Mục lục
Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Chu Bạch nằm trên giường. Bên ngoài nhà vang lên tiếng trẻ con khóc. Chu Bạch không để ý tới, tiếp tục nằm trên giường muốn ngủ.

Hôm nay là đêm đầu tiên trong Thế giới quái đàm.

Hắn nhận được hai quy tắc, nhưng vẫn còn quá ít thông tin. Điều quan trọng nhất là vẫn chưa có thông tin về cách vượt qua cấp độ.

Chờ đủ ngày để có thể thông quan?

Tìm một nơi được chỉ định để có thể thông quan?

Hoặc có thể xóa cấp độ sau khi hoàn thành một cốt truyện nhất định không?

Trong đầu Chu Bạch suy xét từng khả năng. Có vẻ như nhiệm vụ đầu tiên của ngày mai là thu thập thông tin.

Bên ngoài, tiếng khóc của đứa bé đã ngừng lại. Thay vào đó là những tiếng gõ cửa liên tiếp.

Chu Bạch ghi nhớ nội dung quy tắc nên vẫn không để ý tới.

Trong thế giới truyện ma, điều quan trọng là phải giữ cho đầu óc tỉnh táo. Vì thế hắn phải ngủ đủ giấc. Chẳng bao lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi.

Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời khi nhìn thấy hắn đang ngủ say như vậy.

—— "Bên ngoài không nghe thấy tiếng động sao? Thế mà có thể ngủ thế nhỉ?"

——"Đêm là thời điểm nguy hiểm nhất, Chu Bạch còn dám ngủ?"

——"Nhìn Pete đến từ đất nước xinh đẹp, hắn hiện tại còn tại nghiên cứu quy tắc.”

—— “Tâm tư người khác đều như vậy, ngươi còn dám ngủ hả?”

Chu Bạch có một ưu điểm, chính là gặp sao yên vậy. Ngay cả trong một môi trường mới đáng sợ như vậy, hắn vẫn có thể ngủ ngon. Mãi đến rạng sáng, nghe thấy tiếng vợ hắn mới mở mắt.

“Anh yêu, dậy đi, em đã làm bữa sáng cho anh rồi.”

Hắn lấy điện thoại ra xem giờ trước.

9:05.

Chu Bạch nhìn thấy thời gian này, tất cả buồn ngủ đều biến mất. Hắn không trả lời, cảnh giác ngồi dậy trên giường.

"Chồng, sao anh không trả lời em, anh còn ngủ à?"

Cô cao giọng như lo lắng người trong phòng không nghe thấy.

"Anh yêu, anh ổn chứ? Đừng làm em sợ."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa kịch liệt. Tiếng gõ cửa ngày càng to hơn, thậm chí còn biến thành tiếng đập cửa. Khi khán giả nhìn thấy hình ảnh này, tất cả đều trở nên lo lắng.

——"Người ở ngoài là vợ phải không?"

——"Theo quy tắc thứ hai của Quy tắc B, cô ấy không nên như vậy."

—— "Nhưng nếu người này sai thì sao?"

—— "Thật kinh khủng, nếu cô ấy bước vào thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Trong phòng phát sóng trực tiếp của đất nước xinh đẹp, Pete đã chăm chỉ phân tích các quy tắc cả đêm và không ngủ cho đến khi trời gần sáng.

Vợ anh đến đánh thức anh dậy, anh mơ mơ màng màng lên tiếng.

Sau đó phòng phát sóng trực tiếp của đất nước xinh đẹp chìm trong bóng tối.

Khán giả của Đại Hạ Quốc trở về sau khi xem chương trình phát sóng trực tiếp ở Tự Do Quốc, họ cảm thấy may mắn vì Chu Bạch đã đủ cảnh giác.

——"Chết cười ta, Pete đến từ đất nước xinh đẹp, mọi cố gắng đều vô ích."

——“Chuẩn bị kiểm tra cả đêm, kết quả đề thứ nhất liền ợ ra rắm.”

——“Vì tối hôm qua ta thiếu hiểu biết, xin lỗi Chu Bạch ca."

Giọng nữ và tiếng gõ cửa ngoài nhà phải đến một giờ sau mới dừng lại. Chu Bạch thấy không có tiếng động, liền mở cửa thư phòng ra.

Không có bóng dáng vợ anh ở ngoài nhà.

Bố vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem TV, còn mẹ đang bận rộn trong bếp.

Cả hai người đều rất bình tĩnh, như thể vừa rồi họ không hề nghe thấy âm thanh bên ngoài thư phòng.

Con chó đen nằm trong góc, rất gầy và dường như không còn sức lực. Khi nhìn thấy Chu Bạch đi ra, không giống như những con chó bình thường vẫy đuôi nồng nhiệt chào đón, nó có vẻ quá yên tĩnh, thay vào đó trông giống một người già hơn.

“Suốt ngày chỉ biết ngồi lỳ ở trong thư phòng. Không ngủ thì viết những bài nhảm nhí của anh. Hơn một tuần nay không về phòng ngủ, biết bao giờ tôi mới có thể ôm được cháu trai đây?"

Mẹ nhìn thấy Chu Bạch, bắt đầu cằn nhằn.

Nghe được những lời này, Chu Bạch thật là cảm thấy bó tay toàn tập. Quả nhiên sau khi kết hôn sẽ bị bắt sinh con.

Anh than thở mình còn trẻ, tại sao lại phải trải qua chuyện này?

Mặc dù mẹ cằn nhằn nhưng bà vẫn bưng một bát cháo trắng và vài đĩa đồ ăn kèm cho Chu Bạch.

Nhìn thấy điều này, khán giả lại bắt đầu lo lắng.

—— "Đừng ăn, cảm thấy người mẹ rất có vấn đề."

——“Đúng đúng đúng! Chu Bạch nhanh đừng để ý tới bà ta”

——"Vừa rồi bà ấy rất tích cực thúc giục Chu Bạch quan hệ với vợ mình, tôi cảm thấy đó là một cái bẫy."

Và nhóm phân tích các chuyên gia cũng rất lo lắng.

"Thân phận của cả bố và mẹ đều đáng ngờ."

“Với quan hệ vợ chồng hiện tại, người mẹ nói như vậy cũng có lý.”

"So với người mẹ, người bố có vẻ trầm lặng hơn.”

Trong buổi phát sóng trực tiếp, Chu Bạch ngồi vào bàn đúng như bọn họ mong đợi và bắt đầu ăn sáng. Thấy Chu Bạch không có việc gì, các chuyên gia càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.

Chu Bạch uống cháo trắng, thỉnh thoảng liếc nhìn bị trí của bố mình.

Đồng ý với yêu cầu của vợ là được.

Đồng ý với yêu cầu của mẹ là được rồi.

Vậy thì mối nghi ngờ lớn nhất là ở người bố.

Nhưng bây giờ không phải là lúc vạch trần chuyện này. Nhiệm vụ đầu tiên của Chu Bạch là phải biết cách vượt qua cấp độ.

Mẹ đang bận rộn trong bếp, phàn nàn không ngừng.

"Bây giờ ngay cả chó cũng kén ăn, cũng không ăn thức ăn cho chó, không ăn thì không ăn, sớm muộn gì cũng chết đói ném vào thùng rác bên ngoài."

Nghe mẹ nói, Chu Bạch đưa mắt nhìn con chó đen trong góc.

Bên cạnh con chó đen là một bát thức ăn cho chó. Một chiếc bát lớn đã đầy ắp và trông như chưa hề được chạm vào. Hóa ra nó không còn năng lượng vì quá đói.

Chu Bạch cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, liền hỏi.

“Từ khi nào mà con chó đen không ăn thức ăn cho chó?”

Mẹ cẩn thận suy nghĩ.

“Khoảng một tuần.”

Cũng là một tuần?

Đó là khoảng thời gian ngủ riêng với vợ.

Có mối liên hệ nào ở đây không?

Chu Bạch yên lặng đem nghi hoặc này chôn ở trong lòng, sau đó vùi đầu vào bữa ăn.

Chu Bạch dùng bữa xong, ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng khách. Vừa ngước lên đã có thể nhìn thấy hình dáng của bố. Trên mặt ông ta không có chút màu sắc nào, mái tóc gần như trắng xóa.

Chu Bạch chỉ liếc ông ta một cái, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.

Mẹ đang dọn dẹp bát đĩa trong bếp. Chu Bạch chỉ ngồi trên ghế sofa xem TV một lúc.

Sau khi mẹ thu dọn xong, mẹ mang túi xách ra.

"Mẹ có hẹn với dì Vương bên cạnh, buổi tối mới về. Mẹ đã làm món thịt lợn kho mà con thích nhất trong tủ lạnh, hâm nóng lại là có thể ăn rồi."

Nguyên tắc B, Điều 4.

[Chợ bán thức ăn không có bán thịt heo.]

Chu Bạch cau mày.

“Mẹ mua thịt lợn ở chợ bán thức ăn à?”

Mẹ vừa nói vừa xỏ giày vội vàng đi ra ngoài.

"Không, miếng thịt lợn này là do dì Vương nhà bên cạnh đưa cho, được rồi, mẹ không nói cho con nữa, vội đi ra ngoài rồi."

Nghe được mẹ nói như vậy, trong lòng Chu Bạch có một loại cảm giác kỳ lạ mà hắn không thể diễn tả được. Nhưng trước khi hắn kịp nắm bắt được những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, mẹ hắn đã xách túi xách lo lắng bước ra khỏi nhà.

Ngôi nhà lại yên tĩnh trở lại. Chỉ thỉnh thoảng những tiếng cười chợt vang lên từ TV, vang vọng trong phòng.

Chu Bạch ngẩng đầu nhìn về phía bố mình. Mà người bố cũng đúng lúc nhìn phía hắn, đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Bây giờ ở nhà chỉ còn lại Chu Bạch, bố hắn và một con chó đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK