Tiêu Dịch và Thẩm Họa cùng đi ra ngoài, lại thấy cũng không phải là bé gái tay cầm roi kia. Người tới lại là một vị ma ma trung niên mặc bộ bối tử tay hẹp màu hạnh hoàng (màu vàng hơi đỏ) hoa ren, đừng thấy là một hạ nhân, chất vải mặc trên người tỏ ra đều thể diện hơn với nhà tầm thường kia.
Ma ma này đầu tiên là tự báo phủ đệ, thì ra chính là bà vú của Tiểu quận chúa phủ Tuyên vương. Bé gái kia chính là quận chúa Trăn Trăn phủ Tuyên vương, bị Tuyên vương gia cưng chiều coi trời bằng vung, ở Hàng Châu đã nổi danh tiểu bá nữ, mang theo một cây roi ngựa nhỏ tùy ý quơ múa.
"Hôm nay, quận chúa cũng không phải là cố ý vút đến tiểu công tử, nàng trở về bèn vội bảo nô tỳ tìm ra thuốc mỡ quý giá nhất của nàng đưa tới, có thể tan bầm kéo da non, mong rằng tiểu công tử nhanh lành lại, cũng có thể để quận chúa Trăn Trăn an lòng." Ma ma vú em là một người khiêm tốn, ngượng ngùng giải thích thay Tiểu quận chúa của mình.
Ma ma này ngược lại không có nói láo, từ trước đến giờ quận chúa Trăn Trăn là ưa thích người nào mới cãi vả với người đó. Những thứ chướng mắt kia, nàng nói xong cũng mặc kệ, bèn trực tiếp là roi hầu hạ tới trên người. Về phần những người nàng thích tiếp cận kia, hơn phân nửa chính là quất tới bên chân, vậy mà hôm nay cũng là trùng hợp. Lúc Dục Ca Nhi nhặt tìm trái táo bước không vững, nghiêng thân thể một chút, lúc này roi ngựa nhỏ miễn cưỡng lắm đã vung đến trên mu bàn tay của cậu.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Thẩm Họa và Tiêu Dịch liếc nhau một cái, ngược lại nói không sao, giữa trẻ con va va chạm chạm cũng là chuyện thường. Ma ma vú em thấy phụ mẫu nhà này nói chuyện khéo léo, không kiêu ngạo không tự ti, cũng không bởi vì nghe nói là người phủ Tuyên vương bèn cố ý nịnh hót, càng ngày càng cảm thấy tiểu công tử nhà này là một người có thể tiếp xúc.
Bà lại bèn không hề do dự móc ra tấm thiệp mời màu đỏ từ trong ngực, "Mười ngày sau là sinh nhật quận chúa Trăn Trăn và thế tử của chúng ta. Quận chúa muốn mời tiểu công tử đến vương phủ tham gia bữa tiệc, hai vị có thể chuẩn bị trước cho tiểu công tử."
Thẩm Họa không dám một mình nhận lời, lặng lẽ liếc mắt Tiêu Dịch một cái, lại thấy trong tay hắn vuốt vuốt cái bình sứ tinh mỹ đựng thuốc mỡ kia, trầm tĩnh giống như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, cũng hoặc là nói vẻ mặt chuyên chú càng giống như là đang giám định bảo vật vô giá.
Thẩm Họa thở dài một cái, nhớ bọn họ tới Hàng Châu là để trừ phiến loạn, không dễ dàng quá mức rêu rao để cho người ta nhận ra. Tiệc sinh nhật của quận chúa Trăn Trăn và tiểu thế tử nhất định sẽ mời tiểu công tử và tiểu cô nương thế gia khắp cả Hàng Châu. Nếu đứa bé muốn đi vương phủ, phụ mẫu đi theo cũng là chuyện phải làm, khó tránh khỏi sẽ đụng phải người có quen biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không đến vương phủ tốt hơn, trong lòng Thẩm Họa làm kết luận, mở miệng đang muốn từ chối, Tiêu Dịch lại kịp thời thu động tác trong tay, trực tiếp nhận lấy thiếp mời, "Tiểu nhi nhờ Quận chúa ưu ái, bèn cung kính không bằng tuân mệnh. Đến ngày kia, cả nhà ta nhất định sẽ đến vương phủ quấy rầy."
Ma ma nên thay Tiểu quận chúa bàn giao đã bàn giao rồi, sau khi khéo léo cáo từ bèn đứng dậy trở về.
Ma ma này chân trước mới vừa bước ra khỏi viện, Trụy Nhi lại có chút bối rối, nghe ý ma ma vú em, quận chúa Trăn Trăn yêu kiều ngang ngược kia là thích tiểu công tử của chúng ta mới bắt nạt đấy. Có điều Trụy Nhi luôn ngây ngô ở Kinh Thành, không biết phủ Tuyên vương ở Hàng Châu rốt cuộc là có lai lịch gì, "Biểu tiểu thư, phủ Tuyên vương là lai lịch ra sao?"
Thật ra thì Thẩm Họa cũng không hiểu rõ lắm đối với phủ Tuyên vương, loại hoàng thân quốc thích đó sao lại là loại bình dân bách tính như nàng có thể tiếp xúc. Chỉ là phủ Tuyên vương ở Hàng Châu cây lớn rễ sâu, nếu mà nói người long ỷ ở Kinh Thành đổi lại đổi nữa cũng không thể dẫn tới sự chú ý của phụ lão hương thân ở đất lành này. Một mình phủ Tuyên vương có thể làm cho thành Thủy Ngọc giống như nước lặng chậm chạp xưa cũ này nhấc lên một chút gợn sóng.
Thật ra thì phủ Tuyên vương cũng không phải là hoàng thân quốc thích chân chính, mà là năm đó Cao Tổ thân phong vương gia khác họ, thưởng một góc nhỏ vùng sông nước Giang Nam, đã kế tục từ ba đời Đại Lương lập triều đến nay. Tổ tiên đi theo xây dựng giang sơn, từng chống lại giặc Oa, hiện tại thừa tập Vương tước chính là Tuyên Nguyên Hải.
Hắn khiến người nói chuyện say sưa nhất không phải là có công tích vĩ đại gì ở Hàng Châu, mà là hắn ái thiếp diệt thê và cưng chiều nữ nhi vô độ. Nghe nói trong vương phủ trừ Tuyên vương phi Kỳ thị, chính là vị Vạn di nương được cưng chiều kia, không cần sáng chiều phụng dưỡng không nói, còn không có con nối dõi, ngược lại tiền tiêu hàng tháng y như Tuyên vương phi.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là vị Vạn di nương này cũng không lộ diện, ở trong vương phủ có một lầu các, tên là Phương Phỉ lâu, thậm chí ngay cả hạ nhân của vương phủ cũng chưa từng thấy Vạn di nương ra khỏi lầu các. Nếu không phải Tuyên vương gia thường ngủ lại, họ cũng sẽ cảm thấy đây nhất định là một tòa lầu trống mà thôi.
Về phần cưng chiều nữ nhi vô độ, không cần Thẩm Họa giải thích, Trụy Nhi và Cầu Dũng cũng nhìn thấy, vị quận chúa Trăn Trăn này sinh hoạt là tùy ý kiêu căng cỡ nào. Thế tử ca ca, long phượng thai của nàng cũng không sánh nổi đấy.
"Lại còn có Vương gia kỳ quái như vậy, ái thiếp diệt thê không nói, còn cưng chiều nữ nhi vô độ." Trụy Nhi nghe xong sợ hãi than một tiếng, bị bát quái không thể tưởng tượng nổi trong phủ Tuyên vương kia chấn động lên tiếng nức nở liên tục.
Thẩm Họa gật đầu một cái, chuyện của người khác nghe một chút thì cũng thôi đi, nhưng thái độ mới vừa rồi của Tiêu Dịch cũng quá là khác thường. Trước tiên, hắn sai Trụy Nhi bảo đi chăm sóc Dục Ca Nhi, lại nhờ Cầu Dũng đi bổ chút củi khô đưa qua cho Vương thẩm kia.
Để lại hai người bọn họ, Thẩm Họa cũng không kín đáo, trực tiếp hỏi, "Biểu ca cũng không phải là tính tình thích tham gia náo nhiệt. Sao huynh cũng muốn đi bữa tiệc của quận chúa và thế tử phủ Tuyên vương vậy."
"Để cho Dục Ca Nhi thấy nhiều từng trải cũng tốt."
"Huynh chính là nói miệng ta cứng, miệng của huynh cũng thật khó cạy ra."
"Nếu không Họa Nhi bắt chước ta đổi lại phương thức cạy ra?" Tiêu Dịch không nghiêm chỉnh khiến gương mặt Thẩm Họa lại nóng như thiêu đốt. Hình ảnh hai người trằn trọc thân mật mới vừa rồi phảng phất lóe qua bộ não, Thẩm Họa quở trách hắn một cái. Tiêu Dịch cũng không dám đùa giỡn tiểu biểu muội nữa, nhìn gương mặt này tức giận cũng phồng lên giống hệt Dục Ca Nhi.
"Biểu ca không muốn nói, muội cũng không hỏi chuyện này nữa. Vậy muội đi đây."
Tiêu Dịch nhìn lên nở nụ cười thật thấp, vội vàng níu nàng lại, kéo vào trong ngực, cằm chống lên sợi tóc êm ái của nàng, chậm rãi nói: "Muội thật sự muốn nghe?"
"Ừ." Thẩm Họa nhẹ nhàng hừ ra tiếng.
"Chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta tìm chỗ không ồn ào nói."
Cái gọi là chỗ không ồn ào chính là chỗ ở trên ghế xích đu mà Thẩm Họa thường thường nằm đọc sách, nơi này có một mảnh đất trống lấy ánh sáng cực tốt. Trước tiên Tiêu Dịch ngồi lên xích đu, vỗ vỗ bắp đùi, "Lại đây ngồi, ta sẽ nói cho muội biết."
Không biết vì sao, cũng không biết là cái gì sai khiến Thẩm Họa, nàng rất là muốn biết, càng rõ ràng tính tình của Tiêu đại tướng quân, [email protected]#d#l#q#[email protected] chỉ cần mình khéo léo nghe lời vuốt thuận lông hắn rồi thì có thể làm ít công to, ngược lại không hề rụt rè, thuận theo ngồi lên.
Tiêu Dịch hài lòng sờ sờ tóc đen của nàng, một tay siết chặt hông của nàng không chút để ý chậm rãi vuốt ve, lại vừa lấy ra thuốc mỡ mới vừa rồi bà vú của quận chúa kia đưa tới cho Thẩm Họa nhìn.
Thẩm Họa cau mày nhận lấy nhìn cẩn thận, mới đầu còn tưởng rằng là thuốc mỡ có vấn đề, vặn mở ra hít hà, là một mùi Bạc Hà thơm ngát lẫn vào mùi thuốc. Cái này tính chất xanh biếc như ngọc, ngược lại thật sự là thuốc mỡ thượng phẩm hiếm có.
Tiêu Dịch cũng không chỉ ra chỗ sai, sau lưng bàn tay vuốt ve không ngừng mang theo một sự ấm áp kỳ dị. Thẩm Họa không bắt được mấu chốt còn bị hắn quấy nhiễu mãi, hơi tức giận. Lúc này, Tiêu Dịch mới dụ dỗ, "Muội lại nhìn kỹ bình sứ đựng thuốc mỡ trang trí rực rỡ này."
Thẩm Họa vừa được nhắc đã rõ ràng, xoay bình nhìn qua lại, chỉ cảm thấy thợ làm thật sự tinh mỹ, trên thân bình sứ nhuộm màu men, nếu mà nhìn kỹ hai con bươm bướm trông rất sống động đang bay tán loạn. Nếu là người bình thường thiết kế bươm bướm chắc chắn tô lên hình dáng, màu sắc hai con khác nhau, mà hai con bươm bướm này cũng là giống nhau như đúc, chỉ là một con lớn một chút, một con nhỏ một chút. Chân mày Thẩm Họa càng nhíu càng chặt, vì sao phải như vậy, quả thực là có chút kỳ quái?
Tiêu Dịch thu lại vẻ mặt mấy phần, chăm chú nhìn tiểu nhân trước mặt, khẽ thở dài một cái rốt cuộc đã nói ra, "Vợ một vị cố nhân của ta, am hiểu nhất nung chế phác hoạ đồ sứ. Nàng ta còn có một muội muội, trong ngày thường chỉ thích đi theo tỷ tỷ của nàng cùng nhau chơi diều. Tỷ tỷ muốn mẫu diều gì thì nàng ấy cũng muốn dạng diều đó, mà cô muội muội kia thích nhất chính là con diều hình bươm bướm. Mỗi lần thả xong cầm ở trong tay đều là ôm không chịu buông ra, bộ dáng lại giống nhau như đúc với trên bình sứ. Họa Nhi nhìn kỹ một chút, muội thích không?"
"Thích, muội muội này ngược lại thích diều bươm bướm giống như muội." Thẩm Họa lơ đãng nói xong một câu, bèn dừng lại, hình như nàng ý thức được cái gì, ánh mắt lóng láng đột nhiên nhìn Tiêu Dịch.
"Sau đó tỷ tỷ và muội muội nhà kia thì sao?" Nàng hít sâu một hơi mới chậm rãi hỏi.
"Sau đó trong nhà tỷ muội kia gặp biến cố, trên đường quan nha áp giải, tỷ tỷ té xuống vách núi không biết sống chết." Tiêu Dịch nói qua loa xong như thế, trong lòng Thẩm Họa cũng thông suốt hơn nửa ý tứ. Tỷ muội trong chuyện chỉ sợ chính là tỷ muội Tạ gia, mà vị muội muội kia là ai? Nàng đã sớm có đáp án, từ lúc nàng rời khỏi Xuân Vũ các, nghe xong Lãnh Thanh Nguyệt kể chuyện xưa đã bắt đầu chôn xuống mầm móng ở trong lòng.
Hôm nay Tiêu Dịch kể qua loa với nàng như vậy, đại khái nàng có thể đoán được chuyện mạch lạc, khàn tiếng hỏi, "Tỷ tỷ, nàng còn sống?"
Tiêu Dịch biết nàng đã nghe rõ, trịnh trọng gật đầu một cái, "Còn sống."
Đáy lòng Thẩm Họa run lên, khóe miệng cong cong lộ cho Tiêu Dịch nhìn, cũng là làm khó dễ hắn. Một người lãnh tình như Tiêu Dịch, hôm nay lại kiên nhẫn rủ rỉ nói cho nàng chuyện xưa này, còn cạo xương gọt vỏ xóa đi xấu xa ở giữa. Ít nhất ở Thẩm Họa nghe thấy trừ cuối cùng rơi xuống vực, còn lại đều là ấm áp mà tốt đẹp, tình nghĩa ở giữa tỷ muội thâm hậu khác thường.
Trong lòng đột nhiên có gì đó từ từ quấn quanh, hệt như chờ đợi lại như lo lắng, Tiêu Dịch thấy vẻ mặt nàng như vậy cũng coi như thở phào một hơi. Thật ra thì mới vừa rồi hắn đang do dự, không biết có nên nói cho nàng biết hay không. Trong ngày thường, Tiêu tướng quân sát phạt quyết đoán, nhưng chợt ngộ ra chuyện nhỏ này lại cẩn thận khắp nơi.
Lấy tâm tư linh lung của Họa Nhi, nàng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Chính xác, vị Vạn di nương trong phủ Tuyên vương kia có khả năng là tỷ tỷ Tạ Uyển của Họa Nhi.
Vị Vạn di nương thần bí khó lường này được Tuyên Nguyên Hải bảo vệ cực tốt, một mình không tra ra bất kỳ lai lịch gì, thay vì nói Tuyên vương gia ái thiếp diệt thê, xây lầu các để hoàn cảnh cư ngụ y hệt thế ngoại đào nguyên, chẳng bằng nói là giam cầm Tạ Uyển.
Nếu không Vạn di nương cũng sẽ không nghĩ đến dùng loại phương pháp này lan truyền tin tức. Hai con bươm bướm bay múa uyển chuyển kia, Họa Nhi đang tập trung tinh thần nhìn, hắn vuốt ve hôn tóc của nàng một cái.
Thẩm Họa thích hai con bướm này, nhìn lâu không chán, đầu ngón tay ở trên khe hở bình sứ mạ lộ ra ánh mặt trời, hình như hai con bướm màu này đang kích động cánh sặc sỡ muốn bay khỏi bình sứ, tìm ra tự do.