• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống hôn nhân của bao người là thuốc thử xem hai người có thích hợp với nhau hay không, có cần gia giảm gì để duy trì bình yên trong mối quan hệ mới. còn với cô dâu mới Diệp Nhi thì không cần them bất kì phép thử nào cũng chẳng cẩn giử gìn thì nó vốn đã rất bình yên, bình thường đến đáng sợ. ngày ngày cô vẫn đi làm ở Lâm Thị, sau đó dạo vài vòng nếu cảm thấy buồn, về nhà dùng cơm cùng bố mẹ chồng, ăn hoa quả rửa bát, tâm sự hay học nấu ăn với mẹ Đông. Rãnh rổi lại về nhà họ LÂm tám chuyện cùng mẹ ruột hay đi mua sắm với An An hoặc dẫn bé con của An An đi mua sắm. cuối cùng đêm về cô về phòng, mở nhạc lên, toàn là nhạc mà anh cùng cô thích, sau đó vào nhà vệ sinh bưng một chậu nước thật to ra, xắn tay áo lên cột hẵn tóc lên sau gáy, mở điều hòa to số một tí, rồi từ từ mở từng cúc áo của Đông Phong, rời lột luôn áo xuống vứt xuống sàn, kế đến tay cô dời từ bụng anh đến nơi thắt lưng anh. 

Diệp Nhi ho khan vài tiếng rồi tiếp tục công tác" vợ hiền" của mình. Chạm thắt lưng của anh, cô men theo viền của chiếc quần ở nhà sau đó vài ngón tay thon dài luồng vào trong. lột phăng luôn chiếc quần kia xuống tật mắc cá chân anh, chật vật xoay quay lộn lại mới kéo nó ra khỏi người anh, giờ trước mặt Diệp Nhi là một cơ thể hoàn mỹ, có cơ có múi, có cả......biểu tượng đàn ông của anh đạp vào mắt cô. Sau ngày tân hôn thì cuối cùng Diệp Nhi cũng biết nam nữ khác nhau rất sâu sắc, vì từ hôm đó cô phụ trách việc vệ sinh hằng ngày cho anh. Khi còn ở bện viện thì chỉ có mẹ ĐÔng làm việc này, vì mọi người đều biết anh là một người rất cầu toàn, từng la hét ầm lên khi mẹ Đông đưa ra một tấm ảnh sơ sinh của anh, không mặc gì cả. hôm đó anh đã lao tới chớp lấy bức ảnh, rồi hét lên vì thẹn. cuối cùng anh vơ hết ảnh sơ sinh của mẹ Đông, còn liếc một cái rồi quay lưng bỏ lại một câu xanh hơn mây trời khiến mọi người cười tét cả mồm

" cơ thể hoàn mỹ này chỉ để cho vợ con thưỡng lãm thôi"

Nên từ khi cưới, việc " thưởng lãm" này cư nhiên thuộc về cô. Lần nào cũng khiến cô ho khan đỏ mặt với anh. dù cô biết anh nằm đó hôn mê, nhưng khi chạm vào thì nó không như cô nghỉ, tuy " nó " không phản ứng với cô, nhưng mà cô cũng thấy nó rất kỳ quái. Lại nghỉ đây là nơi riêng tư của anh, nên lần nào lau người cho anh xong, cô cũng phải nhảy vồ đến bồn tắm " hạ nhiệt" cho bản thân.

Tay phải cầm khăn vắt khô lau người cho anh, vừa lau cô vừa cùng anh trò chuyện, nói hết chuyện này sang chuyện khác. Lau xong cô cũng rất chật vật mà mặc áo quần cho anh. Vì phần áo có thể dễ dàng mặc vào, quần thì cô phải đở cả thắt lưng anh lên mới kéo lên cao, nhiều lần khiến anh nằm đè lên cả cô, khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng.

Hôm nay tương đối thuận lợi thay quần áo xong, cô tắm rửa rồi trở lại gường, nằm ôm anh như mọi hôm, tay đan tay, sờ nắn ngón áp út của anh, nhớ đến gương mặt bầu bĩnh của bé con An An cô hỏi anh

"chồng à, anh thích trẻ con không?

Chắc là thích đúng không?

Trai hay gái?

Em thích con gái

Chúng ta cũng sinh một đứa được không?

Em nghe nói theo tâm linh nếu như nhà mình có hỉ sự liên quan đến sinh mạng thì nhà ta sẽ rất có phúc khí, nếu có phúc khí thì tác động rất lớn đến bệnh tình của anh

Cái gì mà một sinh mạng mới thì có sự sống mới, rồi thì kéo theo sinh linh gì đó. Mà nói chung em nghe nói là rất tốt, nếu có con thì có thể đem phúc khí cho anh, mau tỉnh lại. anh thấy sao?

Em đã hỏi Thẩm ĐIền rồi anh ấy bảo, sức khỏe anh nhìn chung bình thường, nên chất lượng t*ng trùng rất tốt, em.....em muốn thụ tinh trong ống nhiệm, sau đó cấy bàu thai vào bụng. anh ấy nói sức khỏe em cũng tốt, nên có thể.

Anh thấy em làm vậy được không, nếu như mình có con, thì phúc khí gì đó nhiều anh có khả năng tỉnh lại, còn.....nếu nhưng mà... em cũng còn có đứa nhỏ bầu bạn, là kết tinh tình yêu của em dành cho anh, cũng là món quà anh tặng em. Được không anh?"

Diệp Nhi áp tai vào ngực trái anh, con tim đập khá nhanh dừng như anh nghe thấy rồi, anh hiểu cô muốn nói gì. Đôi mắt to đen, lấp lánh sự kì vọng cùng chờ mong câu trả lời của anh. dường như con tim anh cho phép.

Cô hiểu nó bảo cô hãy làm theo những gì cô muốn. còn cô đâu hiểu rằng nếu ĐÔng Phong nói được anh sẽ nói " không", nếu anh không tỉnh lại thì đứa bé sẽ càng là gánh nặng với cô. Một mình anh là đủ rồi, nếu như anh mãi không tỉnh anh mong có ngày cô sẽ tái giá, tìm người yêu thương cô mà gửi gấm, nay cô lại đòi có con, đứa bé sẽ là vật cản với tương lai cô, như anh đang làm với cô.

Diệp Nhi hạnh phúc lặng nghe con tim anh lên xuống, lòng ngực rắn rỏi làm đệm êm bọc lấy cô, nhịp tim anh trầm luân như bản nhạc du dương đưa cô vào mộng đẹp.

Những ngày sau đó cô tìm đến Thẩm Điền xin tư vấn về quá trình, cách chăm sóc sức khỏe. ai cũng bất ngờ với quyết định của cô, Lâm gia chỉ còn cách trơ mắt nhìn con gái muốn làm gì thì làm mà hết cách, còn Đông gia thì ra sức khuyên ngăn dù lòng rất vui cùng chờ đợi, song họ cũng không muốn đời cô them khổ. Nhưng với tính cách của đại tiểu thư nhà họ Lâm thì việc đã định thì chỉ có làm chứ không có lui.

Thế nên hôm nay cô cực kì hưng phấn ngồi trong phòng khám chờ kết quả thụ tinh, bên ngoài phòng khám thì không khí vô cùng lạ lùng. Người thì hưng phấn bừng bừng như An An, người thì thở dài song ánh mắt cũng mang theo tia hi vọng như ông bà Đông, lại có người khẩn trương đi tới lượn lui rất thiếu kiên nhẫn như ông Lâm. Cả hàng lang bệnh viện với hàng chục đôi mắt đang dõi về cánh cửa kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK