Tích.. Tắc..
Boonggg...
Thời gian trôi qua theo từng thìa súp của tôi.
Căng thẳng, căng thẳng quá! Tại sao mẹ chồng và em chồng lại nhìn tôi như vậy?
Một giờ trước, tôi hiên ngang được vệ sĩ của mẹ chồng vác ra khỏi công ty tống vào xe.
Hai mươi lăm phút trước, tôi được em chồng săn sóc tận tình đưa qua cho một túi bắp.
Mười phút trước, cuối cùng tôi cũng đặt mông vào ngồi trong một nhà hàng thoạt nhìn có vẻ cực kì sang trọng này.
Mẹ chồng rất quý tôi, gọi toàn món tôi thích, hơn nữa giá trị dinh dưỡng còn rất cao, hệt như đang tẩm bổ vỗ béo tôi vậy.
Em chồng rất quý tôi, đến tận lúc món đầu tiên được bê lên, cũng là món súp rau củ, cậu vẫn tận tình săn sóc mà bẻ bắp rắc vào cho tôi, còn cười bảo là không nên lãng phí lương thực.
Tôi trợn mắt.
Đáng ghét, cậu làm hư Tô súp của tôi rồi! QAQ
"Ra đây là lí do cô Ngô ngập viện sao?"
Mẹ chồng là người đầu tiên lên tiếng sau 5 phút trầm mặc. Nhưng mẹ chồng ơi, sao con chẳng hiểu mẹ đang nói gì hết vậy? Cô Ngô làm sao cơ ạ?
Tôi còn chưa hiểu ra sao, đã thấy em chồng gật gật đầu, còn tỏ vẻ nghiêm túc nói.
"Đúng là phải thấy tận mắt thì mới tin được! Chị dâu, chị đúng là thiên tài!"
Giờ thì tôi triệt để mù mờ. Sao tôi có cảm giác như không sống cùng thế giới với hai người họ vậy nhỉ? Nếu không thì tại sao mẹ chồng và em chồng rõ ràng là nói tiếng địa cầu đó, mà rơi vào tai tôi thì cứ như ngôn ngữ ngoài hành tinh vũ trụ, khiến cho tôi ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao. Tôi chẳng qua chỉ là ăn súp thôi mà? (Mỗ sói:"Đó mới là vấn đề đấy!")
Lưng và ghế tạo thành một góc chín mươi độ với bàn ăn. Chuẩn!
Khi dùng bữa không được mở miệng quá lớn, chỉ he hé vừa đủ để nước lọt qua kẻ răng. Chuẩn!
Góc nghiêng trị tuyệt đối bốn mươi lăm độ giữa tay và thìa, khi múc súp cũng không phát ra tiếng "Keeng Keeng" mất lịch sự. Chuẩn!
Cuối cùng là không và nhanh và đại vào mồm, thay vào đó là từng chút từng chút đổ vào, nhè nhè như nhễu giọt cà phê. Chuẩn!
Rõ ràng là tôi đã nằm lòng học thuộc những quy tắc cơ bản của bàn ăn, vì cớ gì mà mẹ chồng và em chồng lại ngây ra nhìn tôi đến không khép miệng được kia?
Sờ sờ mặt. Bộ trên người tôi có dính gì à, sao hai người lại nhìn tôi chằm chằm vậy? Má ơi, đừng nói là ban nãy cạp bắp nên bị dính vào mặt nhé?
Tôi đưa tay liều mạng lau lau, nhưng lau cả nửa buổi mà vẫn chẳng thấy hột bắp nào, trái lại còn bị cậu em chồng Nam Cung Thiên "Ha ha" cười thẳng vào mặt.
"Mẹ, mẹ đã tin con chưa? Con nói rồi mà, anh hai và chị dâu đúng là trời sinh một cặp không sai đi đâu được."
Nghe được một lời này của cậu, đời này đúng là không còn gì hối tiếc nữa. Tôi cảm động hai mắt ngấn lệ, rưng rưng mà nhìn cậu.
Em chồng, trước đây là chị trách lầm em, không ngờ trong mắt em chị lại tỏa sáng đến như vậy, hình tượng đã vĩ đại sánh ngang tầm với anh em cơ đấy! Em chồng à ~ ~ ~ !!!!
Phút thứ 89 trước khi tôi cảm động muốn nhào tới ôm cậu, thì "Hoéttt" một tiếng, tôi bị trọng tài chụp lại ịnh ngay cho một thẻ đỏ. Tôi trợn mắt không thể tin được nhìn cái người vừa giây trước đưa tôi lên đỉnh vinh quang, giây tiếp theo sau đó đã đạp cho tôi một phát trượt dài xuống thảm cỏ.
Cậu nói.
"Này nha, anh hai có bao nhiêu bận rộn thì chị dâu có bấy nhiêu nhàn rỗi. Anh hai thì suốt ngày tất bật công sự ngược xuôi, chị dâu thì chỉ hận không thể lăn đùng ra đâu đó mà chém giết phim Hàn. Anh hai thì lạnh lùng bá đạo thành tính, chị dâu thì suốt ngày nhí nhố thả hồn lên mây. Anh hai thì ăn ít vẫn chê nhiều, chị dâu thì ăn nhiều vẫn chê ít. Anh hai chấm chấm chấm chấm, chị dâu chấm chấm chấm chấm. Kết luận, hai người đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ."
OAO. Đây là cái kết luận nghịch lí nhất mà tôi từng nghe thấy.
Mẹ chồng nhìn chúng tôi mắt to mắt nhỏ, chỉ "E hèm!" một tiếng để nhắc nhở sự tồn tại của mẹ. Sau khi đưa mắt trừng cậu một cái, mẹ mới quay sang mỉm cười hiền hoà với tôi.
"Hai con đã tiến triển tới bước nào rồi? Đã A, B hay C chưa?"
Trầm mặc.
"A, B, C? Đó là bảng chữ cái tiếng anh ạ?"
Tôi ngượng ngùng đưa tay gãi mặt, hai má đỏ ửng hây hây nói.
"Mẹ à, ngoại ngữ của con không được tốt lắm!"
Ngụ ý, trình chuyên môn của con nhận ra được mặt chữ đã là tài rồi!
Một câu nói buông ra, cả một phòng rộng lớn chỉ ba người chúng tôi liền lặng ngắt như tờ. Mẹ chồng thì ngây người nhìn tôi, em chồng thì liều mạng ho khù khụ mà lên tiếng nhắc nhở.
"Chị dâu, ABC ở đây không phải là bảng chữ cái như chị nghĩ đâu."
"Chứ là gì nha?"
Tôi tròn mắt đáng thương nhìn cậu, nghe cậu từ tốn giải thích.
"Chị dâu, ABC là một thuật ngữ dùng trong chuyên môn.. Khụ khụ. Có lẽ thời nay người ta không dùng nhiều đến thuật ngữ này nữa, nhưng nếu quay lại cách đây khoảng ba bốn năm về trước, một đứa trẻ lên ba cũng có thể nói cho chị nghe nó có nghĩa là gì."
Ặc, đầu tôi lại quay mòng mòng nữa rồi! Bác sĩ, tôi phát hiện cậu em chồng nhà tôi rất có năng khiếu trong việc làm cho tôi đần mặt ra!
Cậu nhìn tôi cười hì, lại nói tiếp.
"Đơn giản ra là, A là nắm tay, B là ôm ôm hôn hôn một chút, C là.. Hi hi, không cần em nói thì chị cũng tự hiểu ha?"
Ồh, hoá ra ABC còn có ý nghĩa trừu tượng vậy sao? Bác sĩ, tôi thấy như cả thế giới mới vừa mở ra trước mắt tôi.
Để xem nào, AB thì không thường xuyên nhưng vẫn xem như là có, ít ra thì anh vẫn vui vẻ nắm tay tôi dù không chịu tiến xa hơn là hôn hôn một chút. E hèm, chỉ có C là vẫn nằm trong phạm vi trong sáng chưa vượt rào thôi.
Tôi đưa mắt nhìn cậu lại đưa mắt nhìn mẹ, mặt thì như vầy OAO.
Mẹ chồng thấy tôi trợn to mắt há hốc mồm, liền bĩu môi tỏ ý không bằng lòng nói.
"Cứ im lặng chờ đợi tin vui của hai con, chẳng khác gì là há miệng mà ngồi chờ sung rụng. Mẹ nghĩ kĩ rồi, hai con lúc nào cũng bận việc này việc kia nên mới không có thời gian mà bồi dưỡng tình cảm."
Không hổ danh là người đi trước, mẹ quả là một phát nhìn thấu tâm sự của tôi.
Không thể trách tôi không nổ lực trong việc tấn công anh, tôi tấn công cũng dữ dội lắm đó chứ, chỉ là tôi chuyên về mảnh đánh du kích bằng đêm thôi. Mẹ chồng nói đúng, anh thì quá bận rộn trong khi tôi thì chỉ có thể chờ đợi. Cứ thế này thì mãi đến khi cậu em chồng Nam Cung Thiên nhà tôi lấy được vợ, tôi và anh chắc đầu hai thứ tóc rồi mà vẫn chẳng mần ăn được gì. May mắn mà có mẹ chồng ở đây, với kế hoạch sớm ngày được thấy cháu nội của mẹ, mẹ nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực mà lên kế hoạch tác chiến giúp tôi. Ha ha ha!!
Mẹ chồng nhìn tôi trầm ngâm, lát sau nói.
"Mẹ thấy, hai đứa vẫn là cần một không gian riêng tư để bồi đắp tình cảm."
"Phải phải, mẹ nói đúng! Phải bồi đắp thiệt nhiều mẹ à!"
Tôi ra sức gật đầu, vẻ mặt thì hí hởn. Gì chứ cái khoảng ăn chơi nằm vùng thì tôi giỏi lắm!
Chỉ là..
"Nhưng con phải làm sao đây ạ?"
Mẹ chồng vỗ đùi, vô cùng hào hứng mà lớn tiếng khiến tôi giật mình.
"Hỏi hay lắm! Không có vấn đề gì, con đừng lo, cứ tin tưởng ở mẹ là được!"
Tôi chồm qua bàn cầm tay mẹ, cực kì tha thiết nói.
"Mẹ à, con chỉ biết tin tưởng vào mẹ mà thôi!"
Mẹ chồng cười tủm tỉm, nhân tiện nhét vào tay tôi hai tắm vé mà mẹ vừa lấy trong giỏ ra. Mà khi nhìn đến chúng thì tôi..
"Đừng kinh ngạc như vậy, mẹ đây đương nhiên là có chuẩn bị mà đến!"
Mẹ chồng cười, vô cùng tự tin mà mỉm cười chói loá. Trong giây phút đó, dường như tôi đã nhìn thấy bác sĩ đứng ở đầu giường bệnh, ghi ghi chép chép rồi quăng cho tôi một câu.
"Cô làm gì mà suýt nữa thì trụy tim thế? May cho cô là tôi cấp cứu kịp thời đấy nhé!"
Biết không, cảm tưởng của tôi lúc nhìn thấy tấm vé? Chính là..
Ông trời ơi, rốt cuộc thì con cũng nhìn thấy heo bay rồi!
"Con dâu, đi nghỉ mát vui vẻ, đây là món quà đặc biệt mà mẹ dành cho hai đứa!"
Mẹ chồng và em chồng nhìn nhau cười, tiếp theo hai người quay lại nhìn tôi hai mắt phát sáng.
"Tuần trăng mật ở thiên đường Bora Bora!"