• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phong Thần chạy xe thật nhanh đến chỗ Lam Y, chỉ cầu mong cô không sao, nếu hắn chậm trễ một giây một phút nào thì có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Đằng sau có thêm hai ba chiếc xe bám đuôi theo.

Hi Vãn và Trạch Dương lần này cũng đuổi kịp Phong Thần, hai người họ chạy xe cùng song song với hắn, tốc độ ngày càng nhanh khiến Hi Vãn ngồi trong xe rất bấn loạn.

Nhưng cô cũng không màn đến mình mà trong đầu chỉ có Lam Y thôi, nếu Lam Y mà có mệnh hệ gì thì cô cũng không sống nổi.
Sau gần hơn nữa giờ đồng hồ lái xe, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi cần đến.

Bọn người bên trong cùng Như Tuyết nghe thấy tiếng xe ầm ầm chạy đến nên có chút hoảng hốt.

Nếu bây giờ chạy ra chắc chắn sẽ không kịp, chẳng nhẽ phải nhảy lầu để trốn vụ này?
Vừa đến nơi, Phong Thần đã lập tức mở bung cánh cửa xe rồi chạy thẳng vào căn nhà hoang, xung quanh tối tăm mù mịt, nhìn vào cũng đủ khiến người khác rợn người.

Ấy vậy mà một mình hắn chạy đi trước, không đợi ai đi cùng.

Phía sau có một nhóm người đi theo, tầm trên dưới mười người, đều là người mà Phong Thần yêu cầu đi theo để tăng tính an toàn, cũng là sự cân bằng nếu có xảy ra bất kỳ một cuộc ẩu đả nào đó.
Hi Vãn đi theo sau Trạch Dương, do cô là con gái nên có hơi sợ hãi và hoang mang khi phải đi vào trong một chỗ tối tăm như thế này.

Dù chỉ mới hơn bảy giờ tối nhưng dường như bầu trời đã chuyển sang một màu đen tuyền, không còn chút ánh sáng từ hướng nào cả!!
Như Tuyết khi ấy mới bắt đầu định chạy trốn, nhưng chẳng còn đường nào để bà ta chạy cả.
Vừa đâm đầu định chạy xuống cầu thang thì lập tức chạm mặt Phong Thần, hắn nhìn thấy bà ta thì trừng mắt không tin được.
" Anh...anh " Bà lắp bắp gọi hắn, tay chân run rẩy đến nổi không thể đứng vững.

Hắn càng tiến bà ta sẽ càng lùi, đến nổi sắp phải ngã ra phía sau.
" Cô làm gì ở đây? " Hắn đi lại gần bà ta, bản chất dữ tợn đã bắt đầu xuống hiện.

Hắn đưa tay ra phía sau, móc lấy một vật gì đó trong có vẻ bí hiểm.
Tiếng " cạch cạch " phát lên, hắn đưa lên một khẩu súng lục, nhỏ nhưng đủ bắn chết hết cả lũ ở đây.
Như Tuyết thấy vậy, bà ta liền nhanh chân chạy đến chỗ Lam Y đang bị trói, kề dao vào cổ cô, bà đắc ý nhếch mép cười thỏa mãn.
" Hahaha, em đoán không sai, con chó này là điểm yếu của anh nhỉ? Anh thấy em giỏi không? " Như Tuyết tóm được cô thì cười lên, một nụ cười rất điên rồ, cũng rất nguy hiểm.
Phía sau, bọn họ cũng đã đến đông đủ, Hi Vãn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ.

Cô sững sờ vì thấy con dao đang kề cận cổ Lam Y, ngoài ra chẳng còn điều nào đáng để bất ngờ cả.
Bạch Phong Thần nhìn thấy cô bị bà ta kề dao vào cổ như thế, hắn không thể che giấu được những cảm xúc hỗn loạn của mình, ngược lại nó còn hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của hắn.

Bàn tay cầm súng của hắn run rẩy, không cầm chắc được khẩu súng trong tay.
" Như Tuyết...Bình tĩnh, bỏ dao xuống, cô làm vậy sẽ khiến Lam Y bị thương " Bạch Phong Thần lo lắng cho cô, hắn dán thẳng đôi mắt của mình vào cô không rời, hắn dơ tay lên rồi nhẹ nhàng hạ thấp tay xuống.
Như Tuyết nghe hắn nói vậy bà ta càng ghì mạnh dao hơn, mở to đôi mắt hết cỡ, bà giận dữ nói : " Đến bây giờ anh vẫn còn quan tâm đến nó sao? Còn dám kêu tôi làm vì nó sao? " Bà lớn tiếng làm Hi Vãn cùng Làm Y giật mình.
Cây dao ép chặt vào da thịt khiến Lam Y sợ hãi đến run rẩy, cảm giác lạnh buốt của kim loại cứ dần càng ghì chặt hơn.

Cô sợ, nhưng cô nhất quyết không khóc, môi cũng đã bị cô cắn đến nổi sưng tấy lên rồi!!
" Tôi nói bỏ dao xuống, bằng không thì đừng trách tại sao tôi lại ra tay độc ác " Bạch Phong Thần cầm chắt súng trên tay, nếu bà ta còn làm trái ý thì chắc chắn hắn sẽ không nhường nhịn bà ta thêm một lần nào nữa.
Như Tuyết vẫn thong thả, bà ta không tin hắn sẽ dám bóp còi.

Nhìn thấy sự khiêu khích ấy, hắn cũng nóng lòng muốn thử vài nhát đạn, xem khẩu súng vẫn còn được hoạt động bình thường hay đã hỏng hóc chỗ nào rồi.

Phong Thần chỉa súng lên trần, bóp còi kêu lên một tiếng " Đoàng " rất lớn, lớn đến nổi khiến người khác phải ù tai.
Đến lúc này bà mới dần biết sợ, hắn không yêu thương bà, không việc gì phải nhẫn nhịn thêm kẻ đã hại người mình yêu được.
Nổi sợ lớn nhất của hắn là Lam Y sẽ bị bà ta hãm hại, nhưng rốt cuộc nỗi sợ của hắn đã thành sự thật.

Vì vậy đến bây giờ mà nói, hắn chẳng có lý do gì để tha thứ cho Như Tuyết cả, chỉ cần bà ta động đến cô một lần nữa thì viên đạn trong khẩu súng ấy lập tức ghim thẳng vào đầu bà ta.
Như Tuyết sợ hãi, bà thả Lam Y ra, rồi đi đến một chỗ khác để đứng.

Nếu còn đứng gần cô chắc sẽ chẳng kìm lòng được mà lụi cho cô mấy nhác.
" Tại sao lại bắt giữ em ấy? " Phong Thần cũng dần hạ súng xuống, đối thủ đã hạ dạo nếu mình vẫn còn để súng thì cũng xem như hèn mọn.
" Nếu nó chết, anh sẽ quay về bên em " Như Tuyết không suy nghĩ liền nói thẳng ra một câu khiến trái tim cô như vỡ nát thành trăm mảnh.
" Tôi không bao giờ yêu một người ác độc như cô.

Cô nghĩ tất cả những chuyện cô làm sau lưng tôi, tôi đều không biết sao? " Phong Thần hỏi.
Như Tuyết nghe hắn nói vậy thì chau mày, hắn đã biết được những gì chứ?
" Em chẳng làm gì sau lưng anh cả " Bà ta lắc đầu, trơ mặt chối cãi.
" Tất cả những chuyện cô làm tôi đều biết rõ, ngay cả những quá khứ ô uế của cô nữa!! " Bạch Phong Thần cho tay vào túi quần, hắn chậm rãi nói ra những gì đã phải chịu đựng bấy lâu, được nói ra coi như bản thân đã bỏ đi biết bao nhiêu gánh nặng.
" Sao..sao anh có thể biết? Là mày..mày đã kể cho anh ấy nghe đúng không " Như Tuyết chỉa dao vào cô, điên cuồng hỏi tới tấp.
Lam Y bị bà ta tấn công tinh thần như vậy nên có chút hỗn loạn, cô liên tục lắc đầu với câu cửa miệng : " Không có..không có, tôi không có nói cho anh ấy biết "
Phong Thần thấy Lam Y sợ hãi như vậy nên đau lòng.

Từ trước đến nay hắn cưng chiều cô như vậy, chỉ là nói lớn tiếng hắn còn không nỡ thì tại sao những người ở đây lại có quyền dọa nạt cô, lại còn dám trói tay, trói chân bảo vật của hắn như vậy nữa?
" Tất cả mọi chuyện đều tự tôi tìm hiểu, không liên quan gì đến em ấy cả " Bạch Phong Thần nói.
Tất cả những chuyện mọi người đang nói ở đây là sao, sao cô lại thấy quen thuộc như vậy.
Hi Vãn khi ấy mới há hốc miệng ngạc nhiên, vậy người nảy giờ đứng nói chuyện với Phong Thần là Như Tuyết sao? Nghe danh bà đã lâu đến nay mới được gặp mặt.

Quả thật ai ai miêu tả cũng giống y như đục, sắc mặt nhìn vào đã chẳng mấy hiền hòa, lại còn rất đáng sợ.

" Nói vậy thì tại sao anh muốn quen em? Nếu biết vậy thì còn yêu thương em làm gì? " Như Tuyết lắc đầu không muốn tin.

Người mà bà ta yêu thương, muốn dành trọn phần đời còn lại bên cạnh hắn thì nay đã bị người ấy chỉa súng vào đầu không thương tiếc.
" Mục đích là tôi muốn mang lại sự đau khổ, trả lại tất cả những gì bà đã làm với bác Lam.

Bà không đáng để nhận được hạnh phúc "
Nghe hắn nói vậy bà ta vô cùng đau lòng, nước mắt rưng rưng sắp khóc.
Trong suốt thời gian qua, bà có thể cảm nhận được tình cảm của Phong Thần dành cho bà không? Hay chỉ đơn giản là một cái ôm một cái hôn giả tạo đã đủ để bà suy diễn ra được một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ!
Như Tuyết là kẻ thù của hắn, làm sao mà Phong Thần có thể yêu kẻ thù của mình được?
" Vì vậy người anh yêu là Lam Y chứ không phải em? " Như Tuyết đưa đôi mắt đau thương lên nhìn hắn, bà ta có vẻ đã trở nên mất kiểm soát hơn rồi.
" Phải! Từ trước đến giờ người tôi yêu là Lam Y, chỉ duy nhất một mình em ấy " Bạch Phong Thần với lời nói da diết và thành thật nhất.
Hắn yêu cô, chưa từng có một màn cầu hôn hay một lời nói yêu khi hai người bắt đầu quen nhau.

Nhưng cách hắn thể hiện rằng hắn yêu cô cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc, ngay cả những người xung quanh cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà Bạch Phong Thần dành tặng cho cô, nó to lớn và có giá trị đến cỡ nào!!
Như Tuyết lắc đầu phủ nhận, bà không muốn người đàn ông của mình thuộc về người khác.

Bà ta nghĩ, Bạch Phong Thần suốt cuộc đời cũng chỉ có thể bên cạnh bà ta, không bao giờ cách xa.
Như Tuyết tức giận, bà cầm chắc con dao trong tay, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, phát ra những thanh âm vô cùng khó chịu : " Nếu vậy chỉ cần trừ khử nó thì anh sẽ mãi mãi là của em thôi "
" Phập "
Dòng máu đỏ tuôn ra sàn, không khí xung quanh yên ắng đến rùng rợn, người nào người náy mắt cũng mở to hết cỡ.

Hi Vãn tay che miệng hoảng hốt nhưng không dám la lớn, Trạch Dương đứng cạnh thấy bạn gái mình hoảng hốt như vậy thì liền lấy tay che mắt cô lại, không để cô thấy những cảnh tượng trước mắt.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK