• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người đàn ông này nhìn rất bình thường, sao cậu có thể tìm một người như vậy làm bạn trai chứ, biết sinh nhật của cậu mà lại đi taxi đến, chẳng lẽ ngay cả xe riêng cũng không có sao? Hơn nữa hai tay không mang theo một món quà nào, quá vô lễ rồi!"

Phương Nhã bất mãn nói: "Dung Dung, cậu không được nói Vân tiên sinh như vậy, tớ mời anh ấy đến, với tớ thì anh ấy đến được đã là món quà lớn nhất rồi."

Hồ Dung kinh ngạc nhìn cô ấy nói: "Cậu bị tình yêu làm cho ngu ngốc rồi phải không!"

Lúc Phương Nhã đang nói chuyện nhỏ với Hồ Dung, Vương Minh Vũ và Lưu Quân ở phía đối diện ngạc nhiên bước về phía Vân Hiên.

“Anh là ai, có quan hệ gì với Phương Nhã?”

Vân Hiên thản nhiên nói: "Chỉ là bạn bình thường thôi."

"Bạn bình thường, anh cũng xứng à, tôi nói cho anh biết, Phương Nhã là người phụ nữ của tôi, anh tốt nhất tránh xa cô ấy ra, nếu không, tôi chỉ cần giơ ngón tay ra là có thể bóp chết anh."

"Ồ, bóp chết tôi, vậy ngón tay cậu phải đủ cứng mới được."

"Vương Minh Vũ, anh đang làm gì vậy?"

Thấy hai người bước đến bên Vân Hiên, Phương Nhã vội chạy qua quát: "Vân tiên sinh là bạn tôi, các anh tốt nhất lịch sự với anh ấy một chút, nếu không tiệc sinh nhật này tôi không đi nữa, các anh tự chơi đi."

"Đừng mà, Nhã nhi, anh chỉ đùa với người anh em này thôi, anh đặt phòng riêng ở Lam Hải Đồn, đó không phải chỗ người bình thường có thể vào được, không đi thì phí lắm."

Lưu Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên: "Đúng vậy, bọn anh cũng không nói gì, chỉ thấy người anh em này tuổi cũng không lớn lắm, không biết là đang đi học hay làm việc ở đâu, quen với Phương Nhã thế nào."

"Quen thế nào à?"

Vân Hiên liếc nhìn Phương Nhã, cô gái lập tức đỏ mặt.

Dù sao quá trình hai người quen nhau cũng khá là quanh co.

"Đệt!"

Nhìn hai người tình tứ đưa mắt, Vương Minh Vũ gần như nghiến răng.

Anh ta không hiểu mình đường đường là cậu chủ lớn nhà họ Vương kém gì tên nhóc trước mặt.

Mình muốn gì có đó, tên nhóc này lại ngay cả xe cũng không có, Phương Nhã nhìn trúng anh ta chỗ nào, cô ấy mù rồi à.

"Tôi không có công việc gì, quen Phương Nhã là lúc cô ấy làm thêm ở khách sạn.

Vương Minh Vũ lạnh lùng quát: 'Làm thêm, ồ, hóa ra anh là nhân viên phục vụ khách sạn à!"

"“Coi như vậy đi." Vân Hiên nhìn đối phương gật đầu.

Dù sao mấy người này là bạn của Phương Nhã, anh không tiện nói nhiều, xnể mặt người ta, chỉ duy trì lễ nghĩa cơ bản nhất.

Vương Minh Vũ còn chưa nói gì, Hồ Dung ở bên cạnh lập tức nổi điên.

"Phương Nhã, cậu ngốc à? Bày đặt không cần phú nhị đại, lại đi tìm nhân viên phục vụ khách sạn, cậu nhìn bộ dạng anh ta đi, nhân viên phục vụ sau này có thể có tiền đồ gì, mua nổi xe mua nổi nhà không? Có thể cho cậu cuộc sống tốt không?”

'Vương Minh Vũ còn định nói gì đó, Hồ Dung ở bên cạnh vội ngăn lại.

"Vương Minh Vũ, tôi lựa chọn thế nào không cần anh quản, anh coi thường Vân Hiên tức là coi thường tôi, nếu vậy thì tiệc sinh nhật gì đó tôi cũng không cần đi nữa, các anh tự đi đi!"

Nói rồi, Phương Nhã kéo Vân Hiên định quay người rời đi.

"Phương Nhã, có phải tôi quá nể mặt cô rồi không, tôi vất vả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô, cô lại tìm thăng ất ơ này đến chọc tức tôi."

Thấy Vương Minh Vũ vẫn đuổi theo mắng, Hồ Dung vội chạy lên ngăn anh ta khuyên nhủ: "Cậu chủ Vương, đừng kích động, anh đừng so đo với anh ta, em thấy dẫn Vân Hiên này đi cùng cũng là chuyện tốt!”

"Chuyện tốt?”

"Đúng vậy, dẫn anh ta đi mở mang tầm mắt, để anh ta biết thế nào là cao không thể với tới, bây giờ anh mắng anh ta, chỉ khiến Phương Nhã thấy anh càng đáng ghét, làm vậy được một mất mười đấy."

Nghe cô ta nói vậy, Vương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại.

Lưu Quân ở bên cạnh cũng khuyên: "Đúng vậy cậu chủ Vương, dù sao đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, anh để anh ta thấy anh giỏi hơn anh ta nhiều, nếu anh ta biết điều thì tự rời đi, nếu anh ta không biết điều, chúng ta lại tính cách khác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK