"Ngươi muốn biết ta là ai? KHÔNG. Ngươi không muốn. Ngươi muốn sống sót ở đây và cũng muốn biết bí mật của lò mổ này. "
Chu Bạch ngoài cửa nghe thanh âm, da đầu đều tê dại. Điều y nói quả thực là điều Chu Bạch muốn biết nhất lúc này. Người ở trong cửa có thể biết người khác đang nghĩ gì sao?
Chu Bạch dừng một chút, sau đó cẩn thận hỏi: "Có thể nói cho ta biết không?"
"Ha ha ha..." Người ở trong cửa cười lớn.
"Đúng, ta có thể nói cho ngươi biết. Nhưng đổi lại ngươi phải giúp ta tìm chiếc chìa khóa màu đỏ và đưa ta ra khỏi đây."
Chu Bạch trở nên cảnh giác. Người trong cửa này tựa hồ cũng chẳng tốt lành gì.
Vì thế hắn cố ý hỏi: "Tại sao ta phải tin ngươi?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của Chu Bạch, người trong cửa cũng không tức giận.
"Ta có thể trả tiền đặt cọc trước. Nếu ngươi nhìn thấy chiếc xe tải thứ hai chở lợn vào ban đêm, ngươi có thể đến xem. Sẽ có những điều ngươi muốn biết ở đó."
Chiếc xe chở lợn thứ hai?
Chu Bạch nhớ tới điều thứ năm của quy tắc người gác cổng.
[Lò mổ sẽ chỉ vận chuyển lợn vào một lần mỗi ngày vào lúc 12 giờ, không vận chuyển lợn vào các thời điểm khác. Nếu nhìn thấy nó vào lúc khác, vui lòng về phòng ngay và khóa cửa lại. ]
Một quy tắc sai lầm khác?
Hay là người ở trong cửa muốn dụ Chu Bạch phạm quy?
Theo quy tắc, chỉ cần nhìn thấy xe tải chở lứa lợn thứ 2 là có thể nguy hiểm.
Sự đề phòng của Chu Bạch đối với người trong cửa trở nên mãnh liệt hơn một chút.
Thật khó để phân biệt giữa đúng và sai. Chu Bạch tự nhủ mình phải luôn cảnh giác, không được để y lừa.
Chu Bạch do dự một chút, đang suy nghĩ nên trả lời đối phương thế nào. Ngay khi Chu Bạch sắp xếp lại lời nói, đang định nói chuyện liền nghe được đối phương lên tiếng trước.
"Nhìn phía sau ngươi."
Chu Bạch đột nhiên cảm thấy lưng mình nổi gai ốc, hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay đầu lại nhìn.
Sau đó, hắn nhìn thấy bác sĩ lúc sáng đang ở bệnh xá, mặc áo khoác trắng, lặng lẽ đứng sau lưng hắn.
Có lẽ Chu Bạch vừa rồi quá tập trung suy nghĩ vấn đề vừa rồi, ngay cả tiếng bước chân đang đến gần cũng không nghe thấy.
"Anh đang làm gì thế?"
Bác sĩ nhìn Chu Bạch với vẻ mặt quỷ dị, đôi mắt đầy tơ máu. Chu Bạch lập tức nhận ra anh ta dị thường, cau mày.
Chẳng lẽ anh ta... lại bị ô nhiễm nữa sao?
Chu Bạch nghĩ tới đây, lập tức đề phòng.
"Anh thấy gì?"
Bác sĩ không nhìn lại phía sau Chu Bạch, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Bạch.
"Sao không trả lời ta? Tại sao? "
Chu Bạch biết bác sĩ lại tức giận.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của bác sĩ liền nghĩ đến bộ dạng điên cuồng lúc sáng của anh ta.
Cái chết bi thảm của Thiên Tuyển Giả của Hầu Tử Quốc vẫn còn in sâu trong tâm trí khán giả.
Khi nhìn thấy bác sĩ như vậy, bọn họ đều có chút sợ hãi.
"Ta không thể chịu đựng được nữa. Bằng không ngươi xuống địa ngục đi!"
Bác sĩ nói xong, hung hăng lao về phía Chu Bạch.
Những người xem sợ hãi che mắt lại.
Tuy nhiên, ngay khi bác sĩ chuẩn bị chạm vào Chu Bạch thì hắn đã giơ nắm đấm lên, trực tiếp đập vào mặt anh ta.
Lại thế nữa?
Chẳng phải sáng nay đã nếm mùi ăn đấm rồi sao?
Chu Bạch nhìn bác sĩ che mặt. Khuôn mặt trắng nõn hiền lành của anh ta lại sưng lên, hắn không khỏi lắc đầu.
Tiếng nắm đấm đập vào mặt anh ta mạnh đến mức ngay cả khán giả cũng cảm thấy đau xót cho anh ta sau khi nghe qua màn hình.
"Ôi...đau quá..."
Bác sĩ che mặt lại. Một lúc sau, anh ta mới dời lòng bàn tay ra.
"Đau quá."
Khóe miệng anh ta giật giật, cẩn thận tránh dùng tay chạm vào vết thương, trông như thế thật đáng thương biết bao. Với dáng vẻ vừa rồi trông như hai người khác nhau vậy.
Chu Bạch nghi hoặc nhìn anh ta. Buổi sáng đánh anh ta một trận, trong lòng Chu Bạch mơ hồ có một tia nghi hoặc. Có lẽ sự ô nhiễm của phó bản này cần được xoa dịu bằng nỗi đau.
Chỉ là lúc đó Chu Bạch không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Sau khi nhìn thấy trạng thái hiện tại của bác sĩ, Chu Bạch càng tin chắc vào suy đoán của mình.
Lúc này bác sĩ đã tỉnh lại. Nhìn thấy Chu Bạch, trong mắt anh ta tràn đầy sợ hãi.
"Gác... Gác cổng đại ca, sao tôi lại gặp lại anh?"
Chu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Sắp đến giờ làm rồi, ta trước đi kiểm tra phòng."
Bác sĩ ngơ ngác gật đầu: "Ồ, ồ. Gác cổng đại ca, anh thật chuyên nghiệp."
Nói xong, anh ta tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, khuông mặt lại trở nên hoảng loạn.
"Đúng rồi! Tôi đến đây để tìm người.
Xong đời rồi! Một bệnh nhân nặng chạy ra ngoài."
Nói xong, anh ta hoảng sợ nhìn quanh, chạy nhốn nháo như một con ruồi không đầu.
Chu Bạch nhìn về phía sau, nơi cánh cửa màu đỏ đã biến thành một bức tường bình thường.
Xem ra cánh cửa vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác của Chu Bạch mà thôi.
Chu Bạch trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị.
"Mới vừa thấy anh ta đi về hướng này, quái thật, anh ta đi đứng khó khăn thì có thể chạy đi đâu chớ?"
Bác sĩ vẫn ở gần Chu Bạch.
Chu Bạch nhìn thoáng qua, hỏi: "Anh tìm ai? Y có đặc điểm gì?"
"Đặc điểm... đặc điểm..." Bác sĩ do dự, tựa hồ có chút xấu hổ trả lời vấn đề này.
“Đúng rồi, Lò mổ số 8. Xa hơn nữa là Lò mổ số 8. Rất có thể anh ta đã đến đó.”
Bác sĩ chợt nghĩ đến khả năng này, vội vàng chạy về hướng Lò mổ số 8, Chu Bạch bắt đầu chạy theo anh ta. Khi bọn họ sắp đến gần Lò mổ số 8, Chu Bạch nhìn thấy một bóng đen cách đó không xa trên mặt đất.
Trông giống như một con vật nào đó đang bò trên mặt đất.
"Mã sư phụ, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi."
Bác sĩ hét vào bóng tối. Chu Bạch lập tức sửng sốt.
Bóng đen bò trên mặt đất như thú vật đó, chẳng lẽ là bệnh nhân nặng mà họ đang tìm kiếm sao?
Chu Bạch trong lòng đều nhấc lên, hắn đi theo bước chân của bác sĩ và tiến lại gần cái bóng.
Cuối cùng, khi bóng đen bò dưới ánh sáng, Chu Bạch và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.
Tất cả đều thở hổn hển, nhìn thấy một cái lỗ trống rỗng trên mặt Mã sư phụ. Tứ chi chỉ còn lại một bàn tay, có thể chống đỡ y bò đi. Chỉ còn vài bước nữa là y sẽ leo tới cửa lò mổ số 8.
Bác sĩ bước tới nắm lấy tay y rồi đỡ y dậy.
"Mã sư phụ, bây giờ thầy không thể làm việc được, nhanh quay lại với tôi nào."
Mã sư phụ cố gắng vùng vẫy.
“Không. Đã gần 12 giờ rồi, đã đến lúc phải đi làm sớm. Buông tôi ra, tôi phải đi làm. "
Bác sĩ đã quen với việc này, anh ta bế y lên và đi đến phòng y tế.
Chu Bạch nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trong lòng nghi hoặc đối với lò mổ này càng thêm nghiêm trọng.
Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị quay người rời khỏi nơi này, chợt nhìn thấy một mảnh giấy rơi xuống đất.
Chu Bạch đi tới cầm tờ giấy lên, ánh mắt hắn rơi vào dòng chữ lớn ở đầu tờ ghi chú, không khỏi nhíu mày lần nữa.
Không ngờ nội dung bên trong tờ giấy này lại là một quy tắc mới.