Gì mà gà hầm bao tử, ruột vịt, lòng lợn, cả đời này anh không bao giờ muốn nghe thấy.
Từ nhỏ đến lớn anh đều theo hình tượng chín chắn thận trọng, lần này thật mất thể diện, vả lại chuyện mất mặt như này còn cho một cô gái biết.
Da mặt thiếu niên tựa như tờ giấy mỏng, hận không thể khiến mọi người đều mất hết ký ức.
Triệu Thính Khê nằm sấp trên giường suy tính, anh trai nhỏ không quan tâm đến mình nữa, không biết làm sao cho phải.
Hay buông tha nhỉ?
Không không không!
Cô xoay mình ngồi dậy.
Tại sao cô có thể có suy nghĩ ngu ngốc như vậy?!
Không có cái lạnh thấu xương, làm sao có hương hoa mận*. Bảo kiếm thành hình nhờ tôi luyện, hoa mai thơm nhờ cái lạnh gió sương. Trời định giao trách nhiệm lớn lao cho ai, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, đói khát…
Bạn học Tiểu Triệu cố gắng đào lại vài câu của cổ nhân để tự khích lệ mình.
Chiều tối ngày hôm sau, cô ước lượng thời gian thầy Từ về nhà, cô đến đó rồi đi loanh quanh.
Từ Thư Quân đón Phan Trúc về nhà, vừa đến cửa tiểu khu bèn thấy Triệu Thính Khê đang rũ vai đi qua đi lại.
Từ Thư Quân đi đến hỏi: “Tiểu Khê, trời nóng thế này sao em lại đứng ngoài đây?”
Triệu Thính Khê giả vờ đáng thương nói: “Thầy Từ, em quên mang chìa khóa, ở nhà không có ai nên em đành đi lang thang ạ.” Cô lau mồ hôi trên trán: “Ôi, nóng quá, thầy Từ ơi có khi nào em bị cảm nắng rồi không?”
Từ Thư Quân nhìn cô cười: “Cái con nhóc này, mau lên, lên lầu với bọn thầy.”
Triệu Thính Khê thầm cười trộm, nhanh chân đi theo.
Phan Trúc vào bếp rót cho Triệu Thính Khê một ly nước lạnh, hơi lo lắng nói: “May là gặp bọn mình, nếu không con bé này không biết đứng bên ngoài bao lâu nữa!”
Từ Thư Quân cười đầy thần bí: “Không sao.”
Phan Trúc lườm ông: “Ý anh là gì? Người làm thầy như anh sao chẳng có lòng thương xót gì hết.”
Từ Thư Quân nhích lại gần nói: “Con nhóc này quỷ quái lắm.” Ông liếc mắt nhìn ngoài phòng khách: “Anh thấy dáng vẻ con bé không giống kiểu quên chìa khóa, đến tìm người đúng hơn.”
Phan Trúc nhìn theo ánh mắt của ông, trong phòng khách Ny Ny ngồi cạnh Từ Thanh Xuyên, Triệu Thính Khê mượn cớ chọc cười cô bé, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn anh.
Bà hiểu ra bật cười, đúng là rất quỷ quái
“Con bé này hữu dũng đa mưu, em thích.” Bà cầm ly nước đá đưa cho Từ Thư Quân nói: “Em phải nấu cơm, anh mang nước ra cho con bé đi, dù nói thế nào em rất sợ con bé nóng thật.”
Từ Thư Quân nhận lấy, đi vào phòng khách hỏi: “Tiểu Khê, thành tích cuối kỳ của em như thế nào? Có đạt điểm cao không?”
Triệu Thính Khê lè lưỡi: “Tạm được ạ, thầy biết em trước giờ không giỏi toán lắm, bây giờ bị điểm thấp kéo lại. Nhưng em luôn cố gắng, gần đây khi Sầm Tịnh không bận việc nhà, em hay hẹn cậu ấy đến thư viện để cùng học bài, cậu ấy giúp em học tiến bộ hơn rất nhiều.”
Từ Thư Quân gật đầu, “Thành tích học tập hồi cấp 3của Sầm Tịnh không tệ, có điều ông nội con bé không khỏe, con bé vừa học vừa chăm việc nhà, em ấy dành thời gian rảnh để kèm em học rất hay, em có thể hỏi thêm những câu không biết.”
Triệu Thính Khê gật đầu như gà mổ thóc, cô trộm nhìn Từ Thanh Xuyên nói: “Đàn anh, nếu anh rảnh có muốn đến thư viện học chung không ạ?”
“Đi đi.” Từ Thư Quân cướp lời, ông nhìn Từ Thanh Xuyên, sâu xa nói: “Hiếm khi có con gái hẹn con, nếu không có gì thì đi ra ngoài nhiều chút, đừng ru rú ở nhà, con lớn rồi, nên tiếp xúc với nhiều nữ sinh hơn, để biết con gái thích gì, sau này dễ tìm bạn gái hơn.”
Từ Thanh Xuyên: “…”
“Gần đây con phải họp online với thầy trong tổ thí nghiệm, không thể đi thư viện được.”
Nói xong anh đứng dậy đi thẳng về phòng.
Trong lòng Triệu Thính Khê có một hình người thu nhỏ đang úp mặt xuống đất.
A a a a a a a!
Công sức mình đứng phơi nắng lâu như vậy!
Kế hoạch bị phá sản, cô ngồi lại một lúc rồi về nhà.
Có lẽ anh trai nhỏ thật sự không có hứng thú với mình, hẹn lần hẹn lượt đều bị từ chối, Triệu Thính Khê buồn rười rượi.
Huyện Vị bước vào mùa mưa, thường xuyên có trận mưa to đột ngột ập đến.
Sáng hôm nay vừa mới mưa, ông nội Triệu Bảo Sơn cùng với các công cụ hàng xóm nên núi dạo mát như thường lệ, một ông cụ bị trượt chân suýt nữa đã ngã xuống, Triệu Bảo Sơn theo quán tính đỡ ông ấy, trọng tâm của ông cụ đó không vững, lảo đảo rồi kéo Triệu Bảo Sơn ngã theo.
Kết quả một người bị trật mắt cá chân, một người bị gãy xương cổ tay.
Triệu Thính Khê ở thư viện học thì nhận được điện thoại của Triệu Cảnh Thần, cô lật đật chạy đến bệnh viện. Bác sĩ nói xương cổ tay của Triệu Bảo Sơn cần phải phẫu thuật, bà nội và cả nhà của chú đang chờ bên ngoài.
Chú an ủi Dương Thục Cầm: “Mẹ đừng lo lắng, nên phẫu thuật theo lời bác sĩ, con sẽ lo mọi chi phí.”
Thím cũng nói: “Đúng ạ, sau khi chúng con tan làm sẽ đến chăm bố.”
Dương Thục Cầm phất tay: “Không đến nỗi nào, bố mẹ có tiền, mượn đỡ tiền các con để phẫu thuật trước, hai đứa đi làm cả ngày đủ mệt rồi, tối về còn phải chăm ông cụ chết tiệt này, không cần các con chăm đâu, mẹ ở đây là được.”
Chú vội cản lại: “Tuổi của mẹ đã cao, làm sao con có thể để mẹ ở đây chăm bố được!”
Mọi người đều tranh giành không ai chịu nhường nhịn.
Triệu Thính Khê không nói gì đột nhiên giơ tay: “À, con có thể chăm ạ.” Cô vỗ ngực nhỏ của mình nói: “Con còn trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, vừa hay đang trong kỳ nghỉ, ban ngày không có gì làm, tối có thể đến chăm ông nội ạ.”
Có Triệu Thính Khê gia nhập mọi người thoải mái hơn, Dương Thục Cầm không từ chối nữa, vì vậy ba người thay phiên nhau chăm sóc Triệu Bảo Sơn.
Triệu Thính Khê bận rộn qua lại giữa bệnh viện và nhà, những ngày gần đây đặt luôn chuyện của anh trai nhỏ đẹp trai sang một bên.
Thực ra không phải là quên, chẳng qua cô giấu nỗi lòng của mình ở sâu trong tim, ngăn lại để không nhớ đến, giống như đến bây giờ chưa từng bị từ chối.
Hôm nay Dương Thục Cầm đến bệnh viện chăm sóc Triệu Bảo Sơn. Triệu Thính Khê về nhà hấp bánh bao bà nội đã chuẩn bị trước, rồi nấu thêm nồi cháo trắng mang đến bệnh viện
Cuộc giải phẫu của Triệu Bảo Sơn rất thành công, đang nằm viện quan sát thêm. Dương Thục Cầm giục Triệu Thính Khê: “Con đừng ở đây nữa, mau về nhà học bài đi, cháu gái của ông cụ Sầm đã tự học hết chương trình học của học kỳ sau rồi, con nhìn lại mình xem! Tối nay chú con sẽ đến trực đêm, con không cần đến.”
Triệu Thính Khê chu môi, “Con đã chuẩn bị bài cho học kỳ tới rồi nha! Con muốn nhìn ông nội chút nữa thôi!” Cô cười hì hì lộ ra hàm răng trắng bóc.
Triệu Bảo Sơn cũng cười: “Đúng đó, ông nội cũng nhớ Tiểu Khê, bà để nó ở đây chút đi!”
Dương Thục Cầm trừng ông: “Ở làm gì! Trong bệnh viện toàn là vi khuẩn, nếu xương cổ tay của ông không bị gãy be bét thì chúng tôi cần phải luân phiên tới đây phục vụ ông à!”
Triệu Bảo Sơn bị bà mắng nên lập tức ngậm miệng.
Triệu Thính Khê rụt vai: “À thì, ông bà nội, con về nhà học bài đây!” Thừa dịp Dương Thục Cầm chưa mắng mình, cô chạy nhanh như một làn khói.
Lên xe buýt, trời từ từ âm u, mây đen ở chân trời giống như vết mực loang lổ, không lâu sau trời mưa to như trút nước, từng hạt mưa rơi tí tách bên cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài dần mơ hồ.
Lúc ra khỏi nhà mặt trời còn rực rỡ, Triệu Thính Khê quên mang ô, cô theo đám đông xuống xe, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đầu.
Trạm xe buýt cách nhà một đoạn đường, đi về thế này nhất định sẽ bị ướt như chuột lột, không chừng còn bệnh nữa. Thật ra cô không sợ bệnh, chỉ sợ không có người thay phiên chăm sóc ông nội. Vì vậy cô đành đứng trú mưa ở trạm xe buýt, chờ mưa nhỏ lại sẽ về nhà.
Mưa đến đột ngột nên người đứng trú mưa rất nhiều, Triệu Thính Khê đứng trong góc nhỏ, gió cuốn theo những hạt mưa văng lên bắp chân trắng nõn của cô, lạnh như băng.
Từ Thanh Xuyên đi đưa ô cho Từ Thư Quân, trên đường về thì thấy có một bóng hình quen thuộc ở trạm xe buýt. Cô gái bé nhỏ, đứng ở mép rìa của trạm xe.
“Tài xế dừng ở đây.” Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bảo tài xế dừng xe, trả tiền rồi bung ô bước xuống xe.
Triệu Thính Khê đang nhíu mày nhìn trời, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chúng ta trao đổi nhé ông bụt, ông cho trời ngừng mưa, con nguyện ý ăn chay một…”
Bỗng nhiên đỉnh đầu tối sầm, cô quay đầu thì thấy anh trai nhỏ đẹp trai đang cầm cái ô màu đen đứng sau lưng mình.
Triệu Thính Khê: “…”
Cảm ơn ông bụt!!
Cô cười cong mắt: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Từ Thanh Xuyên làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Từ bên kia đi ngang qua, còn em, đang chờ xe hả?”
Triệu Thính Khê ngượng ngùng mấp máy môi: “Em… quên mang ô ạ.”
Từ Thanh Xuyên đi về phía trước một bước, “Đi thôi, anh đưa em về.”
Triệu Thính Khê vui mừng khôn xiết, đứng ngây ra tại chỗ.
Từ Thanh Xuyên buồn cười nhìn cô: “Sao nào, không muốn?”
“Muốn muốn muốn!” Cô quá muốn ấy chứ, vội đuổi theo.
Hai người che chung ô đi vào trong màn mưa. Từ Thanh Xuyên che ô, hai người giữ khoảng cách 10cm, anh nghiêng hơn phân nửa ô về phía Triệu Thính Khê, khiến cánh tay trái của anh bị ướt mưa.
“Đàn anh, tay áo anh ướt rồi.” Triệu Thính Khê gấp gáp nói.
Cô đẩy ô về phía anh một chút, sau đó đứng nhích lại gần anh hơn nói: “Thế này là được, chúng ta đều sẽ không bị ướt.”
Đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái như đang phát sáng. Hai người cách rất gần, Từ Thanh Xuyên có thể ngửi được mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt của con gái, hương chanh trộn lẫn với mùi sữa bò, rất ngọt rất trong lành, giống như đôi cánh bay vào lòng, anh mím môi, vô thức siết chặt ngón tay.
“Đàn anh, anh không thoải mái hả? Mặt anh hơi đỏ.” Cô nghiêng đầu hỏi.
Từ Thanh Xuyên ngẩng đầu nhìn sang một bên, “Không sao, chắc gió hơi lớn, thổi vào người không mấy dễ chịu.”
Triệu Thính Khê hiểu rõ gật đầu, lại dặn dò thêm: “Tay áo bên kia của anh ướt cả rồi, khi về nhà nhất định phải thay ra, tắm, rồi uống chút nước nóng nha.”
Thực ra cô còn định nói tuyệt đối đừng để bị đau bụng. Nhưng không dám, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy buồn cười, môi cong lên, híp mắt lén cười trộm.
Từ Thanh Xuyên liếc nhìn của cô, đôi mắt thâm trầm.
“Nhớ chưa?” Cô khẽ ho, nghiêng đầu hỏi anh.
Từ tháng xuyên vội khi rời mắt, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Cô vui thích cười khẽ.
“Triệu Thính Khê.” Từ Thanh Xuyên bỗng gọi cô, “Ngày mai cùng đi thư viện nhé.”