"Báo cáo điều tra còn cho thấy, trước đó gián điệp công ty địch thủ thấy thân phận sắp bị bại lộ nên muốn kéo theo người làm đệm lưng, chỉ là không biết thế nào lại nhằm vào phu nhân hạ thủ. Theo điều tra, trước đó vài ngày trong tài khoản của hắn xuất hiện một khoản tiền bất minh, hiện nay phía bên cảnh sát cũng đã nhập cuộc để làm rõ."
"Được rồi, không còn gì nữa thì ra ngoài đi."
"Vâng, tôi xin phép!"
"Em cũng nghe thấy rồi, lại đây."
Hic, nghe thì cũng nghe thấy hết rồi, nhưng mà không có dám ra anh à!
Tôi hấp hấp mũi từ sau giá sách nhô đầu ra nhìn anh, không ngoài ý muốn bắt gặp gương mặt điển trai đang đen sì của ông xã. Lập tức lầm lầm lũi lũi đi bước nhỏ lết đến chỗ anh, còn vừa đi vừa bứt rứt không ngừng vò nát cái khăn tay.
Đừng hỏi tôi nay tại sao lại chuyển hệ qua khăn tay, đó giờ đến hỉ mũi tôi cũng hỉ vào áo luôn chứ đừng nói dùng đến món đồ cao cấp này. Nhưng qua giờ đả kích dữ quá khiến cho tôi hệt như cô thôn nữ vừa mới lên thành thị đã trở thành tiêu điểm scandal của xã hội vậy, không biết đã khóc hết bao nhiêu lít nước mắt rồi.
"Ai cho phép em khóc, anh có nói qua sao?"
Kéo tôi ngồi lên chân anh, ông xã nhíu mày, có chút không vui nhìn tôi thút thít.
"Ông xã à ~ "
Tôi khàn giọng vùi vào ngực anh, nước mắt như mưa. Tuy đó giờ tôi cũng công nhận bản thân tôi đúng là bánh bèo thiệt, nhưng cũng chưa có đến mức đụng vô là khóc, khóc ngày khóc đêm khóc như muốn gây bão lũ trên đồng bằng, hệt như người làm ra từ nước vậy. Tôi cũng biết ông xã đối với tôi ngoài cứng trong mềm, tuy ngoài mặt anh biểu hiện lạnh lùng nhưng động tác trên tay lại vô cùng thương tiếc, nhẹ nhàng ôm lấy tôi vuốt xuống từng cơn nấc nghẹn cho con bé mít ướt là tôi đây. Tôi cũng được dịp mà ra sức ăn vạ trên người anh, hệt như muốn đòi lại uất ức của mấy ngày nay vậy.
Sự tình của ngày hôm đó tôi cũng không rõ ràng nữa, chỉ nhớ sau khi cùng anh trai trở về thì ánh mắt mọi người nhìn tôi bỗng trở nên kì lạ. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào phòng thay đồ tính đổi áo ra làm việc, vì trước khi đi tôi chỉ xin anh Dật nghỉ có hai tiếng thôi rồi lại quay về làm tiếp. Vừa lúc đóng tủ lại thì đã thấy mọi người đứng chắn trước mặt tôi từ lúc nào, tôi còn ngơ ngơ tự hỏi đây là tình tiết gì thì đã ăn ngay một tát như trời giáng, dưới chân cũng bị ai đó dùng sức đạp xuống khiến cho tôi theo quán tính ngã bật ra phía sau. Tôi cắn răng, đau đến muốn chảy nước mắt.
Vô duyên vô cớ bị người ta đánh mắng chẳng ai lấy làm vui vẻ gì, tôi cũng uất ức gần chết toan muốn đứng dậy thì bị hai người khác giằng vai đè xuống. Một chị hai mắt hồng hồng hung hăng xông tới hệt như uống reb bull (nước tăng lực) lại vả tôi hai cái, chửi như tát nước vào mặt.
"Cô rốt cuộc có lương tâm không hả? Đến tiền viện phí của con trai tôi mà cô cũng lấy cắp, cô có còn là người hay không? Ngày hôm nay nếu cô không trả lại số tiền đó thì đừng hòng yên thân, tôi sẽ đánh chết cô mới thôi."
Sau đó là ầm ĩ cả lên, có người giúp đỡ kéo chị đồng nghiệp đang phát điên kia ra thì cũng có người nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của, chỉ có một số ít là đứng một bên làm như không liên quan. Tôi cắn môi cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì tay chân càng bị ghìm chặt hơn. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như bây giờ, không thể cử động mặc cho người ta bày bố, môi cũng bị đánh đến bật máu.
"Rầm" một cái, cánh cửa phòng thay đồ vốn bị ai đó lợi dụng khóa lại bị đá bay, hai người đang ghìm tay chân tôi cũng bị đánh không thương tiếc, mặt mày méo xệch. Chỉ trong nháy mắt, nơi vốn đang loạn cào cào bỗng trở nên im bặt, ai cũng căng thẳng không nhúc nhích nhìn gương mặt âm trầm khủng bố của ông xã tôi.
Tôi khóc, khóc đến không thể kìm chế được ông xã ôm lấy. Phía sau anh Dật cũng nhanh chóng xuất hiện, nét mặt hối hận lần đầu tiên quát tháo trước mặt nhân viên xử lý việc lộn xộn này.
Tối hôm đó tôi như cũ bị ông xã ném ra ban công kèm theo tấm chăn, tôi cũng không nói không rằng nép sang một bên khóc thút thít rồi ngủ mất. Vết thương trên người đều đã được ông xã xử lí tốt, chỉ là vết thương ở lòng tạm thời khó mà khép lại, cứ mỗi lần nghĩ đến những người từng là đồng nghiệp hòa hảo đối xử với tôi ngày hôm nay, tôi lại không thể ức chế mà khóc thêm một hồi. Đến nửa đêm tôi mơ màng được ông xã ôm vào, tôi nấc nhẹ một tiếng rồi vùi sâu vào ngực anh. Cả đêm không mộng.
Sự việc này còn chưa qua đi, thì ngày hôm sau tin đồn tôi tiếp tay cho gián điệp công ty địch thủ lấy trộm phần mềm sản phẩm lại náo loạn cả lên. Oan ức nhất là, gián điệp kia sau khi bị bắt chẳng biết thế nào lại chỉ đích danh tôi là đồng bọn giúp hắn tuồng thông tin ra bên ngoài, nhất thời dư luận trong công ty đều chỉa mũi nhọn vào người tôi.
Sự việc đã đến mức này ông xã tôi cũng không nhẫn nhịn nữa, tát vào mặt giới truyền thông tin tức còn chấn động hơn.
"Đường đường là phu nhân tập đoàn nhà Nam Cung lại làm mấy trò hèn hạ đó sao? Cũng không thiếu mấy đồng tiền như vậy. Trước khi sự việc được sáng tỏ, tôi không mong giới báo chí sẽ tổn hại danh dự vợ tôi bằng những dòng nhăn nhít này, bằng không khi điều tra ra thực hư, tôi sẽ kiện các người về tội phỉ báng. Tôi không nghĩ sẽ bỏ qua cho những người có ý định làm hại đến vợ tôi."
Chấm dứt buổi họp báo, anh bãi luôn chức vụ của ba vị trưởng phòng và cho hai mươi nhân viên thôi việc. Số người từng hò hét muốn đuổi tôi ra khỏi công ty nháy mắt bay hơn phân nửa, những người còn lại thì an phận làm việc, nhưng lúc nào thần kinh cũng căng thẳng vì chịu sức ép của anh Dật. Không khí trong công ty nhất thời trở nên âm trầm.
Tôi cọ cọ vào người anh, cái mũi đỏ ửng còn rơm rớm nước mắt. Mấy ngày này tôi vẫn ở phòng làm việc với ông xã, một phần là vì tránh sóng gió còn một phần là vì thói quen, ăn cùng ăn ngủ cùng ngủ, so với trước kia lại càng khắng khít hơn. Nhất là sau lần bị đánh trong phòng thay đồ ấy, ông xã đối với tôi còn quản chặt hơn trước kia. Ông xã từng vuốt nhẹ lên chỗ bầm tím trên gương mặt tôi mà bảo rằng: "Đau đớn của em ngày hôm nay, anh sẽ trả gấp mười cho những người đó." Lúc nói ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc làm tôi sợ gần chết.
Tôi biết ông xã một khi đã nói là làm, không có cái gì mà "thương hoa tiếc ngọc" hay "không đánh nữ giới". Bằng chứng là những người hôm đó đánh tôi đều bị ông xã đánh đến nhập viện, thê thảm nhất chính là cái người bảo tôi đã lấy cắp tiền của chị ta ấy, đến giờ vẫn nằm trong phòng hồi sức vì gãy ba cái xương sườn và một cái xương đùi.
Nuốt nước miếng. Ông... Ông xã tôi còn hơn cả găng-tơ bác sĩ ạ! QAQ
Nhét vào miệng tôi một viên sô cô la, ông xã mặc dù không nói nhưng yêu chiều lại có thừa. Tôi ngẩng lên hôn bẹp lên mặt anh một cái, đối với việc ai muốn hại tôi và vì sao hại tôi tôi cũng không truy cứu nữa, chỉ sợ ông xã nhà tôi đi hại người khác thôi. T^T
"Ông xã, hôm nay em hầm canh gà cho anh ăn nha?"
Tôi nhỏ nhẹ nói. Gần đây ông xã mệt nhọc, đối với người khác sắc mặt cũng đen như đít nồi, làm cho cấp dưới đến ngay cả thanh mai trúc mã là anh Dật cũng không dám nhìn thẳng anh.
Anh lại đút cho tôi thêm một viên sô cô la, quả nhiên là hàng ngoại nhập ăn hoài mà không ngấy, nhân bên trong miệng còn giòn tan.
"Em biết nấu sao?"
Anh hỏi. Tôi la lên hưng phấn.
"Biết, biết. Bữa mẹ có qua nhà chỉ em mà. Làm cũng không khó, chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ một chút là được rồi. Đi mà, anh để em nấu đi, em sẽ chú ý không để nổ bình (gas) đâu mà."
Anh nhìn tôi đăm chiêu, hệt như sắp sửa phải ra một quyết định trọng đại dữ lắm vậy. Tôi tròn xoe mắt, long la long lanh nhìn anh. Một lát sau anh nở nụ cười trầm thấp, hơi bất đắc dĩ đồng ý.
"Được rồi, nhưng em phải nhớ là cẩn thận đó biết chưa?"
Tôi òa lên hoan hô, ôm lấy cổ anh hôn "bẹp bẹp" lên gương mặt anh tuấn, trước khi đi còn trịnh trọng thề thốt một hồi. Tâm trạng hớn hở ra khỏi công ty đã thấy có người đứng sẵn chờ phía trước, người nọ chào tôi rồi mở cửa cho tôi lên xe, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
"Làm phiền anh đưa tôi đến siêu thị của đường XX nhé?"
"Vâng thưa phu nhân!"
Tôi vui vẻ đem bịch đồ ăn vặt ra ngồi nhai, xe chạy được một thì tôi thấy không ổn lắm. Dù tôi có là dân mù đường đi chăng nữa cũng biết nơi này cách thành thị ngày một xa, dân cư hẻo lánh, làm gì còn là con đường tấp nập xô bồ khu trung tâm.
Tôi thấp thỏm muốn nói nhưng lại thôi, trộm liếc mắt nhìn lên kiếng chiếu hậu thấy tên kia vẫn tập trung lái xe mới yên tâm mò vào túi xách. Còn chưa kịp nhấn nút gọi thì "Kétttt----" một tiếng đầu tôi đập thẳng vào ghế trước, hai bên cửa xe bật mở ra, một người mặc vest đen ngồi vào rồi giật lấy điện thoại trên tay tôi bẻ nát.
"Lâu ngày không gặp, xem ra cô vẫn sống rất tốt nhỉ?"
Bên tai truyền đến giọng nói châm chọc quen thuộc, tôi quay lại không dám tin nhìn người phụ nữ diêm dúa lả lơi trước mặt.
"Trịnh Tuyết Linh?!!!"
Chỉ thấy cô mỉm cười quyến rũ, sau ót tôi bỗng nhói lên một cái rồi mê mang không còn biết gì nữa.