Bảo vệ nhìn thấy ánh mắt Chu Bạch rơi vào ngăn tủ của mình. “bốp” một tiếng , ngăn kéo đã được đóng lại. Nhân viên bảo vệ vốn đang rất nhiệt tình bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
“Muốn ra ngoài thì nhanh lên.”
Chu Bạch dắt con chó đi ra khỏi phòng bảo vệ, không nói gì. Trên đường đi, viên thuốc màu trắng trong ngăn kéo bảo vệ không ngừng hiện lên trong đầu Chu Bạch.
Không lâu sau, Chu Bạch cùng con chó đen dừng lại trước cửa Bệnh viện thú cưng. Có một dòng thông báo rất bắt mắt được dán trên cửa kính của cửa hàng thú cưng.
[Nội quy của Bệnh viện thú cưng]
[1. Nhân viên Bệnh viện thú cưng mặc quần áo màu trắng, nếu thấy họ mặc quần áo màu đen, vui lòng rời khỏi thành phố ngay lập tức. ]
[2. Không ở lại Bệnh viện thú cưng quá 10 phút. ]
[3. Nếu ngươi nhìn thấy một con vật bị thương nặng trong Bệnh viện thú cưng (chẳng hạn như một con chó bị chặt đầu, một con mèo bị mất nửa thân, v.v.), xin đừng sợ hãi. Điều này là bình thường. ]
[4. Ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng vào nhân viên ở đây. ]
Tổng cộng chỉ có 4 quy tắc.
Chu Bạch đọc xong, đợi trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống. Nhưng hắn đứng trước cửa Bệnh viện thú cưng đã năm phút, vẫn không có âm thanh thông báo của hệ thống.
Không có dòng chữ màu đỏ nhắc nhở về các quy tắc trên thông báo.
Chu Bạch không khỏi có chút bối rối.
Chẳng lẽ bốn quy tắc này tất cả đều là chính xác?
Hay là hệ thống chỉ có thể nhắc nhở mình về quy tắc ở nhà?
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Chu Bạch đứng trước Bệnh viện thú cưng hồi lâu không vào, đều lo lắng cho hắn.
—— "Ha ha ha, Chu Bạch sợ sao?"
—— "Bệnh viện thú cưng này nhìn rất quỷ dị, Chu Bạch có thể đang sợ hãi.”
—— "Thật nhức óc, ngay cả Bệnh viện thú cưng cũng có quy tắc."
Mà Chu Bạch thì không thể Đợi hệ thống nhắc nhở, thấy 5 giờ đã đến gần nên hắn liền dắt chó vào.
Nhiệt độ trong Bệnh viện thú cưng rõ ràng là lạnh hơn bên ngoài.
Chu Bạch vừa bước vào, hắn không khỏi rùng mình. Các bác sĩ và y tá bên trong đều mặc đồng phục màu trắng, hắn vội vàng bước vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật không đóng chặt, Chu Bạch thông qua cánh cửa hé mở có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phẫu thuật. Trên bàn mổ có một chú chó con bị tách rời tứ chi nhưng mọi bộ phận đều cử động như thể nó còn sống. Chu Bạch chỉ liếc nhìn một cái, liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như đã trở nên lạnh hơn.
"Anh đang nhìn cái gì đó?"
Sau lưng Chu Bạch vang lên một thanh âm. Hắn chợt quay người lại.
Sau đó hắn nhìn thấy một vị bác sĩ mặc áo trắng, đeo kính gọng đen, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Bạch.
"Mọi người có vẻ rất bận rộn, tôi chỉ đi xem có ai rảnh không."
Bác sĩ nghe xong liếc nhìn con chó đen dưới chân Chu Bạch.
“Đi với tôi.”
Sau đó, anh ta dẫn Chu Bạch vào một căn phòng.
“Đưa lên, để tôi kiểm tra.”
Chu Bạch làm theo, bế con chó đen đến trước mặt bác sĩ. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra toàn bộ lông trên cơ thể con chó đen, sau đó kêu Chu Bạch bế con chó đen xuống.
Sau đó anh ta lấy ra một lọ thuốc từ trong tủ thuốc, lấy ra một viên màu đen đưa cho Chu Bạch.
"Cho nó ăn đi."
Chu Bạch nhìn viên thuốc đen trong tay, trong lòng dâng lên nghi hoặc.
Đen, xám, trắng.
Mỗi cái này tượng trưng cho điều gì?
Lúc này, con chó đen đứng cạnh Chu Bạch có chút bất an, liên tục sủa lên "hum hum" và thỉnh thoảng kéo sợi dây.
Chu Bạch liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.
Bây giờ là 5:03 chiều.
Chu Bạch nắm chặt viên thuốc đen trong tay, cuối cùng ngồi xổm xuống, đút viên thuốc vào miệng con chó đen. Chưa đầy một phút sau khi uống viên thuốc đen, con chó đen đã lấy lại bình tĩnh.
"Thuốc cho anh đây, ngày mai Bệnh viện thú cưng có thể không mở cửa, đến lúc đó tự mình cho nó ăn là được."
Chu Bạch nhận lấy viên thuốc bác sĩ đưa tới, gật đầu. Sau đó hắn cùng con chó đen bước ra khỏi Bệnh viện thú cưng.
Khi một người và một chó trở về nhà, bố vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy Chu Bạch đi vào cửa, ông ta quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười. Sau đó ông ta quay đầu tiếp tục xem TV.
Những khán giả xem truyền hình trực tiếp đều sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.
——“Má ơi, ông bố này rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chém giết hay muốn róc thịt, đến thống khoái đê.”
——“Thình lình như vậy, muốn dọa chết người hả."
——" Bội phục Chu Bạch thế mà còn có thể mặt không đổi sắc.”
Chu Bạch cũng là không phải là to gan. Chỉ là trong Thế giới quái đàm này luôn phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu không cẩn thận thì mình và đất nước phía sau có thể gặp họa. Dù là một người bình thường nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức khi đất nước cần mình.
Vì vậy, dù không can đảm lắm nhưng hắn vẫn phải ép mình giữ bình tĩnh và tỉnh táo. Các chuyên gia nhìn thấy biểu hiện của Chu Bạch đều tỏ ra khâm phục.
Ở màn hình phát sóng trực tiếp.
Chu Bạch giúp chó đen cởi dây. Nó có vẻ tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều so với buổi sáng. Sau khi chạy đến chậu nước uống chút nước, tìm một góc để ngủ thoải mái.
Chu Bạch đi qua phía sau ghế sô pha nơi bố mình đang ngồi, sau đó đi vào thư phòng.
Bây giờ là 5h15 chiều.
Chỉ còn gần một tiếng nữa là vợ đi làm về, khi mẹ và dì Vương ra ngoài, có khả năng bất ngờ trở về nhà bất cứ lúc nào.
Các chuyên gia của nhóm phân tích đã họp chuyên sâu để thảo luận về các biện pháp ứng phó tiếp theo.
"Quy tắc thứ sáu và thứ bảy của Quy tắc C đúng hay sai?"
"Nhân viên bảo vệ có những viên thuốc màu trắng. Bệnh viện thú cưng đã đưa cho con chó đen những viên thuốc màu đen. Điều này có thể suy ra được không? Thuốc có thực sự chống lại ô nhiễm từ 'nó' không?"
Khi các chuyên gia khác nghe được quan điểm này đều gật đầu đồng ý.
"Vậy phải uống thuốc, nhưng nên uống viên nào?"
" 'Nó' cũng có thể cố ý trộn lẫn thuốc của hai người."
Các chuyên gia bắt đầu thảo luận đề xuất mới này.
"Sự khác biệt giữa những viên thuốc có màu sắc khác nhau là gì?"
"Có thể là nguồn gây ô nhiễm, hoặc mức độ ô nhiễm."
"Khi nghĩ xem liệu 'nó' có làm được điều này hay không, trước tiên chúng ta nên nghĩ về động cơ của 'nó' ."
"Nhầm lẫn những viên thuốc họ thực sự phải uống, khiến họ phát điên, sau đó giết chết Chu Bạch?"
Một số chuyên gia gật đầu, cảm thấy suy đoán này là có lý. Tuy nhiên, một số chuyên gia không đồng tình với quan điểm này. Cuộc họp một lần nữa rơi vào những cuộc thảo luận sôi nổi.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Chẳng mấy chốc đã là 6h20 chiều.
“Dát đát, dát đát......”
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót trên mặt đất. Sau đó có tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa cửa.
"Cạch"
Các chuyên gia vẫn đang thảo luận kịch liệt đều im lặng khi nghe thấy âm thanh này.
Đây là người vợ trở về.