Nhưng hôm nay thấy mặt mày Trần thị trang điểm tỉ mỉ, mặc áo đơn hoa văn hình mây Như Ý lụa hoa nhũ vàng bạc mới chế, nửa người dưới váy hoa văn tơ mỏng nếp gấp mờ, đồ trang sức là một bộ trâm bạc dẹp khảm nạm mã não đỏ sậm trân châu đen tròn. Tuy rằng dung mạo Trần thị không tính là thượng thừa, cũng là đoan trang, những năm này lại bởi vì Tiêu Cảnh Chu thương yêu, ngược lại không thấy nếp nhăn xuất hiện trên mặt lắm.
Từ lúc đứng ở cửa nội viện, Trần thị đã mấy lần vuốt tóc mai, nâng rồi lại đỡ đồ trang sức không hề nghiêng lệch chút nào kia, trên mặt khó nén khẩn trương và vui sướng. Nhưng dù sao bà cũng là nữ chủ nhân của Hầu phủ, bóng lưng đứng ở nơi đó ngược lại cố làm ra dáng vẻ trầm ổn trang trọng.
Sau lưng, tuy là cả đám ma ma nha hoàn không thấy biểu hiện trên mặt phu nhân, đáy lòng cũng là sáng tỏ, e ngại hai vị chủ tử không dám châu đầu ghé tai nói nhỏ, dĩ nhiên là biết tâm tình của phu nhân Hầu phủ, tuổi phu nhân gần bốn mươi, chính là độ tuổi như sói như hổ, nhớ nhung trượng phu đã không gặp ba tháng cũng là chuyện thường tình của con người.
Trần thị đứng như vậy, sắc trời cũng đã gần nhuộm đen, chờ lâu không thấy trượng phu trở lại, trong lòng bà cũng đã nóng nảy, bèn muốn làm chút việc để phân tâm, vì vậy thì thầm hỏi con dâu Hoàng thị, "Dạo này trong phủ bận rộn, cũng quên hỏi con bên Thẩm Họa như thế nào rồi?"
Chân mày Hoàng thị nhíu lại, giống như tất cả nàng dâu của phủ trạch cung kính trả lời với Trần thị: "Thuốc bổ đều tặng rồi, ăn hay không ăn con dâu cũng không biết, đã hỏi một lần, nói là thường ngày đều ăn rồi. Mẫu thân cũng biết bây giờ Kỳ Lân cư đều là người của đại thúc bá, không mảy may dò ra ý, mà con dâu tiếp xúc với Thẩm Họa này chừng mười ngày, đối xử với nàng ta cũng giống như thân muội nhi (em ruột) vậy, ngược lại không nhìn ra nàng ta có ý xa lánh với con chút nào, nếu là sau này thì nghĩ cũng dễ thuyết phục."
Trần thị hài lòng gật đầu, "Ngược lại thật ra ta không lo lắng nàng ta, lối thoát tốt như vậy nghĩ rằng nha đầu quen cuộc sống khổ cực kia cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, sao có đạo lý không chấp nhận, có thể vào Hầu phủ trải qua cuộc sống tiểu thư nghiêm chỉnh đó là phúc khí của nàng ta bởi vì ta tu được, tương lai ta lại sẽ tìm một hôn sự tốt môn đăng hộ đối cho nàng ta, để cho nàng ta nở mày nở mặt xuất giá."
"Mẫu thân suy nghĩ chu đáo, nếu là thuận lợi ngược lại cũng rất tốt, nhưng đại thúc bá mạnh mẽ để Thẩm Họa vào Kỳ Lân cư như thế, không biết có phải đại thúc bá cảm thấy cái gì hay không? Còn có......"
Nghĩ đến cây gai Tiêu Dịch này thì cả người Trần thị không thoải mái, Triệu thị sinh đứa con này quả thực là sự không hoàn mỹ trong đời của bà, Tiêu Dịch là giống như đúc với tướng mạo xinh đẹp của mẫu thân hắn, nhất là mỗi lần đôi mắt lạnh lùng kia nhìn mình thì bà lại cảm thấy Triệu thị đúng là âm hồn không tan cắt ngang giữa bà và Hầu Gia.
Lại nói, từ nhỏ Tiêu Dịch thêm tính tình lầm lì, sau khi lớn lên lại càng biến đổi giống như là một uy hiếp, vừa so sánh với Thụy Nhi của mình, một người trên trời một người dưới đất, lão phu nhân yêu thương trưởng tôn, Hầu Gia cũng coi trọng trường tử, Thụy Nhi lại thành một người đáng thương, đến cả vị trí Thế tử này cũng là con trai của Triệu thị kia nhường lại, nếu có một ngày hắn nổi lên hứng thú lại muốn làm Thế tử, chính là ai cũng không ngăn được.
Bà hoàn toàn không đoán ra trong lòng đứa con riêng này đang suy nghĩ gì, nhường ngôi Thế tử cũng không nói, nhưng mà lấy Thẩm Họa mà nói, cũng không biết vì sao ngày kia đột nhiên có loại yêu cầu này? Lúc ấy, bà bởi vì một chuyện tiểu Hỗn Thế Ma Vương kia bị độc lộ khuyết điểm, lại là không cãi lại được nửa câu, ngày sau dù sao vẫn nghĩ cách đưa Thẩm Họa đi ra từ Kỳ Lân cư mới là ổn thỏa.
Mà do dự sau cùng của con dâu, bà cũng biết là ý gì. Tuy là bên Thẩm Họa không lo, ngược lại Thụy Nhi của bà rất cố chấp, suy nghĩ một chút nói: "Trước chuyện này có thể chậm rãi, xem một chút Thụy Nhi thấy Thẩm Họa có ý định ra sao? Hơn nữa cuối tháng Dư Nhi sẽ phải thành hôn, chuyện cần ta bận rộn còn có rất nhiều, vừa vặn nhân lúc Thụy Nhi trở lại con cố gắng khuyên nhủ một chút, là liên quan Thụy Nhi có thể ngồi chắc Thế tử vị hay không, tạm thời con dùng chút tâm tư."
"Dạ, mẫu thân ngài yên tâm, con dâu cũng biết nặng nhẹ." Hoàng thị cụp mắt lên tiếng, thầm thì trong nháy mắt khóe mắt đuôi mày đều là buồn bực khổ sở không che giấu được.
Qua khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc gã sai vặt vội vã chạy tới bẩm báo, "Phu nhân, Hầu Gia và hai vị công tử đến rồi."
Nói qua, Trần thị liền lộ rõ sắc mặt vui mừng, lại sửa sang dung mạo trang điểm lần nữa, để người làm đều cầm đèn chia ra hai bên, chiếu vị trí này sáng ngời lên, để bà cẩn thận nhìn một chút Hầu Gia và con trai, bản thân thì không tự chủ được lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, bóng đèn đung đưa theo bước chân của bà, nơi xa chợt xuất hiện ba bóng dáng.
Tiêu hầu gia ở phía trước nhất, một bộ quan phục đỏ tía thêu hoa văn chim hạc thú, thân thể cao lớn nở nang, tuy là quan văn nhưng cũng khí vũ hiên ngang, trên mặt lạnh hiếm thấy lộ ra một nụ cười, hai đứa con trai đi theo phía sau đều là mặc quan phục như nhau.
Tiêu Dịch là võ phục Kỳ Lân, Tiêu Thụy là văn phục chim muông xanh đậm, hai đứa con trai thừa hưởng tướng mạo tốt trong nhà, có điều dáng dấp Tiêu Dịch giống với Triệu thị, mà Tiêu Thụy thì lại giống với Hầu Gia một chút, phụ tử ba người đứng một chỗ Tiêu Thụy ngoại trừ tướng mạo không tầm thường, so với phụ huynh có vẻ gầy gò mỏng manh, thiếu chút khí khái nam nhi.
"Hầu Gia dọc đường mệt nhọc khổ cực, mau chóng thay quần áo, trong phủ đã chuẩn bị dạ tiệc, mẫu thân cũng trở lại từ biệt uyển, rất là nhớ nhung Hầu Gia ngài và Thụy Nhi." Trần thị tiến lên, quan sát trượng phu đã lâu gặp mặt, lời nói dịu dàng săn sóc, đợi lúc liếc thấy con trai của mình, càng thêm loại ánh sáng nhu hoà từ đôi mắt, duy nhất khi xẹt qua Tiêu Dịch thì vẻ mặt phai nhạt, chẳng quan tâm.
Chỉ là Tiêu tướng quân cũng không để ý Trần thị lắm, nếu không phải là e ngại mặt mũi của phụ thân, hắn đã rời khỏi đến Kỳ Lân cư sớm một chút, với Tiểu Biểu Muội và Dục Ca Nhi đã lâu không gặp, không biết hai người sẽ nhớ nhung mình như thế nào đây, nghĩ đi nghĩ lại thì càng muốn nhanh chóng đi tới gia yến, trên mặt trong trẻo lạnh lùng không tự chủ lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Lời của Tiêu hầu gia không nhiều lắm, đơn giản bảo hai đứa con trai cũng trở về viện của từng người đi chuẩn bị, bèn cất bước rời đi, Trần thị theo ở phía sau ra hiệu cho con dâu một ánh mắt, Hoàng thị ngoan ngoãn gật đầu theo, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng bảo Tiêu Thụy cũng dời bước tắm rửa.
Tiêu Thụy ngoảnh mặt làm ngơ, lại đi tới bên cạnh đại ca, dieenddafnleequysddoon trên mặt tuấn nhã hiện ra vẻ lúng túng băn khoăn, "Đại ca, vừa nãy có lẽ mẫu thân quá nhớ nhung phụ thân, mới có thể có thái độ như vậy đối với đại ca, mong đại ca chớ để ý."
Tiêu Dịch nhíu mày lại, khóe miệng chứa nụ cười nhạt, giơ tay lên dùng sức vỗ vỗ bả vai gầy yếu của đệ đệ, hất hất cằm, "Nhanh chóng theo đệ muội trở về, ta đây cũng phải trở về phủ tướng quân rồi."
Tiêu Thụy bị sức tay của đại ca nắm đau nhức một hồi, chính là miễn cưỡng nhếch ra nụ cười gật đầu, thái độ kính trọng đầy mặt, "Đại ca trở về, thì mau chóng tới Hầu phủ, hôm nay đệ với đại ca không say không về."
Tiêu tướng quân có ý sâu xa khác liếc mắt Hoàng thị một cái, "Hôm nay không thể được, nhị đệ vẫn là phải tỉnh táo chút tốt hơn!" Tiêu tướng quân nói thì nói như thế, trong lòng cũng không muốn uống say khướt đi gặp Tiểu Biểu Muội, cô nương gia nào thích gần người mang theo mùi rượu, đúng là bắt đầu tự gò bó, dù sao hôm nay chính là không uống.
Ba người long đong mệt mỏi trở lại khó được về nhà, đều là thoải mái rửa sạch thân thể, thay đổi thường phục mới chạy tới Hành Vu uyển của lão phu nhân thỉnh an, trong thính đường tụ tập tất cả người trong nhà, ngay cả bốn kiều thiếp của Tam Phòng cũng kín đáo đứng phía sau Tam gia và Tam phu nhân.
Một bên khác, Mặc Lan chờ mòn chờ mỏi trong đám tiểu thư, cái mông cũng không ngồi yên, vừa mới trông mong Tiêu Dịch tới đây, khi bóng dáng cao lớn, Mặc Y Bạch Ngọc, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người thì Mặc Lan thiếu chút nữa kích động đổ ly trà cầm trong tay xuống đất.
Khiến Tiêu Tĩnh Mẫn đối với điểm này trêu chọc hồi lâu trực tiếp đều gọi tiếng đại tẩu tử, dung mạo Mặc Lan vẽ trang điểm cực đẹp, hai gò má vốn là đỏ bừng, vào lúc này càng thêm lộ đỏ nhưng không che giấu được vui mừng cũng không phủ nhận ngượng ngùng cúi thấp đầu bảo Tĩnh Mẫn nhỏ giọng chút mới tốt. Nhắc tới cũng là kỳ quái, Trần thị không thích Trường Tử Tiêu Dịch, ngược lại ba đứa con bà sinh ra đều hết sức kính trọng vị đại ca này, chưa từng xa cách chút nào.
Trần thị đối với điểm này cũng là lòng bức bối mãi, ngay cả hai đứa con gái thân thiết nhất với mình còn từng bởi vì thái độ của bà không tốt đối với đại ca mà ầm ĩ khó chịu mấy ngày. Trần thị vỗ ngực đau lòng, ngược lại thật sự cảm thấy đời trước nhất định là thiếu mẫu tử Triệu thị cái gì, kiếp này con bà sinh ra mới đều xoay quanh con trai của bà ta. Thời gian lâu dài, Trần thị chính là xem như không biết, tuỳ theo tâm ý bọn họ thôi.
"Tôn nhi thỉnh an với tổ mẫu." Tiêu tướng quân hành lễ với Tiêu lão phu nhân ngồi trên, Tiểu Kỳ Lân trong ngực lão phu nhân nhếch miệng uốn éo người, hỏi một chút tổ mẫu có thể đi tìm phụ thân không, lão phu nhân sờ sờ tóc Dục Ca Nhi, nụ cười đã sớm nói rõ tất cả.
Coi như tằng tổ mẫu không bỏ được Tiểu Kỳ Lân, thân thể nhỏ bé kia cũng đã sớm liều mạng nhảy xuống rồi, chạy đến trước mặt phụ thân, Tiêu Dịch ôm con khỉ nhỏ vào trong lòng. Tiêu lão phu nhân thương nhất hai người này, dĩ nhiên là mau bảo nha hoàn dâng ghế lên cho tôn tử tâm can bảo bối của bà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Kỳ Lân víu lấy cổ phụ thân bắt đầu nói chuyện thú vị mấy ngày này, Tiêu tướng quân vừa nghe, mắt phượng híp lại, không hề che dấu chuyển sang phía Mặc Lan bên kia, dường như đang tìm gì đó. Tiêu Tĩnh Mẫn thấy vậy vội vàng kéo tay Mặc Lan nói: "Mặc Lan, Mặc Lan, nhanh lên một chút, đại ca đang tìm muội đấy!"
Mặc Lan khẽ mím môi, gương mặt thẹn thùng càng đỏ, nhưng hôm nay nàng ngồi ước chừng một canh giờ ở trước kính trang điểm dốc lòng ăn mặc, từng cây trâm ngọc trai trên đầu đều là nàng nhiều lần xem xét tuyển chọn ra, có thể nói là hoàn toàn để tâm. Mặc Lan cũng có lòng tin đối với dung mạo của mình, cũng không muốn lỡ dịp để biểu ca thấy vẻ đẹp của nàng.
Ngẩng lên đôi mắt như nước, cũng yểu điệu nhìn qua phía Tiêu tướng quân, vóc người biểu ca cao to, anh tuấn bất phàm, chính là ở đâu cũng là Nhân Trung Long Phượng, chỉ liếc mắt một cái cũng làm người ta chói sáng không rời được đôi mắt.
Nhưng khi nàng nhìn sang thì Tiêu tướng quân lại chợt thu lại ánh mắt, không biết Dục Ca Nhi nói câu gì, trên mặt biểu ca liền sa sầm xuống.
Bởi vì Tĩnh Mẫn ồn ào trêu chọc, tỷ muội bên cạnh đều đang nhìn vị đại ca mặt lạnh này của bọn họ, bởi vì lúc trước Tiêu Dịch soái lĩnh ở Nam Cương, trở về lại tự lập phủ đệ, cũng đã có nhiều năm không gặp, dáng dấp Mặc Lan xuất chúng bị đại ca nhìn trúng coi như là nhân chi thường tình (chuyện thường của con người), nhưng không ngờ...... Thì ra là đang tưởng bở.
Mặc Lan nhất thời rất lúng túng, xoắn khăn mẫu đơn trong tay, khẽ cắn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Tiêu Tĩnh Mẫn nghiêng đầu cười khan ha ha hai tiếng, ai có thể biết đại ca cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút mà thôi. Từ trước đến giờ cao ngạo lạnh lùng, Tiêu Tĩnh Dư ngồi ở một bên cũng không nghĩ như vậy, đại ca đâu phải là tùy tiện nhìn một chút, rõ ràng là đang nhìn người chưa từng tới đây kia.
Có người không chịu đi qua, vào lúc này, Trần thị và Hoàng thị cũng là buồn bực đành chịu, cơ hội để Tiêu Thụy thuận nước đẩy thuyền gặp Thẩm Họa như vậy là tốt biết bao, nhưng đều bị một biến số Kỳ Lân cư ngăn cách. Nếu Thẩm Họa không dọn vào Kỳ Lân cư, bị bệnh, coi như sắp chết, bà cũng phải bắt người tới đây.
Nếu mọi người đến đông đủ rồi, Trần thị liền bảo người bắt đầu gia yến, vốn đã khuya lắm rồi, gia yến này lại ăn một bữa, chính là sớm qua canh giờ nghỉ ngơi thông thường.
Tiêu tướng quân ngồi ở trong đó suy nghĩ tới lời con trai nói mới vừa rồi —— Họa cô mẫu bị bệnh rồi, không thể tới gia yến. Hắn ngay cả ăn cũng không hứng thú chút nào, tuy rằng khuya lắm rồi, có lẽ nàng cũng đã ngủ, nhưng Tiểu Biểu Muội bị bệnh, làm biểu ca dù sao cũng nên đi thăm một chút, hắn còn mang quà về cho nàng đấy.