Mối tình đầu?
Triệu Thính Khê tập trung lắng nghe nhưng Từ Thanh Xuyên không tiếp tục nói nữa.
Cô đẩy vai anh buộc anh phải đứng dậy, hung hăng hỏi: “Mối tình đầu gì cơ, anh nói rõ xem? Hôm trước tỏ tình anh bảo toàn bộ định nghĩa về tình yêu của anh chỉ có mình em, bây giờ ở đâu mọc ra mối tình đầu?” Cô trừng mắt, “Mối tình đầu của anh đếm tìm nên anh đang hối hận khi ở bên em đúng không?”
Cô bé ngốc lại nghĩ linh tinh, Từ Thanh Xuyên xoa đầu cô dỗ dành: “Khê Khê, từ trước tới nay anh chưa từng hối hận khi ở bên em.” Anh kéo cô ngồi xuống sofa, thở dài nói: “Giữa hai đứa mình có hiểu lầm vào sáu năm trước, anh muốn nói rõ với em.”
Triệu Thính Khê vẫn trừng mắt, ra vẻ “em bình tĩnh xem anh diễn”.
Từ Thanh Xuyên xoa trán hỏi: “Em còn nhớ lần tụ họp vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học của em không?”
Dĩ nhiên Triệu Thính Khê vẫn nhớ, khi ấy cô nghĩ sau khi khai giảng sẽ không còn cơ hội gặp Từ Thanh Xuyên nữa, đau lòng vô cùng.
Không biết vì sao anh nhắc đến chuyện này, cô vẫn nghiêm túc gật đầu.
Từ Thanh Xuyên nói tiếp: “Hôm đó em uống say, sau khi buổi tiệc kết thúc anh đã đưa em và Tiểu Thần về nhà nội của em, nhưng em nhất quyết muốn lên sân thượng hóng gió, em còn nhớ chúng ta đã nói gì không?”
Triệu Thính Khê chỉ nhớ mang máng Từ Thanh Xuyên dẫn cô lên sân thượng, sau đó hoàn toàn trống rỗng. Cô lo lắng hỏi: “Em…Đã nói gì rất quá đáng ư?”
Từ Thanh Xuyên nhắm mắt, quả nhiên cô không nhớ gì cả.
Lúc lâu sau anh nói: “Hôm đó em rất buồn bực, bảo sau này vào học rồi sẽ không gặp được anh nữa, anh đã hỏi em muốn như thế nào, em nói muốn anh hẹn hò với anh.” Anh nhìn vào mắt cô, buồn rầu nói: “Anh đã đồng ý.”
Triệu Thính Khê như bị sét đánh. Trong trí nhớ của cô không có đoạn này. Cô thật không thể tiếp thu nổi.
Ông trời đang đùa cô một vố siêu to à? Chàng trai cô đã vất vả theo đuổi lâu ơi là lâu đồng ý lời tỏ tình của cô nhưng vì say rượu nên cô không biết gì, ngày hôm sau còn “bỏ rơi” anh để ra nước ngoài…
Tựa như vừa phát hiện mình trúng số nhưng đã quá hạn nhận giải.
Sự hiểu lầm này đả kích cô rất nhiều, cô không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, tại sao có thể như vậy!” Nhưng nhìn vào đôi mắt kiên nghị của Từ Thanh Xuyên thì cô không thể không tin.
“Có phải khi đó anh cảm thấy em đang đùa giỡn tình cảm của anh? Anh rất khó chịu đúng không?” Triệu Thính Khê vừa hối hận vừa đau lòng, “Em xin lỗi thầy Từ, em thật sự không biết. Hôm đó một người bạn của mẹ đến tìm em, nói mẹ gặp tai nạn không biết sống chết thế nào, em rất lo. Hơn nữa…” Cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Em theo đuổi anh lâu thế mà anh chẳng đáp lại, em thấy quá mất mặt nên đi với chú đó ra nước ngoài luôn. Em không phải cố tình bỏ đi đâu.”
“Không sao cả.” Từ Thanh Xuyên nhìn cô dịu dàng, “Anh đã nói rồi, sau này nếu em muốn chạy trốn thì dẫn theo anh là được.”
Đôi mắt Triệu Thính Khê ửng hồng, Từ Thanh Xuyên nắm tay cô nói: “Khê Khê, chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu, sau này anh sẽ cố gắng không để em chịu khổ.”
Triệu Thính Khê vòng tay ôm cổ anh, hôn nhẹ lên má anh một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, hồi lâu sau ngượng ngùng nói: “Vậy…chúng ta đã yêu nhau được 6 năm rồi nhỉ?”
Đột nhiên tấm chiếu mới được buff do đó giá trị kinh nghiệm tăng vọt là cảm giác này sao!
Hai người quấn quýt một lúc, Triệu Thính Khê đặt hai phần đồ ăn bên ngoài. Chuông cửa nhanh chóng vang lên, cô ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa không phải là nhân viên giao đồ ăn mà là Dương Hà cùng một nam sinh mặt tròn. Nam sinh đó thấy Triệu Thính Khê thì lập tức xin lỗi, “Xin lỗi ạ, em nhầm nhà.” Cậu đóng cửa giúp Triệu Thính Khê, lấy điện thoại ra xem lại nhìn số nhà trên cửa, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, chủ nhiệm khoa cho địa chỉ ở đây mà, chẳng lẽ gửi sai?”
“Khoan đã.” Dương Hà kéo cậu lại, vẻ mặt bất ngờ muốn giữ bình tĩnh, “Chị nghĩ không gửi sai đâu, em thấy rõ cô gái vừa mở cửa cho em không?”
Nam sinh lắc đầu: “Em thấy đó là một cô gái trẻ, tại sao nhà thầy Từ lại có phụ nữ được, em không thấy rõ mặt đã vội đóng cửa rồi.”
Dương Hà thở dài: “Đó là Khê Khê, Triệu Thính Khê, chị ấy cũng quen thầy Từ!”
“À!” Nam sinh kịp hiểu, “Cho nên chúng ta không đi nhầm nhà đúng không?”
Hai người lại ấn chuông lần nữa, lúc này người mở cửa là Từ Thanh Xuyên.
Các bạn học nghe tay Từ Thanh Xuyên bị thương nên cố tình cử hai bạn ở Dần Thành đến thăm. Dương Hà và nam sinh xách trái cây cùng sữa vào nhà.
Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên nhìn nhau, cắn môi không biết nên giải thích thế nào.
Từ Thanh Xuyên giới thiệu với họ: “Đây là Triệu Thính Khê, lúc trước quay show ở trường mình. Hôm nay cô ấy cũng đến thăm bệnh.”
“Đúng đúng vậy.” Triệu Thính Khê vội nói: “Vậy tôi đi trước nhé, không quấy rầy mọi người nữa.”
Dương Hà và nam sinh đó ngồi một lúc rồi cũng rời đi.
Trên đường về cả hai im lặng lúc lâu, nam sinh phá vỡ bầu không khí yên lặng trước: “Này, chị có phát hiện ra chỗ sai trái không, vừa rồi lúc Triệu Thính Khê rời đi tại sao lại vào phòng lấy túi xách?”
“Em cũng phát hiện sao?” Dương Hà mở to hai mắt, “Vả lại dép đi trong nhà của Khê Khê rất vừa chân luôn, tại sao nhà thầy Từ lại có dép nữ đáng yêu như vậy?”
Hai người tựa như phát hiện ra châu lục mới: “Không lẽ…hai người đang hẹn hò??”
Ôi má ơi, tin quá sốc!
Idol mình yêu thích hẹn hò với thầy giáo của mình, Dương Hà hơi rối rắm.
“Tuyệt đối đừng kể chuyện này với ai.” Dương Hà nghiêm túc nói với nam sinh đó: “Họ vừa mới hẹn hò thôi, chúng ta phải giữ kín bí mật này giúp họ.”
Nam sinh gật đầu liên tục, còn nói thêm: “Chị Hà, em không thể nào tưởng tượng nổi hai người này hẹn hò thế nào?”
“Đúng nhỉ, một người là người nổi tiếng còn một người là giáo sư đại học, cảm giác cách xa lắm.” Dương Hà hoang mang nhún vai, “Dù sao cũng yêu nhau, hai người họ vui vẻ là được, cũng chưa phải kết hôn.
**
Đến gần cuối năm, lịch trình của Triệu Thính Khê thoải mái hơn. Hôm nay Từ Thanh Xuyên đến trường trực, cô rảnh rỗi quét dọn nhà cửa.
Thang Nghê sắp xếp công việc năm sau rất nhiều, Triệu Thính Khê định ở lại Dần Thành đón năm mới. Chắc Từ Thanh Xuyên sẽ về nhà với bố mẹ, nhưng nghĩ đến việc hai người được ở cùng nhau trong ngày đầu năm mới khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cô đặt một ít đồ trang trí tết trên mạng, định trang trí lại nhà cửa.
Trong bữa tiệc lần trước có làm quen với cô bạn họa sĩ, Triệu Thính Khê đặt mua một bức tranh sơn đâu, định treo ở cuối hành lang. Màu sắc trong tranh hài hòa, vừa hay hợp với sắc thái nhạt màu trong phòng. Cô lại nhờ người gửi các vật trang trí cô mua ở khắp nơi trên thế giới ở Mỹ về, định đặt trong tủ kính ở phòng khách. Sau khi sắp xếp xong cô ra phố mua hai bó hoa, đặt trong phòng ăn và trên bàn trà ở phòng khách.
Tưởng tượng ra dáng vẻ căn phòng vài ngày nữa, Triệu Thính Khê cười cong mắt.
Từ Thanh Xuyên gọi đến, cô nghe máy ngay.
“Khê Khê, chút nữa em vào thư phòng tìm giúp anh văn kiện màu trắng, trong đó có một tờ giấy chứng nhận độc quyền, em chụp gửi anh nhé.”
“Vâng ạ!” Triệu Thính Khê vui vẻ đồng ý, cô chạy vào thư phòng tìm.
Trên kệ sách Từ Thanh Xuyên để đầy sách tư liệu, cũng may được sắp xếp ngay ngắn và phân loại kỹ càng. Triệu Thính Khê tìm được ba văn kiện màu trắng trong đống tài liệu. Cô mở cái đầu tiên ra, bên trong là một tờ giấy khen thưởng giải quốc tế, bên trên dán ảnh Từ Thanh Xuyên khoảng hơn 10 tuổi, nét bụ bẫm trên khuôn mặt vẫn còn, cái miệng chu lên, đáng yêu vô cùng.
Cô cười chọt chọt vào tấm ảnh, sau đó cất phần văn kiện đó về chỗ cũ.
Cô mở văn kiện thứ hai ra, giấy tờ bên trong dường như bị lật giở nhiều lần nên hơi cũ.
Đây là một tờ hợp đồng gửi nuôi, gửi Miêu Miêu ở cửa hàng chăm sóc thú cưng, phần dưới liệt kê chi tiết các loại chi phí và phí định kỳ. Bên dưới hợp đồng có dòng chữ viết tay: Do Miêu Miêu đã chết nên hợp đồng bị hủy, chó con đã giao lại cho người gửi, ghi rõ trên đây.
Phía dưới là ngày tháng kèm con dấu của cửa hàng chăm sóc thú cưng và chữ ký của Từ Thanh Xuyên.
Triệu Thính Khê nhìn ngày tháng trên hợp đồng, là vào mùa thu năm năm trước.
Cô siết chặt tay, vô thức cắn môi.
Lúc đó cô đi rất vội, về sau vẫn không liên lạc được với Sầm Tịnh, ban đầu cô còn lo cho tình hình của Miêu Miêu, dần về sau cô bận lo liệu cuộc sống bên này nên quên mất.
Hóa ra anh nhận nuôi Miêu Miêu.
Người lạnh lùng như anh vẫn nguyện ý nhận nuôi chó của cô cho dù cô bỏ đi không một lời từ biệt. Trong lòng Triệu Thính Khê vừa chua xót vừa mềm mại.
Cô mở văn kiện màu trắng thứ ba ra, chụp tấm ảnh giấy chứng nhận rồi gửi cho Từ Thanh Xuyên.
Tờ hợp đồng gửi nuôi vẫn còn nằm trên mặt bàn.
Miêu Miêu đã chết, chó con đã giao lại cho người gửi…
Cô mở to mắt kinh ngạc, rồi quay sang nhìn Nhất Vạn đang nằm bò trên đất.
“Nhất Vạn đến đây!” Cô ôm lấy chú chó rồi quan sát trước sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Miêu Miêu lại hiện lên trong đầu, Nhất Vạn rất giống nó. Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, Triệu Thính Khê ôm chặt Nhất Vạn, hai mắt ửng đỏ.
Miêu Miêu của cô vẫn ở đây.
Nhất Vạn chui khỏi lòng cô, sủa một tiếng rồi dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Triệu Thính Khê xoa đầu nó, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Cảm ơn thầy Từ đã không để cô phải hối tiếc. Anh làm nhiều việc đến thế nhưng không nói một lời. Bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo là thế, từ trong xương tủy anh lại là một người dịu dàng đầy lòng nhân ái.
Người như vậy là anh Từ của cô đó nha!
Trong lòng Triệu Thính Khê nhuốm đầy sự cảm động và ngọt ngào.
Cô chợt nhớ bác sĩ Tần ở đại học C đã từng nói với cô, Từ Thanh Xuyên luôn chăm sóc chú chó của bạn gái cũ để lại.
“Bạn gái cũ hồi nào, người ta là vợ chồng hợp pháp à nha!” Cô bĩu môi nhỏ giọng oán trách, nói xong thì xấu hổ che mặt.
Tối đến Từ Thanh Xuyên về nhà thì thấy Triệu Thính Khê đang ngồi trên sofa lướt web, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người cô, cô mặc đồ ngủ màu hồng, trên mũ áo có đôi tai thú rất đáng yêu.
Từ Thanh Xuyên cong môi nhẹ nhàng đi đến.
Triệu Thính Khê ngậm bút, tay gõ phím lạch cạch, đang trả giá với người bán.
Mẹ ghẻ trở thành mẹ ruột, cô quyết định mua cho cháu ngoại Nhất Vạn mấy bộ đồ xinh đẹp lộng lẫy.