• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gà

Tiếng bước chân trong hành lang càng ngày càng xa, Triệu Thính Khê chỉ nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của mình, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng buồn bã.

“Bại hoại…”

Cô vừa lầm bầm vừa giận dữ đá vào góc tường. Không chú ý lại dùng chân phải, mặt tường thì cứng cỏi, khiến cô đau đến mức hít một hơi thật sâu, nước mắt chực trào.

Cửa phòng làm việc bị người bên trong mở ra, Từ Thanh Xuyên nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của Triệu Thính Khê thì sửng sốt, “… Khóc sao?”

Triệu Thính Khê: “..”

Từ Thanh Xuyên quan sát cô, nhẹ giọng nói: “Vào trong đi.”

Triệu Thính Khê không nhúc nhích.

Từ Thanh Xuyên không nói gì nắm cổ tay cô kéo vào trong phòng.

Tiền Giai đang đứng sau bàn làm việc, thấy Từ Thanh Xuyên kéo Triệu Thính Khê vào thì bất ngờ không thôi.

Từ Thanh Xuyên lạnh lùng nói: “Cô Tiền không còn việc gì nữa thì về trước đi, tôi còn việc riêng cần xử lý.”

Tiền Giai lạnh mặt nhìn hai người, tựa như muốn hỏi gì nhưng lại không mở miệng nói, cô ta tức giận xoay người rời đi.

“Chờ chút.” Từ Thanh Xuyên bỗng gọi cô ta lại, “Báo cáo của tôi thì sao?”

“Đã nhặt hết rồi.” Tiền Giai chỉ lên mặt bàn.

“Vất vả rồi.” Từ Thanh Xuyên vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Triệu Thính Khê.

Sau khi Tiền Giai rời đi, Từ Thanh Xuyên mới quay về chỗ nói: “Tiền Giai làm rơi báo cáo, lúc cô vào chúng tôi đang nhặt lên, không phải như cô nghĩ đâu.”

“Tôi nghĩ gì cơ?” Triệu Thính Khê hỏi.

Từ Thanh Xuyên nhướng mày nhìn cô.

Triệu Thính Khê nhún vai, “Tùy anh thôi, tôi cũng chẳng hứng thú với vấn đề này.” Cô xoay người định đi, Từ Thanh Xuyên bèn sải chân dài bước đến ngăn trước mặt cô, anh trầm giọng nói: “Cô không vui?”

Triệu Thính Khê không giải thích được, “Không có nha, tại sao tôi phải không vui?”

Từ Thanh Xuyên: “Cô đừng giận lẫy.”

Triệu Thính Khê: “… Được lắm.” Không thèm nói nữa được chưa.

Từ Thanh Xuyên thản nhiên giải thích Tiền Giai đến mời anh đi ăn tối, vô tình sơ suất làm rơi báo cáo của anh.

Anh nói rất nghiêm túc, hơi cau mày, giống như đang làm thí nghiệm rất khó khăn, sợ nói sai chi tiết nào đó, lại sợ cô không chịu tin mình.

Dáng vẻ cố chấp này hơi đáng yêu.

Triệu Thính Khê bỗng nhiên buồn cười, cơn giận nghẽn ở ngực không hiểu sao được phát tán.

Cô chống tay lên bàn làm việc của Từ Thanh Xuyên, chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi: “Vậy chắc cô giáo đó thích anh, anh không có cảm giác gì sao?”

“Tôi không thích cô ta.” Từ Thanh Xuyên ngước mắt nhìn, “Hơn nữa cô ta cũng biết rõ tôi không có tình cảm gì với cô ta.”

Triệu Thính Khê bĩu môi, cô thế này còn không thích, cả Tiền Giai cũng không thích. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Vậy anh thích kiểu con gái gì?”

Từ Thanh Xuyên không trả lời, anh lẳng lặng nhìn cô, một lát sau mới nói: “Tôi thích kiểu gì lẽ nào cô không biết?”

Triệu Thính Khê bị anh hỏi đến mức mất tự nhiên, cô nhanh chóng nghiêng đầu đi, khẽ ho một tiếng: “Tôi…sao tôi biết được.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ anh không thích con gái…”

“Cô nói gì?” Từ Thanh Xuyên hỏi.

Triệu Thính Khê ngại ngùng cười khan hai tiếng.

Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài hỏi: “Tại sao cô lại đến đây, tìm tôi à?”

“À…” Lúc này Triệu Thính Khê mới nhớ đến vừa rồi mình bị fan cuồng đuổi theo, “Không phải, vừa rồi có người đuổi theo tôi, tôi không biết đây là phòng làm việc của anh.”

Từ Thanh Xuyên cúi đầu, lấy sổ tay ra bắt đầu viết.

Triệu Thính Khê nhìn xung quanh, căn phòng này rất đơn giản, có bốn bàn làm việc, mặt bàn cũng rất sạch sẽ.

“À, tuần rồi mặc dù anh không đến quán nước đợi tôi nhưng tôi vẫn nên nói vài điều. Hôm đó tôi gặp chút phiền phức trong công việc nên không tiện đến chỗ hẹn được, tôi có bảo trợ lý tìm cách liên lạc với anh. Đã hẹn với nhau nhưng do tôi nên phải hủy bỏ, xin lỗi anh nhé.” Triệu Thính Khê nói.

Từ Thanh Xuyên nhìn cô: “Phiền phức trong công việc đã được giải quyết chưa?”

Hai mắt Triệu Thính Khê phát sáng, “Đã giải quyết xong rồi, nhưng không biết thiên sứ nhỏ đã giúp tôi là ai.”

Từ Thanh Xuyên cong môi, tiếp tục viết lên sổ tay. Một lát sau anh đưa quyển sổ cho Triệu Thính Khê: “Tôi đã sửa lại vài điểm chính bài học cho cô, định tuần trước đưa nhưng không được.” Vừa nói anh vừa lấy một quyển sách trong ngăn kéo ra, “Cô xem bài tập trong sách này trước, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”

Triệu Thính Khê nhận lấy, trong sổ ghi chép rất nhiều nội dung, vô cùng đơn giản, cô vừa xem đã hiểu ngay. Cô cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, nhìn Từ Thanh Xuyên lại xúc động không nói nên lời.

“Tôi nhất định sẽ học thật tốt.” Triệu Thính Khê cắn môi, quyết tâm nói.

Từ Thanh Xuyên đứng lên, đi vòng qua Triệu Thính Khê kéo một cái bàn đến cạnh bàn mình: “Học ở đây đi, tôi kèm cho.”

“Hả?” Triệu Thính Khê há hốc mồm.

Từ Thanh Xuyên dùng bút gõ lên ghế.

Triệu Thính Khê đành chịu lê chân qua đó.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh chiều tà len qua cửa sổ chiếu vào phòng rất ấm áp.Trong phòng làm việc yên tĩnh, mùi bút mực nhàn nhạt quẩn quanh ở chóp mũi.

Triệu Thính Khê cắn bút, nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Xuyên.

Anh cầm một cây bút máy đang viết gì đó. Góc mặt rõ nét, mũi cao, môi mím, cằm góc cạnh, cả yết hầu nhô ra trên cổ…

Đẹp trai ghê…

Lông mi Từ Thanh Xuyên run run, giây tiếp theo anh nhìn sang Triệu Thính Khê.

Cô thoáng giật mình.

Từ Thanh Xuyên không nói gì, cứ lẳng lặng đối mặt với cô, dường như trong đôi mắt của anh lộ ra ý cười, rất ấm áp, rất dịu dàng.

Mặt Triệu Thính Khê dần nóng lên, cô từ từ cúi đầu xuống.

“Không hiểu chỗ nào à?” Từ Thanh Xuyên từ tốn hỏi thăm.

Triệu Thính Khê cắn môi nói: “Chỗ này nè, hình như tiết học trước anh đã giảng qua rồi.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ sợ sệt.

Thầy Từ đã từng nói không hy vọng các bạn học hỏi lại những gì anh đã giảng qua.

“Cô có thể hỏi.” Từ Thanh Xuyên cần quyển sổ lên, nói: “Cô khác với họ.”

Tim Triệu Thính Khê bỗng nhiên đập nhanh hơn, nghĩ ngợi thật lâu rồi ngập ngừng hỏi: “Tại sao ạ?”

Từ Thanh Xuyên nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, trong lời nói mang theo sự vui vẻ: “Bởi vì bọn cô không phải là sinh viên đại học C, kiến thức căn bản khá kém.”

Triệu Thính Khê: “…”

Bạn học Triệu có “kiến thức căn bản khá kém” không hỏi lại một câu nào trong suốt hai tiếng tiếp theo.

Thoáng một lúc đã đến ba giờ chiều, Triệu Thính Khê đứng dậy hoạt động gân cốt, mũi chân vừa chạm đất đã cảm nhận được cơn đau thấu xương, cô khó kìm nén hít một hơi mạnh.

Từ Thanh Xuyên vội đứng lên đỡ cô, “Chân cô sao vậy?”

Triệu Thính Khê co chân trái về rồi ngồi xuống, “Trưa nay bị trượt chân, cứ ngỡ không sao hết.”

Từ Thanh Xuyên ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm bàn chân phải của cô đặt lên đầu gối mình.

Triệu Thính Khê xấu hổ định rút chân về.

“Ngoan, đừng cử động.” Từ Thanh Xuyên đè chân cô lại. Anh xoăn ống quần cô lên một đoạn, mắt cá sưng đỏ lộ ra ngay.

Từ Thanh Xuyên lập tức đứng lên, “Tôi cõng cô đến phòng y tế.”

Triệu Thính Khê: “…Không tốt lắm đâu, tôi là nữ diễn viên đó.”

Từ Thanh Xuyên chỉ vào mắt cá chân sưng tấy của cô hỏi: “Cần chân hay cần thể diện?”

Triệu Thính Khê nắm chặt ghế không buông: “Cần thể diện.”

Từ Thanh Xuyên thở dài, lấy mũ của cô ở bên cạnh đội lên đầu cho cô, rồi lấy áo khoác trùm lên, “Thế này sẽ không còn ai nhận ra cô.” Anh khom lưng trước mặt cô, vỗ vai nói: “Nhanh lên nào.”

Áo khoác của Đới Phi rất lớn, Triệu Thính Khê che chắn thật kỹ càng.

Cô chậm rãi leo lên lưng Từ Thanh Xuyên, anh ôm chân cô, vững vàng đứng lên.

“Cô nặng bao nhiêu cân vậy?” Từ Thanh Xuyên hỏi.

Triệu Thính Khê vội hỏi lại: “Sau vậy? Tôi nặng lắm ư?”

Từ Thanh Xuyên không trả lời, anh cõng cô đi ra ngoài, cô sợ hãi ôm chặt cổ anh.

“Vừa tay.” Từ Thanh Xuyên nói. Triệu Thính Khê cách anh rất gần, nhìn nghiêng có thể thấy hình như anh đang cười.

Phòng làm việc cách phòng y tế không xa, trực tại đây là một vị bác sĩ lớn tuổi, ông thấy hai người vào thì đứng dậy chào hỏi, “Ôi, sao vậy, mau ngồi xuống nào.”

Từ Thanh Xuyên hơi thở dốc, nói: “Bác sĩ Tần, chân cô ấy bị trật, phiền chú xem giúp ạ.”

Bác sĩ Tần kinh ngạc nhìn Từ Thanh Xuyên rồi bắt đầu kiểm tra cho Triệu Thính Khê.

“May không ảnh hưởng đến xương, cô bé nhớ dưỡng thương cho tốt nhé, đừng đi lại nhiều!” Bác sĩ Tần dặn dò Triệu Thính Khê.

Triệu Thính Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu cảm ơn ạ.”

Bác sĩ Tần nhìn Từ Thanh Xuyên: “Thằng nhóc này hôm nay có tiền đồ lắm đấy, còn biết giúp đưa người bị thương đến.”

Từ Thanh Xuyên nhìn Triệu Thính Khê, hơi ngượng ngùng phàn nàn với bác sĩ Tần: “Lúc nào cháu chẳng có tiền đồ!”

Bác sĩ Tần hừ cười, “Lần trước chính cháu để Tiêu Trạch cõng sinh viên bị ngất xỉu đến, đừng tưởng chú không nhớ nhé.”

Từ Thanh Xuyên xoa xoa mi tâm, “Ngày đó chẳng phải cháu còn đang trong giờ dạy hay sao ạ.”

Bác sĩ Tần: “Kiếm cớ thôi, lần trước là một thằng nhóc bị ngất, chú thấy cháu nhìn cô bé này xinh đẹp mới đưa người ta đến thôi.”

Vẻ mặt Từ Thanh Xuyên không còn lưu luyến gì, anh vội nói sang chuyện khác: “Vậy cháu đi đóng tiền ở đâu ạ?”

Bác sĩ Tần chỉ tay, “Trước cửa kìa!”

Từ Thanh Xuyên xoay người bỏ trốn.

Bác sĩ Tần nhìn Triệu Thính Khê hỏi: “Nhóc con, cháu có quan hệ gì với thằng nhóc đó vậy?”

Triệu Thính Khê cười cười, suy nghĩ rồi nói: “Cháu là…học trò của anh ấy ạ.”

Bác sĩ Tần hơi tiếc nuối, còn nói thêm: “Để cháu phải chê cười, chú chỉ trêu nó thôi. Thật ra thằng nhóc này rất tốt, cũng rất thiện lương. Chú nhớ có lần chó nhà nó bị đau bụng nửa đêm, các bệnh viện thú y đều đóng cửa hết, cuối cùng nó chạy xe hơn nửa Dần Thành đến nhà chú nhờ giúp đỡ xem tình hình chú chó thế nào!”

Triệu Thính Khê nghiêm túc nói, “Là Nhất Vạn phải không ạ? Là chú chó màu trắng đó.”

Bác sĩ Tần: “Đúng đúng rồi, là nó, chú nghe nói là chú chó đó do bạn gái cũ của nó bỏ lại, nó vẫn luôn chăm sóc chú chó đấy.”

Hóa ra Nhất Vạn là chó của bạn gái cũ bỏ lại.

Còn chăm sóc nhiều năm nữa…

Nụ cười của Triệu Thính Khê dần tắt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến ửng đỏ cũng không có cảm giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK