• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Bắc tiếp tục cầu xin: “Sếp Thẩm khai ân, xin hãy nói với Cửu gia tha cho tôi một mạng. Hôm qua tôi bị điên rồi, tôi không phải là người, cô muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng trong nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, mẹ tôi đau yếu phải nằm viện, trong nhà chỉ có một mình tôi kiếm tiền, xin cô hãy nói với Cửu gia tha cho tôi, nếu không tôi khó mà sống sót.”

Thẩm Như Ngọc nhìn thấy cảnh này, cau mày nói: “Sếp Từ, tôi muốn hỏi, là ai bảo ông đến nhà tôi xin lỗi? Chẳng lẽ là nhà họ Trương đã ra mặt thay cho tôi ư?”

Từ Bắc có khó xử, lắp Ừm... Cửu gia nói chỉ cần xin lỗi, cấm nhiều lời, sếp Thẩm tha cho tôi thì tôi có thể sống sót. Nếu sếp Thẩm không tha thứ cho tôi, tôi chỉ có chết.”

Nói xong, từ Bắc lại bắt đầu dập mạnh đầu xuống đất, vừa được vài cái đã chảy máu ròng ròng.

Thẩm Như Ngọc bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ tha thứ cho ông, ông đừng làm vậy nữa.”

Từ Bắc nghe vậy cảm thấy như được đại xá, lập tức cảm ơn rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn sếp thẩm, đại ân đại đức suốt đời khó quên.”

Nói xong, ông ta không dám ở lâu, được Thẩm Như Ngọc tha thứ, xem như nhặt lại một cái mạng.

“Sếp Thẩm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Tạm biệt, tạm biệt!”

Từ Bắc vội vàng rời đi.

Chú hai nhìn theo bóng lưng của ông ta, rồi đi tới trước mặt Trương Soái với nụ cười nịnh nọt, chắp tay nói: “Quả nhiên nhà họ Trương có thế lực cao nhất ở Đông Hải, ngay cả Long Cửu gia cũng phải nể mặt. Cậu Trương chỉ nói mấy câu đã khiến sếp Từ đến đây dập đầu xin lỗi.”

“Ha ha, đâu có, đâu có.”

'Trên mặt Trương Soái tràn đầy đắc ý nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất ngạc nhiên.

Với thế lực của nhà họ Trương thể nói chuyện trước mặt Long Cửu gia đã là rất giỏi rồi, làm sao có thể khiến cho Từ Bắc tới quỳ lạy xin lỗi được.

Nhưng tại, anh ta chỉ cần vơ lấy công lao này, không thừa nhận cũng không phủ nhận là được.

“Anh Trương, thật sự cảm ơn anh. Anh đã giúp nhà chúng tôi hết lân này đến lần khác, Như Ngọc thật sự không biết báo đáp thế nào.”

Thẩm Như Ngọc thấp giọng cảm ơn, nói: “Sau này nếu anh cần gì từ Thẩm thị thì cứ nói.”

“Chẳng qua anh chỉ nói vài câu với Cửu gia, cũng không biết Cửu gia lại nể tình như vậy.”

Lúc này, một giọng nói không thích hợp vang lên, Vân Hiên lạnh lùng nói: “Hừ, anh chắc chắn vì anh đã nói mấy câu với Cửu gia nên mới khiến cho ông già kia đến đây xin lỗi tư?”

Chú hai chế nhạo nói: “Sao hả, nếu không phải cậu Trương cố gắng thì chẳng lẽ là tên nhãi cậu à?”

“Cũng có thể đó.”

“Chết tiệt, đúng là con cóc đánh hơi, khẩu khí lớn quá nhỉ.”

Vân Hiên khinh thường nói: “Nếu mấy người đã cho rằng tất cả mọi chuyện này đều là nhà họ Trương giúp thì cứ để anh Trương cùng mấy người gửi hợp đồng đến tòa nhà Long Môn đi, đợi nhà họ Thẩm ký dự án tiếp theo thì hãy gặp mặt cảm ơn Long Cửu là được.”

Chú hai Thẩm chỉ vào Vân Hiên chửi: “Thằng khốn nạn, mày là cái quái gì mà cũng dám gọi thẳng tên của Long Cửu gia hả?”

“Như Ngọc, nghe chú nói, lập tức cắt đứt với thăng nhãi này đi, nếu không với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này sớm muộn gì cũng sẽ liên luy đến nhà họ Thẩm chúng ta.”

Còn chưa dứt lời, ngoài cửa biệt thự đã vang lên tiếng còi cảnh sát.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn, tại sao lại có xe cảnh sát tới thăm, chẳng lẽ lời của chú hai thật sự đã biến thành lời tiên tri ư?

“Ông hai Thẩm, ngoài cửa có mấy người cảnh sát, nói là đến tìm Vân Hiên.” “Cái gì?”

Một lúc sau, một cô gái cao ráo xinh đẹp bước vào, sau khi cô ta liếc nhìn mọi người, ánh mắt tập trung vào Vân Hiên trong góc.

“Xin chào mọi người, tôi là Vu Kiều Kiều đến từ phòng cảnh sát Nghi Thành, có việc cần anh Vân đi theo tôi một chuyến.”

“Vân Hiên?”

Thẩm Như Ngọc cau mày hỏi: “Anh làm gì mà khiến cảnh sát tới nhà tìm thế?” Vân Hiên sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không, tôi không làm gì cả!”

Chú hai mắng: “Nếu không làm gì thì sao cảnh sát tới tận đây tìm hả? Tao đã

nói rồi, kiêu căng ngạo mạn như thế, vừa nhìn là biết cái loại không coi ai ra gì, sớm muộn gì cũng bị tống vào ngục thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK