Triệu Thính Khê ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh anh, “Sao anh lại đến đây?” Cô cười híp mắt, “Em cứ nghĩ hôm đó anh nói chơi.”
Từ Thanh Xuyên hơi nhíu mày, “Có khi nào tôi lừa gạt em không?”
Hình như không có thật.
Cô lè lưỡi, nhận lấy menu anh đưa sang.
Hai người trò chuyện chẳng màng đến xung quanh, mọi người yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Vệ Ưu Tuyền và Vệ Thịnh ngớ người, tất cả mọi người đang ngồi đều hoang mang.
Show Khai Giảng chiếu được vài tập, độ hot khá cao. Đạo diễn là người phản ứng đầu tiên, “Tôi nhớ rồi, anh Từ là giáo sư ở đại học C, cũng trùng hợp là thầy đứng lớp của Khê Khê!”
Từ Thanh Xuyên xuất hiện không nhiều trong ống kính của show Khai Giảng, mọi người cũng khó liên tưởng nhà đầu tư và giảng viên là cùng một người. Bây giờ ngẫm lại hóa ra hai người quen biết lúc quay show, khó trách sao thân như vậy.
Vệ Ưu Tuyền khinh miệt liếc Triệu Thính Khê, lầm bầm: “Đúng là chẳng cần làm gì, tìm được đùi to thì ôm ngay, cũng không xem xuất thân của mình là gì.”
Vệ Thịnh rất khéo ăn nói, la cô ta một tiếng rồi cười khanh khách nói: “Em gái bị tôi chiều hư rồi, mọi người bỏ qua cho nhé.”
Đạo diễn vội tiếp lời, “Có nhan sắc lại có kỹ năng diễn xuất là bảo vật, nên cần được cưng chìu. Tiểu Tuyền, Khê Khê và Minh Ân đều được chúng tôi nâng trong lòng bàn tay!”
Từ Thanh Xuyên nghe thế thì liếc nhìn Triệu Thính Khê, thong thả gắp một phần thức ăn bỏ vào bát cô, thấp giọng nói: “Đạo diễn nói phải cưng chìu, mau ăn nhiều vào.”
Triệu Thính Khê nhìn anh một cái rồi nhanh chóng xoay mặt đi, lỗ tai nóng lên.
Không đứng đắn.
Vệ Ưu Tuyền đột nhiên hỏi: “Anh Thanh Xuyên, chị Tưởng Nhàn đâu ạ?”
Từ Thanh Xuyên ngước mắt nhìn cô ta, hơi cong môi hỏi, “Từ khi nào tôi có nhiệm vụ tìm người giúp cô Vệ đây vậy?”
Vệ Ưu Tuyền im lặng.
Từ nhỏ cô ta được xem là danh viện trong giới nhà giàu ở Dần Thành, quan hệ tốt với Tưởng Nhàn, biết được mẹ Từ luôn vừa ý Tưởng Nhàn.
Cô ta nói ra vì muốn ra oai với Triệu Thính Khê, để cô biết mình và Từ Thanh Xuyên rất quen biết, mặc khác muốn Từ Thanh Xuyên quan tâm Tưởng Nhàn nhiều hơn, cảnh báo anh cách loại oanh oanh yến yến như Triệu Thính Khê này xa một chút.
Nhưng không ngờ Từ Thanh Xuyên không chừa chút mặt mũi cho cô ta.
Vệ Thịnh đi đến giảng hòa, cười đùa vài câu để bỏ qua chuyện này. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, bầu không khí lúc này rất náo nhiệt, ngoại trù Từ Thanh Xuyên luôn lạnh lùng, chẳng giống kiểu đến thăm đoàn làm phim, càng giống cố tình đến thăm người nào đó hơn.
Sau khi ăn xong, mọi người trong đoàn chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, Triệu Thính Khê theo sau đám đông, Từ Thanh Xuyên rũ mi mắt, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi: “Em không tiễn tôi một đoạn sao?”
Triệu Thính Khê nhìn bốn phía, thấy không ai để ý mới nhanh chóng véo tay anh một cái, “Anh cố ý phải không?”
Từ Thanh Xuyên bị đau nhưng vẫn cúi đầu cười.
Triệu Thính Khê trừng mắt với anh.
Từ Thanh Xuyên: “Không đùa đâu, ra ngoài này một lát nhé, tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Hai người ra khỏi khách sạn.
Triệu Thính Khê chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, Từ Thanh Xuyên dẫn cô lên xe.
Cô nghiêng đầu tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Từ Thanh Xuyên đóng cửa xe rồi mở điều hòa lên cho ấm, “Vệ Ưu Tuyền gây phiền toái cho em sao?”
Hôm nay Vệ Thịnh nói Vệ Ưu Tuyền xảy ra mâu thuẫn với một nữ diễn viên trong đoàn, ý muốn anh dùng thân phận nhà đầu tư tạo áp lực cho đạo diễn, tốt nhất nên loại bỏ diễn viên đó đi, không ngờ người ông ta nhắc đến là Triệu Thính Khê.
Hóa ra vì chuyện này, Triệu Thính Khê cười cười, “Mấy chuyện thế này thường xảy ra trong giới lắm,” cô nghịch ngợm chớp mắt, “Ông chủ định xử lý giúp em sao?”
Từ Thanh Xuyên cau mày hỏi: “Thật sao?”
“Gì cơ?” Triệu Thính Khê phản ứng lại, “À cũng không có phiền phức gì lớn, chỉ là sửa kịch bản thôi. Không sao cả, em sẽ thảo luận lại với đạo diễn.”
Không khí xung quanh Từ Thanh Xuyên trở nên lạnh lẽo, anh quan sát Triệu Thính Khê rồi nói: “Đi thôi, tôi đưa em lên.”
**
Sau lần Từ Thanh Xuyên và Vệ Thịnh đến, đạo diễn lập tức cho toàn bộ biên kịch được Vệ Ưu Tuyền mới đến nghỉ việc, kịch bản quay lại ban đầu. Những cảnh diễn của nữ 2 ở phần sau bị cắt đi khá nhiều. Còn có người bảo những phân cảnh đã quay của nữ 2 có phần dư thừa cũng nền cắt bỏ.
Vệ Ưu Tuyền làm ầm ĩ vài lần nhưng đều bị đạo diễn làm cho có lệ. Nghiêm trọng nhất trong một lần cô ta muốn ngừng diễn, đạo diễn vẫn cười vui vẻ nói nếu cô ta không thoải mái thì họ có thể đổi người, thậm chí sẽ không truy cứu tiền vi phạm hợp đồng của cô ta.
Vệ Ưu Tuyền làm sao chịu buông tha cho tài nguyên này, cô ta đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ta tính hết sổ nợ này lên đầu Triệu Thính Khê, nhất định cô đã nói gì với Từ Thanh Xuyên, nhà đầu tư chống lưng cho đạo diễn nên ông ta mới đối xử với mình không chút dè chừng nào.
Hôm nay bên bộ phận quảng bá đến chụp ảnh tuyên truyền cho phim, đạo diễn gọi Triệu Thính Khê và Minh Ân đến, hai người cùng trang điểm rồi chụp ảnh.
Vệ Ưu Tuyền đang nghỉ ngơi, cho rằng đạo diễn sẽ báo mình nhưng đến khi bộ phận quảng bá đến cũng không ai gọi cô ta.
Vài ngày sau đoàn phim đăng bài tuyên truyền lên Weibo, có vài tấm ảnh chụp nam nữ chính, một tấm ảnh chụp các diễn viên thủ vai quan trọng trong phim.
Đôi mày thanh tú của Vệ Ưu Tuyền nhíu lại, trong tấm hình đó không có cô ta, đây rõ ràng đang loại bỏ mình. Cô ta càng nghĩ càng tức giận, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Thịnh.
Vệ Thịnh vừa bắt máy đã nghe Vệ Ưu Tuyền khóc lóc ở đầu dây bên kia.
“Anh ơi, em không sống trong giới này nổi nữa, bọn họ đều xem thường em…”
Chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, Vệ Thịnh không yêu thương cô em gái này là bao, nhưng nếu cô ta vẫn còn hot trong giới giải trí này một ngày thì nhà họ Vệ cũng có người để trông cậy vào. Nên anh ta mới dùng hết khả năng trải đường cho Vệ Ưu Tuyền.
Vệ Thịnh dừng xe ở ven đường, “Đừng khóc nữa, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Ưu Tuyền thêm mắm dặm muối kể lại chuyện gần đây trong đoàn làm phim, cuối cùng nói thêm: “Nhất định do Triệu Thính Khê bảo anh Thanh Xuyên nói chuyện với đạo diễn. Anh ơi, nhà họ Vệ chúng ta không mấy khởi sắc ở Dần Thành thật sao, trước mặt nhà họ Tiêu còn không có tiếng nói bằng một diễn viên nhỏ từ nước ngoài về à? Cô ta quen biết với anh Thanh Xuyên được mấy ngày chứ? Chẳng phải hai nhà chúng ta là bạn thế giao sao?”
Vệ Thịnh cực kỳ ghét người khác nói nhà họ Vệ suy tàn, Vệ Ưu Tuyền rất hiểu rõ anh ta, nên âm thầm cắm dao vòng lòng anh ta.
Sắc mặt anh ta lạnh xuống, ánh mắt nhìn dòng xe cộ chạy phía trước dần trở nên hung ác, “Em đừng tham gia vào chuyện này, em cứ đóng phim cho tốt, đừng gây hấn với đạo diễn nữa, những chuyện khác hãy để anh xử lý.”
Vệ Ưu Tuyền: “Anh có cách sao?”
Vệ Thịnh hừ khẽ một tiếng, “Em đã nói cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ từ nước ngoài về mà, có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Chỉ cần anh ra tay có thể khiến cô ta vĩnh viễn biến mất trong giới giải trí.”
Vệ Ưu Tuyền vui vẻ cúp máy, nghe lời Vệ Thịnh làm theo sắp xếp của đạo diễn, bộ phim quay thuận lợi hơn nhiều.
Một hôm không có cảnh quay, Đường Tiểu Lộc hẹn Triệu Thính Khê đến đoàn làm phim chơi với mèo. Đường Tiểu Lộc vẫn chưa quay xong, Triệu Thính Khê khoác áo chờ cô bé.
Cách đó không xa Vệ Ưu Tuyền tươi cười dẫn hai người phụ nữ đến.
Người phụ nữ đi ở giữa đứng tuổi hơn, dáng vẻ được chăm sóc kỹ, rất có khí chất, đôi mắt kia mang lại cảm giác rất quen thuộc. Một người khác thì trẻ tuổi, trông không lớn hơn Vệ Ưu Tuyền là bao, mặt mày vui vẻ, lối ăn mặc ưu nhã. Hai người nắm tay rất thân thiết.
Vệ Ưu Tuyền như kẻ sai vặt, dẫn hai người đó đến trước mặt Triệu Thính Khê, ra vẻ rất thân thuộc giới thiệu với cô, “Chị Khê Khê, bạn em đến thăm. Đây là chị Tưởng Nhàn, bạn thân của em, còn đây là dì Từ.” Cô ta cười cười, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó nói: “Đúng rồi, chị Khê Khê có quen với anh Thanh Xuyên, dì Từ là mẹ của anh Thanh Xuyên đó.”
Cô ta quay sang hỏi Từ Nhã Văn: “Dì ơi, anh Thanh Xuyên có kể dì nghe về chị Khê Khê chưa? Hình như hai người rất thân.”
Từ Văn Nhã quan sát Triệu Thính Khê một lượt, lạnh lùng lắc đầu, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như Tưởng Nhàn kế bên.
Lòng bàn tay Triệu Thính Khê lạnh băng, cô nhớ ngày đó Vệ Ưu Tuyền hỏi Từ Thanh Xuyên “Chị Tưởng Nhàn đang ở đâu”. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác, cô nhạy cảm nhận ra Tưởng Nhàn là cô gái được mẹ Từ Thanh Xuyên vừa ý.
Trong lòng cô rối bời, cô gật đầu chào hai người rồi xoay người định rời đi.
Vệ Ưu Tuyền kéo cô lại, Chịi Khê Khê đi đâu vậy, chị ở đây một mình buồn lắm, có rãnh thì mọi người cùng nhau trò chuyện nhé!”
Triệu Thính Khê lạnh lùng nhìn cô ta, “Vệ Ưu Tuyền.”
Cô ta ra vẻ nhu nhược buông tay, thân thiện nói với theo bóng lưng Triệu Thính Khê: “Vậy chút nữa em tìm chị nhé!”
Vệ Ưu Tuyền nhún vai, nói với Từ Nhã Văn: “Về từ Mỹ, ra vẻ quá!”
Triệu Thính Khê bực bội, cô đi thẳng về phòng rồi nhốt mình lại.
Khoảng thời gian này cô rất gẫn gũi với Từ Thanh Xuyên, anh tận lực giúp đỡ cô, cũng sẽ lộ ra sự dịu dàng mà người khác không có được.
Triệu Thính Khê biết mình đang dần thất thủ, nhưng cô ép mình đừng nghĩ về quan hệ của hai người nữa. Cô sợ mọi thứ chỉ là ảo tưởng, sợ bản thân bị thương tổn.
Cô chỉ muốn hưởng thụ từng giây từng phút khi ở cạnh anh.
Rồi mẹ Từ bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ mộng tưởng của cô, nói cho cô biết thực tế không phải như những gì cô ao ước.
Không biết qua bao lâu, chuông phòng vang lên, Triệu Thính Khê thở dài mở cửa. Vệ Ưu Tuyền khoanh tay cười đểu đứng trước cửa.
Triệu Thính Khê cau mày, “Có chuyện gì không?”
Vệ Ưu Tuyền né người đi vào trong, “Không có gì, chỉ muốn trò chuyện với cô chút thôi.”
Cô ta ngồi trên sofa, vắt chéo chân, nói với Triệu Thính Khê: “Đừng nhìn nữa, dì Từ về rồi.”
Triệu Thính Khê: “Cô đi đi, tôi không có gì muốn nói với cô hết.”
“Anh Thanh Xuyên có một người cậu, là em trai duy nhất của dì Từ, đã bị ông nội Từ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ làm thầy giáo dạy học ở một trường học nhỏ ở huyện nhỏ.” Vệ Ưu Tuyền hoàn toàn không để ý tới lời cảnh cáo, kể ra mọi chuyện.
Thân thể Triệu Thính Khê cứng đờ, người Vệ Ưu Tuyền nói đến là thầy giáo cấp ba của cô. Cô chỉ biết thầy Từ là cậu của Từ Thanh Xuyên, nhưng sao ông lại bị đuổi khỏi nhà?
Vệ Ưu Tuyền thấy biểu cảm của Triệu Thính Khê thì biết mình đã thành công gây được sự chú ý của cô, cong miệng hỏi lại: “Cô có biết vì sao ông ta bị đuổi đi không?”
Triệu Thính Khê nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Vệ Ưu Tuyền không để ý nói: “Cũng vì cậu Từ yêu một người phụ nữ xuất thân tầm thường. Tổ tiên nhà họ Từ là nhà quyền quý, địa vị không thua kém nhà họ Tiêu.” Cô ta liếc Triệu Thính Khê một cái, “Nếu không tại sao gia đình họ sinh hai người con trai một người họ Tiêu và một người họ Từ? Ông cụ Từ rất xem trọng môn đăng hộ đối, bất luận thế nào cũng không cho phép con trai cưới một người đàn bà không phù hợp về nhà. Dì Từ năm đó khuyên nhủ em trai hết lời nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng cậu Từ cắt đứt quan hệ với người nhà, dọn đến một huyện nhỏ sống, đến khi ông cụ Từ qua đời vẫn không liên lạc với người nhà.”
Cô ta tùy ý gõ tay lên thành ghế sofa, nhìn Triệu Thính Khê không chút kiêng kỵ, “Cho nên dì Từ ghét nhất mấy loại đàn bà xuất thân tầm thường muốn trèo cao.”