Trạch Dương phóng xe như bay đến nhà Hi Vãn, may là không trễ giờ, đồng hồ vừa đúng sáu giờ kém một phút
" phù, hên vẫn kịp "
Cậu định vào nhà thì lại thấy thiếu thiếu một thứ gì đó nên đứng lại suy nghĩ.
Đúng rồi ! là quà, sang nhà bác ăn cơm mà còn là mẹ vợ tương lai nữa không có quà thì thất lễ quá.
Nên tặng gì bây giờ nhỉ.
Một hộp bánh sao ? như vậy thì quá sơ xài.
Kim cương ? không được đắt đỏ quá bác sẽ không nhận.
Hồng sâm thì sao nhỉ ? vừa tốt cho sức khỏe mà cũng chẳng đắt gì mấy
Cậu gọi cho thư trợ lý riêng của mình
" vâng, tôi nghe thiếu gia " đầu dây bến kia nhấc máy, giọng nói rất nghiêm túc mà vang lên
" mua ngay cho tôi một hộp hồng sâm mang đến, địa chỉ tôi gửi sau "
" tôi hiểu rồi thưa thiếu gia "
...
Chằng mấy chốc người trợ lí cũng đã mang quà đến.
Người của cậu là như vậy luôn nhanh nhẹn, không để người khác phải chờ đợi
" thưa thiếu gia, ngoài hồng sâm tôi còn mua thêm tổ yến nữa ạ " Cậu ta vừa đưa vừa dặn dò
" quả thật, trợ lí Âu rất chu đáo, tháng này tôi sẽ tăng lương cho cậu " Cậu nhận lấy hộp quà, gương mặt rất hài lòng mà cười mỉm.
Đúng thật chỉ có thư kí Âu mới hiểu cậu muốn gì
" vâng, cảm ơn thiếu gia.
Tôi xin phép về trước ạ "
" ừm "
Không còn điều gì nữa, cậu cũng đi vào nhà để chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng ở phía trợ lí Âu : " hắc xì, haizz thứ bảy mà cũng chả được nghĩ trọn ngày nữa "
....
" chào bác ạ " Cậu rón rén đi vào nhà, phong thái hết sức được lòng người lớn
" Trạch Dương đó à, con ngồi đây đợi bác một lúc, cơm sắp xong rồi " Bà còn đeo trên người chiếc tạp dề bị dính đầy dầu mỡ, gương mặt vô cùng vui vẻ chạy ra trước để đón tiếp cậu
" để con vào phụ mọi người một tay luôn ạ "
" không sao, ở bếp có Lam Y với Hi Vãn phụ bác là được rồi, con cứ việc ngồi đây đợi một lúc " Bà ngăn cản, nhất quyết không cho cậu vào bếp động tai động chân
" hôm nay có chị Lam Y nữa hả bác ? " Cậu nghe bà nói như vậy, hơi bất ngờ nên lên tiếng hỏi.
Cứ ngỡ đây sẽ là bữa ăn ra mắt nhưng ai ngờ đâu lại có cả Lam Y nữa
" hôm nay Lam Y đi mua sắm với Hi Vãn, sẵn tiện bác rủ nó cùng ăn luôn "
" à, vâng ạ "
Bà gật gật đầu sau đó lại trở vào bếp làm món ăn.
Phải nói mẹ Hi Vãn rất khéo tay, từ làm bánh đến làm thức ăn đều rất hấp dẫn.
Từng món ăn mà bà nấu đều nhìn rất ngon, Lam Y còn phải ganh tị với Hi Vãn vì đã có một người mẹ đảm đang như vậy
Chẳng mấy chốc thức ăn cũng được bầy biện ra đầy bàn.
Trạch Dương nảy giờ chỉ ngồi không thì bây giờ cũng phải giúp mọi người bưng thức ăn ra chứ, có làm thì mới có ăn không làm mà đòi có ăn thì chỉ có nước ăn năn sám hối
" nào, mấy đứa lại ăn đi " Bà ngồi xuống bàn, hối thúc mọi người lại ăn, tranh thủ lúc thức ăn còn nóng, nguội rồi sẽ mất ngon
Lam Y, Hi Vãn và Trạch Dương đều đã có mặt đầy đủ.
Bữa ăn hôm nay như bữa ăn hộp gia đình vậy.
Lam Y tinh tế, cô cố tình ngồi gần bà để Hi Vãn và Trạch Dương được ngồi kế nhau
" con ăn nhiều vào nhé, đừng ngại " Bà gắp thức ăn vào chén cho Trạch Dương, gương mặt tỏ ra vô cùng thân thiện và quý mến cậu
" con cảm ơn ạ "
" ơ mẹ không gắp thức ăn cho con à, sao lại thiên vị như thế " Cô cầm cái chén trống rỗng, gương mặt tỏ ra nũng nịu.
Từ lúc nào mà cô lại bị người mẹ thân yêu của mình cho ra rìa như thế
" đây, cho chị " Cậu thật sự không thể kìm lòng trước sự đáng yêu của Hi Vãn, cưng chiều mà gắp thức ăn vào chén cho cô
" cảm ơn nhưng tôi muốn thức ăn mà mẹ gắp cho tôi cơ " Trong chén đã có kha khá thức ăn nhưng cô vẫn chưa chịu yên, nằng nặc đòi bà gắp thức ăn cho mình mới thôi
" con lớn rồi, đừng nhõng nhẽo như thế chứ " Nói như vậy những bà vẫn chiều theo ý con gái, ánh mắt nhìn cô vô cùng thương mến, hiện lên tình mẫu tử thiêng liêng
Bữa cơm trôi qua trong sự cười đùa vui vẻ của mọi người, suốt cả bữa ăn Hi Vãn và Trạch Dương liên tiếp bị Lam Y và bà thay nhau chọc ghẹo
Lần đầu gặp mặt nhưng bà lại cảm thấy rất quý Trạch Dương, cậu rất lễ phép lại còn khéo miệng.
Cứ ngỡ cậu sẽ là một chàng thiếu gia ngông cuồng, không biết phép tắc nhưng hoàn toàn trái ngược những gì với bà suy nghĩ
Kết thúc bữa ăn cũng là lúc Lam Y và Trạch Dương phải trở về nhà, vì giờ cũng đã hơn chín giờ tối.
Xe của Lam Y khi trên đường đến đã gặp trục trặc nên giờ đã được đem đi bảo trì, Hi Vãn cô lại không an tâm khi để cho Lam Y phải đi taxi về nhà, sẵn tiện ở đây có Trạch Dương nhờ cậu đưa về giúp vậy
" không cần đâu, tôi về bằng taxi cũng được " Cô dường như ngại ngùng khi phải nhận sự giúp đỡ từ người khác, nhanh trí mà từ chối khéo
" thôi mình không yên tâm để câu đi về bằng taxi, nguy hiểm lắm.
Dạo này mình đọc báo thấy mấy vụ cướp của giết người trên taxi nhiều lắm " Hi Vãn nũng nịu, cô cầm lấy tay Lam Y mà lắc lư.
Quả thật là dạo gần đây cô có rất nhiều thời gian rãnh nên rất hay xem tin tức trên điện thoại, lại là mấy tin giết người cướp của nữa nên không yên tâm để Lam Y một mình đi taxi được
" chị Hi Vãn nói đúng đó, hay để em đưa chị về cho, dù sao cũng không xa lắm đâu " Cậu muốn mở lời trước để cô không phải ngại ngùng khi nhận lời giúp đỡ từ cậu
" được rồi, tôi nói không cần đâu mà, cậu cứ về trước đi "
" cậu đừng có mà bướng bỉnh quá đi nhé "
Không thể chịu nổi được sự bướng bỉnh của cô bạn thân, Hi Vãn buộc phải dùng bạo lực mới được.
Cô một mạch mà đầy Lam Y lên xe, không để cho Lam Y có cơ hội để từ chối
" ê này "
" ê cái gì.
Thế nhé, lái xe cẩn thận "
Rốt cuộc cô cũng chịu lên xe mà ngồi yên trên đó, Trạch Dương cũng nhanh chóng chạy đến vào chỗ người lái xe
" đi đường cẩn thận " Cô đứng bên ngoài, giơ tay lên vãy vãy, miệng cười tươi rói rồi chào tạm biệt
Người thì tươi cười vui vẻ, người thì trong lòng lại buồn muốn thúi ruột gan.
Trạch Dương mặt không mấy vui vẻ mà đưa tay lên vãy vãy lại, chưa gặp được bao lâu mà lại phải xa nhau rồi
...
" tuần sau là sinh nhật em, chị đến dự nhé.
Em sẽ thông báo với Hi Vãn sau chị yên tâm " Cậu đang tập trung lái xe thì chợt nhớ ra nên lục lục phía bên cạnh rồi lấy ra tờ thiệp mời
" để xem hôm đó tôi có bận không "
" chị thì bận gì chứ, nghỉ đi hộp đêm một bữa để đến dự sinh nhật em cũng khó lắm sao " Nghe Lam Y nói vậy, cậu ngồi bên cạnh nhăn mặt mà càm ràm
" tôi không đến thì Hi Vãn của cậu cũng sẽ không đến, cậu thì cần gì tôi "
Cô vẫn ngồi yên mà hướng nhìn về phía trước, điềm đạm lên tiếng.
Trạch Dương ngồi bên cạnh như đã nói trúng tim đen của cậu ấy, không còn lời nào để phản khán câu nói đó, đành im lặng rồi lái xe
Đến Bạch Gia, cô vừa xuống xe thì Trạch Dương đột nhiên lại hạ kính nhắc nhở cô thêm một lần nữa : " này, chị nhớ phải tham dự sinh nhật em đó "
" cậu lắm lời quá, về cẩn thận " Vứt lời cô xoay ngoảnh mặt và đi một mạch vào trong nhà
" đi đâu mới về đấy ? " Lam Y chỉ vừa bước chân vào nhà đã cảm thấy luồn không khí lạnh lẽo chạy sọc vào sống lưng, nuốt một ngụm nước bọt rồi cô mới mon men đi lại gần hắn.
Còn hắn, Bạch Phong Thần đang ngồi nghiêm chỉnh vắt chân trên chiếc ghế sofa, gương mặt hắn thả lỏng trông căng thẳng hơn bao giờ hết.
Hắn còn nhẹ nhàng nhấc ly trà lên, điềm đạm mà nhấp môi, chẹp chẹp miệng vì vị trà quá chát
" tôi vừa bên nhà Hi Vãn về " Cô cũng đi lại ngồi xuống sofa, cách xa hắn hơn một mét, chòm người rót một ly trà ấm để uống cho đỡ căng thẳng hơn
" hôm nay tài xế nghỉ sao ? " Đến lúc này hắn mới xoay cổ sang nhìn cô, cặp chân mày lá liễu chau khít lại vào nhau, cặp mắt sắt bén nay lại càng đanh thép hơn gấp bội
" không phải, chỉ là hôm nay xe hư cần phải đi bảo trì nên..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu hắn đã nhanh nhảu nhảy vào miệng cô mà tiếp lời : " sao không gọi tôi đưa em về ? "
Có vẻ như cơn giận trong người hắn càng tăng lên gấp bội khi cô cứ bình tĩnh mà nói chậm chạp từng câu chữ.
Phong Thần ngồi nhích lại gần, hắn lấy ngón tay nâng cằm cô hất lên trên
Cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa, vì giờ có vòng vo giải thích hắn cũng chẳng tin nên cô đành thành thật : " cậu ấy chỉ là hậu bối của tôi thôi, cậu ta còn là...."
Cô còn đang vội xoắn lên để giải thích, chưa gì hết mà hắn đã sồn lên chen vào miệng cô thêm lần nữa : " cậu ta còn là bạn trai của em, đúng không ? "
" không...không phải "
Hắn hỏi cô một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.
Người đàn ông này có phải yêu cô đến lú lẩn rồi không ? Chẳng chịu nghe ai giải thích cả rồi tự cho là suy nghĩ của mình là sự thật, có phải là quá bất công cho người khác rồi không ?
Danh Sách Chương: