Bác sĩ đang hướng dẫn Đào Chi: “Thân thể của phu nhân rất yếu, lại còn mang thai, tâm trạng hay nóng nảy thấp thỏm, ăn uống không điều độ, nếu không được điều dưỡng chu đáo thì khi sinh nở nhất định sẽ gặp rắc rối lớn…”
Hai tay Đào Chi buông thõng chăm chú nghe ông dặn dò, sau khi tiễn bác sĩ đi cô ấy về lại bên giường nắm lấy tay Phó Lan Quân: “Lời bác sĩ nói tiểu thư nghe cả rồi đấy, sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất, để tâm làm gì công tử Nam công tử Bắc, sống chết của anh ta thì có liên quan gì đến cô chứ?”
Phó Lan Quân sững người chẳng nói lời nào, sống chết của anh sao có thể không liên quan gì đến cô?
Anh là tất cả hoài niệm đẹp đẽ nhất thời con gái của cô, cho dù giờ phút này lòng dạ của cô đã dành cho người khác, xúc cảm rung động và mộng mơ thuở mới biết yêu mà anh mang lại cho cô ngày xưa kia chẳng lẽ sẽ bị xóa sạch bất cứ lúc nào ư?
Đào Chi vẫn cằn nhằn hoài không dứt: “Tiểu thư à, cô phải nghĩ cho cô gia nhiều hơn, tuy cô gia giam lỏng cô nhưng thực chất còn quan tâm cô lắm, nghe nói cô ngất xỉu liền tìm bác sĩ đến…”
Như sực nhớ ra điều gì đó, Phó Lan Quân run rẩy đứng dậy đi khắp phòng lục lọi nửa ngày, Đào Chi không hiểu ý cô, cứ lẽo đẽo theo kêu: “Tiểu thư muốn tìm đồ gì thì nói em, em tìm giúp cô…”
Phó Lan Quân lặng thinh xoay tới xoay lui, một lúc lâu vẫn chẳng tìm thấy thứ mình muốn. Con người Cố Linh Dục không những ích kỷ mà còn hiểu rõ tính nết của cô như nắm trong lòng bàn tay, hắn đã sai người cất hết dụng cụ sắc bén trong phòng, cả dao rọc giấy và kéo nhỏ cũng không để lại, thậm chí chẳng tìm nổi cây trâm cài tóc nào.
Tìm rất lâu thì cuối cùng Phó Lan Quân cũng phát hiện có món đồ sử dụng được đặt trong ngăn kéo.
Đó là quà mừng Nam Gia Mộc tặng tại lễ thành thân của cô, chiếc trâm cài áo đính hoa hồng vàng.
Kích cỡ trâm cài khá lớn nên phần kim băng tương đối dài hơn so với kim băng bình thường chút xíu, mặc dù không có tính sát thương cao bằng kéo hay dao rọc giấy nhưng nếu dùng nó để đâm một phát thật mạnh vào cổ họng thì cũng coi như là món vũ khí lý tưởng. Cô hạ quyết tâm, nắm chặt trâm cài áo rồi đi ra phá cửa.
Đập cửa hồi lâu tên lính cảnh vệ kia mới quay người lại, Phó Lan Quân ấn đầu kim vào cổ họng: “Đi nói cho Cố Linh Dục là tôi muốn gặp anh ấy, nếu không tôi chết cho anh ấy xem!”
Lính cảnh vệ khinh thường liếc mắt nhìn trâm cài áo, thái độ miệt thị chẳng buồn đáp trả, hiển nhiên không quá để ý lời đe dọa này.
Phó Lan Quân khẽ cắn môi giơ cánh tay lên: “Anh chống mắt lên mà nhìn!”
Cô nghiến răng tàn nhẫn đâm thẳng kim băng vào cổ tay mình, dồn toàn lực vào bàn tay nắm kim trắng bệch, cây trâm sượt qua đâm sâu vào da thịt, nháy mắt từng dòng máu đỏ đã trào ra, tên lính cảnh vệ luống cuống hốt hoảng: “Phu nhân đừng xúc động, tôi đi tìm Cố quản đới ngay!”
Hắn ta chạy vút đi như cơn gió tìm Cố Linh Dục, Đào Chi hấp tấp tới băng bó miệng vết thương cho Phó Lan Quân, xót xa oán trách: “Tiểu thư đừng động đậy nữa.”
Phó Lan Quân nở nụ cười gượng gạo ngồi xuống ghế, gần đây không có tâm trạng ăn uống, cô vốn có dấu hiệu thiếu máu mà vừa nãy còn chảy máu như thế, cơn chóng mặt nhanh chóng ập đến khiến mắt mũi hoa hoa đầu óc choáng váng.
Rất lâu sau rốt cuộc có tiếng bước chân tới gần.
Tiếng bước chân quen thuộc như tiếng tim đập của chính mình, Phó Lan Quân ngồi ngay ngắn, có bàn chân đeo chiếc ủng quân đội bước vào cửa, Đào Chi tức khắc biết điều đi ra ngoài khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, một tay Phó Lan Quân che đi tấm vải bố trắng loang lổ vết máu trên cổ tay bên kia, Cố Linh Dục cau mày nhìn cô. Hắn bước đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, đẩy tay cô ra rồi cầm tấm vải xếp thành dải gọn gàng cẩn thận quấn từng vào vào cổ tay Phó Lan Quân, cuối cùng nhẹ nhàng cột lại thành nút thắt xinh xắn.
Phó Lan Quân rũ mắt nhìn Cố Linh Dục, lâu rồi không gặp, hắn gầy đi nhiều.
Một năm trở lại đây hắn thay đổi rất nhiều. Mùa thu năm ngoái trông hắn vẫn còn là dáng vẻ của lớp con cháu nhà giàu đẹp trai ngời ngời sống an nhàn sung sướng, hai gò má nở nang lưu luyến nét ngây thơ chưa mất hẳn. Từ ngày Tề Vân Sơn gặp chuyện không may tới nay, mỗi lúc hắn một xanh xao gầy yếu, hình dáng khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh nghiêm nghị hơn, không hề giống loại công tử ăn chơi trác táng mà càng ra dáng người quân nhân chân chính.
Là người quân nhân lạnh lùng hà khắc, trong lòng chỉ có triều đình, tuyệt không chừa chỗ cho tình yêu.
Cô mở lời: “A Tú, anh cứu Nam Gia Mộc đi.”
Tay đang băng bó của Cố Linh Dục hơi ngừng lại, một lúc sau hắn tiếp tục việc đang dang dở, thế nhưng lại không đả động gì đến vấn đề Phó Lan Quân nhắc.
Xong xuôi hắn đứng dậy lùi từng bước về phía sau, Phó Lan Quân túm cổ tay hắn: “A Tú, anh Vân Sơn đã sắp không cứu được, chẳng lẽ anh còn muốn trơ mắt nhìn Nam Gia Mộc chết sao?”
Thân mình thẳng tắp như cây lao của hắn hơi lung lay, gương mặt hốc hác hiện lên vẻ đau đớn cùng cực, ngũ quan anh tuấn cũng vặn vẹo biến dạng. Hắn nói, giọng khàn đặc: “Là tự họ tìm đến cái chết, không phải do tôi ép buộc.”
Nói xong câu đó hắn quay gót rời khỏi phòng.
Lúc đi hắn lấy luôn cả chiếc trâm cài áo đính hoa hồng vàng nhuộm máu đặt trên bàn.
Ngày hành hình Nam Gia Mộc trời đổ mưa to.
Cùng bị xử trảm với Nam Gia Mộc còn có mấy đồng chí cách mạng của anh, xuất binh ra trận chưa thành đã phải bỏ mạng, những “cái đầu hảo hạng” của nhóm chí sĩ cách mạng chẳng mấy chốc nữa sẽ như dưa hấu chín trên dây leo, một đao hạ xuống là rơi trong tích tắc, đầu của người cách mạng thật không khác dưa hấu là bao, lăn lông lốc trên mặt đất đầy bụi đất và chảy ra thứ nước đo đỏ…
Mà một trong số những cái đầu đó đã từng vô số lần cùng cô đọc “Trường Can Hành” thời thiếu nữ xuân thì, ngày hôm nay sẽ trở về với cát bụi.
Mà người giám sát quá trình hành hình lại là bạn tốt nhất của anh, là chồng của cô!
Phó Lan Quân tựa vào bàn xem ngoài cửa sổ trời mưa nặng hạt, cửa sổ đóng chặt, cô chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng mưa, tên lính cảnh vệ kia vẫn đứng ngoài cửa như pho tượng, hắn ta đang đề phòng điều gì, là phòng cô nổi điên vọt tới pháp trường ư?
Trên cửa in bóng người phản chiếu, tiếng nói chuyện trầm thấp từ ngoài truyền vào, lát sau cửa bị mở ra, có hai người tới, là thím hai và nha hoàn của cô ấy.
Thím hai vẫn nép mình trong sắc trắng thuần khiết mộc mạc mà ai oán, cô ấy nhẹ mỉm cười, trong tay nha hoàn cầm lồng thức ăn, cô ấy đặt chiếc lồng lên bàn rồi ngồi xuống trước mặt Phó Lan Quân: “A Tú không cho người đến gặp cô, nhưng hôm nay là Đoan Ngọ, nếu cứ để cô một mình một cõi thế này thì đúng có hơi không hợp lẽ.”
Đoan Ngọ, hóa ra hôm nay đã là Đoan Ngọ. Từ nhỏ cô thích nhất là tết Đoan Ngọ, ấy là ngọt bùi của bánh nếp, hương thơm mát của thạch xương bồ, tưng bừng náo nhiệt của hội đua thuyền rồng và cái nồng đậm ác liệt của rượu hùng hoàng, tất cả đều là những món ưa thích của cô. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng tết Đoan Ngọ lại có thể biến thành ngày để giết người.
Không, tết Đoan Ngọ vốn chẳng phải là một ngày thương tâm sao? Ngàn năm trước đại phu Khuất Nguyên nước Sở đã gieo thân xuống sông nguyện chết cho lý tưởng sự nghiệp. Tết Đoan Ngọ hôm nay, lại có một tốp người nữa sẽ chết vì đạo của chính mình.
Thím hai mở lồng thức ăn lấy ra mấy đĩa rau nhỏ, mấy đĩa điểm tâm, một chén cháo và một hũ rượu xương bồ: “Mẹ chồng cô vẫn còn giận, tôi đành xuống phòng bếp nhỏ của mình làm mấy món này, cô đừng ghét bỏ.”
Phó Lan Quân đờ đẫn hỏi: “Mẹ chồng tôi tức giận gì thế?”
Thím hai nhìn cô, muốn nói lại thôi, nha hoàn phía sau nhanh nhảu bép xép: “Còn chả phải vì chuyện Nam công tử kia à, truyền khắp cả phủ Ninh An này rồi…”
Thím hai khẽ ho một tiếng, nha hoàn tức thì ngậm miệng, thím hai nhẹ nhàng đặt tay lên tay Phó Lan Quân: “Thím hai tin cô và vị Nam công tử đó không có gì cả, luôn luôn có loại người lấy việc bôi nhọ người khác làm niềm vui cho mình, đừng để đồn đại ngớ ngẩn ngoài kia trong lòng, yên tâm sinh hạ đứa nhỏ mới là quan trọng.”
Cô ấy kéo tay Phó Lan Quân chuyện trò mấy câu không mặn không nhạt rồi đứng dậy cáo từ. Trước khi đi thím hai mạo muội hỏi: “Phòng tôi có một số việc muốn mời Đào Chi cô nương vào giúp một tay, Lan Quân có thể cho tôi mượn Đào Chi một lúc được không?”
Thím hai dẫn nha hoàn và Đào Chi rời đi, cửa tiếp tục bị khóa lại. Chốc lát sau tới giờ cơm trưa, tên lính cảnh vệ đi ăn cơm, trong ngoài còn mỗi mình Phó Lan Quân.
Cháo đã nguội, đồ ăn cũng lạnh ngắt, chỉ có rượu còn ấm.
Phó Lan Quân vung tay quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, xếp mấy đĩa rau và điểm tâm lên, lấy trong lồng ra hai chung rượu rồi nâng hũ rượu xương bồ đổ đầy đến gần chạm miệng chén, một chén ở bàn một chén trong tay, cô nhẹ giọng nỉ non: “Nam công tử, tôi muốn cứu anh nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể dùng một chén này từ nơi xa cúng cho anh, nguyện anh thuận lợi đi hết đường Hoàng Tuyền, kiếp sau nối lại duyên cùng Hạ Cẩn, đầu thai khi thái bình thịnh thế, sẽ không còn vì tín ngưỡng mà tuẫn thân.”
Cô nghiêng chén đổ rượu xuống đất, lại bưng chén rượu trên bàn lên ngửa đầu uống hơi cạn sạch.
Rồi cô đập chén xuống đất vỡ tan tành, cả người vô lực ngã phịch xuống ghế ngơ ngác nhìn bóng mưa ngoài kia.
Đồng hồ để bàn trong phòng tích tắc điểm, canh ba giờ Ngọ càng lúc càng tới gần, hẳn lúc này mọi việc ở pháp trường đã sẵn sàng, tội phạm tử hình quỳ trên đất là trúc mã của cô, quan giám sát đứng một bên là chồng cô… Tim gan Phó Lan Quân đột nhiên quặn thắt, mới đầu cô cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác, nhưng đợt quặn thắt dần lan đến bụng rồi khắp toàn thân, bấy giờ cô mới biết cơn đau này là thật, như có đôi bàn tay rắn thép điên cuồng xé rách lục phủ ngũ tạng của mình. Cô đau tới nỗi tuột khỏi ghế, mồ hôi lạnh túa ra như suối thấm ướt áo quần, miệng há hốc muốn kêu cứu lại chẳng nói được thành tiếng, trước mắt cô lóa lên rồi chợt đen kịt. Cuối cùng, Phó Lan Quân ngất đi trong cơn đau dữ dội.
Tỉnh lại, cô thấy mình vẫn còn nằm dưới đất.
Mảnh nhỏ của chung rượu nát găm vào cánh tay bê bết máu, sàn nhà cũng là vũng máu đỏ tươi rợn người. Phó Lan Quân cúi đầu nhìn xuống, cảm giác lạnh ngắt trên đùi khiến cô nháy mắt hiểu ngay trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
Khủng hoảng, thất thố, tuyệt vọng… Toàn thân cô rã rời dựa vào chân ghế, qua thật lâu mới lấy lại được chút sức, nhúc nhích chân tay bò về giường. Khi chân cô rời khỏi nền đất buốt giá và cả người vùi sâu xuống tấm nệm mềm mại nhưng chẳng chút ấm áp, rốt cuộc cô không kìm nén được nữa òa lên khóc tức tưởi.
Mãi đến chiều Đào Chi mới về.
Vừa vào Đào Chi đã ngửi thấy mùi máu tanh tràn khắp căn phòng xộc thẳng lên khoang mũi, vệt máu kéo dài từ trước giường tới tận trên giường. Đào Chi vội vã chạy tới xem, Phó Lan Quân nằm ngửa, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt trống rỗng, gọi mấy tiếng cũng chẳng thấy phản ứng gì dọa cô hầu sợ tới mức ngã ngồi xuống giường, rồi sực tỉnh nghiêng ngả lảo đảo chạy đi phá cửa: “Mở cửa, tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”
Phó Lan Quân nằm trên giường như con búp bê vô hồn, vừa trải qua nỗi khủng hoảng và tuyệt vọng khôn cùng, giờ đây trong đầu cô chỉ còn là khoảng không mờ mịt, giống như thế giới sau trận bão tuyết. Cô bỗng nhớ tới một mùa đông của rất lâu về trước, khi đó cô và Cố Linh Dục vẫn ở trên núi Phượng Minh, năm ấy núi Phượng Minh có tuyết lớn lắm, sắc trắng che phủ cả trời đất, hắn nắm tay cô đi trong tuyết giẫm lên một cái hố sâu. Vì tuyết rơi quá dày nên Cố Linh Dục bị trượt chân ngã, cô chứng kiến cảnh hắn bị người nhà bắt nạt như vậy nên luôn nghĩ phải chuyển về nhà mẹ đẻ cứu viện tìm công bằng cho hắn, vậy nhưng hắn lại bảo: “Em có biết, trên thế giới này có thể giúp cuộc sống của anh trở nên dễ chịu hơn một chút, chỉ có em thôi.”
Mà hiện tại, có thể giúp cuộc sống của cô trở nên dễ chịu hơn chỉ có hắn. Đau đớn mất con khiến cô tỉnh ngộ rằng bản thân mình đang đứng trên cương vị người vợ người mẹ, nào còn tâm tư nghĩ ngợi thanh mai trúc mã gì đó nữa. Giờ đây cô chỉ nhớ hắn, chồng của cô, cha của đứa con đã mất, cô mong mỏi xiết bao hắn sẽ ở bên cô lúc này, nắm chặt tay cô, dùng giọng nói dịu dàng thủ thỉ vào tai cô, nói với cô rằng vẫn còn hắn ở đây, bảo cô không phải lo lắng, cũng không cần sợ hãi bất cứ điều gì.
Nhưng Cố Linh Dục không hề tới.
Đào Chi chạy ra ngoài một lúc lâu rồi về, theo sau là vị bác sĩ già râu tóc bạc phơ, bác sĩ già cứ lải nhải suốt, Phó Lan Quân đau đầu nhắm nghiền mắt.
Bác sĩ già ra về, qua thật lâu nữa mới có người đến. Đầu tiên là nha hoàn của mẹ chồng, tiếp sau là nha hoàn của bà nội, mọi người vào an ủi mấy câu tượng trưng, ai nấy cũng bảo sức khỏe chủ tử mình không tốt nên không thể tự đến thăm được, lúc thím hai đến thì trời cũng đã tối đen.
Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ áy náy: “Đều tại tôi cả, nếu không phải tôi mượn Đào Chi đi, nếu khi đó cô có người ở bên chăm nom có lẽ đã không ra nông nỗi này…”
Phó Lan Quân bình tĩnh nói: “Không sao, ý trời mà thôi.”
Thím hai nắm lấy tay cô, hốc mắt chợt đỏ hoe: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, mười năm trước tôi cũng y như cô vậy, bầu hơn bảy tháng. Lúc đó tôi đã là góa phụ, đứa con còn nằm trong bụng trở thành trẻ mồ côi, nếu thằng bé còn sống thì chắc giờ cũng cỡ mười tuổi rồi.”
Phó Lan Quân chỉ ngẩn người nhìn cô ấy, Đào Chi tiến lên nói đỡ: “Nhị thái thái, tiểu thư mệt mỏi cần nghỉ ngơi, thái thái cứ về trước đi ạ.”
Sau khi thím hai đi khỏi Đào Chi đóng cửa phòng, bát thuốc trên bàn không còn tí hơi nóng, Đào Chi đỡ Phó Lan Quân dậy đút thuốc cho cô, đột nhiên cô ấy bảo: “Tiểu thư, về sau ta vẫn nên tránh xa nhị thái thái.”
Đào Chi khuấy nước thuốc cân nhắc câu từ: “Mang thai lâu như vậy chẳng xảy ra chuyện gì, nếu nói cơ thể bị giày xéo thì cũng đã vật lộn hai tháng trời, tại sao hai tháng trước không sao mà cô ấy vừa tới đã có chuyện? Chuyện này đúng là kỳ quặc.”
Phó Lan Quân sững sờ.
Về sự cố này cô vốn không nghĩ gì sâu xa mà chỉ nghĩ đơn giản hai tháng qua thể xác bị hành hạ lên xuống, hôm nay lại đúng vào ngày hành hình Nam Gia Mộc, do bi thương và căng thẳng quá độ nên mới sinh non. Nhưng hoàn toàn không ngờ ẩn sau có thể cất giấu những thứ ớn lạnh như thế!
Bỗng cô nhớ lại bầu không khí kỳ quặc khi mình vừa được gả vào Cố gia, còn có câu nói của mẹ chồng “Sau này ít qua lại với thím hai”, càng nghĩ càng thấy rét run.
Con của cô khả năng là bị người khác hại chết!
Thấy Phó Lan Quân kích động đến nỗi nổi gân xanh, Đào Chi bắt đầu hối hận, cô ấy buông bát thuốc trấn an Phó Lan Quân: “Là em lắm mồm lắm miệng nói xằng không có bằng chứng. Tiểu thư bình tĩnh, dù sao thì đứa nhỏ đã đi rồi, cô phải tự giữ gìn sức khỏe.”
Đúng vậy, suy cho cùng con của cô cũng mất rồi, đứa con mà cô và Cố Linh Dục từng gửi gắm niềm hy vọng rất lớn. Mấy năm trở lại đây khoảng cách giữa Cố Linh Dục và mẹ, bà nội vẫn chưa được xóa mờ, hắn một lòng tôn kính, gánh vác đủ thứ trách nhiệm nhưng chẳng có một nơi nương tựa. Tất cả hy vọng với gia đình của hắn và cô đều ký thác vào đứa nhỏ. Bao nhiêu lần Cố Linh Dục nói với cô, có đứa nhỏ này thì tổ ấm nhỏ của bọn họ sẽ viên mãn toàn vẹn. Hắn và cô cùng nhau nghĩ vô số cái tên và bác bỏ vô số cái tên cho đứa nhỏ chưa ra đời thậm chí chưa biết giới tính, sợ tên nhỏ bé quá thì con lớn chậm, sợ tên to lớn quá lỡ mai sau không uốn vào được khuôn khổ, sợ tên này nghe hèn mọn rồi bị người khinh miệt, sợ tên phú quý giàu sang lại rước quỷ thần tới đố kỵ ghen ghét… Nhưng đứa nhỏ cuối cùng lại ra đi, khi mà nó còn chưa nhìn thấy ánh mặt trời.
Cố Linh Dục, anh đang ở đâu?
Đứa nhỏ hắn dành vô hạn trân trọng đã mãi mãi rời khỏi nhân thế, hiện giờ hắn đang ở nơi nào?
Phó Lan Quân thao láo mắt đợi một đêm cũng chẳng đợi được bóng dáng hắn về. Trời hừng sáng, rốt cuộc cô không nhịn được mở miệng hỏi Đào Chi: “Cô gia đâu rồi?”
Đào Chi im lặng hồi lâu rồi ngập ngừng trả lời: “Có lẽ là quân doanh có việc không về được.”
Những lời này hoàn toàn dập tắt ngọn lửa hoang tưởng của Phó Lan Quân. Vốn dĩ cô chỉ đang tự an ủi mình, có lẽ hắn vốn không hề biết tin này nên mới không về nhà thăm cô, nhưng lời nói của Đào Chi lại cho thấy đã có người trong nhà đến quân doanh truyền tin.
Hắn biết tất đấy, vậy mà ngoảnh mặt thờ ơ.
Hôm sau di nương đến, vừa vào cửa đã ngồi xuống bên giường siết tay Phó Lan Quân lệ tuôn không dứt.
Bà mang đến tin xấu, dạo này bệnh cũ của Phó Vinh tái phát, đây cũng là lý do ông không tới thăm Phó Lan Quân. Phó Lan Quân vốn muốn bảo di nương đưa mình về nhà mẹ đẻ, nghe bà nói thế chỉ đành nuốt ngược vào bụng. Di nương chăm sóc một mình cha đã đủ vất vả rồi, hai bên thái dương bà đã có lơ thơ mấy sợi trắng. Di nương mê nhất là cái đẹp, giờ bận bịu đến không có cả thời gian nhổ tóc bạc, cô không nỡ tạo thêm gánh nặng cho bà nữa.
Sợ Cố gia chăm sóc không thỏa đáng nên di nương dẫn theo mẹ Tần tới, bà ấy rất quen thuộc với Phó gia, sau khi dặn dò mọi việc xong di nương vội vàng cáo từ.
Cố Linh Dục vẫn chẳng về.
Mẹ chồng và bà nội vẫn chưa đích thân đến thăm, nhưng trời tối thím hai lại tới nữa.
Vẫn là nụ cười kia yếu ớt và dịu dàng, vẫn là những điều nghe có vẻ hòa nhã mềm mại nhưng thực chất thì vô nghĩa, vẫn là lồng thức ăn tinh xảo ngon miệng, cô ấy mở nắp lồng lấy ra một chén cháo: “Sức khỏe cô bây giờ cần tĩnh dưỡng, tôi tự tay ninh chút cháo…”
Thím hai mỉm cười đưa chén qua, Phó Lan Quân dán mắt vào chén cháo, đôi đồng tử của cô chợt co chặt, cảm giác hoảng sợ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khi chén cháo đưa tới trước mặt cô duỗi tay dứt khoát hất đổ.
Cháo rơi vào tay và váy của thím hai, nhất thời cả căn phòng lặng ngắt như tờ, một lúc sau Đào Chi hoàn hồn vội tìm đồ lau cho thím hai, Phó Lan Quân trấn định lại, cô quát lên với Đào Chi: “Đào Chi, em ra ngoài đi.”
Đào Chi nhỏ giọng kêu “tiểu thư”, Phó Lan Quân cao giọng: “Ra ngoài!”
Đào Chi khẽ cắn môi ném khăn tay vào người thím hai rồi chạy khỏi phòng.
Cửa đóng “sầm” một tiếng, thím hai không nói gì, cô ấy cầm khăn chậm rãi lau cháo trên tay và tà váy, Phó Lan Quân nhìn chòng chọc thím hai, cuối cùng cô lên tiếng, giọng khàn khàn: “Có phải cô động tay động chân vào hũ rượu hôm qua không?”
Động tác của thím hai ngừng lại, gian phòng im lìm chỉ nghe thấy tiếng chạy tích tắc không nhanh không chậm của kim đồng hồ để bàn, hồi lâu sau rốt cuộc cô ấy nói: “Phải.”
Thừa nhận thẳng thắn gãy gọn như thế, Phó Lan Quân sững người.
Thím hai lần nữa bưng cái chén con lên, trong chén còn non nửa phần cháo chưa bị đổ ra, cô ấy múc thìa cháo cho vào miệng từ từ nhấm nuốt: “Tò mò nguyên nhân à? Đơn giản thôi, Cố gia nợ tôi một mạng người, tôi chẳng qua là đến đòi lại.”
Phó Lan Quân đột nhiên nhớ chuyện về Cố gia mà Tề Vân Sơn từng kể với cô, năm đó chú hai qua đời thím hai đang mang thai, nhưng cuối cùng cái thai mồ côi cha ấy lại chết trong bụng mẹ.
Chẳng lẽ…
Thím hai cầm khăn tay lau khóe miệng, nhìn Phó Lan Quân mỉm cười yếu ớt: “Cô, Cố Linh Dục, cả mẹ chồng cô nữa, hẳn phải cảm ơn đứa nhỏ đó, nếu đứa nhỏ ấy còn sống thì nhà của Cố Linh Dục bây giờ chính là cái vùng núi xa xôi hoang vắng kia kìa.”
Cô ấy buông chén lẳng lặng cười, cười đến tàn nhẫn, cô ấy nhẹ giọng nói: “Lạ thật, Cố gia là vậy đấy, không có đạo đức nhân luân, có thì cũng là càng ngày càng căm ghét nhau, ngươi chết ta sống. Nếu năm đó con tôi còn sống thì giờ này ngày này Cố gia không được như hiện tại đâu, Cố Linh Dục vẫn là nghiệp chướng tổ mẫu không muốn nhận. Cái chết của con tôi chẳng khác nào bàn đạp để mẹ chồng cô, từ điềm xấu bị chồng ruồng bỏ trở thành lão thái quân tương lai của Cố gia. Vốn dĩ tất cả nên thuộc về tôi và đứa con xấu số của tôi.”
Cô ấy đứng dậy, đưa mắt ngơ ngẩn nhìn mưa ngoài cửa sổ: “Mưa to quá, mười năm trước cũng chính vào ngày mưa thế này, cũng là Đoan Ngọ, cũng là một chén rượu. Trước khi tôi xuất giá mẹ tôi nói rằng, ngẩng đầu ba thước có thần linh, hết thảy thiện ác có luân hồi. Thiếu phu nhân, cô nói xem có đúng không?”
Mười năm trước lúc cô ấy mất con, chắc cũng giống cô hiện giờ nhỉ… Phó Lan Quân mơ hồ nghĩ.
Thím hai bước tới gần cô, giọng nhẹ bẫng như nỉ non: “Nhũ danh của con tôi là Cẩn nhi, con cô thì sao?”
Giọt nước mắt vẫn chẳng nén nổi lăn dài xuống gò má cô ấy.
Phó Lan Quân khiếp sợ, nghẹn ứ một hồi cô lên giọng phản bác: “Cô và con cô vô tội, điều này không sai, nhưng chẳng lẽ Cố Linh Dục có tội sao? Từ lúc ra đời đã mang trên lưng tiếng xấu nghiệp chướng, đó chẳng lẽ gọi là đang trừng phạt đúng tội? Nếu không phải thành kiến này, hắn vốn là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Cố gia, làm gì có chỗ cho kẻ khác tranh đoạt?”
Thím hai thản nhiên cười: “Đúng vậy, thiếu phu nhân, cô nói chí phải, nhưng tôi nói rồi, Cố gia chính là như thế, chỉ có ngươi chết ta sống không có nhân luân đạo đức. Máu họ Cố tội nghiệt chảy xuôi, từng người trong Cố gia đáng tội. Tôi biết sớm muộn gì mình cũng gặp quả báo, nhưng trước lúc đó tôi phải trả lại hết những báo ứng mà bọn họ nên nhận.”
Cô ấy thở dài một hơi, hơi thở ấy như tới từ miền xa xôi: “Thế mà tôi không ngờ, chung quy vẫn sai một nước cờ.”
Phó Lan Quân hỏi: “Cô nói gì?”
Thím hai ngẩng đầu, ánh mắt đong đầy ý cười ác độc, nét mặt cô ấy trống rỗng thẫn thờ: “Tôi thở dài, chung quy vẫn đi sai nước cờ. Tôi làm vậy đơn giản là muốn để chị dâu cả và Cố Linh Dục nếm trải nỗi đau đớn mất con mất cháu, tôi muốn nhìn vẻ mặt bi thống tột cùng của họ, giống như tôi của năm đó đã quằn quại đến thân tàn ma dại. Nhưng họ lại chẳng hề hấn gì, rốt cuộc tôi vẫn thất bại.”
Lời của cô ấy như cây kim đâm vào tim Phó Lan Quân, họ chẳng hề hấn gì… Hắn không hề… không hề biểu lộ vẻ đau khổ nào dù chỉ một chút, trước sự ra đi của đứa nhỏ, hắn cũng không cảm thấy buồn thương.
Hắn thậm chí bủn xỉn đến nỗi không thèm về liếc cô một cái.
Cuối cùng thím hai tặng cho cô cái nhìn thương hại rồi đẩy cửa ra ngoài.
(còn tiếp)