"Dạ, được ạ!"
Nhận lấy cái xô từ tay chị Hạnh xong, tôi như ông mặt trời cười đến toe toét rực rỡ, thành công phát huy hết năng suất làm mờ mắt toàn bộ người xung quanh. Tôi vui vẻ vác theo cái chổi rời đi, để lại các cô các chị nhìn nhau mặt đầy dấu hỏi chấm.
"Có chuyện gì mà trông con bé vui thế nhỉ?"
"Hay là con bé vừa trúng số đặc biệt ta? Tôi thấy con bé cười suốt từ chiều ngày hôm qua kia!"
"Ồh, dám lắm nha!"
Mọi người trầm trồ, lát sau đổi thành trầm mặc, chị Hồng còn nghiêm túc hỏi.
"Phải hôm qua con bé dọn Toilet phòng A không? Toilet mà tất cả gương trong đó đều đồng loạt vỡ ấy?"
Mọi người im lặng nhìn nhau, lát sau một chị can đảm lên tiếng hỏi.
"Con bé hát à?"
Không có ai trả lời, bởi mọi người đều bận chìm đắm vào sự kiện kinh hoàng ngày trước.
Phương Gia Hân cất giọng hát = Kính thủy tinh xuất hiện tia nứt + Cá trong chậu bạo động nhảy lăn tăn đập đầu vào nhau + Người đi đường vô tội hai mắt trắng dã nằm la liệt + Chim bồ câu cũng ít đi vài con vì bị tăng xông máu.
Tôi nhìn chị chị nhìn tôi, trong mắt chúng ta là sự thật không thể chối cãi.
Sức công phá thật đáng sợ! QAQ||||
Tôi đi chưa xa lắm, chỉ vừa đủ để nghe được tất cả những gì các chị nói thôi. Khụ khụ, đâu phải tôi muốn sở hữu giọng hát vàng oanh của Chai-en đâu, là bẩm sinh thế đó chứ! Hic, nhưng mà cũng đâu đến nỗi khó nghe như các chị nói đâu nhỉ? Nhỉ nhỉ nhỉ?
Còn nhớ một lần cùng mấy nhỏ bạn đi hát Karaoke, sau khi chuyền tay nhau rồi đến lượt tôi hát. Lạc Lạc, nhỏ bạn thân nhất thời cấp ba của tôi, đã vịnh vai tôi mà nghiêm túc nói rằng.
"Vì hoà bình thế giới, cậu đừng bao giờ cất giọng hát nữa nhé!"
..Tim tôi tan nát, mộng ca sĩ cũng vỡ tan tành. Bác sĩ, có thuốc nào trị được tổn thương cấp tính không, cho tôi một liều với! TT.TT
Mà thôi, cái nào khó quá bỏ qua đi, quay trở lại vấn đề quan trọng trước mắt.
Lí do tôi khiến tôi vui đến nghêu ngao hát như vậy chỉ có một mà thôi, nhưng không phải là trúng số như các chị đã đoán đâu nhé, mà còn hơn thế nữa kia.
Ông xã và tôi, hí hí, rốt cuộc cũng có first kiss nhau rồi! X"D
Tung bông, tung bông. Tôi phải cắt băng rôn ăn mừng sự kiện để đời này mới được! Yeahh!!! TT^TT9
E hèm! Tuy bình thường tôi cũng có nhân lúc đêm khuya mà tấn công anh, hơn nữa còn tấn công rất dữ dội. Khụ khụ. Biết đánh lén là thói quen không tốt, nhưng sắc đẹp trước mắt, ai mà bỏ qua được cơ chứ. Huống hồ, tôi đã kiềm chế lắm rồi đó, chỉ hun anh có vài chục cái thôi. Khụ khụ.
Dường như, em thích anh mất rồi!
Bùng một phát, tôi thành con tôm luộc, không dám tin là cũng có thời điểm tôi bạo dạn như vậy. Trước đây thời điểm còn quen bạn trai cũ, mặt dù sớm chiều thân thiết ở bên nhau, nhưng ngay cả một câu tôi thích anh hay anh thích tôi đều chẳng có, quan tâm trở thành một loại xa xỉ, cứ thế quen nhau rồi cứ thế đẩy nhau đi.
Tôi tự nghĩ, lúc chia tay XXX.. Khụ, mọi người thông cảm, đầu óc của tôi không được tốt lắm, thường là nhớ trước quên sau, má tôi mà có sai tôi đi mua hành tỏi hay gì đó, chắc chắn chưa đến năm phút sau sẽ thấy tôi trở về với hai quả chanh trên tay. =.="
À mà tôi nói tới đâu rồi ấy nhỉ? A, hình như là đang tới đoạn anh bạn trai có nốt ruồi de chó của tôi. Đúng vậy đấy, khi chia tay tôi cũng buồn lắm, cả ngày hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, cứ lập đi lập lại như thế cho đến một ngày tôi leo lên cân và nhận ra rằng.
Ồ, chuẩn bị đem ra chợ bán heo được rồi! TT.TT
Tôi không lãng phí quá nhiều thời gian để khóc, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ níu kéo cứu vãn mối quan hệ này. Có lẽ khi quen nhau, cả tôi và anh đều không đặt nặng tình cảm với đối phương. Vậy nên anh mới có thể dễ dàng nói lời chia tay, mà tôi thì cũng dễ dàng buông tay anh như thế. Nhưng với ông xã nhà tôi thì lại khác, tôi đặt nhiều kì vọng vào mối quan hệ này, nhiều đến mức, chỉ cần anh không chú ý đến tôi thôi, tôi sẽ cảm thấy tâm đau như muốn vỡ vụn.
Tôi biết, kì thực tôi ghen tị với mối tình đầu của anh. Trong mắt mọi người, anh lạnh lùng lại vô cùng bá đạo. Nhưng đối với tôi, anh lại là người ôn nhu hiếm có trên đời. Khụ, tôi biết suy nghĩ của tôi có phần cảm tính, nhưng biết làm sao đây, anh là chồng tôi mà, không thiên vị anh thì thiên vị ai bây giờ? *cười*
Trịnh Tuyết Linh nói:"Cô thật đáng thương, chỉ là một kẻ thay thế không hơn không kém!"
Trịnh Tuyết Linh lại nói:"Biết vì sao anh ấy lại chọn cô không? Bởi vì mới lạ, bởi vì tò mò cuộc sống của những người dân thường như cô. Mà một khi hứng thú qua đi, anh ấy sẽ không do dự mà đem cô vứt bỏ."
Trịnh Tuyết Linh cười, rất xinh đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn:"Những thứ vốn không phải của mình, cho dù có đánh đổi tất cả thì cũng chỉ là trò cười. Đừng vọng tưởng thêm nữa, tình yêu của anh Duệ là thứ cả đời cô cũng không thể đạt được."
"Phương Gia Hân, tôi thương hại cô!"
Xạt xạt.
Dùng chảo hất lại.
Ha ha, thành công đỡ đòn nhá!
Ai nha, phải nói chớ! Mấy câu vừa rồi cô vào phim kiếm hiệp lừa tình còn được, chứ đây là phim hiện đại đấy nhé, không dễ lừa đâu đó! *cười*
Từ thuở mọi người còn chạy nhong nhong cởi truồng tắm mưa, tôi đây đã biết đến soái ca là gì. Phim Hàn Quốc, phim Ấn Độ, phim Trung Quốc,.. có thể loại nào mà tôi chưa luyện qua chứ. Mấy cái lời thoại công kích mang tính sát thương đó, tôi đây nghe riết mà học thuộc lòng luôn rồi.
Nói cô nghe, lần sau thay vì tốn thời gian canh tôi vào Toilet. Chẳng bằng cô mời tôi ra quán nước nào đó, không nói không rằng trực tiếp đưa luôn phong bì. E hèm, biết đâu tôi lại nhận thì sao? Khụ khụ, nhưng có nhường anh hay không thì còn chờ xem xét nha! *cười*
Đạp đất bay lên trời.
Ya~Cảm giác thật thích quá đi thôi! Anh hôn tôi, anh hôn tôi đó!!!
Cánh cửa thiên đường giống như mở ra mừng tôi bước vào, những thiên sứ nhỏ bé mặt bỉm thì mỉm cười nắm tay tôi, dung dăng dung dẻ nhảy chân sáo đi qua các cánh đồng. Cừu con, thỏ con, chấm chấm con.. Chúng ta hãy cùng nắm tay nhau xoay vòng tròn hạnh phúc đi nào~
"Phụttt!!!"
Hả? Ở đây còn người khác ngoài tôi sao?
Thoáng chốc liếc mắt qua, tôi giống như từ trên thiên đường mà bị đạp xuống địa ngục, mở to mắt không dám tin nhìn người đang chống tường ôm bụng cười khùn khục kia.
Ông trời ơi, để con chết luôn đi cho rồi! Sao lần nào cũng xui xẻo bị em chồng bắt gặp lúc đang làm trò thế kia!
Tôi thật khóc không ra nước mắt nhìn cậu cười đến không nhặt hàm lên được. Cũng phải thôi, ai mà nhìn thấy tôi lúc này, mười người thì hết chín người bỏ chạy, mà người dũng cảm duy nhất thì sẽ bấm số gọi ngay đến cơ quan an ninh để nhận được hỗ trợ. Mọi người hỏi tôi vì sao ấy à? Hic, thì cũng tại..
Những thiên thần và những sinh vật bé nhỏ ở cõi trên mây kia, quy về thực tế chính là chổi lau nhà, cái xô nước và vô số dụng cụ đồ nghề khác. Không thể tin được là tôi đã ôm chúng quay hơn cả trăm vòng cơ đấy, và hơn thế nữa là.. Oẹ oẹ, hình như vừa nãy tôi còn hôn chổi lau nhà! TT.TT
"Em đến đây có việc gì à?"
Dùng không muốn nhưng tôi vẫn phải mở miệng hỏi, nhìn cậu run run môi cười mà hai mắt tôi giật giật.
"Vừa nãy thì có thật, nhưng nhìn thấy chị khiến em quên mất rồi!"
Tôi.. Đi đi đi đi. Lạy trời, hãy để con thành công bơ cậu em chồng này đi. Nhưng tôi biết, trời cao nào nghe thấy, bởi đi được vài bước thì tôi đã bị cậu túm lại.
Cậu cười.
"Em đùa thôi, em đến đây tìm chị là có việc nha!"
"Chị sao?"
"Phải."
Tôi chỉ vào mặt mình, hơi kinh ngạc một chút.
Người cả tháng nay bặt vô âm tín, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi. Ai nha, giờ mới nhớ ra là tôi chưa cho cậu số. Khụ khụ, nhưng mà cậu đến đây tìm tôi có việc gì cơ chứ? Nghi ngờ quá, đừng nói là cậu đến để rủ tôi đi ăn nha? =.="
Lau nước miếng. Ôi, tôi mới nhớ làm sao cái hương vị chua ngọt của thịt sườn! Từ dạo ấy đến nay, đã bao lâu rồi tôi chưa nếm lại cái món ngon nhân gian đó?
Ực. Cơ mà..
Tôi đáng thương nhìn cậu, kiềm chế không để nước mắt rơi, rưng rưng nói.
"Tiểu Thiên, chị nói trước là chị không thể đi cùng em đâu nhé! Còn về phần nguyên nhân thì.."
Thì bởi vì anh chứ sao! Hic!
Sau sự cố bất đắc dĩ phải ngủ ngoài ban công kia, mặc dù sau đó được anh đưa vào nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng tôi không nhỏ. Cũng kể từ ngày ấy, tôi đối với mọi yêu cầu của anh đều nghiêm chỉnh chấp hành. Chẳng hạn, chuông reo ba lần là bắt máy, ngay cả đi tắm hay đi cầu đều phải mang theo bên mình. Anh đã chuyển sang loại điện thoại chống thấm nước nên cứ vô tư mà dùng, miễn sao đừng đem nó đi ngâm luôn là được.
Giờ cơm trưa đúng bữa đều phải ghé văn phòng anh, tuân thủ liền ba quy tắc:Ăn không nói, nhai kĩ và nuốt trôi. Sau khi ăn xong thì ngồi yên 15p, trong 15p đó cho phép tám đủ thứ chuyện trên đời, từ việc các cô "quánh" bài trong giờ nghỉ, cho đến các nhân viên chơi game đào mỏ trong công ty. Ha ha, đợi tôi nói mỏi miệng rồi, anh lại bảo tôi đi ngủ. =.=
Tan ca tôi cũng không xuống dưới nhà xe mà đợi anh, thay vào đó trực tiếp lên văn phòng ngồi chờ anh xong việc rồi cùng về. Tóm lại, một ngày của tôi đều vòng vòng quanh quẩn bên người anh. 24 giờ trừ đi những giờ làm việc, phải có hơn 15 tiếng chúng tôi dính sát nhau như keo dán sắt, chẳng biết là anh canh tôi hay tôi đang canh anh nữa.
Là heo có gì sai:"Bác sĩ, tâm lí của vợ chồng nhà tôi có vấn đề sao?"@Bác là bác bác sĩ.
Bác là bác bác sĩ:"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Vấn đề của hai vị, y học hiện đại đã bó tay rồi!"
Là heo có gì sai:"..."
Nhắc mới nhớ, gần đây tôi cũng chẳng thấy Trịnh Tuyết Linh đâu. Thật lạ, văn phòng của anh ngoại trừ tôi thì cũng chỉ có một người gọi là Điền Khả Dật ra vào. Mặc dù biết nhau đã hơn một tháng nay, nhưng số lần trò chuyện của chúng tôi ít ỏi tới đáng thương. Hầu hết thời gian anh ấy đều cùng ông xã tôi bàn việc, không thì cũng nói được dăm ba câu, nhưng tôi chẳng nhớ rõ nội dung lắm, bởi vì khi đó tôi đã mơ màng gục trên đùi ông xã rồi.
"Không sao đâu, em biết chị đang lo điều gì mà!"
Giọng của cậu thình lình vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng đầu trông thấy cậu đang cười, vẫn là nụ cười 500W chói mắt đó.
Thật sao?
Tôi cảm động nhìn cậu. Chưa bao giờ tôi thấy cậu đẹp trai như bây giờ!
Cậu mỉm cười hiền hoà, ôii, sao mà nụ cười lại thánh thiện đến thế! Cậu bảo tôi đợi chút rồi quay ra sau lục cái ba-lô..
..Tự dưng thấy cái cảnh này có chút quen quen nha? Sẽ không phải là..
"Ta-da! Nhìn xem em mang gì cho chị này!"
Cậu vui vẻ cầm một cái bọc giấy giơ ra trước mặt tôi, mỉm cười ngời ngời mà nói.
"Chị cảm động lắm chứ gì? Em biết mà, làm gì có ai hiểu chị hơn em nữa chứ! Bắp này chị, ăn đi cho còn nóng!"
..Troll nhau đến thế là cùng!
Chẳng biết cậu thật sự là nai tơ hay là sói đội lốt cừu, cũng chẳng thèm ngó lấy cái mặt ba chấm đang đơ ra của tôi, cứ thế mà phá lên cười.
"Đúng là em có duyên với cái cô bán bắp chị ạ, vừa bước chân ra khỏi nhà đã thấy cô ấy đẩy xe bắp đến. Em mua có hai trái thôi, nhưng cổ thấy em đẹp trai nên khuyến mãi cho thêm vài trái nữa, ha ha ha!"
..Bác sĩ, ảo tưởng cũng là một loại sức mạnh đúng không? Tôi lo quá, hình như em chồng nhà tôi bị ảo tưởng nặng bác sĩ ạ!
Nói tới nói lui một hồi, chẳng biết từ bao giờ tôi đã đứng cạnh cậu mà cạp bắp ngon lành nữa. Ha ha, ha ha. Ai cười với tôi cái đi. TT.TT
"A, suýt nữa thì quên, lần này đến cùng em còn có một người nữa!"
Mải mê cạp bắp khiến em chồng mới sực nhớ ra lí do mà cậu đến đây ngày hôm nay, cậu kéo tay tôi lại gần khung kính thủy tinh rồi bảo tôi nhìn xuống.
Chỉ thấy bên dưới là một chiếc ô tô đời mới bóng loáng, chễnh chệ đậu ngay trước cửa công ty. Tôi mải mê chăm chú đoán xem ai ở đang bên trong, nên đã không thấy được cậu nhìn tôi mà cười, nhàn nhã móc điện thoại ra nhấn số gọi đi.
Chiếc xe vốn khép cửa kín mít bỗng mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng liền bước xuống. Thoạt nhìn bà cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng nhờ dưỡng nhan tốt nên bà trông vẫn trẻ như hồi đôi mươi, chỉ có điều..
Trái bắp gặm nham nhở trên tay tôi rớt lạch bạch trên sàn, tôi tròn mắt nhìn vị phu nhân trông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia. Mặc dù đây là tầng 15 nhưng tôi vẫn nhận ra người bên dưới là ai, nhất là khi bà còn quay lên tháo kính mát ra nhìn tôi mà cười.
Mẹ.. Mẹ chồng?!!!