• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

'Thẩm Như Ngọc tiến lên ngăn cản Kiều Kiều hỏi: “Tôi có thể hỏi Vân Hiên là phạm tội gì không?”

“Cô là ai?”

“Tôi là..."

'Thẩm Như Ngọc sửng sốt, liếc nhìn Trương Soái đằng sau: “Tôi là một người bạn của anh ấy.”

“Về chuyện gì thì đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”

Dứt lời, Thẩm Như Ngọc còn chưa kịp trả lời, Vu Kiều Kiều đã bước tới nhìn Vân Hiên quát: “Vân Hiên, anh hãy đi theo tôi một chuyến, trong cục có chuyện cần tìm đến anh.”

'Thấy ánh mắt của mọi người, Vân Hiên cau mày hỏi: “Cô muốn dẫn tôi đến đâu?”

“Ha ha, đến nơi rồi thì anh sẽ biết ngay thôi. Lên xe.” Vu Kiều Kiều tiếp tục đẩy anh, dẫn thẳng anh lên xe.

Rất nhanh, Vu Kiều Kiều đã quay đầu xe. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, chiếc xe vang lên tiếng còi cảnh sát nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

“Cháu nhìn xem, cháu nhìn xem, chú đã sớm nói ông cụ bị hoa mắt rồi, không ngờ lại tìm một kẻ như vậy. Đi cả đêm không về lại còn gây sự, còn chưa đến một ngày đã bị cảnh sát đưa đi rồi. Làm sao có thể là người tốt được?”

'Thẩm Như Ngọc nhíu mày nói: “Chú hai, trước tiên đừng vội kết luận. Chúng ta hãy đi hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Người đã bị cảnh sát đưa đi rồi còn có thể làm gì được. Chú còn lâu mới đi hỏi, để nó tự sinh tự diệt đi.”

Đúng lúc này, Trương Soái ở bên cạnh trả lời: “Hay là để tôi đi hỏi thử xem. Nhà họ Trương chúng tôi cũng rất thân thiết với lãnh đạo cục cảnh sát.”

“Thôi bỏ đi, vì một nhân vật nhỏ bé như vậy, còn phải làm phiền đến cậu Trương, hoàn toàn không đáng.”

Chú hai Thẩm vừa nói đùa vừa khuyên nhủ Thẩm Như Ngọc: “Cháu đừng nghĩ đến tên họ Vân kia nữa, mau dỗ dành cậu Trương đi. Chú thấy cậu Trương cũng có ý với cháu đấy, nếu tương lai nhà họ Thẩm chúng ta có thể nương nhờ vào nhà họ Trương, vậy thì thật sự một bước lên mây rồi.”

“Bây giờ cháu hãy sửa soạn một lát đi, rồi buổi chiều dẫn cậu Trương đến cao ốc Long Môn một chuyến, để quyết định hợp đồng của hạng mục. Đây là hạng mục lớn nhất của công ty chúng ta vào sáu tháng cuối năm, nếu làm tốt thì bốn năm năm không phải sầu lo.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Như Ngọc thở dài, đành phải gác lại chuyện của Vân Hiên trước đã.

Chắc hẳn lần đầu tiên đến Đông Hải, anh cũng sẽ không làm chuyện xấu gì đâu. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô là quyết định chuyện với tập đoàn

Long Môn, một khi hạng mục tiếp theo được ký kết thành công, chí ít là nhà họ. Thẩm có thể tiến lên một bước.

Lúc này, trên vành đai ngoài tiểu khu nhà họ Thẩm, Vu Kiều Kiều vừa khế hát vừa lái xe cảnh sát nhanh chóng chạy vào đường chính từ trong tiểu khu nhà họ. Thẩm.

“Bây giờ có thể trả lời rồi chứ”

Vân Hiên nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu, đây không phải là con đường đi tới cục cảnh sát.”

“Ha ha!”

Vu Kiều Kiều đắc ý nói: “Ai nói là tôi muốn dẫn anh đến cục cảnh sát. Chị dâu của tôi và Tiểu Ngữ đã tỉnh lại rồi, bọn họ muốn gặp anh, nên bảo tôi đến đón anh tới bệnh viện số một thành phố.”

Vân Hiên bất mãn nói: “Bệnh viện số một thành phố, cô cứ thế đến đón tôi à?”

Vu Kiều Kiều nhìn anh cười đáp: “Sao thế? Tôi chỉ lái chiếc xe này thôi, liệu người nhà của anh có hiểu lầm anh không? Tôi đâu có nói muốn dẫn anh đến cục

cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án đâu.”

“Cô lái xe cảnh sát còn hú còi kéo tôi lên xe, cô không cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ linh tỉnh à?”

“Vậy phải làm thế nào đây, hay là tôi quay lại nói rõ với bọn họ nhé.”

“Thôi khỏi.” Vân Hiên lườm cô.

Cô gái này hoàn toàn cố ý bêu rếu anh.

Vu Kiều Kiều nghênh đón ánh mắt của Vân Hiên, nhún vai nói: “Vậy coi như không còn liên quan đến tôi nữa nhé. Tôi đâu thể khống chế người khác nghĩ thế nào, bọn họ nghĩ lệch lạc chẳng liên quan gì đến tôi.”

Vân Hiên phớt lờ cô ta, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK