Cố Linh Dục dán mặt vào săm soi, giọng điệu bắt bẻ: “Sợi mì trường thọ của người ta vừa dài vừa đẫy, sợi mì của em thì ngắn ngủn lại còn bé tí tẹo, cái này cũng gọi là mì trường thọ được cơ á?”
Phó Lan Quân trợn mắt làm bộ như sắp cầm chén mì đi: “Cái ăn dâng đến tận miệng còn bày đặt kén cá chọn canh? Có ăn không thì bảo? Không ăn để tôi đem đổ cho chó ăn.”
Cố Linh Dục chẳng biết nên khóc hay nên cười, hắn chặn tay cô lại: “Được rồi được rồi, tôi ăn được chưa, nhưng mà trước khi ăn phải cầu nguyện mới được.”
Hai chắp tay nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Mong cô vợ nhỏ bướng bỉnh điêu ngoa nhà tôi có thể ngoan ngoãn hơn một chút, kể từ khi cưới về tôi nói một thì cô ấy đốp chát mười…”
Nói ra cũng lạ, kiểu người miệng mồm “đê tiện” như hắn thế mà sau khi kết hôn thay đổi xoành xoạch, cô có khiêu khích cỡ nào hắn cũng chả thèm phản kích lại mà chỉ cười cười, những lần như thế Phó Lan Quân có cảm giác mỗi đợt vung quyền cước của cô cứ như đang đấm vào cục bông, cực kỳ nhàm chán.
Phó Lan Quân mở miệng ngắt lời hắn: “Rõ ràng là tự anh đuối lý còn gì.”
Cố Linh Dục liếc xéo cô một cái rồi tiếp tục cầu nguyện: “Đánh cũng không lại…”
Phó Lan Quân khinh thường hừ mũi: “Chẳng qua là chưa có cơ hội ra tay thôi, quân nhân tay chân thô kệch giỏi nhất là múa kiếm chơi thương, sức lớn như thế, lỡ đâu bóp tôi chết ngắc luôn thì đừng trách tại sao cha tôi phái người tới san bằng…”
Cố Linh Dục sốt ruột vươn tay che miệng cô lại, nhiều năm cầm súng nên chỗ ngón tay và hổ khẩu hình thành lớp chai dày trông như cái kén, tuy nhiên lòng bàn tay mềm mại chẳng khác đám con em nhà giàu được cung phụng từ lúc lọt lòng. Trước khi về nhà hắn có nhấm ít rượu, mùi rượu cay cay tản mát ngập tràn trong khoang mũi Phó Lan Quân, lời còn chưa nói hết đã bị bàn tay dày âm ẩm của người đàn ông chặn đứng. Cố Linh Dục trừng mắt nhìn cô, nhìn như tức giận mà lại như trêu đùa: “Em nói nhiều thế, yên lặng để tôi nói cho xong nào.”
Phó Lan Quân bất mãn càu nhàu, hắn nở nụ cười dịu dàng sờ sờ đám tóc tơ mềm mại trên đỉnh đầu cô, hết sức hài lòng khen một câu “ngoan lắm”, giọng điệu hệt như đang dỗ dành đứa bé con. Rồi hắn chắp tay, nhắm mắt tiếp tục với lời ước nguyện bị gián đoạn ban nãy: “Hy vọng cô vợ nhỏ bướng bỉnh điêu ngoa nhà tôi có thể thấu tình đạt lý hơn một chút, đừng để một năm tới tôi phải tủi nhục sống trong cảnh không được mắng lại còn bị ăn đòn, sớm ngày tìm lại lương tâm đừng bắt nạt tôi nữa, có thể ở bên tôi, vợ chồng êm ấm nắm tay nhau đến già.”
Dứt lời hắn cầm đôi đũa lên, Phó Lan Quân chợt nắm lấy cổ tay hắn: “Anh vẫn nên đừng ăn thì hơn.”
Cố Linh Dục mỉm cười nhìn cô: “Em bỏ thuốc độc vào đây chắc?”
Cô nàng này gả vào Cố gia mà tâm không cam tình không nguyện, mấy ngày qua còn ngấm ngầm đối chọi với hắn, Cố Linh Dục đương nhiên không tin cô sẽ ngoan ngoãn tự tay làm cho hắn bát mì trường thọ này.
Phó Lan Quân lặng lẽ dời mắt khỏi người hắn, ngượng nghịu gật gật đầu, Cố Linh Dục nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: “Là thạch tín à?”
Phó Lan Quân phồng má lườm nguýt, hắn động đũa gắp cọng mì bỏ luôn vào miệng: “Tôi chẳng thèm sợ thạch tín đâu nhé.”
Miệng thì chê ỏng chê eo thế mà loáng cái đã xử lý bát mì sạch sẽ, thậm chí nước canh húp hết chẳng chừa lại giọt nào, lau miệng xong thì bắt đầu khoanh tay đánh giá: “Không chỉ xấu về hình thức bên ngoài mà hương vị cũng không khá khẩm hơn là bao. Cố phu nhân, tay nghề của em cần phải luyện thêm nhiều.”
Hôm sau Cố Linh Dục nằm liệt giường không dậy nổi, người hắn co quắp đầu đầy mồ hôi lạnh, bác sĩ đến khám chỉ nói là ăn nhầm đồ gì đó nên dạ dày xảy ra vấn đề.
Phó Lan Quân chột dạ quay đầu sang chỗ khác, hắn gượng cười giải thích với mẹ: “Hôm qua con ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp, chắc là thức ăn ở quán rượu không hợp vệ sinh.”
Mẹ và người giúp việc đứng dậy tiễn bác sĩ ra ngoài. Cửa vừa đóng, Phó Lan Quân ngồi đầu giường đầu cúi thấp vì vậy Cố Linh Dục chỉ nhìn được đỉnh đầu cô, dáng vẻ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Giọng cô lí nhí tràn đầy áy náy: “Tôi xin lỗi.”
Cô cúi đầu khom lưng, nhưng nội tâm vẫn âm thầm tìm cách giải vây cho mình. Cô nào biết dạ dày của một người quân nhân lại yếu ớt đến mức này cơ chứ! Bác sĩ bảo e rằng Cố Linh Dục phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tuần, một tuần này hắn phải uống thuốc đúng hạn ăn uống cẩn thận, không được đụng vào đồ nóng lẫn đồ lạnh, chua ngọt đắng cay cũng không được nốt… Phó Lan Quân nghe mà não phình hết cả lên.
Cố Linh Dục hiển nhiên nhìn thấu tâm trạng của cô, hắn không nói lời nào mà chỉ tựa đầu vào thành giường, sắc mặt tái nhợt nhìn cô rồi cười. Phó Lan Quân cảm thấy vô cùng cắn rứt lương tâm, cực kỳ hối hận về “chuyện tốt” mình làm, cứ nơm nớp lo sợ hắn sẽ tính sổ, cô luống cuống đứng dậy: “Tôi đi xem xem thuốc sắc xong chưa.”
Mấy ngày kế tiếp cô hoàn toàn trở thành con sen chạy ngược chạy xuôi hầu hắn uống thuốc, quỳ bên giường dùng khăn lau mồ hôi lạnh cho hắn. Cô vợ nhỏ chưa từng vâng lời thế này bao giờ làm Cố Linh Dục thấp thỏm không yên. Lần nọ Phó Lan Quân quỳ trên chiếc ghế thấp đút thuốc chăm sóc bệnh nhân thì bất thình lình hắn nắm lấy tay cô: “Cố phu nhân mau dừng tay, bị em dọa nên tôi mới toát lắm mồ hôi lạnh như này đấy.”
Mặt Phó Lan Quân đỏ bừng, cô chụp cái gối đè lên mặt hắn xoắn xuýt lên án: “Tôi quấy phá thì anh mắng, tôi ân cần anh lại sợ, anh nói xem có phải anh bị bệnh thật rồi không!”
Cố Linh Dục thuận thế kéo cô vào lòng ôm chặt: “Em đúng là kẻ xấu còn đòi cáo trạng trước mà, tôi thành ra nông nỗi này là do ai ban phước hả? Ba đậu trong bát mì kia chẳng lẽ không phải em bỏ vào?”
Hắn xuất thân từ quân đội, cho dù bệnh tật nhưng hai tay chỉ cần dùng tí sức đã có thể dễ dàng kiểm soát nàng thiên kim nhà giàu mỏng manh yểu điệu. Phó Lan Quân nằm trong ngực hắn mà đổ mồ hôi hột, lúc nghe hắn nhắc đến bát mì kia thì thức thời im bặt.
Cố Linh Dục cầm bím tóc của cô lắc qua lắc lại, bụng giương cờ đắc ý, vuốt vuốt lưng cô nhân cơ hội cò kè mặc cả: “Tôi cũng chẳng cần em hao tâm tổn sức, nhìn vào mà phát sợ lên ấy. Nếu muốn bồi thường cho tôi thì đơn giản lắm, chỉ cần sau này mỗi năm đến sinh nhật em phải nấu cho tôi một bát mì trường thọ.”
Yêu cầu này rất đơn giản, Phó Lan Quân đáp ngay tắp lự: “Thống nhất vậy đi.”
Nghĩ nghĩ cô lại bổ sung thêm: “Nhưng khó đảm bảo sẽ không tiếp tục hạ thuốc.”
Một tuần sau, sức khỏe Cố Linh Dục cuối cùng cũng bình phục ổn định, hắn phải về quân doanh, Phó Lan Quân tiễn hắn ra tới cửa, hắn bảo: “Nếu em thấy chán thì cứ ra ngoài đi dạo. Gần đây Dực Chẩn đang bận bù đầu bù cổ làm báo, hẳn là A Bội cũng đang rảnh rỗi, em có thể qua trò chuyện với cô ấy.”
Cố Linh Dục đi hẳn Phó Lan Quân cũng tiếp bước, cô đến nhà Dực Chẩn, anh ta đúng là không có ở nhà, chỉ có mình A Bội đang lúi húi chăm mấy cây dâu tằm, khắp người thoang thoảng mùi hương tươi mát đặc trưng của lá dâu.
Nhìn thấy Phó Lan Quân cô ấy ngượng ngùng cười cười: “Nhà mẹ đẻ tôi làm nghề nuôi tằm.”
Cô ấy là con gái trong một gia đình văn thân ở miền quê nhỏ tại Ninh An, nhà nuôi dâu tằm, từ nhỏ đã được làm bạn với lá dâu nên cũng có đôi nét giống nó, phiến lá xanh nhạt ngát hương thơm, tuy nhiên mùi không hề nồng mà rất thanh rất nhẹ, hít một hơi mà tinh thần thư thái hẳn ra.
Phó Lan Quân chưa từng thấy người ta nuôi tằm, cô tò mò đứng quan sát tằm ăn lá dâu một hồi lâu, đến bữa trưa A Bội nấu cơm xong thì Phó Lan Quân mới cùng cô ấy đi đưa cơm cho Dực Chẩn.
Trên đường tới tòa soạn Phó Lan Quân không nhịn được quay sang hỏi A Bội: “Hai người kết hôn lâu chưa?”
A Bội cười nhẹ: “Chưa tròn một năm, chúng tôi kết hôn trước lúc tới Ấn Độ, anh ấy bảo đưa tôi đi Ấn Độ là để hưởng tuần trăng mật.”
Tự đáy lòng Phó Lan Quân thầm sinh lòng ước ao ngưỡng mộ, có thể nhận ra được tình cảm của A Bội và Dực Chẩn rất khăng khít. Hai người bọn họ một là nhà báo tân phái được tiếp thu nền giáo dục hiện đại, còn một người là cô gái nông thôn chỉ đọc hiểu được mỗi sách hoàng lịch, vậy mà giờ đây lại như loan phụng hòa minh, sắt cầm hòa hợp, điều này khiến Phó Lan Quân cảm thấy rất hiếu kỳ: “Trước lúc cưới nhau hai người chưa bao giờ gặp mặt, rồi đột nhiên trở thành người thân mật nhất với đối phương, không cảm thấy kỳ quặc chút nào sao?”
Cô cân nhắc chọn lọc từ ngữ, cố hết sức tránh mạo phạm, nhưng lời nói ra vẫn cứ đường đột: “Cô đối với anh ấy, là tình yêu, hay là… lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó?”
A Bội thuộc kiểu phụ nữ thời cũ, Phó Lan Quân biết trong số họ không ít thì nhiều cũng có những người luôn cam chịu số phận, luôn nhẫn nhục chịu đựng trước vận mệnh, trong tâm họ chẳng hề tồn tại linh hồn biết yêu biết hận.
A Bội cúi đầu nhìn làn xách trên tay, ánh mắt đong đầy vẻ dịu dàng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ biết, cho dù anh ấy có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng bằng lòng đi theo, nếu anh ấy bảo tôi chờ thì tôi cũng sẵn sàng chờ mãi.”
Trang hoàng trong tòa soạn báo khá sơ sài chưa lắp đặt đầy đủ thiết bị, thấy Phó Lan Quân đến Dực Chẩn lục lọi lấy từ đống giấy lộn xộn bày la liệt ra một chồng tạp chí đưa cho cô: “Đây, ‘Báo thế giới phồn hoa’ của mười mấy ngày nay, Linh Dục huynh nhờ tôi tìm cho cô đấy, vừa khéo cô đến đây thì để cô mang về vậy.”
Phó Lan Quân ngạc nhiên lật tờ tạp chí ra xem thử, có thứ cảm xúc không thể nói rõ len lỏi quanh quẩn trong lòng, sao Cố Linh Dục biết cô thích đọc “Quan trường hiện hình ký”?
Phó Lan Quân đóng đô trong tòa soạn một mạch đọc hết mười mấy số tạp chí, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì trời ngoài kia đã sâm sẩm tối, cô đành nói lời tạm biệt với vợ chồng Dực Chẩn. Khi về đến nhà đúng lúc Cố Linh Dục cũng vừa trở về từ quân doanh.
Hai người gặp nhau trước cửa, Phó Lan Quân giơ mấy cuốn tạp chí ra trước mặt hắn: “Làm sao anh biết tôi thích đọc tiểu thuyết này?”
Vẻ mặt Cố Linh Dục uể oải, hắn bóp bóp sống mũi để tỉnh táo: “Trước khi cưới tôi có đến thăm cha vợ, tiện thể hỏi ông vài sở thích của em.”
Tên này cũng có tâm đấy chứ nhỉ. Tim Phó Lan Quân tự dưng đập thình thịch: “Cha nói gì với anh?”
Cố Linh Dục nhìn cô khẽ cười, giọng điệu bắt đầu ngả ngớn không đứng đắn: “Ông ấy bảo em nghiện đọc tiểu thuyết, thích chạy theo mô đen, và còn hơi viển vông, thích nhất là may quần áo, còn dặn tôi là phải nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, nếu không Cố gia sẽ bị cô nàng ngồi không núi vàng ăn cũng hết là em…”
Phó Lan Quân tức tối cuộn tờ báo đánh lên người hắn, hai người cãi lộn chí chóe đi vào nhà, khi đi qua hành lang tình cờ gặp thím hai. Thím hai cười nhìn họ, đôi mắt là nỗi sầu khổ chẳng thể giấu: “Cảm tình của hai người thật tốt.”