"Ối, đợi chút." Lúc này, nam tử kim quan chợt giẫm đạp đi hai bước về phía trước, ló cổ nhìn, lại lắc lư thân thể cũng nghênh ngang đi xuống lầu, đều có loại cảm giác đất rung núi chuyển. Ánh mắt giằng co nhìn chằm chằm Thẩm Họa tỉ mỉ lại quan sát một vòng, mịt mờ lóe một tia háo sắc bẩn thỉu, "Chậc chậc, không tệ! Dáng dấp thật không tệ, cả người này da mịn thịt mềm."
Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm Thẩm Họa bị vây lại, chợt xoay chuyển thái độ, mặt mày ti hí nói: "Tại hạ Chu Vạn Sơn, muốn mời Tống công tử đến nhã gian kia của ta ngồi một chút uống một tí rượu, sao? Nếu mà Tống công tử đồng ý, ân oán mới vừa rồi của xóa bỏ, Chu Vạn Sơn ta nói lời giữ lời. Nếu không đồng ý...... Hắc hắc......"
Hắn hừ lạnh hai tiếng, ý lời phía sau lại cực kỳ rõ ràng, nếu không chịu đi theo chính là đáng đánh rồi.
Có người nghe được cái tên Chu Vạn Sơn này bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, thảo luận ầm ĩ. Người này lại là Chu Vạn Sơn, chính là kẻ vô lại hoành hành phố phường, dựa vào cho vay nặng lãi tích lũy gia nghiệp, ỷ vào các nơi tặng lễ có chỗ dựa, không chỗ nào không làm, đã cưới mười phòng Di phu nhân, thường là thấy hợp ý bèn để cho gia nô đuổi theo chính là bức người lương thiện làm kỹ nữ.
Chính là một kẻ tiểu nhân!
Hơn nữa thái độ Chu Vạn Sơn biến chuyển, người sáng suốt cũng nhìn ra, kẻ này hẳn là nam nữ đều ăn, vừa thích Thỏ Gia cũng yêu Hoa nương. Nhưng mà, công tử trước mắt này quả thật lớn lên anh tuấn, trên mặt da thịt mịn màng hệt như một cô nương, môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, làm cho người nhìn liền miễn cưỡng có chút không dời mắt nổi.
Trong lòng Thẩm Họa lại buồn nôn lan tràn, chỉ cảm thấy toàn bộ da thịt nổi lên tầng da gà. Bây giờ nàng là một nam tử, ngược lại không cần học nữ nhi gia tuân thủ lễ nghi, lúc này bèn khinh thường nhổ một phát. Một động tác này, nếu là những người khác làm chắc chắn lộ vẻ thô bỉ, riêng Thẩm Họa lại không làm cho người ta cảm thấy vậy. Đại khái là nguyên nhân dáng dấp quá tuấn tú, càng giống như là miệng phun hoa sen.
"Chu đại công tử hành động như bọn chuột nhắt thế, ta sợ quay lại uống rượu với ngươi sẽ ói." Nàng đương nhiên cũng đã nghe được tiếng bàn luận của người khác, nhiều hơn là khinh bỉ đối với kẻ tâm tư dơ bẩn này.
"Mặt trắng nhỏ...... Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt." Câu nói trắng ra này, hắn không cần túm cổ áo người khác cũng có thể nghe hiểu, nhưng cũng lập tức khơi dậy tức giận của hắn.
Khóe miệng Thẩm Họa lại lộ ra một thoáng gần như là cười lạnh trào phúng, "Người nào uống mời rượu phạt còn chưa biết đâu? Ngươi dám đụng ta một cái thử xem?"
Chu Vạn Sơn to đầu béo bụng ngửa mặt lên trời cười dài ha ha, luôn cảm thấy là nghe được một chuyện cười lớn. Hắn chỉ có một mình, mà mình lại có một đống tay chân, còn có người hắn không thể chạm vào sao?
Mặc dù cả người Thẩm Họa khí thế bén nhọn, nhưng quả thật thực lực cách xa nhau, người đứng xem chỉ cảm thấy công tử tuấn tú này lấy trứng chọi đá dũng khí đáng khen đấy, phần thắng không lớn.
"Lão tử mời ngươi uống rượu là nể mặt ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là thức thời một chút, nếu không......" Rốt cuộc vẫn là yêu thích vẻ đẹp của Thẩm Họa, cho dù Chu Vạn Sơn bị chọc giận, hãy còn giữ lại đường sống cho nàng, tự cho là ân đức.
Thẩm Họa có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Nếu như ta vẫn cứ không đấy." Thân thể căng đến thẳng tắp, quả nhiên là cả người ngông nghênh.
Nhưng nhìn ở trong mắt mọi người quả thực là thêm dầu vào lửa đây!!!
Chu Vạn Sơn kia vừa nghe những lời này, phất phất tay cắn răng, "Đánh, hung hăng đánh cho lão tử, đánh tới khi hắn cầu xin tha thứ với lão tử mới thôi."
Mới vừa nói xong câu đó, hai kẻ tráng hán (người đàn ông cường tráng) eo thô vách sắt nhất trong đó bèn muốn vung một đấm tới Thẩm Họa.
Bên cạnh, lòng mọi người vây xem sợ hãi đến mức nhảy lên thình thịch theo. Những ca cơ vũ cơ kia càng là không nhịn được che miệng sợ hãi kêu lên, đến nỗi lại có ca cơ rơi lệ, không đành lòng thấy công tử tuấn tú như thế bị kẻ ác này bắt nạt.
Thẩm Họa thu lại vẻ mặt, hai cánh tay vây quanh, dù bận vẫn ung dung nhìn quả đấm của bọn họ tung qua. Chỉ là còn chưa tới gần người lại không biết thế nào đầu gối hai đại hán kia giống như là bị vật cùn đánh trúng, lập tức quỳ trên mặt đất kêu rên, đau đớn không chịu nổi kêu lên.
Chu Vạn Sơn vốn còn đang vênh vang hả hê, đột nhiên quỷ dị như vậy, bản thân cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút sợ. Thật ra thì mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, rối rít châu đầu ghé tai, chẳng lẽ vị công tử tuấn tú này còn là cao thủ võ công.
Người khác không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng Thẩm Họa lại rất rõ ràng, trước khi ra ngoài Mộc Cẩn từng nhắc nhở Thẩm Họa, bên cạnh nàng sẽ có đội ám ảnh tùy thân bảo vệ an toàn của nàng. Cho nên khi Tiêu Tĩnh Dư nói ra muốn bỏ rơi thị vệ và hai nha hoàn Hầu phủ, nàng cũng không phản đối, có quân ám vệ của Tiêu Cảnh bảo vệ, ra ngoài chính là đi nghênh ngang cũng không ai dám đụng đến bọn họ một chút.
Mà mới vừa rồi khi nàng xuống lầu thì người bốn phía vốn phân tán, ước chừng ba bốn người ung dung thản nhiên xúm lại về phía nàng, Thẩm Họa không dám xác định có mấy người, nhưng hiển nhiên, trong đó nhất định là có ám vệ mà Tiêu Dịch sắp xếp cho nàng.
Chu Vạn Sơn cũng không tin quỷ quái này, gào thét, "Lên đi, cùng nhau lên cho lão tử, tốn tiền nuôi các ngươi có ích lợi gì, ngay cả một mặt trắng nhỏ cũng không đối phó được."
Trước mắt còn có hai người mới vừa ngã xuống đất, tỏ ý hiện tại sức lực cũng không trở lại bình thường bản thân kêu rên. Bọn họ đương nhiên không biết ám vệ dùng ám khí quả cầu bạc lập tức đánh nát xương đùi của bọn họ.
Những người còn lại mặc dù sợ, nhưng lấy tiền của người, phải vì người làm việc, chen chúc đi qua, nhưng đều quỳ trên mặt đất kêu rên giống như hai đại hán mới vừa rồi, che đầu gối đau đớn không bò dậy nổi nữa.
Đôi mắt Chu Vạn Sơn tròn xoe, sau lưng ứa ra một tầng mồ hôi, bị sợ đến liên tục lui hai bước về phía sau. Còn chưa kịp nghĩ mà sợ, bên tai xẹt qua một tiếng động vù vù, kim quan nặng trĩu trên đầu hắn kia đã rơi trên mặt đất, phía sau là một thanh chủy thủ sáng loáng chắn ngang ở vách gỗ trên đỉnh đầu của hắn.
Mũ tóc vốn lưa thưa bị gọt đứt, tóc tai bù xù, vô cùng chật vật, hắn lảo đảo ngồi sập xuống đất, chỉ vào người chung quanh đe dọa, "Lão...... Cha nuôi của lão tử chính là Tiêu hầu gia Hầu phủ Tiêu thị, Tiêu Dịch là em kết nghĩa của ta, ai...... Ai dám đụng đến ta?"
Tuy hắn nói lời này, nhưng thịt béo trên mặt đều đang sợ run rẩy, nhích một tý lại là một mũi tên xẹt qua gương mặt của hắn, rõ ràng là đang mỉa mai những lời này của hắn. Một vết máu xuất hiện, Chu Vạn Sơn đau giơ tay lau một cái, đầy tay lẫn vào màu đỏ tươi, sợ đến cả khuôn mặt đều rối rắm ở một chỗ.
Nếu mà chếch xuống dưới mấy phần nữa, sẽ vạch đến cái cổ.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng......"
Không cần Thẩm Họa nói thêm một câu, Chu Vạn Sơn sợ liên tục cầu xin tha thứ với Thẩm Họa.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn xoay ngược lại này......
"Ồ, Tiêu hầu gia là cha nuôi của ngươi, sao ta không biết Hầu phủ ta có một thân thích như ngươi." Lúc này, Tiêu Tĩnh Dư đi xuống từ trên lầu, vừa nãy đã tìm được Yêu Bài, vào lúc này bèn phất cho Chu Vạn Sơn nhìn.
Chu Vạn Sơn nghiêng mắt len lén liếc thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, chọc công tử Hầu phủ chân chính. Đợi chút, Chu Vạn Sơn lại cảm thấy chỗ nào là lạ, sao mới vừa rồi không lấy ra, cố ý vào lúc này, giống như trong tay hắn còn có mấy tấm lệnh bài lệnh người ta làm giả đấy.
"Thật là lớn gan chó, lại giả mạo gia quyến Hầu phủ."
Trong lòng Chu Vạn Sơn sợ sệt không giả, nhưng quen vênh mặt hất hàm sai khiến, tưởng tưởng đến sau này còn muốn lăn lộn ở Kinh Thành đấy, cùng lắm thì đưa nhiều bạc chút cho núi dựa giải quyết một chuyện hôm nay, bèn liều mạng lắp bắp nói: "Yêu Bài kia nhất định là giả!" Hắn vội vã che của cổ của mình, đôi mắt hoảng sợ nhìn trái phải, chỉ sợ một mũi tên lại bay ngang tới.
Mới vừa nói xong lại có năm sáu người mặc trang phục thị vệ lên thuyền hoa, bởi vì trước ngực hộ vệ mỗi phủ đệ đều phải đeo dấu hiệu trong phủ, 0di33xn0dafnl330fys0doon trên người mấy người này đều có thêu hoa văn con dấu của Hầu phủ, cùng nhau quỳ gối trước mặt Tiêu Tĩnh Dư và Thẩm Họa, "Tiểu...... Công tử thứ tội, thuộc hạ tới chậm rồi."
Ai thật ai giả tự sụp đổ, Tiêu Tĩnh Dư lạnh lùng nói: "Bắt mấy người này đưa quan phủ, tội danh tất cả đánh công tử Hầu phủ, giả mượn danh tiếng Hầu phủ làm ác."
Chu Vạn Sơn lập tức xụi lơ, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, ai còn có thể để ý một lúc này. Đợi thị vệ dẫn người đi, một cuộc sóng gió bèn lắng xuống trong một loại cầu xin tha thứ như giết heo của Chu Vạn Sơn kia.
Thẩm Họa cười chắp tay thở dài với Tiêu Tĩnh Dư, "Bội phục bội phục, mới vừa rồi khí thế của Dư tỷ tỷ rất có phong phạm nữ tướng quân nha."
Tiêu Tĩnh Dư cũng cười nói đáp lại: "Quá khen quá khen, muội muội càng là lâm nguy không loạn, rất có tiềm chất làm phu nhân Tướng quân."
Thẩm Họa tự biết Tiêu Tĩnh Dư lại đang chế nhạo mình, bèn tự ám muội nói: "Nào có phu nhân tướng quân gì? Ngược lại có một tên háo sắc không thể chờ đợi muốn gặp mỹ nhân."
Tiêu Tĩnh Dư nhướng khóe mắt xinh đẹp tuyệt trần, "Này, tới rồi."
"Thẩm Công Tử, Thanh Nguyệt cô nương mời ngài đến khuê phòng tiểu tự, mời đi theo ta tới bên này."
Tiêu Tĩnh Dư vỗ vỗ bả vai Thẩm Họa, "Một khắc * đáng giá ngàn vàng, hiền đệ phải cố gắng quý trọng tình duyên mong manh ngắn ngủi này."
"......"
Ca cơ dẫn Thẩm Họa vào vũ đài tầng một của, vòng qua mấy cờ màu chu sa, liền được mời vào trong phòng, bên trong phòng bài trí hết sức lịch sự tao nhã, bên cửa sổ buông xuống bức tranh thêu, vài cây hoa sơn trà đặt ở bên cửa sổ, chóp mũi lượn lờ mùi thơm ngát lại mát lạnh vài phần, nhưng đâu sánh được mùi hương trên người Thẩm Họa.
Vừa vặn dưới cửa, một vị mỹ nhân đang ngồi quỳ pha trà, nàng mặc một bộ áo tơ trắng màu xanh đen, làn da như mỡ đông, mặt mày trong trẻo, mắt phượng đơn bạc hếch lên tự thành bộ dáng thùy mị, giống như giai nhân thanh lệ đi ra từ trong sách cổ, quanh thân cũng không dính bất kỳ hơi thở son phấn trần tục, ngược lại là một luồng văn nhã cuốn sách nồng đậm.
Nàng làm một tư thế xin mời, Thẩm Họa khách sáo ngồi xuống, ngắm nghía tỉ mỉ từng động tác pha trà này. Văn nhân Giang Nam quả thật là thích trà đạo, nhưng đâu sánh được người trước mắt, dáng vẻ cử chỉ đoan trang, từng động tác đều lịch sự tao nhã nước chảy mây trôi. Thẩm Họa thiếu chút nữa đã quên nơi này là ở thuyền hoa "Xuân Vũ các", mà không phải là trà các.
"Nếm thử một chút thế nào?" Người trước mắt pha xong một ly trà, đưa đến trước mặt Thẩm Họa, Thẩm Họa gật đầu, bưng ly lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp thưởng thức, thật lòng khen ngợi, "Trà của Thanh Nguyệt cô nương quả nhiên khác biệt với người khác, trà này hẳn là trà cũ, lại để cho cô nương pha ra kiểu mùi vị mát lạnh khác."
Thanh Nguyệt mím môi cười một tiếng, "Thẩm cô nương đoán không sai, đây đúng là trà cũ, chính là một vị bạn cũ của ta tặng cho."
Thẩm Họa giật mình sợ run, ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyệt gọi nàng "Thẩm cô nương" trước mặt, nhíu lại lông mày kẻ đen, "Ngươi đã sớm biết......"
"Cũng không coi là vậy." Đôi mắt Thanh Nguyệt trong trẻo khác thường, "Dáng dấp cô nương hệt như vị cố nhân tặng trà kia của ta. Ngươi vừa tiến đến, ta đã chú ý đến, bây giờ ngồi ở trước mặt nhìn kỹ, cũng dám khẳng định là một cô nương."
Thẩm Họa không biết rốt cuộc dung mạo mình có gì đặc biệt, tới Kinh Thành, sao trở nên tương tự với người khắp nơi, bèn nhìn như tùy ý chợt hỏi, "Tương tự với ta, vị cố nhân kia của ngài chính là đại tiểu thư của An gia, An Nguyệt Thiền?"
Thanh Nguyệt hình như là cũng biết được người kia giống vậy, trong con ngươi phát ra một tia cảm xúc mịt mờ. Thẩm Họa cảm thấy mình đã đoán đúng, nàng không phải là vì tướng mạo nguyên phối đã mất của Tiêu Dịch, An Nguyệt Thiền, tương tự với mình mới bị đón vào Hầu phủ.
"Tiểu thư An gia này là có hơi giống với cố nhân của ta, nhưng nàng và Thẩm cô nương ngài không chỉ ngoại trừ tướng mạo có bốn năm phần tương tự, giọng nói mới thật sự là giống nhau như đúc với Thẩm cô nương! Hôm nay nếu đã gặp gỡ chính là chúng ta có duyên, không biết Thẩm cô nương có đồng ý nghe một chút chuyện xưa túi thơm này của ta."
Thẩm Họa lại ngẩn ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới còn có người càng giống với nàng, không biết là cái gì dẫn dắt mình, còn muốn nghe một chút chuyện xưa túi thơm trong miệng Thanh Nguyệt này.
"Là vị cố nhân kia sao?"
Thanh Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, cũng lấy túi thơm bên cạnh tới, mở ra bên trong cho Thẩm Họa nhìn, quả nhiên như Dư tỷ tỷ sờ vào vậy, là một lọn tóc đen, tóc đen tản ra mùi hương, lúc này lẫn vào mùi trên người Thẩm Họa cũng không biết là mùi hương của người nào.
Nàng nhướng đôi mày thanh tú, chậm rãi nói, giữa hai lông mày không che giấu được vẻ đau thương, "Từ nhỏ Thanh Nguyệt có một khuê trung mật hữu, từ nhỏ giống với Thẩm cô nương, có nữ nhi hương từ nhỏ. Nàng còn có một muội muội nhỏ hơn nàng năm tuổi, thương yêu nhất cô muội muội này của mình, nhưng một lần tiết hoa đăng trong nhà ra ngoài ngắm đèn, bà vú chăm sóc bé gái không trông coi nàng tốt, khiến bé gái bị bọn buôn người ôm đi, lại không có tung tích gì có thể tìm ra, sau đó nhiều năm thăm dò nghe nói là bị ôm đến một gia đình ở Giang Nam."
Ồ, Giang Nam!!! Trong lòng Thẩm Họa giật mình, giọng nói không tự chủ hơi căng thẳng theo, "Nhưng mà tìm được chưa?"
"Vẫn chưa. Còn chưa phái người điều tra, nhà bạn thân ta lại gặp biến cố, bạn thân cắt tóc, bỏ vào trong túi thơm giao cho ta, để cho ta theo mùi thơm thay nàng tìm kiếm muội muội." Đôi mắt Thanh Nguyệt buông xuống, giữa hai lông mày tối tăm khó nén.
Thẩm Họa nhìn Thanh Nguyệt cô nương rủ ỉ kể chuyện xưa, chợt hiểu dụng ý của nàng. Có điều Thẩm Họa cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, trầm mặc lúc lâu nói: "Thế giới bao la, không gì không có, người còn có tương tự, nữ nhi hương cũng thế. Thanh Nguyệt cô nương có thể hiểu lầm, ta không phải là gia muội của vị bạn cũ kia mà ngươi muốn tìm."
Phải hay không phải, hiện tại Thẩm Họa không dám kết luận, nhưng nàng biết mẫu thân nàng bởi vì sẩy thai băng Huyết sẽ không dễ mang thai nữa, từ nhỏ vẻ ngoài của nàng và cha mẹ càng không có chỗ nào tương tự. Huống chi, nàng càng phát giác Thanh Nguyệt cô nương trước mắt không đơn giản, tạm thời cũng phải trở về xử lý mạch suy nghĩ, mới quyết định. Mặc dù nàng thật sự là muội muội thất lạc nhiều năm trong miệng người kia, lúc này cũng không dám thật sự biểu lộ ra nghi ngờ.
Thẩm Họa đứng lên bèn muốn cáo từ, Thanh Nguyệt đuổi theo hỏi một câu, "Nghe nói là cô nương ở Hầu phủ Tiêu thị."
Mới vừa rồi tình hình ầm ĩ lớn như vậy, không cần hỏi cũng biết rõ.
"Phải." Nàng khách sáo đáp một tiếng, Thanh Nguyệt không nhiều lời nữa.
Thẩm Họa vừa rời đi, từ sau tấm bình phong liền đi ra một vũ cơ sa y chính là vị dẫn Thẩm Họa đi vào kia, vẻ mặt nàng nghiêm túc, *d&d#[email protected]^d<.com> cung kính hỏi về phía Thanh Nguyệt: "Tiểu thư, đây nhất định là Nhị cô nương mà Tạ gia thất lạc, bằng không, làm sao lại tương tự như vậy, ngay cả nữ nhi hương cũng giống nhau như vậy."
"Lung Nguyệt, ta biết rõ là nàng."
Lung Nguyệt cũng không hiểu tiếp tục truy hỏi, "Tiểu thư, vậy vì sao không tỉ mỉ nói cho nàng biết thân thế? Một mình tiểu thư lưng đeo Huyết Hải Thâm Thù như thế, dù sao cũng nên có người hiểu sự khổ sở của tiểu thư, cùng báo thù với tiểu thư mới phải. Tạ gia, Lãnh gia đều bị tặc nhân kia làm hại."
"Còn có, vì sao Tiêu tướng quân tìm được người rồi, cũng không nói cho tiểu thư ngài?"
Thanh Nguyệt cười khổ, nàng vốn tên là Lãnh Thanh Ngọc, sinh ra ở quan gia, bởi vì phụ thân bị lão tặc Bùi Thái Phó vu cáo hãm hại phản quốc mà rơi xuống tội chém đầu, nàng được người cứu, bất đắc dĩ nương thân thanh lâu, bởi vì nàng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, tiếng hát không tầm thường, sau khi treo bài ngược lại là nhanh chóng đỏ lên.
Lúc Tiêu Dịch muốn để nàng rời đi, ngược lại nàng cảm thấy chỗ này tin tức nhanh chóng, sẵn có quyền quý, lại có đủ hạng người, nên bản thân làm quyết định muốn lưu lại. Hôm nay, cả tộc Lãnh gia chỉ còn lại một mình nàng, nàng nên báo thù cho chừng ba trăm mạng nhân khẩu của Lãnh gia. Nhưng bây giờ còn chưa phải là thời cơ, đúng như lời Tiêu Dịch, đón thái tử lưu đày giánh làm thứ dân về mới là quan trọng nhất, thế nhưng thù hận trong lòng mơ hồ không kềm chế được vẫn hành hạ nàng, cả ngày lẫn đêm mong đợi tự tay giết lão tặc kia mới phải.
Còn có, cần tỉ mỉ nói cho nàng biết chân tướng hay không, với tâm tư linh lung của vị Nhị cô nương Tạ gia kia, lời của nàng chắc chắn chôn xuống mầm móng trong lòng nàng. Về phần cuối cùng mọc rể nảy mầm cùng báo thù với nàng hay không, chính là quyết định mà bản thân nàng ta phải làm, nàng sẽ không cưỡng cầu.
Nhưng Lung Nguyệt cũng không nghĩ như vậy, "Nếu tiểu thư không muốn nhiều lời, nô tỳ có thể đi nói."
"Lung Nguyệt, chuyện này ngươi đừng nên nhúng tay." Thanh Nguyệt trầm giọng quát bảo ngưng lại.
Nếu Tiêu Dịch tìm được người, lại không muốn nói nhiều lời với nàng ta, thái độ đã rõ ràng, hắn không muốn để cho Thẩm Họa tham dự trong đó. Nhưng dính dấp tới trận máu tanh chém đầu ngàn người ba năm trước đây, thì ba năm sau làm sao là người Lãnh gia, Tạ gia có thể tránh qua được?