vẻ mặt vô tội nói: “Bé yêu đừng oan uổng anh.”
Ôn Dữu lập tức bị cách xưng hô của anh làm cho mặt đỏ bừng, cô căng thẳng nhìn quanh một vòng, hạ giọng: “Anh đừng gọi em là ‘bé’ ở bên ngoài.”
Nếu không cẩn thận bị bạn học quen biết phát hiện, hai người lại phải lên diễn đàn trường học.
Gần đây, thỉnh thoảng Ôn Dữu có thể nhìn thấy chuyện tình cảm của mình và Trần Tễ trên diễn đàn trường học.
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mày: “Sao? Em xấu hổ à?”
Ôn Dữu đỏ mặt liếc anh: “Tóm lại là đừng gọi ở bên ngoài.”
“Được.” Trần Tễ thu hết phản ứng của cô vào mắt, khóe môi cong lên, áp sát tai cô, giọng nói trầm thấp, có chút quyến rũ: “Chúng ta gọi ở nhà, không cho người khác biết.”
Ôn Dữu: “…”
Trần Tễ nói như vậy, sao lại giống như đang lén lút yêu đương vậy.
Hai người thong thả đi dạo trong siêu thị.
Sau khi lấy hết những thứ được chú thích trong ghi chú, Ôn Dữu hỏi Trần Tễ:
“Có vẻ như đã đầy đủ rồi.”
Trần Tễ nhìn vào những thứ trong xe, mỉm cười nói:
“Còn thiếu một thứ.”
Ôn Dữu vô thức hỏi:
“Cái gì?”
Trần Tễ hơi nhếch cằm, chỉ vào bên cạnh quầy thu ngân.
Ôn Dữu nhìn theo hướng anh chỉ, mặt lập tức đỏ bừng:
“Anh…”
Trần Tễ cười khúc khích, ôm vai cô đi về phía đó, vừa đi vừa hỏi:
“Em thích vị gì?”
Ôn Dữu: “… Em không có vị yêu thích.”
Cô cũng không muốn trả lời Trần Tễ.
Trần Tễ nhướng mày:
“Vậy còn kiểu dáng thì sao?”
Ôn Dữu: “Hả?”
Thứ này còn có phân biệt kiểu dáng sao?
Trần Tễ nhìn vẻ mặt bối rối của cô, nhỏ giọng nói: “Hay là thử hết đi?”
“Đừng nói nữa.” Ôn Dữu xấu hổ muốn đi, bị Trần Tễ kéo lại.
Hai người đi đến trước kệ hàng, Trần Tễ tỏ vẻ như đang nghiên cứu khoa học, thỉnh thoảng lại nhìn Ôn Dữu, hỏi cô: “Hình như chúng ta chưa thử vị dâu tây, có muốn thử không?”
Ôn Dữu hối hận vì hôm nay không đeo khẩu trang, cô mím môi, kéo áo anh: “Sao cũng được.”
Cô giục Trần Tễ, gò má ửng hồng: “… Nhanh lên.”
“Chắc là không nhanh được đâu.” Trần Tễ đang nghiên cứu kích cỡ và hương vị, giọng nói trong trẻo: “Bé yêu.”
Ôn Dữu: “Gì vậy?”
Trần Tễ cúi đầu, áp tai vào tai cô nói: “Mặt em đỏ quá.”
Hậu quả của việc Trần Tễ nói bậy chỉ có một, đó là Ôn Dữu, người luôn được anh chiều chuộng vô điều kiện đã nổi giận với anh.
Sau khi chọn xong, hai người đến quầy thanh toán tự động để thanh toán và rời đi.
Từ siêu thị về đến cửa căn hộ, Ôn Dữu không nói với anh một lời nào.
Cô mím môi thành một đường thẳng, trông như muốn chiến tranh lạnh với anh.
Trần Tễ gọi cô mấy tiếng, cô đều không trả lời.
Không còn cách nào khác, Trần Tễ đành phải đợi vào nhà rồi dỗ dành cô.
Nhưng vừa vào nhà, Ôn Dữu đã lập tức “meow meow” gọi Quýt nhỏ đi chơi, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của anh.
Trần Tễ bị phớt lờ hoàn toàn, anh đứng trong phòng khách nhìn một người và một mèo ở đằng xa, hậm hực xoa mũi, có chút hối hận vì đã trêu chọc cô quá đà.
Anh bất đắc dĩ cười cười, trước tiên dọn dẹp và phân loại những thứ mua ở siêu thị.
Xong xuôi, Trần Tễ đi đến bên Ôn Dữu, giơ tay vuốt ve tóc cô, nhỏ giọng hỏi: “Em định phớt lờ anh đến bao giờ nữa?”
Ôn Du liếc anh một cái, định làm lơ anh tiếp, nhưng Trần Tễ đã nhanh tay kéo cô dậy khỏi thảm. Anh làm bộ đáng thương: “Hai ngày nữa anh phải đi ra nước ngoài rồi, mấy ngày liền không gặp em được.”
Nghe vậy, Ôn Du lập tức mềm lòng.
Trần Tễ dạo này cũng bận rộn, từ khi đi du lịch về đến giờ, hai người vì nhiều chuyện mà chẳng có dịp hẹn hò chính thức nào.
Nhận thấy thái độ của cô đã mềm mỏng hơn, Trần Tễ cúi mắt cười khẽ, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó đặt cô ngồi lên người mình.
Ôn Dữu không kịp trở tay, định đổi tư thế thì Trần Tễ trầm giọng: “Đừng nhúc nhích.” Anh ấn vào vai cô, giọng nói nặng nề: “Anh ôm em một lát.”
Ôn Du khẽ rùng mình, nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, nên không vùng vẫy nữa.
Cô tính toán trong lòng, nửa tháng gần đây Trần Tễ đi sớm về khuya, mỗi ngày thời gian ngủ chỉ khoảng năm sáu tiếng, có khi còn ít hơn. Dưới tình trạng áp lực cao như vậy, dù có nhiều sức lực đến mấy cũng sẽ mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn đi tắm rồi ngủ không?”
Trần Tễ nhướng mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Tám rưỡi?”
“… Không phải gần đây anh không nghỉ ngơi sao?” Ôn Dữu nói.
Trần Tễ ừ một tiếng, thân mật cọ cọ má cô, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua dái tai cô, liếm nhẹ một cái: “Em giúp anh?”
Tai là điểm nhạy cảm của Ôn Dữu, khi anh liếm lên, Ôn Dữu cảm thấy xương cụt như tê dại, cơ thể đột nhiên căng cứng, từ kẽ răng rít ra từng chữ: “Anh không muốn nghỉ ngơi một đêm tử tế sao?”
Trần Tễ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, ngón tay linh hoạt cởi chiếc áo len đan kim trên người cô, giọng lười biếng: “Vận động xong có thể ngủ ngon hơn đấy.”
Quần áo bị vứt sang một góc ghế sofa, Ôn Dữu bị Trần Tễ giam giữ trong lòng, không thể nhúc nhích. Cô há miệng muốn nói, nhưng bị anh dùng sức giữ chặt, sức lực nam nữ chênh lệch, sức của Ôn Dữu so với anh kém xa.
Cô không thể nói ra một câu nguyên vẹn. Cô run rẩy, chỉ có thể dựa vào bản năng để đáp lại anh.
Đèn phòng khách rất sáng, có hơi chói mắt.
Ôn Dữu không nhịn được nhắm mắt lại, cô cảm nhận nụ hôn của Trần Tễ rơi xuống, từ trên xuống dưới.
Ôn Dữu bị đau, lẩm bẩm gọi anh: “Trần Tễ…”
Trần Tễ nuốt nước bọt, giọng trầm thấp nhắc nhở cô: “Em gọi sai rồi.”
“Anh… “ Lông mi Ôn Dữu khẽ run, có hơi khó nhịn ôm lấy cổ anh, chủ động nghênh đón anh.
Cảm nhận được cử động của cô, Trần Tễ nghiêng đầu, chóp mũi anh tuấn lướt qua da thịt cô, khẽ hỏi: “Muốn chưa?”
Ôn Dữu không nói gì, chỉ ôm lấy cánh tay anh siết chặt hơn.
Dưới ánh đèn sáng rỡ, Quýt nhỏ nũng nịu cũng không ai để ý.
Nó chỉ có thể dựng đuôi đứng ngốc nghếch bên cạnh, nhìn những cử chỉ kỳ quặc của hai người trên ghế sofa, hoàn toàn không hiểu ra sao. Nó mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêng đầu quan sát, rất tò mò.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác phủ lên đầu, đè bẹp nó xuống.
Sau đó, trước mắt nó trở nên đen kịt.
Nhận ra chú mèo con đang nhìn họ, Ôn Dữu ngượng ngùng muốn Trần Tễ về phòng, cô đứt quãng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “… Em… Em muốn tắm…”
Cô vẫn nhớ chuyện hai người chưa tắm.
Trong phòng tắm.
Lúc này anh tinh lực có thừa, cực kỳ dồi dào năng lượng.
Phòng tắm bốc lên hơi sương mù mờ ảo, trên cánh cửa phòng tắm lăn tăn gợn sóng, có một dấu vân tay vô cùng rõ ràng.
Ôn Dữu thực sự không hiểu, dạo này Trần Tễ bề bộn nhiều việc như vậy, vậy anh học được những kỹ thuật này ở đâu?
Nếu không phải biết bình thường anh cũng không xem mấy thứ kia, Ôn Dữu thực sự muốn nghi ngờ anh đã đi học thêm. Nếu không, sao lại giỏi trêu chọc cô đến vậy?
Ra khỏi phòng tắm, Trần Tễ không biết là do thích chiếc ghế sofa hay vì lý do gì khác, anh không ôm Ôn Dữu về phòng mà lại quay trở lại chiếc ghế sofa mới mà anh đã đổi vào đầu học kỳ.
Vẫn là ghế sofa bằng da, vẫn là màu đen tuyền.
Những cử động của hai người phát ra tiếng sột soạt do ma sát với chiếc ghế sofa.
Ôn Dữu lắng nghe, cắn chặt môi, không để mình phát ra âm thanh.
Nhận ra sự xấu hổ của cô, Trần Tễ với tay lấy chiếc điều khiển từ xa ở một bên, bật ngẫu nhiên một bộ phim và tăng âm lượng.
Bộ phim được chọn là <<Lá thư gửi Juliet>>, bộ phim mà Ôn Dữu rất thích. Có vẻ như Trần Tễ đã xem nó vào lúc nào đó, cảnh phim đang dừng lại ở cảnh nam chính và nữ chính nằm trên bãi cỏ xanh ngát nhìn bầu trời đêm.
Họ không kìm được ôm nhau say đắm, bày tỏ tình cảm với nhau một cách nồng nàn.
Khi nhiệt độ trong phòng tăng cao, Trần Tễ áp tai vào tai cô và khẽ gọi cô mở mắt.
Ôn Dữu run run mi mắt, vừa mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt đen sâu thẳm và sáng ngời của anh, nhìn thẳng vào cô không chút che đậy. Hơi thở của cô khẽ hít vào, mi mắt run run, muốn né tránh, nhưng lại bị Trần Tễ ép cúi đầu xuống, nhìn vào bọn họ.
Hồi lâu sau, Ôn Dữu mới thoát ra khỏi trạng thái hưng phấn kéo dài vài tiếng, bình tĩnh lại cảm xúc.
Tim cô vẫn đập rất nhanh, được Trần Tễ ôm vào lòng.
Trái tim đập dồn dập của hai người kề sát nhau, Trần Tễ vuốt ve cô, ôm lấy vòng eo của cô: “Em ổn không?”
Thực ra Ôn Dữu không ổn lắm, cô vùi đầu vào cổ anh, không nhịn được há miệng cắn anh: “Sao anh lần nào cũng…”
Cô không thể nói ra những lời sau.
Mức độ cắn của cô đối với Trần Tễ chẳng là gì cả.
Anh ôm cô chặt hơn, cười nói: “Thật không muốn đi nữa.”
Ôn Dữu ngẩn ra, im lặng một lúc rồi nói: “Bạn học Trần Tễ.”
“Ừ?” Trần Tễ đáp lời.
Ôn Dữu nghiêm túc giáo huấn anh: “Anh đừng có kiểu cuồng yêu đương như thế.”
Trần Tễ cong môi cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Anh là ‘cuồng Ôn Dữu’.”
Đây là câu nói mà trước đây Trịnh Nguyệt Chân đã trêu chọc hai người.
Ôn Dữu không ngờ anh nhớ rõ đến vậy, mấy chữ này bật ra, nhất thời cô khó mà phản bác anh.
Sau một lúc im lặng, Ôn Dữu thương lượng với anh: “Vậy tạm thời anh cất ‘cuồng Ôn Dữu’ sang một bên được không?”
Trần Tễ bật cười: “Được thôi.”
Anh bế cô lên: “Bế em đi tắm rồi ngủ nhé?”
“Ừm.” Ôn Dữu nhẹ gật đầu.
Ôn Dữu yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Tắm xong trở về giường, mí mắt Ôn Dữu trở nên nặng trĩu, cô nằm trong lòng Trần Tễ, hỏi anh về chuyện thi đấu, cô không hỏi anh có tự tin đoạt giải hay không, vì cô biết, anh nhất định có.
Trước khi ngủ, Ôn Dữu lẩm bẩm: “Thực ra em có hơi tò mò về cây cối bên Mỹ, liệu có giống như ở nước mình không.”
Thứ bảy còn một ngày nghỉ.
Do tối hôm trước giày vò quá mức, thứ bảy này, Ôn Dữu và Trần Tễ không đi đâu cả, chỉ rúc trong căn hộ, trêu chọc mèo, xem phim, quấn quýt bên nhau trải qua một cuối tuần vô cùng bình thường và êm đềm.
Biết cặp đôi nhỏ này sắp phải xa nhau một thời gian, Trì Minh Tuấn và mọi người đều rất tinh tế, không đến quấy rầy họ. Thậm chí bạn cùng phòng của Ôn Dữu cũng không nhắn tin cho cô.
Chủ nhật, Ôn Dữu chỉ tiễn Trần Tễ ra cửa chứ không ra sân bay tiễn anh.
Cô không thích cảm xúc chia ly, cũng lo lắng bản thân sẽ không nỡ buông tay. Hơn nữa, những gì cần nói đã nói với Trần Tễ hết rồi, tới sân bay cũng không cần thiết. Mà Trần Tễ đi cùng các thầy cô giáo và bạn bè chứ không phải đi một mình.
Tiễn Trần Tễ ra cửa, Ôn Dữu quay lại nhìn chú mèo Quýt nhỏ đang ngủ trên sofa, cô tiến đến gần, xoa đầu nó và thở dài: “Quýt nhỏ, mấy ngày nay ngoan ngoãn để một mình chị chăm sóc em được không?”
Quýt nhỏ kêu meo meo.
Ôn Dữu bế Quýt nhỏ lên, ôm nó cùng nằm cuộn tròn trên sofa, lẩm bẩm: “Quýt nhỏ, anh ấy mới đi mà sao chị đã nhớ anh ấy rồi?”
Ôn Dữu vốn không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, cô thường giấu đi cảm xúc của mình, thích hay không thích, ghét bỏ… cô rất ít khi thể hiện rõ ràng.
Nhưng ở bên Trần Tễ lâu ngày, cô dần không còn giấu giếm cảm xúc thật của mình nữa.
Cô nhận ra, có một người sẽ chấp nhận mọi cảm xúc của cô vô điều kiện, dù tốt hay xấu, anh đều vui vẻ đón nhận.
Quýt nhỏ như hiểu được lời Ôn Dữu nói, cọ đầu nhẹ vào tay cô nũng nịu.
Ôn Dữu nhìn cảnh này, im lặng mỉm cười.
Ngày đầu tiên Trần Tễ đi nước ngoài, Ôn Dữu nhớ anh.
Ngày thứ hai, vẫn còn nhớ.
Ngày thứ ba, ngược lại, đã dần quen với việc không gặp anh vào buổi sáng.
Đến ngày thứ tư, hai người gọi video qua điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hiện ra trên màn hình, Ôn Dữu không nhịn được nói: “Trần Tễ, hình như anh gầy đi.”
Trần Tễ nhướng mày, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt mệt mỏi: “Bạn gái anh thì lại xinh đẹp hơn nhiều.”
Ôn Dữu cong môi cười: “Thật không vậy?”
“Thật mà.” Trần Tễ nhìn thẳng vào cô qua màn hình, mỉm cười hỏi: “Anh có bao giờ lừa em đâu?”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi, đúng là vậy.
Trần Tễ vẫn luôn thích khen ngợi cô, nói cô đáng yêu xinh đẹp, nói cô thông minh… Anh luôn có vô số lời mật ngọt để dỗ dành cô, khiến cô dần dần tin rằng bản thân không tệ đến vậy, thậm chí còn có chút lợi hại.
Hai người nhìn nhau qua màn hình.
Ôn Dữu cầm điện thoại, tay khẽ cử động, camera quét qua nơi cô đang ở.
Trần Tễ khẽ nheo mắt, hỏi nhỏ: “Chuẩn bị ngủ rồi à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Chưa, mới tắm xong.”
Nghe mấy chữ này, giọng Trần Tễ trầm xuống: “Sao lại đổi ga trải giường rồi?”
Ánh mắt Ôn Dữu láo liên, tai bắt đầu nóng lên: “Quýt nhỏ hay nhảy lên giường, ga giường trước đó dính rất nhiều lông.”
Nghe vậy, Trần Tễ khẽ hỏi: “Thật sao?”
Ôn Dữu ậm ừ.
Cô không thể nói là ga giường trước đó dính mùi của anh, khi ngủ cô luôn có ảo giác. Để tránh bản thân quá nhớ anh, cô đã thay ga giường mà cô đã ngủ cùng anh.
“Bé yêu.” Trần Tễ đột nhiên gọi cô.
Ôn Dữu chớp mắt: “Dạ?”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Tễ dừng trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn chưa tắm.”
Hai người có chênh lệch múi giờ rõ ràng, Trần Tễ vừa thức dậy, tóc vẫn còn rối bù.
Tối qua ba giờ anh mới ngủ, lúc này bảy giờ đã dậy, cả người trông không được tốt lắm.
Nghe lời anh nói, Ôn Dữu từ từ chớp mắt: “Vậy bây giờ anh đi sao?”
Trần Tễ cúi mắt: “Em ở đây với anh?”
Ôn Dữu lúc đầu tưởng rằng “ở đây” của Trần Tễ chỉ đơn giản là ở bên cạnh.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng còn có cách “ở đây” khác.
Hai người ngủ chung, Trần Tễ quả thực có thói quen tắm rửa vào buổi sáng.
Nhưng Ôn Dữu vẫn luôn cho rằng đây là trường hợp đặc biệt, khi anh ngủ một mình thì buổi sáng không nhất thiết phải tắm rửa. Cho đến khi nhìn thấy Trần Tễ cởi áo ra, nhìn thấy cơ bụng rõ ràng xuất hiện trong ống kính, cô mới nhận ra: “Anh…”
Má Ôn Dữu ửng đỏ: “Định tắm à?”
Trần Tễ nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không muốn ở đây với anh nữa à?”
“Không phải.” Ôn Dữu mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, môi trên môi dưới mấp máy: “Anh chắc chắn muốn em ở cùng anh như này?”
Trần Tễ khẽ cười: “Muốn.”
Vừa đáp lời Ôn Dữu, anh cất giọng trầm hỏi cô: “Có muốn xem không?”
Nếu như trước đây, Ôn Dữu sẽ từ chối anh.
Nhưng lúc này đây, cô không biết là bị giọng nói của Trần Tễ mê hoặc, hay là quá nhớ anh, mà cô đã trả lời “muốn”.
Ngay sau đó, hướng camera thay đổi.
Tim Ôn Dữu đập thình thịch, đổi tư thế nằm sấp trên giường, vùi đầu vào chăn: “Trần Tễ.”
“Ừm?” Giọng Trần Tễ vang lên từ xa, anh nuốt nước bọt, mở vòi hoa sen dội nước làm ướt mình, khẽ khàng nói: “Bé yêu, em nhớ anh không?”
Ôn Dữu: “Nhớ.”
Cuộc gọi điện thoại ngày hôm đó của hai người kéo dài hơn nửa tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dữu chui ra khỏi chăn với tâm trí choáng váng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, cô đưa tay lên sờ má nóng hừng, hối hận nghĩ: “Ôn Dữu, mày sa đọa rồi.”
Kể từ hôm đó, Ôn Dữu không bao giờ đồng ý với Trần Tễ chuyện xem anh tắm nữa.
Trần Tễ cũng trở nên bận rộn hơn, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.
Ngày diễn ra cuộc thi lập trình quốc tế ACM, Ôn Dữu ngủ không được ngon giấc.
Cô thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, nhìn vào điện thoại xem có tin nhắn mới của Trần Tễ hay không. Cô hy vọng anh sẽ đoạt giải, hy vọng anh sớm về nước.
Hôm đó, khi Ôn Dữu vừa mở mắt thức dậy, đã thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Cô háo hức mở ra, ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn từ người đứng đầu danh sách liên lạc: [Bạn trai em không thi tốt lắm, về nước còn có thưởng không?]
Ôn Dữu sửng sốt, vội vàng nhắn lại cho anh: [Tất nhiên rồi, bạn trai em được đại diện cho trường đi thi là đã giỏi lắm rồi.]
Cô an ủi Trần Tễ: [Không đoạt giải cũng không sao đâu.]
Gửi xong câu này, cô lại bổ sung: [Tất nhiên là có thưởng rồi, anh muốn phần thưởng gì?]
Trần Tễ có lẽ đang bận, nên không kịp trả lời cô.
Ôn Dữu thoát khỏi khung chat của hai người, nhìn thấy tin nhắn của các bạn cùng lớp khác. Cô mở tin nhắn nhóm ký túc xá trước tiên, Trịnh Nguyệt Chân đang trong nhóm hỏi cô: [Dữu Dữu!!! Trần Tễ với Chúc Hảo bọn họ giỏi quá, đạt hạng nhì toàn thế giới luôn!!]
Ôn Dữu: [?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu còn không biết à? Trần Tễ không nói với cậu sao?]
Ôn Dữu: [… Anh ấy nói anh ấy thi không tốt.]
Khương Tịnh Nguyệt: [… Có lẽ vì cậu ấy tự tin sẽ đạt giải nhất toàn cầu nên mới nói vậy?]
Trịnh Duyệt Chân: [Đây là cách khoe khoang của người học siêu giỏi à?]
Trò chuyện với bạn cùng phòng một lát, Trần Tễ nhắn tin cho cô: [Phần thưởng gì cũng được?]
Ôn Dữu mặt không biểu cảm hỏi anh: [Hạng nhì mà còn gọi là thi không tốt sao?]
Trần Tễ: [Cũng tạm được, anh tưởng có thể mang cúp quán quân về tặng em.]
Ôn Dữu sửng sốt, cúi đầu gõ chữ: [Em cũng rất thích cúp á quân.]
Chỉ cần là thứ anh tặng, cô đều thích.
Trần Tễ biết rõ Ôn Dữu sẽ nói vậy, anh cúi mắt cười khẽ: [Được rồi, đợi anh về.]
Ôn Dữu: [Em đợi anh.]
Chờ đợi là một sự đau khổ, nhưng cũng là một điều lãng mạn.
Hôm Trần Tễ trở về nước đúng vào thứ sáu.
Ôn Dữu chỉ có hai tiết học chuyên ngành, sau khi tan học, cô đến căn hộ của Trần Tễ, dọn dẹp đơn giản một chút rồi chơi với Quýt nhỏ một lúc.
Ngay khi đặt chân xuống sân bay Nam Thành, Trần Tễ đã báo cho Ôn Dữu biết.
Tuy nhiên, khi trở về trường, anh phải đến chỗ thầy Từ trước.
Ra khỏi chỗ thầy Từ, Trần Tễ đang chuẩn bị đi về căn hộ.
Anh nhìn thấy người đứng dưới gốc cây phong đang nhú chồi non chờ đợi mình, khung cảnh này có chút xa lạ, nhưng lại giống như đã từng xuất hiện trong mơ của anh.
Nhận thấy ánh mắt anh nhìn sang, Ôn Dữu mặc chiếc váy dài trắng, buộc tóc đuôi ngựa nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, mày liễu cong cong: “Bạn trai, không nhận ra bạn gái mình à?”
Trần Tễ nhìn cô chằm chằm vài giây, sải bước lớn đi về phía cô.
Anh giơ tay, kéo cô vào lòng, hít hà mùi hương thanh tao nhẹ nhàng trên người cô, hít một hơi thật sâu nói: “Không phải em nói đợi anh ở căn hộ à?”
“Ừm.” Ôn Dữu vùi đầu vào cổ anh cọ xát, giọng mềm mại nói: “Muốn gặp anh sớm hơn.”
Tim Trần Tễ đập thình thịch, nghiêng đầu hôn nhẹ vành tai cô, ôm chặt cô hơn.
Hai người ôm nhau dưới tán cây phong lộng gió xuân một lúc, rồi mới nắm tay nhau chuẩn bị về căn hộ.
Sắp đến cửa căn hộ, Trần Tễ kéo cô rẽ vào một cửa hàng hoa.
Ôn Dữu bật cười: “Anh muốn mua hoa à?”
“Ừm.” Trần Tễ nói: “Ban đầu định mang một bó từ bên đó về cho em, nhưng hải quan không cho phép.”
Ôn Dữu cong môi cười: “Không sao đâu.”
“Vậy nên, anh muốn…” Trần Tễ cúi mắt nhìn cô: “Sau này chúng ta cùng đi Mỹ du lịch một chuyến.”
Ôn Dữu chớp mắt: “Du lịch sao?”
Trần Tễ cúi mắt: “Học tập cũng được.”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Làm sao anh biết…”
Cô muốn đi du học Mỹ.
Giả sử Ôn Dữu chọn đi du học, cô ấy sẽ chọn Mỹ.
Kiến thức về mọi khía cạnh của việc sản xuất phim ở Mỹ sẽ toàn diện hơn một chút, nếu cô có thể nộp đơn và được nhận vào trường tốt nhất, giỏi nhất thì tất nhiên cô ấy muốn đi.
Trần Tễ mỉm cười, bóp nhẹ ngón tay cô và nói: “Anh đã tìm hiểu rồi.”
Ôn Dữu rất chăm chỉ trong việc học, sự chăm chỉ của cô không chỉ đơn giản là học hành chăm chỉ, đi thi và nhận học bổng. Ngày nào cô cũngg kiên trì học từ vựng, luyện nói và luyện nghe mỗi ngày.
Ngoài tiếng Anh, cô cũng đang tranh thủ học tiếng Pháp.
Trần Tễ biết, cô không chỉ là yêu thích chuyên ngành hiện tại của mình, mà là cực kỳ yêu thích.
Nghe vậy, Ôn Dữu nũng nịu cọ xát vào cánh tay anh: “Nếu em đi du học, anh thì sao?”
“Anh?” Trần Tễ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng nói: “Tất nhiên là phụ xướng phu tùy.”
“Cái gì cơ.” Ôn Dữu bị câu trả lời của anh đánh bại: “Anh nói chuyện này có hơi sớm không?”
“Sớm sao?” Trần Tễ nhíu mày, sâu xa nói: “Chẳng lẽ em còn có ý định đổi bạn trai?”
Ôn Dữu bị anh trả đũa đến kinh ngạc, dở khóc dở cười nhắc nhở anh: “Bạn trai, có cần em nhắc anh một chút không?”
Trần Tễ: “Em nói đi.”
Anh cúi người chọn hoa cho cô, chọn vài bông hồng phấn nở đặc biệt đẹp, đưa cho nhân viên cửa hàng hoa, bảo họ gói lại.
Sau khi nhân viên cửa hàng quay người rời đi, Ôn Dữu mới nhỏ giọng nói: “Anh còn chưa đến tuổi quy định.”
Trần Tễ đứng tại chỗ nhìn Ôn Dữu, hơi bất lực thở dài: “Sao anh lại quên mất chuyện này.”
Ôn Dữu bị phản ứng của anh chọc cười.
Trần Tễ bỗng dưng nghiêm túc hỏi cô: “Giờ anh đi xin đổi tuổi, còn kịp không?”
Ôn Dữu cạn lời: “… Chắc là không kịp rồi.”
Mua hoa xong, hai người tay trong tay về căn hộ.
Có bạn học quen Trần Tễ gặp tình cờ hai người, không tiến đến bắt chuyện. Chỉ nhìn bầu không khí hai người ở bên nhau, liền cảm thán bình luận trên diễn đàn: [Ôn Dữu và Trần Tễ yêu nhau ngọt ngào quá đi!]
Ôn Dữu và Trần Tễ không biết chuyện này.
Về đến nhà, hai người đã lâu không gặp nhau, vội vàng bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mình với đối phương.
Đến khi kết thúc, đã là đêm khuya.
Ôn Dữu cuộn mình trong lòng Trần Tễ, nhìn thấy tin nhắn Trịnh Nguyệt Chân gửi trong nhóm, nói Trần Tễ đoạt giải thưởng trở về, muốn anh mời khách.
Ngày hôm sau là cuối tuần, mấy người bọn họ quả thực cũng đã lâu không cùng nhau ăn tối.
Nghĩ ngợi một lát, Ôn Dữu đưa nhóm chat cho Trần Tễ xem.
Trần Tễ liếc mắt nhìn, vuốt ve mái tóc dài của cô cười: “Muốn đi ăn ở đâu?”
Ôn Dữu: “Để em hỏi họ.”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, hôn lên má cô, khẽ liếm, Ôn Dữu nói với Trần Tễ: “Họ muốn đi ăn nhà hàng mà chúng ta đã ăn trước đó, nói muốn “chém” anh một bữa, ăn xong muốn đi hát nữa.”
Trần Tễ không có ý kiến.
Nhưng khi đặt phòng karaoke, anh không chọn phòng quá cao cấp, anh chọn một quán karaoke gần trường.
Lần tụ tập này, ngoài nhóm sáu người cố định của họ còn có Chúc Hảo và Hứa Thanh Dực.
Chúc Hảo không có nhiều bạn thân thiết ở trường, sau khi Ôn Dữu hỏi ý kiến của cô ấy và một số bạn cùng phòng như Trịnh Nguyệt Chân, mọi người đều rất vui được gặp gỡ và chơi cùng nhau.
Chúc Hảo tham gia ăn chung, Hứa Thanh Dực đương nhiên không có lý do gì để không tham gia.
Bất kể bận rộn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ dành thời gian để đến đây.
Sau khi ăn tối, cả nhóm đi đến quán karaoke.
Khi đến dưới quán karaoke, Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn lên, lờ mờ cảm thấy tên quán karaoke có vẻ quen thuộc. Cô chưa nhớ ra, Trịnh Nguyệt Chân đã kêu lên trước: “Đây không phải là quán karaoke mà chúng ta đến lần trước sao?”
Ôn Dữu chợt nhớ ra, nhìn về phía Trần Tễ.
Trần Tễ gãi nhẹ lòng bàn tay cô, khẽ cười nói: “Nhìn anh làm gì?”
Ôn Dữu: “Anh cố ý chọn chỗ này?”
Trần Tễ gật đầu thừa nhận.
Trần Tễ không chỉ chọn quán karaoke nơi hai người lần đầu tiên chính thức giao thoa, mà anh còn đặt phòng riêng giống như lần sinh nhật Mã Tử An trước kia.
Bước vào phòng riêng, Trịnh Nguyệt Chân háo hức cầm lấy micro hát hò, Ôn Dữu và những người khác vỗ tay cổ vũ cho cô ấy.
Trịnh Nguyệt Chân hát xong, Trì Minh Tuấn cầm lấy micro, nhìn cô ấy nói: “Hát cùng tôi một bài nhé?”
Cậu ta chọn một bài hát song ca nam nữ.
Trịnh Nguyệt Chân liếc nhìn cậu ta, kiêu hãnh nói: “Coi như ánh mắt cậu tốt.”
Cô ấy được công nhận là người hát hay nhất trong ký túc xá.
Nhìn hai người song ca, Ôn Dữu tiến đến gần tai Trần Tễ, lẩm bẩm:
“Có phải Trì Minh Tuấn thích Chân Chân không?”
Trần Tễ: “Không biết.”
Ôn Dữu liếc nhìn anh: “Cậu ấy không nói gì với anh à?”
“Không.” Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “Đi hát karaoke có thấy chán không?”
Anh biết Ôn Dữu không biết hát.
Ôn Dữu lắc đầu: “Em không chán, còn anh?”
Trần Tễ cũng hát không hay. Hát là một trong số ít những việc anh không giỏi.
“Em ở bên cạnh anh.” Trần Tễ nói khẽ: “Làm sao anh có thể chán được.”
Nghe những lời tỏ tình chân thành của anh, Ôn Dữu khẽ ồ lên, nhịn không được bật cười: “Em cũng vậy.”
Trần Tễ: “Em cũng vậy là sao?” Anh cố tình trêu chọc cô.
Ôn Dữu tiến đến gần tai anh, nhỏ giọng nói: “Ở bên cạnh anh em không thấy chán.”
Hai người quấn quýt bên nhau trên góc sofa, Hứa Thanh Dực và Chúc Hảo cũng không nghe nhạc một cách nghiêm túc.
May mắn thay, bốn bóng đèn sáng rực rỡ khác không để ý đến chuyện này, họ thay nhau hát hò, rất vui vẻ.
Giữa chừng, chuông điện thoại của Trần Tễ vang lên.
Anh nói với Ôn Dữu một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Năm phút sau, Ôn Dữu không có ai tựa vai bên cạnh bèn đứng dậy, chuẩn bị đi tìm người.
Trước khi ra khỏi phòng riêng, cô nhắn tin cho Trần Tễ, hỏi anh đang ở đâu.
Trần Tễ: [Chỗ cũ.]
Nhìn thấy hai chữ “chỗ cũ” này, Ôn Dữu ngẩn ra vài giây, lờ mờ biết đó là đâu.
Cô mở cửa phòng riêng, dựa vào ký ức đi về nơi từng đến.
Khi đến trước cửa, cô ngước nhìn lên bảng chữ ‘Lối thoát hiểm’ sáng đèn xanh lá cây, khi định giơ tay đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra, cánh cửa đã bị người từ bên trong kéo ra. Ánh sáng hành lang chiếu xiên vào, trong nháy mắt khi Ôn Dữu ngước mắt lên, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc đang liếc nhìn mình.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, hình bóng của cô hiện ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, dính chặt.
Sau khi Trần Tễ cúp điện thoại, Ôn Dữu mỉm cười rạng rỡ: “Trần Tễ.”
Trần Tễ hơi nhíu mày, nhét điện thoại vào túi, đưa tay ra với cô: “Đến đây.”
Ôn Dữu không nhúc nhích, ngước mặt nhìn anh nói: “Nói những lời này bây giờ, có vẻ không có gì ngạc nhiên lắm.”
Trần Tễ khựng lại, lờ mờ hiểu ý cô muốn nói gì, muốn làm gì.
Dưới ánh mắt dõi theo của anh, Ôn Dữu nở nụ cười, mím môi, giọng nói kiên định nói: “Em thích anh, em đã thích anh từ rất lâu rồi, là thật lòng thích anh.”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Anh có muốn thử thích em một lần không?”
Trần Tễ cụp mi, nhìn sâu vào mắt cô vài giây, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chắc là không được.”
Ôn Dữu sững sờ, định hỏi tại sao, Trần Tễ đã kéo cô vào lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, giọng nói trầm tĩnh trịnh trọng: “Không làm được.” Anh hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ tình cảm của anh dành cho em sẽ kéo dài rất lâu rất lâu.”
Mi dài của Ôn Dữu rung rinh.
Những nụ hôn của Trần Tễ dày đặc rơi xuống, từ trán xuống, đến chóp mũi, má, môi.
Khi môi chạm môi, đôi môi mềm mại của anh khẽ nhúc nhích, lại buông ra một câu: “Anh thích em rất nhiều.”
Ôn Dữu không nhịn được bật cười, ôm lấy cổ anh, kiễng chân chủ động hôn anh, “Em cũng vậy.”
Cô không chắc mình đã rung động với Trần Tễ từ khi nào, nhưng cô rất chắc chắn rằng bây giờ cô rất thích anh, muốn thường xuyên gặp anh và ở bên anh.
Chỉ một ngày không gặp, cô đã nhớ anh.
Vào khoảnh khắc hôn lên môi anh, Ôn Dữu bỗng nhớ đến ngày cô tỏ tình sai người.
Khi đẩy cánh cửa thoát hiểm này ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được một bất ngờ như vậy. Cô rất may mắn vì đã có can đảm đến gần anh vào ngày hôm đó, và cũng rất biết ơn Trần Tễ vì đã kiên định chọn cô ngay từ đầu.
Trong thoáng chốc, Ôn Dữu nhớ lại đêm nhìn rõ khuôn mặt anh, khoảnh khắc anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, tim cô đập loạn nhịp.
Có lẽ vào khoảnh khắc đó, trái tim cô đã mách bảo cô rằng câu trả lời đúng đắn mà cô cần chọn là Trần Tễ. Bạn trai của cô, chỉ có thể là Trần Tễ.