Mưa liên tục tí tách nhỏ giọt xuống mấy ngày, lại có chút ý vị thanh thế to lớn không chịu ngừng nghỉ. Thật là làm trên dưới Hầu phủ sầu chết rồi, tân nương tử xuất giá sợ nhất gặp phải thời tiết mưa dầm. Điềm xấu là một cách nói, nhiều hơn thường là làm cho hai nhà thành hôn luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi.
Cũng may ông trời tốt bụng, ngay ở một đêm trước hôn lễ của Tiêu Tĩnh Dư, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, ngược lại rửa sạch nóng bức và ngột ngạt mấy ngày liên tiếp.
Bên kia, Hoàng thị và Trần thị bởi vì có đội ám ảnh của Tiêu tướng quân theo dõi, Thẩm Họa biết được tin tức càng ngày càng nhiều, ước chừng cũng làm rõ tất cả đầu mối. Trần thị bận rộn lễ thành hôn, không rảnh bận tâm, Hoàng thị ẩn nhẫn không phát, chỉ lặng lẽ bảo Giang Đồ kia lại đòi chút "Xuân Hương lộ" từ chỗ ca ca phủ Anh Quốc Công cất giấu.
Hình như tất cả mọi người đang đợi đám cưới Tiêu Tĩnh Dư, Tiêu lão phu nhân đang đợi sau đám cưới kiểm tra sổ sách chỉnh lý Hầu phủ, Hoàng thị và Trần thị đang đợi sau đám cưới cũng cố vị trí Thế tử, ngay cả Thẩm Họa cũng đang chờ......
Sau khi Tiêu Tĩnh Dư thành hôn, nàng bèn muốn vạch trần mặt nạ giả nhân giả nghĩa mà gian trá của hai người kia. Nàng và Tiêu Tĩnh Dư vừa gặp như đã quen, hết sức hợp ý, cũng không muốn khiến Hầu phủ gây ra sóng gió ở trước đám cưới của nàng ấy.
Mà trong phủ trên tới Tiêu lão phu nhân, dưới tới người đánh xe nuôi ngựa, đều đang làm chuẩn bị cuối cùng và kiểm tra số lượng cho thành hôn, nhưng tân nương tử Tiêu Tĩnh Dư dường như lại không có mảy may khẩn trương, lại mặc nam trang tới Kỳ Lân cư mời Thẩm Họa buổi tối chuồn ra phủ dạo chơi.
Thẩm Họa do dự trong nháy mắt, nhíu lại đuôi lông mày, nhưng thấy nụ cười tiêu sái của Tiêu Tĩnh Dư, thì thấy là bản thân thay Dư tỷ tỷ quan tâm quá mức, không có ý định từ chối nữa, thật ra thì nàng mong đợi lần thứ hai xuất phủ đã lâu rồi.
......
Màn đêm buông xuống, ngân hà ẩn trốn lay động, đèn đuốc hai bên bờ sông Kim Lăng như trăm hoa nở rộ, lấm ta lấm tấm, phản chiếu trong nước giống như là nhiều đóa hoa thủy tinh nở rộ to lớn mà sáng chói.
Hiện tại hai người đều ăn mặc nam trang, Tiêu Tĩnh Dư mặc quần áo trắng, Thẩm Họa cũng tương tự là một bộ áo dài nguyệt sắc (xanh lơ), khác biệt chính là hoa văn cổ áo và màu sắc đai lưng của hai người.
Có câu nói nếu muốn thanh tú thì mặc bộ tang phục, dọc đường tới hai vị công tử áo trắng kia cười tươi rói không biết chọc bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ tập trung.
Lại nói, trong tay Tiêu Tĩnh Dư kia là một cây quạt giấy mạ vàng hoa văn nho nhã chơi cực tốt, là trang phục và đạo cụ chuẩn bị cho công tử trâm anh thế gia. Thẩm Họa chê cười, cũng học theo chợt lanh lẹ mở cây quạt ra, che lại khóe môi nhếch cười, đầu nghiêng lại gần, "Dư tỷ tỷ như vậy đúng là muốn gọi Mỹ Kiều Nương (vợ đẹp) đến quý phủ làm mai."
Tiêu Tĩnh Dư hăng hái khá cao, còn đáp lời, "Có làm mai hay không cũng không biết. chẳng qua ta thấy là Họa muội muội chọc không ít khoản nợ hoa đào thôi." Nàng dùng cây quạt đẩy mặt của Thẩm Họa một cái, ý bảo nàng nhìn thiếu nữ tuổi xuân chọn lựa cây trâm ở một chỗ trước sạp đồ trang sức.
Thẩm Họa ngước mắt dò xét cẩn thận, nữ tử kia áo hạnh hoàng (vàng hơi đỏ), suối tóc đen như mây tản mác ở phía sau, ánh mắt hờn dỗi. Khóe mắt chợt nghiêng dường như bởi vì thấy Thẩm Họa nhìn nàng, bèn lập tức mất tự nhiên xoay người đi, đưa lưng về phía hai người bọn họ chọn chọn lựa lựa ở trước gian hàng, thỉnh thoảng còn có thể khoa tay múa chân ở trên đầu hỏi thăm nha hoàn có phải là đẹp mắt.
"Vị tiểu thư kia vừa đi theo chúng ta một đường, khắp nơi nhìn chằm chằm Thẩm công tử ngài đấy."
"Có lẽ chỉ là vừa vặn thuận đường thôi, tỷ tỷ đa nghi rồi."
Tiêu Tĩnh Dư khẽ mỉm cười, "Muội muội băng tuyết thông minh như thế, làm sao lại không nhìn ra? Loại tiểu thư gia đình giàu có như nàng, đồ trang sức trâm ngọc trai đều là loại tốt nhất, chỉ đeo một khuyên tai cũng đủ mua lại toàn bộ đồ trang sức của gian hàng, sao lại hiếm lạ, trừ phi là ở đây......"
Trừ phi là trong lòng trống vắng gì đó......
Kì thực Thẩm Họa đã sớm nhìn ra, chỉ là nàng vốn định giả bộ như không biết, chơi xong liền muốn trở về phủ, nhất thời khiến Tiêu Tĩnh Dư nhắc ra chỉ có thể lúng túng cười một tiếng, "Ôi, đây quả thật khó làm, tỷ tỷ nói làm sao mới có thể bỏ rơi nàng!"
"Có gì khó khăn, chúng ta cũng bỏ rơi Mộc Quỳ và Khương Sơn, còn sợ không bỏ rơi được vị tiểu thư yểu điệu này?" Càng tiếp xúc, Thẩm Họa càng biết được, thậm chí Tiêu Tĩnh Dư là người cao lãnh trước kia, lén lút cũng là một người phái linh hoạt, nàng vội vàng đuổi theo hỏi: "Tỷ tỷ có chủ ý gì hay?"
Bộ dáng Tiêu Tĩnh Dư giữ kín như bưng, lại tao nhã xoay quạt một cái, chỉ về phía một chỗ thuyền hoa sông Kim Lăng, chỉ thấy trên boong thuyền hoa năm sáu nữ tử lụa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, một bộ phong thái thướt tha dùng kỹ thuật nhảy mời người.
Trên sông Tần Hoài, Giang Nam cũng thường như vậy, trong lòng Thẩm Họa biết đây chính là thanh lâu.
"Mỹ Kiều Nương chỗ kia chỉ nhận tiền bạc, cũng không nhận người, huống chi loại đại gia khuê tú như nàng ta nào dám theo chúng ta cùng uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu)?"
Thẩm Họa cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, vừa vặn có thể đi mở mang tầm mắt, phong cảnh và náo nhiệt ở phương bắc này cũng khác nhau rất lớn với Giang Nam. Thẩm Họa đã từ từ quen thuộc ẩm thực sinh hoạt thường ngày ở nơi này, cũng bèn muốn nhìn một chút những thứ khác, lúc này liền tán thưởng.
Thuyền hoa kia đông như trẩy hội, nối liền không dứt, thuyền nhỏ chở người cũng khó cầu. Hai người ném một thỏi bạc về phía người chèo thuyền, mới ngồi được thuyền nhỏ, lướt qua tới thuyền hoa. Thật ra thì thuyền hoa kia cũng chỉ là một chỗ "Xuân Vũ các" đón khách ban đêm, mới vừa lên đèn, chính là đèn hoa rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Thuyền hoa tổng cộng có chiều cao ba tầng, sáo trúc diễn tấu nhạc khí bên tai không dứt, đến phần lớn là văn nhân thích học đòi văn vẻ, mà chợ phiên Xuân Vũ các tổ chức trong ngõ lại là một loại buôn bán giường chiếu khác tương đối mịt mờ.
Còn chưa dừng thuyền đã loáng thoáng nghe trong thuyền hoa có tiếng một cô gái dịu dàng truyền tới, âm thanh quanh quẩn, ai oán nghe cảm động.
——
Một bộ áo tơ trắng khác xa, cười quên sách. Dây đàn ly hợp, một khúc cũ, mặt đào biến sắc. Năm tháng lặp đi lặp lại, trước mắt hàng tháng Tiểu Lâu vẫn cứ tràn đầy, lấy bóng dáng đạp Sơn Thủy, vẫn còn trở lại.
Âm thanh gợn sóng, dòng suối lặng lờ trôi, xuân thu tuần hoàn, cỏ cây vẫn còn héo tàn, nhân gian lại mấy năm. Nhất Tiêu thổi xuống tuyết hoa lê, bản thân quân ngủ dưới hoa, không hỏi hồng trần, mất đi tục niệm.
Thẩm Họa vễnh tai, không khỏi tán dương, "Hát rất hay, chỉ là nghe quá mức ai oán rồi, giống như từ đây muốn ly biệt với người yêu."
Tiêu Tĩnh Dư nhún vai một cái, "Có lẽ muội muội đoán không sai. Hôm nay chúng ta cũng vừa vặn rồi, trang ## bubble tiếng hát này nhất định là cô nương "Thanh Nguyệt"."
Thẩm Họa nghi ngờ nói: "Hả? Nghe tỷ tỷ vừa nói như thế, xem ra cô nương Thanh Nguyệt này rất có danh tiếng."
Tiêu Tĩnh Dư lại mở quạt bắt đầu phe phẩy có hình có dạng, không đợi nàng mở miệng, người chèo thuyền trước mặt bèn hào hứng bừng bừng nói: "Vị công tử thanh tú này nhất định là người vùng khác rồi, cô nương Thanh Nguyệt lại là đầu bài bán nghệ không bán thân của Xuân Vũ các, không biết bao nhiêu vương tôn quý tộc vung tiền như rác muốn thấy dung mạo như hoa, đều ăn bế môn canh. Lão hủ chèo thuyền mười năm ở chỗ này, kể từ khi cô nương Thanh Nguyệt xuất bài ba năm trước đây, đến nay cũng chưa từng nghe nàng gặp mặt ai đó."
Thẩm Họa cười cười, "Nhưng nghe giọng, nhất định là một khuynh thế mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Dư tỷ tỷ, tỷ có thể từng gặp được?" Câu Dư tỷ tỷ phía sau kia dĩ nhiên là Thẩm Họa hạ thấp giọng hỏi, hai người ra ngoài, lại bỏ rơi nha hoàn thị vệ, thế nào cũng phải cẩn thận khắp nơi chút thì tốt hơn.
Tiêu Tĩnh Dư nhàn nhã lắc đầu một cái, "Dĩ nhiên là chưa thấy được. Có lẽ Thẩm huynh có cơ duyên này đấy, không phải mới vừa rồi còn trộm trái tim của một cô nương người ta."
Thẩm Họa dở khóc dở cười, không công làm hại trái tim cô nương người ta mới đúng.
Hai người cũng chỉ là tán gẫu trong một lúc, chỉ chốc lát sau liền đến, người chèo thuyền đậu xong thuyền ở vị trí riêng biệt, thì lập tức có gã sai vặt đến đây nghênh đón.
Tiêu Tĩnh Dư ra tay hào phóng, trực tiếp ném khối vàng nhỏ, thoạt nhìn chính là khách quen, quen việc dễ làm chọn nhã gian lầu hai, trên đất trải gỗ Loan Diệp Tô thượng hạng, bên trong bày bình phong vẽ mỹ nhân, trên sàn nhà xếp một tấm chiếu trúc, sắp đặt bàn thấp gỗ hương lẳng lặng đặt ở chính giữa, bốn phía bàn thấp là nệm êm tơ lụa cho người quỳ ngồi, bởi vì là ở giữa sông, coi như không cần bỏ khối băng, cũng dễ chịu nhẹ nhàng khoan khoái.
Mà tầm mắt nhã gian lại cực tốt, có thể nhìn rõ ràng tầng một thuyền hoa, vũ đài (sân khấu) chính giữa đã dùng tầng tầng màn trướng che phủ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người ngồi ở bên trong đánh đàn, tài nghệ cực cao, chắc hẳn chính là "Cô nương Thanh Nguyệt" trong miệng bọn họ rồi.
Thẩm Họa đi theo Tiêu Tĩnh Dư quỳ ngồi xong, bèn hiếu kỳ coi trộm một chút cách mành che, nhưng thấy có nữ tử đi ngang qua trong đó, mặc áo sa mỏng tươi đẹp, cổ áo mở thấp hơn một chút so nữ tử bình thường, phong thái thướt tha, ánh mắt lúng liếng đưa tình quyến rẽ người. Dù sao nơi này cũng là thuyền kỹ, lại không thể là tiệc trà thơ giữa quý tộc, mặc thành như vậy cũng không kì lạ, chỉ là ngược lại không thấy lã lướt □□ của thuyền kỹ tầm thường trái ôm phải ấp giống như vậy.
Lúc Thẩm Họa nhìn chung quanh, người sau bèn thành thạo chọn trà rượu, lại săn sóc khẩu vị của nàng chọn mấy món điểm tâm Giang Nam. Chờ tất cả trà rượu đặt ở trước mặt, Thẩm Họa bởi vì mùi thơm thu hồi ánh mắt, đánh hơi được mùi thơm ngát của rượu mơ trước mặt Tiêu Tĩnh Dư, nhổm lên mấy phần, "Lần này ngày tốt cảnh đẹp, uống trà sao không đáng tiếc."
Tiêu Tĩnh Dư nhìn Thẩm Họa giả bộ bộ dáng đoan chính cười hì hì một tiếng, bèn kêu gã sai vặt qua lại lấy một bầu rượu hoa quế, sau đó thấy nàng như ý mặt mày cong cong, không khỏi trêu ghẹo, "Muội muội và ta thật sự chính xác là đáp ứng uống hoa tửu nói chuyện. Chỉ là muội muội có thể không biết, trước khi đại ca đi còn đã cố ý dặn dò không cho ta dẫn muội ra ngoài chơi, hiện tại không chỉ có ta và muội ra ngoài, ngay cả rượu cũng uống rồi."
Thẩm Họa nghe nàng nói tới người nọ, bày ra dáng vẻ lơ đễnh, uống một ngụm nhỏ rượu nói: "Muội như thế nào cũng không tới phiên biểu ca trông nom muội. Lần tới, muội còn muốn đến tiểu quan đi dạo một vòng với tỷ tỷ đấy."
Tiêu Tĩnh Dư ha ha một hồi, "Chính là muội muội muốn đi ta cũng thật sự không dám dẫn muội đi, đại ca trở lại biết được nhất định là sẽ tìm ta làm phiền một hồi."
Đang cười nói như vậy, Thẩm Họa lại thấy trong tay Tiêu Tĩnh Dư bưng rượu mơ bị đặt xuống. Nét mặt của nàng ấy chợt trở nên vô cùng vi diệu, một đôi mắt thần thái đen nhánh chuyển sang phía cầu thang, không chớp mắt. Nàng cũng tò mò, nhìn lại theo tầm mắt của nàng ấy, chỉ thấy hai bóng dáng cao to đứng thẳng ở bậc thềm cầu thang vào tầng một, đang được gã sai vặt dẫn lên lầu.
Một vị công tử trong đó châu quan ngọc bào, bộ dáng thanh nhã, khóe miệng ngậm cười, ánh mắt quay lại, hình như cũng có thể khiến nữ tử đi qua lụa mỏng bên cạnh mất sáng rỡ. Mà một vị công tử khác, cũng là đúng dịp, chính là Ngụy gia chủ mà Thẩm Họa đã gặp ở trường ngựa Ngụy gia trước đó.
Mà lúc hai người nói chuyện, Thẩm Họa dường như nghe được người nọ gọi Ngụy gia chủ là "Cữu cữu", thân phận người nọ chẳng phải là......
Tân lang quan!!!
Lúc ở trường ngựa Ngụy gia, Thẩm Họa nghe Tiêu Cảnh Quân đề cập tới, Bùi Diễm mà Tiêu Tĩnh Dư sắp gả chính là cháu ngoại trai của Ngụy Tiện Uyên. Bùi phu nhân sinh hai đứa con trai, trưởng tử (con trai cả) bên ngoài, con thứ bởi vì thân thể không tốt bèn ở lại trong kinh. Huống chi, dung mạo Bùi Diễm xuất chúng, nếu không phải thân thể không tốt, sắc mặt âm nhu thiên về trắng chút, danh hiệu đệ nhất mỹ nam trong kinh này sợ là Tiêu Dịch phải khiêm nhượng lại.
Nghĩ như thế, Thẩm Họa đã biết vì sao mới vừa rồi Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên như vậy rồi. Hai người cũng ăn ý, ngày mai lại sắp phải thành thân, hai người thật sự là không hề khẩn trương, đều thảnh thơi chạy tới thuyền hoa này uống hoa tửu. Lại liếc mắt nhìn về phía Tiêu Tĩnh Dư vốn định trêu ghẹo một phen, hôm nay hẳn là để cho nàng ấy luôn trêu ghẹo bản thân rồi. Thẩm Họa nhếch miệng, muốn há mồm, lại bỗng nhiên phát hiện, hình như bóng dáng chiếu rọi trong mắt Tiêu Tĩnh Dư cũng không phải là tân lang quan, mà là Ngụy gia chủ bên cạnh tân lang quan.
Vài cây hoa ngọc trâm băng thanh ngọc khiết nghiêng nở, cắm trong bồn cảnh khổng lồ ở cầu thang, vừa vặn che vẻ ngoài của Bùi Diễm, mặt mày Ngụy Tiện Uyên trầm ổn đi tới phía bên này. Tiêu Tĩnh Dư lại trốn tránh tầm mắt giống như tiểu thư áo vàng trước sạp đồ trang sức kia.
Thẩm Họa hơi suy nghĩ, trong đầu không khỏi thoáng qua một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, không phải là giữa hai người này có cái gì chứ?