Đợi một lúc, Dư Trình Tuệ gọi cô dọn đồ ăn lên bàn.
Mẹ con hai người đối diện nhau ngồi trên bàn ăn. Dư Trình Tuệ nhìn người đối diện, muốn nói lại thôi. Bà ấy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu ngước mắt lên: “Mẹ.”
Cô nhìn vào mắt Dư Trình Tuệ, sắc mặt bình thường: “Sao vậy ạ?”
Dư Trình Tuệ khẽ dừng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Không có gì, ăn cơm trước đã.”
“…” Ôn Dữu khẽ “dạ” một tiếng.
Từ nhỏ Ôn Dữu đã được dạy là không được nói chuyện trên bàn ăn, thói quen tốt này cô đã duy trì trong nhiều năm.
Ngay cả khi trước đây có nhiều điều muốn nói với Dư Trình Tuệ và ba, cô cũng đều nhịn.
Hôm nay cũng vậy.
Ăn cơm xong một cách yên lặng, Ôn Dữu tranh đi rửa bát.
Dư Trình Tuệ không ngăn cản.
Mãi đến khi Ôn Dữu rửa bát xong, dọn dẹp sơ qua nhà bếp, bà ấy mới gọi cô lại và hỏi: “Trước đó con đã gặp thầy Lý đi đón con ở ga tàu cao tốc hôm nay sao?”
Nếu chưa gặp, lẽ ra trước khi lên xe thầy Lý, Ôn Dữu nên hỏi ý kiến bà ấy một tiếng.
Lúc Ôn Dữu vừa xuống xe, Dư Trình Tuệ không nghĩ đến điều này. Mãi cho đến bây giờ, bà ấy mới nhận ra.
Nghe câu hỏi của Dư Trình Tuệ, Ôn Dữu sững sờ, nghĩ đến chuyện gặp thầy Lý ở trường lần trước.
Lúc đó cô không biết đối phương là ai, đối phương cũng không biết cô là con gái của Dư Trình Tuệ, vì vậy không nói cho bà ấy biết chuyện tiện tay sửa dây xích xe cho một bạn học.
“Ôn Dữu?” Dư Trình Tuệ thấy cô không nói gì, bèn hơi cao giọng một chút.
Bà ấy làm giáo viên lâu năm, giọng nói có phần trầm, khi nói chuyện có cảm giác áp bức nghiêm khắc.
Ôn Dữu bị giọng nói của bà ấy kéo về từ dòng suy nghĩ, cô ngước mắt nhìn bà ấy nói: “Lần trước đến trường đưa đồ cho mẹ, dây xích xe của con bị hỏng, là thầy Lý đã giúp con sửa.”
Dư Trình Tuệ ngẩn ra: “Hai người đã gặp nhau sớm vậy ư?”
Ôn Dữu: “Chú ấy không biết con.”
Dư Trình Tuệ cụp mắt nhìn cô, nói: “Con không có gì muốn hỏi mẹ ư?”
Ôn Dữu im lặng.
Mẹ con hai người đứng cách nhau không xa. Sau khi im lặng hồi lâu, Dư Trình Tuệ có hơi không biết nên nhắc đến chuyện này với Ôn Dữu như thế nào.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt khó xử và mang theo vẻ áy náy trên khuôn mặt của mẹ. Cô lặng lẽ nhìn, không thúc giục, cô muốn chờ Dư Trình Tuệ tự nói ra.
Sự im lặng kéo dài.
Trước khi Ôn Dữu mất kiên nhẫn, Dư Trình Tuệ đã mở lời: “Mẹ đang tiếp xúc với thầy Lý.”
Nói xong, bà ấy quan sát biểu cảm của Ôn Dữu, tâm trạng có chút lo lắng: “Ôn Dữu, con thấy chú ấy thế nào?”
“Tốt ạ.” Ôn Dữu trả lời bà ấy.
Dư Trình Tuệ nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của cô, nhíu mày một chút, hiếm hoi lộ ra vẻ bối rối: “Con không thích chú ấy à?”
Ôn Dữu rất khó nói cảm xúc hiện tại của mình là gì, thực ra vào trước Tết, cô đã biết Dư Trình Tuệ đang tiếp xúc với thầy Lý. Lúc đó tâm trạng của cô không thay đổi nhiều, cô thực lòng mong muốn có ai đó có thể chăm sóc Dư Trình Tuệ, khiến bà ấy vui vẻ hơn một chút.
Tuy nhiên, sau khi về nhà vào ngày hôm đó, đêm khuya trước khi đi ngủ, cô nghĩ về chuyện của hai người, không hiểu sao lại mất ngủ.
Ôn Dữu phản ứng chậm chạp, nhiều chuyện cũng không thích so đo, tính toán. Cô có ưu điểm, nhưng cũng có không ít khuyết điểm. Cô cũng là một con người, là con người sẽ có cảm xúc ích kỷ.
Một mặt, cô không thích mẹ quản thúc mình quá mức, cũng hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng mặt khác, cô lại nảy sinh một cảm giác mất mát. Mẹ cô, có lẽ trong tương lai gần, sẽ không còn thuộc về riêng cô nữa.
Hoặc là, cuộc sống bình yên hiện tại của họ sẽ bị phá vỡ, có người sẽ gia nhập gia đình hai người hiện tại của họ. Những điều này là những gì Ôn Dữu lúc đó không nghĩ đến, sau này lại suy nghĩ lung tung.
Sau khi trở lại trường học, Dư Trình Tuệ vẫn gọi điện cho Ôn Dữu hai ba lần mỗi tuần, qua điện thoại, Ôn Dữu có thể nhận ra, tâm trạng của bà ấy đã tốt hơn. Bà ấy không còn truy hỏi mọi việc của cô nữa, bà ấy đang dần dần buông tay để cô tự lập.
Đây là điều Ôn Dữu trước đây luôn mong ước, cô rất thích, cũng rất hài lòng.
Điều đáng tiếc là, cô hiểu rõ, lý do khiến bà ấy thay đổi không phải là do cô đã trưởng thành, cũng không phải do bà ấy cảm thấy cô đã hiểu chuyện, mà là một người khác mà cô không quen thân đang dần dần thay đổi bà ấy.
Trong lòng Ôn Dữu dâng lên một cảm giác chua xót, khó chịu.
Nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, cô cố gắng kìm nén, chờ Dư Trình Tuệ tự mình nói chuyện này với mình.
Ôn Dữu vốn nghĩ, lần về nhà nghỉ lễ Lao động này, Dư Trình Tuệ sẽ đến ga cao tốc đón mình, hẳn là muốn chính thức nói chuyện này với mình, hoặc là vào một ngày trong kỳ nghỉ lễ Lao động, bà ấy sẽ nói chuyện với mình, sau đó để cô và thầy Lý chính thức gặp nhau.
Cô hoàn toàn không ngờ, trong chuyện thất hứa với mình, bà ấy không khác gì trước đây.
Hứa rồi lại nuốt lời, còn sắp xếp cho người đàn ông xa lạ mà bà ấy đang tiếp xúc, nhưng lại không giới thiệu cho cô quen biết, đến đón cô.
Bà ấy tin tưởng thầy Lý đến vậy sao?
Mặc dù, cô tin vào con mắt nhìn người của Dư Trình Tuệ, nhưng nghĩ đến những điều này, trong lòng cô chung quy vẫn không vui.
Ôn Dữu suy nghĩ miên man. Khi Dư Trình Tuệ lại quét qua ánh mắt dò xét, cô mím môi lắc đầu, nhìn bà ấy với cảm xúc nhạt nhẽo: “Không có, mẹ thích là được.”
Dư Trình Tuệ cau mày.
Ôn Dữu bỗng nhiên hỏi: “Chú ấy đối xử với mẹ tốt không?”
Dư Trình Tuệ gật đầu, trên mặt thoáng hiện sự dịu dàng: “Tính cách thầy Lý rất tốt.”
Ôn Dữu hiểu ý, cô khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Cô không để lộ cảm xúc của mình quá rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chú ấy đối xử tốt với mẹ thì con yên tâm rồi. Trước đây con đã từng nói với mẹ, mẹ còn trẻ, mẹ nên đi tiếp xúc nhiều người mới. Con đã trưởng thành, không cần mẹ phải lo lắng từng việc, con sẽ tự chăm sóc bản thân tốt, hy vọng mẹ cũng vậy.”
Dư Trình Tuệ nghe vậy, vẫn có hơi không yên tâm về Ôn Dữu: “Con… không giận sao?”
Ôn Dữu miễn cưỡng nở nụ cười, chớp mắt nói: “Con có gì mà phải giận. Mẹ, con hy vọng mẹ có thể tự do lựa chọn hạnh phúc của riêng mình.”
Mặc dù, cô có một chút không vui.
Nhưng không quan trọng, Dư Trình Tuệ vui là được.
Ôn Dữu không muốn nói chuyện thêm về chủ đề này với Dư Trình Tuệ, cô giả vờ buồn ngủ, ngáp một cái: “Mẹ, con hơi buồn ngủ rồi, con đi ngủ một lát.”
Dư Trình Tuệ gật đầu: “Đi đi.”
Trước khi Ôn Dữu đóng cửa phòng, bà ấy lại hỏi cô một câu: “Tối nay thầy Lý muốn mời chúng ta cùng đi ăn tối, con muốn đi không?”
Ôn Dữu đặt tay lên nắm cửa, gật đầu: “Cũng được.”
—-
Cửa phòng đóng lại, khóe môi Ôn Dữu nhếch lên rồi lại hạ xuống, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt chua xót, lao thẳng lên giường.
Mặc dù chỉ mất hơn một tiếng đi xe để về nhà, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ôn Dữu là một chú đà điểu, thích trốn chạy và tránh né khi gặp khó khăn.
Hầu hết những cảm xúc tiêu cực của cô đều được bộc lộ trong bóng tối.
Ôn Dữu vùi mình trong chăn rất lâu, lâu đến mức khi cô lật chăn thức dậy, đã là năm giờ chiều.
Bởi vì quên kéo rèm cửa trước khi ngủ, Ôn Dữu chui ra khỏi chăn rồi lại nhắm mắt vì bị ánh nắng chói chang chiếu phải.
Ôn Dữu điều chỉnh một chút, sau đó xoay người và mở điện thoại, trả lời những tin nhắn mà Trần Tễ gửi cho cô.
Trần Tễ không gửi cho cô bất cứ điều gì, chỉ hỏi cô một số câu hỏi rất bình thường.
Ôn Dữu trả lời từng tin nhắn một, Trần Tễ lập tức trả lời cô: [Em ngủ dậy chưa?]
Ôn Dữu sững sờ, mỉm cười trả lời anh: [Sao anh biết em đang ngủ?]
Trần Tễ: [Anh đoán.]
Ôn Dữu: [Bạn trai em thật thông minh.]
Nhìn thấy câu này, Trần Tễ cúi đầu mỉm cười, anh cầm điện thoại, suy ngẫm một lúc rồi hỏi cô: [Em có dự định gì cho kỳ nghỉ lễ?]
Ôn Dữu: [Ở nhà ngủ?]
Trần Tễ: […]
Ôn Dữu do dự vài giây, không thể kìm nén được mong muốn tâm sự: [Trần Tễ.]
Trần Tễ: [Ừ?]
Ôn Dữu: [Anh đang làm gì vậy?]
Trần Tễ: [Đang nghĩ về bạn gái của anh.]
Lần này, đến lượt Ôn Dữu gửi cho anh dấu chấm lửng.
Trần Tễ mỉm cười, trả lời cô bằng dấu hỏi, rồi hỏi lại: [Em không tin à?]
Ôn Dữu: [Không phải, em chỉ muốn hỏi anh, anh nhớ bạn gái mình đến mức nào.]
Trần Tễ mỉm cười:[“Em nghĩ anh nhớ em đến mức nào?]
Ôn Dữu: [Em không thể hình dung được.]
Trần Tễ suy nghĩ một lúc, rồi trả lời cô: [Anh muốn gặp em ngay lập tức.]
Ôn Dữu: [Ồ, vậy anh phải đợi thêm bốn ngày rưỡi rồi.]
Cô sẽ về nhà vào buổi sáng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Hai người trò chuyện không đầu không đuôi trong gần nửa tiếng, cho đến khi Dư Trình Tuệ gõ cửa phòng Ôn Dữu, họ mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Ôn Dữu bước xuống giường, đi mở cửa.
Dư Trình Tuệ cúi mắt nhìn xuống: “Đêm qua con thức khuya à?”
Ôn Dữu: “Con có hơi mất ngủ.”
Quầng thâm dưới mắt cô rất rõ, nói dối sẽ bị lộ tẩy.
Dư Trình Tuệ nghe vậy, cau mày không tán thành: “Ở trường con nên cố gắng ngủ sớm nhất có thể.”
Ôn Dữu gật đầu: “Bây giờ chúng ta sắp đi à?”
Dư Trình Tuệ: “Sáu giờ thầy Lý sẽ đến đón chúng ta.”
Bà ấy nhìn đồng hồ trên tường: “Con đi vệ sinh trước đi, lát nữa chúng ta xuống.”
“Được.”
Ôn Dữu nhìn lên, thấy Dư Trình Tuệ hiếm hoi trang điểm nhẹ nhàng, đeo dây chuyền và hoa tai mà ngày thường ít khi đeo.
Nhận ra điều này, Ôn Dữu khẽ chớp mắt, quay trở lại phòng vệ sinh và chỉnh trang.
—-
Năm giờ năm mươi phút, Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ cùng nhau ra ngoài.
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức người yêu của Dư Trình Tuệ, Ôn Dữu cũng trang điểm nhẹ nhàng, cô mặc một chiếc váy màu nhạt, trông vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.
Khi hai mẹ con đến cổng khu chung cư, Lý Nguyên Châu đã ở đó chờ họ.
Nhìn thấy Dư Trình Tuệ, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt ông ấy. Lý Nguyên Châu bước đến gần hai người, chào Ôn Dữu, rồi quay đầu nhìn Dư Trình Tuệ.
Ánh mắt hai người giao nhau, thể hiện rõ tình cảm ẩn sâu trong đáy mắt.
Lúc lên xe, Ôn Dữu tự giác mở cửa xe sau, nói muốn ngồi phía sau, để Dư Trình Tuệ ngồi ghế phụ.
Họ không thể coi Lý Nguyên Châu là tài xế được.
Dọc đường họ trò chuyện xã giao một cách khách sáo cho đến nhà hàng. Lý Nguyên Châu đã đặt một nhà hàng Tây khá yên tĩnh và có khung cảnh tốt.
Thực ra Ôn Dữu không thích ăn đồ Tây lắm, nhưng có vẻ Dư Trình Tuệ không biết.
Sau khi gọi món, ba người trò chuyện một cách xa lạ và xa cách.
Đôi khi Ôn Dữu lại ngẩng đầu nhìn hai người đối diện. Tính tình Lý Nguyên Châu rất tốt, có chút giống với Ôn Hưng Hoài trong ký ức của Ôn Dữu. Khi còn nhỏ, tính tình của Ôn Hưng Hoài cũng tốt, nhưng sự tốt bụng đó là do cuộc sống bị áp bức mà sinh ra.
Bởi vì thỉnh thoảng Ôn Dữu nghe thấy ông ấy nổi nóng với Dư Trình Tuệ, tâm sự về những cay đắng, có tài nhưng không gặp thời của mình.
Khi còn nhỏ, Ôn Dữu không hiểu rõ về nhiều khái niệm nghề nghiệp. Lúc đó, vì Dư Trình Tuệ dạy học ở Ninh Giang, cũng vì Dư Trình Tuệ không muốn rời Ninh Giang để tìm kiếm cơ hội việc làm ở thành phố lớn, nên Ôn Hưng Hoài cũng chỉ có thể quanh quẩn ở cái thị trấn nhỏ Ninh Giang đó, không có nhiều cơ hội việc làm.
Ông ấy học về quay phim và dựng phim, thỉnh thoảng lại đi phụ việc ở các studio quay phim hoặc Sân khấu kịch Ninh Giang.
Khi Ôn Dữu lớn thêm một chút, có thể tự đi học về nhà, một người bạn học cũ của Ôn Hưng Hoài đã liên lạc với ông ấy, nói rằng có một bộ phim đang quay cảnh ở Ninh Giang, đang tuyển trợ lý quay phim, bảo ông ấy thử sức.
Đối với Ôn Hưng Hoài mà nói, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ. Kinh nghiệm trước đây của ông ấy không phong phú lắm, nhưng trước khi tốt nghiệp, ông ấy là một trong số ít học sinh được thầy cô khen ngợi có năng khiếu ở trường.
Theo lẽ dĩ nhiên, Ôn Hưng Hoài đã được nhận làm trợ lý quay phim.
Và bộ phim đầu tiên ông ấy quay cũng trở nên nổi tiếng. Nam chính nữ chính của bộ phim nổi tiếng, nội dung và các chi tiết của bộ phim cũng được các fan hâm mộ tách riêng ra để thảo luận.
Quan trọng hơn, những khung hình có bố cục ánh sáng đẹp mắt càng khiến các fan hâm mộ xuýt xoa.
Ôn Hưng Hoài nhờ bộ phim đó mà ngày càng nhận được nhiều công việc.
Tương tự, ông ấy muốn ra ngoài xông pha một lần, không muốn bó buộc mình ở cái thị trấn nhỏ Ninh Giang này. Bản thân ông ấy có một khao khát mãnh liệt muốn được sống ở thành phố lớn.
Có lẽ vào khoảng lớp năm, Ôn Hưng Hoài đã cãi nhau tay đôi với Dư Trình Tuệ vì muốn ra ngoài.
Ngay ngày hôm sau, ông ấy đã rời nhà.
Lần tiếp theo Ôn Dữu gặp lại ông ấy là sau bốn hoặc năm tháng, bộ phim ông ấy quay đã hoàn thành, ông ấy về nhà thăm cô.
Sau lần đó, Ôn Hưng Hoài thường xuyên đi công tác xa nhà.
Mỗi lần trước khi đi, ông ấy và Dư Trình Tuệ lại cãi nhau. Khi trở về nhà, họ cũng cãi nhau.
Lúc đầu, khi họ cãi nhau sẽ tránh mặt Ôn Dữu.
Lâu dần, tần suất cãi nhau quá nhiều, họ không còn quan tâm đến Ôn Dữu nữa.
Khi họ cãi nhau, Ôn Dữu bị Dư Trình Tuệ đẩy vào phòng, cô sẽ đóng cửa lại.
Cách âm trong phòng không tốt. Cô đứng sau cánh cửa, thường xuyên nghe thấy Ôn Hưng Hoài trách móc Dư Trình Tuệ. Nếu không phải vì bà ấy, ông ấy đã không lãng phí nhiều năm như vậy. Dư Trình Tuệ cũng vậy, nếu không phải vì Ôn Hưng Hoài, bà ấy đã không mang thai Ôn Dữu sớm như vậy. Nếu vậy thì bà ấy có thể tiếp tục học thạc sĩ, tiến sĩ, có được nhiều cơ hội việc làm tốt hơn.
Khi vợ chồng cãi nhau, họ thường thích đổ lỗi cho nhau.
—-
“Dữu Dữu?” Nhận thấy Ôn Dữu đang thất thần, Dư Trình Tuệ đặt dao nĩa trong tay xuống: “Ăn no rồi à?”
Ôn Dữu sực tỉnh, ngước nhìn hai người đối diện: “Vâng, mẹ, chú Lý, con đi vệ sinh một chút.”
Cô nghĩ rằng mình cần đi vệ sinh để ổn định lại cảm xúc.
Sau khi đi vệ sinh xong trở về, Ôn Dữu thấy Lý Nguyên Châu đang thấp giọng khen Dư Trình Tuệ một câu: “Hôm nay cô Dư rất xinh đẹp.”
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy nụ cười e thẹn hiện lên trên má Dư Trình Tuệ.
Nhiều năm rồi cô không thấy Dư Trình Tuệ cười rạng rỡ như vậy. Ôn Dữu dừng bước đứng tại chỗ suy nghĩ, lòng vừa vui mừng vừa chua xót.
Cô nhìn chằm chằm một lúc mới bước đến.
—-
Ăn tối xong, Ôn Dữu không muốn làm bóng đèn nữa, cũng không muốn ở cùng họ nữa. Cô nói mình đi chơi với bạn cấp ba, Dư Trình Tuệ định từ chối, nhưng bị Lý Nguyên Châu thuyết phục.
Sau khi chia tay hai người, Ôn Dữu đi về phía trạm xe buýt.
Vừa đến nơi, tin nhắn của Trần Tễ đã được gửi đến, hỏi cô đang làm gì.
Ôn Dữu cụp mắt xuống trả lời anh: [Đang đợi xe.]
Trần Tễ: [Không nhớ bạn trai à?]
Ôn Dữu: [Cũng nhớ, vừa đợi xe vừa nhớ.]
Trước khi ra ngoài ăn tối, cô đã nhắc đến chuyện mình ăn tối với Dư Trình Tuệ và đồng nghiệp của Dư Trình Tuệ. Cô không nói với Trần Tễ rằng đồng nghiệp của Dư Trình Tuệ cũng là bạn trai của bà ấy.
Tin nhắn này vừa được gửi đi, chuông điện thoại của Ôn Dữu reo lên, cô không chút bất ngờ nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau đó nhấc máy: “Alo, anh đã ăn tối chưa?”
Cô hỏi Trần Tễ.
Trần Tễ: “Chưa.”
Giọng nói thanh tao của anh vang lên từ đầu dây bên kia, hòa quyện cùng gió đêm len lỏi vào tai Ôn Dữu, khiến tâm trạng buồn bã của cô được cải thiện phần nào.
Thật kỳ diệu, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Trần Tễ, trái tim bồn chồn của cô lập tức bình tĩnh lại.
“Sao còn chưa ăn tối?” Ôn Dữu ngạc nhiên: “Ba mẹ anh không ở nhà à?”
Trần Tễ: “Anh không ở cùng họ.”
Ôn Dữu: “Hả?”
Cô nhíu mày: “Anh đi chơi hay là ba mẹ anh đi chơi?”
Nói xong, Ôn Dữu lấy điện thoại bên tai ra nhìn, đã hơn bảy giờ tối rồi: “Nếu ở nhà không ai nấu cơm thì anh gọi đồ ăn ngoài nhé? Anh muốn ăn gì? Em cũng có thể gọi cho anh.”
Nghe thấy lời này, khóe môi Trần Tễ cong lên, suy nghĩ nghiêm túc vài giây rồi nói với cô: “Muốn ăn hoành thánh.”
Ôn Dữu: “Của quán nào?”
Trần Tễ nhớ lại một chút, rồi nói tên một quán.
Ôn Dữu định trả lời, bỗng khựng lại: “Anh…”
Quán mà anh nói, sao lại giống như quán nhỏ lần trước lúc anh đến Ninh Giang, cô đã dẫn anh đi ăn vậy?
“Anh làm sao?” Giọng Trần Tễ dường như càng lúc càng rõ ràng: “Bạn gái, em ngốc quá.”
Khi câu cuối cùng này vang lên, Trần Tễ mặc áo thun quần dài rộng thùng thình, theo bóng đêm xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Dữu ngơ ngác cầm lấy điện thoại, mở to mắt, hơi thở khẽ ngừng lại, có chút không thể tin nổi: “Anh… sao anh lại đến đây?”
Trần Tễ tỏ vẻ thản nhiên, trên mặt nở nụ cười hờ hững, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Nhớ em.”
Vì vậy, anh liền đến.