• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri

- ----------------------------------------------------------------

"Má ơi!"

Vừa nhìn thấy bộ dạng kia của Phó Trường Lăng, Vân Vũ nhịn không được mà hoảng sợ hét lớn: "Sao có thể thảm thành thế này! Hắn...hắn còn sống sao?"

Tần Diễn không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm vào khối xương khô dưới chân, hết một lúc lâu mới nói: "Thứ mà thiên kiếp muốn khảo nghiệm, kỳ thật chính là "tâm" của một người. Nếu khát cầu muốn sống mạnh mẽ, thì dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ chống đỡ được."

"Nói như vậy, Phó đạo hữu là người rất sợ chết hả?"

Vân Vũ bật cười, Tần Diễn chỉ im lặng. Mây đen trên trời tan đi, một tia nắng nhỏ chiếu lên người Phó Trường Lăng, Những ánh sáng đó xoáy vào nhau, bao trùm lên người hắn, sau đó lập tức có hạt mưa rơi xuống.

"Phân phó đệ tử," Tần Diễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mưa do thiên kiếp gây ra, nhẹ giọng nói, "Ngay tại chỗ này ngộ đạo."

Sau khi nói xong, y cũng nghiêng mình ngồi xuống, nhẹ nhàng tháo tay Phó Trường Lăng đang nắm lấy góc áo y.

Phó Trường Lăng gắng gượng mở mắt, chỉ thấy người nọ đẩy tay mình khỏi tà áo của y, sau đó lại ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn.

Thiên kiếp giáng xuống cơn mưa tầm tã, ám chỉ rằng người độ kiếp đã cảm ngộ được thiên đạo. Trong phạm vi mưa rơi, các tu sĩ đều ngồi tại chỗ đả tọa như để cảm ngộ lễ rửa tội mà thiên đạo ban xuống.

Phó Trường Lăng không còn sức lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn chăm chú người đang ngồi bên cạnh.

Mưa thiên kiếp rơi trên người khiến cho máu thịt của hắn lại từng chút từng chút hồi phục, giống như một kẻ mới được tái sinh hoàn toàn từ trong ra ngoài. Mỗi một giọt máu, mỗi một miếng thịt, đều được tái sinh.

Một lúc sau, mưa chầm chậm dừng lại, Tần Diễn mở mắt đã thấy ánh mắt Phó Trường Lăng đang nhìn chằm chằm vào y. Tần Diễn chỉ im lặng, qua một lúc lâu mới đứng dậy, phân phó người khác: "Trước tiên mang người trở về."

Nghe được lời này, Phó Trường Lăng liền nở nụ cười.

Tần Diễn chung quy vẫn sẽ không bỏ rơi hắn.

Giờ hắn mới yên tâm, lập tức nhắm hai mắt lại, nhưng sau đó chỉ cảm thấy choáng váng. Hắn như lạc trong mây mù, tựa như đang tỉnh, cũng lại như đang còn ngủ. Hắn nghe được xung quanh mình có rất nhiều người, tất cả họ đều đang nói chuyện, nâng hắn dậy, sau đó lại đưa hắn tới nghỉ ngơi tại một chỗ nào đó.

Chờ tới khi hắn tỉnh lại, miệng vết thương trên người hắn đều đã được băng bó kĩ càng. Hắn nằm ở trên giường mềm, xung quanh im ắng. Hắn đánh giá cảnh vật bốn phía một chút thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng trang nhã, cửa sổ thông thoáng, có thể nhìn thấy làn sương trắng đang trôi nổi bên ngoài.

Vân Vũ đang dựa vào một bên giường gà gật. Phó Trường Lăng quay đầu lại nhìn nóc giường, dùng thần thức đảo một vòng xung quanh.

Kim Đan của hắn quả nhiên lại nứt.

Nhưng lần này còn chưa tới mức thảm thương như trước, khe nứt cũng không quá lớn, vẫn cảm nhận được chút linh lực mong manh chảy trong cơ thể.

Đan kết được của hắn cũng giống như đời trước, cũng là Kim Đan cửu phẩm. Cho dù Kim Đan bị nứt thành khe thì cũng có thể phát huy được tu vi Trúc Cơ.

Hắn hít một ngụm khí, lại giật giật thân thể.

Vết thương trên thân đều được xử lý tốt, nhìn bên ngoài thì có thể khẳng định là do y tu điều trị cho.

Hắn xác nhận cơ thể đã ổn thì liền chống thân ngồi dậy, nhưng vừa mới đứng dậy thôi đã làm kinh động đến Vân Vũ đang ngủ kế bên. Hắn thấy Phó Trường Lăng tỉnh thì nhanh chóng hưng phấn lên: "Phó đạo hữu, ngươi tỉnh lại rồi?"

"Vân đạo hữu?"

Phó Trường Lăng ngồi dậy, nở nụ cười yếu ớt: "Ta ngủ bao lâu?"

"Hai ngày."

Vân Vũ vội nói: "Sư huynh đã truyền tin cho Phó gia chủ, nhưng Phó gia chủ hiện tại còn đang bận công vụ. Hắn xác nhận tình huống của ngươi với sư huynh xong thì hẹn gặp mặt tại Thanh Thủy trấn. Bây giờ chúng ta đang trên đường tới đó. Ngươi vẫn ổn chứ?"

Phó Trường Lăng gật gật đầu, có chút nóng vội mà nói: "Vậy sư huynh ngươi đâu?"

"À, sư huynh ta đang chơi cờ cùng Tô thiếu chủ, để ta kêu huynh ấy tới."

Vân Vũ vừa nói xong đã chạy ra cửa, phân phó đệ tử canh giữ bên ngoài đi kêu Tần Diễn. Sau đó hắn lại lộn trở về, kéo đệm hương bồ tới ngồi ở mép giường Phó Trường Lăng, tò mò nhìn hắn: "Phó đạo hữu, ngươi và sư huynh ta đã thấy được cái gì ở mật cảnh mà ngươi lại có thể kết đan nhanh như vậy? Có phải là lấy được pháp bảo nào không? Hay là tìm ra bí tịch nào đó? Chẳng lẽ là có cao nhân chỉ dạy, thu ngươi làm đồ đệ? Ngươi nói ta nghe đi, ta tuyệt đối sẽ không hé nửa lời với người khác."

Phó Trường Lăng: "......."

Phó Trường Lăng nghe Vân Vũ nói chuyện thì nhất thời nghẹn lời. Qua hết một lúc lâu, hắn mới thật lòng thật dạ khuyên nhủ: "Vân đạo hữu, ít xem thoại bản lại đi."

"Ngươi gọi ta Vân Vũ là được" Vân Vũ vẫy vẫy tay, nói tiếp, "Thoại bản đều là do những người đi trước đúc kết kinh nghiệm mà viết ra, cũng có thể dùng để học hỏi, không cần bài xích chúng. Hơn nữa nha, vừa ra khỏi mật cảnh, sư huynh ta lại mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, nhìn như vừa trải qua chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Ngươi nói các ngươi chẳng thấy gì, làm sao có chuyện đó được?"

"Mấy chuyện đáng mừng như tìm ra bí tịch hay gặp được cao nhân thì có thể khiến người khác tâm sự nặng nề à?"

Phó Trường Lăng vừa chỉ ra sai lầm trong suy đoán của Vân Vũ, vừa đứng dậy mặc y phục, làm bộ không chút để ý nói: "Sư huynh ngươi tâm sự nặng nề như thế nào?"

"Cứ thích ngồi ngẩn người." Vân Vũ nhìn Phó Trường Lăng mặc y phục, thở dài, cường điệu than thở, "Ngẩn lâu thật lâu."

Phó Trường Lăng nghe, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn lẫn phức tạp.

Hắn muốn mau có thể nhìn thấy Tần Diễn, nhưng hắn cũng không biết gặp được y rồi thì nên nói cái gì.

Hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng những lời này, dù chỉ một câu thôi cũng không nên nói ra.

Hắn khắc chế cảm xúc, chải vuốt tóc tai lẫn tâm tình, lúc này mới ngồi vào bên cạnh bàn mà trò chuyện với Vân Vũ.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.

Trước tiếng bước chân là tiếng ngọc trượng gõ mặt đất vang lên từng âm lộc cộc giòn giã.

Sau đó lập tức có một cây ngọc trượng xanh lục xuất hiện ở cửa, cùng tiến tới phía sau là một nam tử dùng lụa trắng che mắt.

Nam tử khoác trên mình tuyết sắc trường sam, trên tà áo thêu một đóa hoa bỉ ngạn đỏ thẫm đang nở rộ, nhìn qua vừa diễm lệ lại vừa quỷ dị. Dáng vẻ y cực kì tuấn mỹ, khí chất ôn hòa thanh nhã, trên dưới xung quanh đều toát ra tư thái tao nhã, nhìn là biết ngay y từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt, xuất thân con nhà cao quý.

Thân hình của y lọt vào tầm mắt của người khác xong, Tần Diễn đi theo sau y cũng xuất hiện. Tần Diễn đi sau y nửa bước có vẻ không phải vì hai người mang địa vị khác nhau. Y vẫn luôn chú ý tới nam tử đang đi trước mặt mình, rõ ràng là bởi vì y đang lo lắng cho đối phương nên mới cố tình đi chậm lại, tiện bề chiếu cố.

Ánh mắt Phó Trường Lăng dính sát trên người Tần Diễn, tới tận lúc hai người đi qua cửa phòng rồi mà Phó Trường Lăng vẫn còn ngẩn người. Nam tử mắt mù đi phía trước có chút ý cười, hành lễ với hắn, mở miệng phát ra âm thanh ôn hòa lễ độ: "Tại hạ Tô Vấn Cơ, đã nghe đại danh Phó công tử từ lâu."

"Tô thiếu chủ." Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng chào hỏi của bên kia thì mới hồi phục tinh thần lại, nhưng hắn điều chỉnh cảm xúc của mình cũng rất nhanh, trong lúc mở lời đã đứng lên hành lễ với Tô Vấn Cơ, sau đó cũng chắp tay với Tần Diễn, do dự một lúc mới nói: "Tần đạo hữu."

"Phó công tử cảm thấy sao rồi?"

Tô Vấn Cơ nói chuyện, dùng ngọc trượng gõ mặt đất, tìm chỗ để ngồi xuống. Tần Diễn đi theo ngồi ở gần y, rót cho y một tách trà, sau đó đặt ở nó trong khoảng cách ba tấc ở tầm tay Tô Vấn Cơ.

Phó Trường Lăng sở dĩ chú ý tới ba tấc này là bởi vì hắn nhớ rõ, đời trước có một năm tiên minh muốn hòa đàm với Tần Diễn. Lúc ấy, Tô Vấn Cơ cũng đi theo hắn, Tần Diễn thấy Tô Vấn Cơ thì cũng rót trà cho y. Vị trí y để tách trà lần đó và cả những lần sau đều nhất quán, giống y như hôm nay, đều cách xa ba tấc.

Phó Trường Lăng nhìn khoảng cách ba tấc này thì rốt cuộc xác nhận được một chuyện. Vị trí Tần Diễn để tách không phải là tùy tiện định ra, mà là thói quen của Tô Vấn Cơ.

Y đối với thói quen của ai cũng đều sẽ để ý như vậy.

"Phó công tử?"

Tô Vấn Cơ thấy Phó Trường Lăng không đáp lời, lặp lại một tiếng, Phó Trường Lăng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, làm ra vẻ trấn định mà dời mắt khỏi tách trà kia, mang theo vài phần xin lỗi nói: "Xin lỗi, ta chỉ vừa tỉnh lại nên còn có chút hoảng loạn, mong Tô thiếu chủ tha thứ."

"Không sao," Tô Vấn Cơ lắc đầu, tiếp tục nói, "Chúng ta đã bảo y tu xem qua cho Phó công tử, ngoại thương trên người ngươi tuy không nghiêm trọng, nhưng Kim Đan của ngươi...sợ là đã bị tổn thương."

Ngữ điệu trong lời của Tô Vấn Cơ mang theo chút ý đồ nói giảm nói tránh, có vẻ là đang nghĩ ngợi xem nên dùng từ thế nào. Phó Trường Lăng gõ quạt vào bàn tay, bình đạm nói: "Tô thiếu chủ cứ nói, đừng ngại."

Tô Vấn Cơ nghe được lời này, cũng không hề do dự nữa: "Vậy thứ ta nói thẳng, Phó huynh mang trong mình Kim Đan cửu phẩm, kỳ tài khó ai sánh được, nhưng trên Kim Đan lại có vết rạn, về sau sợ là không thể vận dụng quá nhiều linh lực, nếu không vết rạn sẽ nứt sâu hơn, sợ là Kim Đan sẽ khó thể giữ lại."

"Vậy Phó đạo hữu không thể tu luyện nữa sao?" Nghe được lời này, Vân Vũ hấp tấp xen mồm. Tần Diễn lạnh lùng liếc qua, Vân Vũ lại vội lấy tay bịt miệng mình, lập tức lui một bước, ra vẻ sẽ không lại nói bậy nữa.

Phó Trường Lăng hướng về phía Vân Vũ cười cười, an ủi một câu: "Không sao". Sau đó, hắn quơ quơ cây quạt, lại nhìn về phía Tô Vấn Cơ, "Đã làm phiền Tô thiếu chủ báo cho ta. Lần này bị thương cũng liên lụy tới Tô thiếu chủ, Trường Lăng ta trước tiên cảm tạ ngươi". Nói xong, Phó Trường Lăng lại nhìn về phía Tần Diễn, "Cả Tần đạo hữu nữa. Nếu hai vị sau này có chỗ nào muốn sử dụng Trường Lăng, hai vị cứ thoải mái mở miệng."

Tô Vấn Cơ gật đầu đồng ý, hai người khách sáo một phen xong, Tô Vấn Cơ tựa hồ là cảm thấy có chút mỏi mệt, mang theo vài phần xin lỗi nói: "Đêm qua xem thiên tinh hơi lâu nên giờ có chút mỏi mệt, A Diễn," Tô Vấn Cơ nói, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, dặn dò, "Ngươi chiêu đãi Phó công tử cho tốt giúp ta."

"Ngươi đi ngủ đi."

Tần Diễn nhẹ nhàng mở miệng: "Lẽ ra ngươi không nên tới."

Tô Vấn Cơ cười cười, cũng không nhiều lời nữa mà hành lễ với Phó Trường Lăng, xong xoay người định đi. Trước khi y kịp rời đi, Phó Trường Lăng đột nhiên gọi lại: "Tô thiếu chủ."

Tô Vấn Cơ dừng bước chân, Phó Trường Lăng cúi đầu, chỉ nói: "Đêm qua ngươi xem tinh, thiên tượng có biến hóa không?"

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi những thứ này. Hắn không tin vào số mệnh.

Nhưng hôm nay, đối với chuyện thiên mệnh, hắn lại bắt đầu có vài phần kiêng kị.

Tô Vấn Cơ nghe hắn hỏi chuyện, vẫn tiếp tục đưa lưng về phía hắn. Sau một hồi, y mới chậm rãi bảo: "Tùy tâm người, có thể thay đổi."

Nói xong, y lại gõ ngọc trượng xuống đất, gọi Vân Vũ đang đứng bên cạnh: "Vân Vũ, đỡ ta trở về."

Vân Vũ nghe Tô Vấn Cơ nói vậy, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tiến về phía trước đỡ lấy Tô Vấn Cơ, thẳng thắn hỏi: "Không phải ngươi biết đường sao, còn cần ta đỡ đi?"

Tô Vấn Cơ lạnh lùng nói: "Câm miệng."

Chờ hai người đi ra ngoài rồi, sương phòng chỉ còn lưu lại Tần Diễn và Phó Trường Lăng. Hai người ngồi đối diện nhau tại bàn, Phó Trường Lăng cúi đầu, uống cạn hết một tách trà, thanh âm không mặn không nhạt nói: "Cảm tình giữa Tần đạo hữu và Tô thiếu chủ thật tốt."

"Làm bạn từ nhỏ."

Động tác rót trà của Phó Trường Lăng chậm lại, hắn rất muốn huyên thuyên nói chút gì đó, nhưng lại chẳng nói được câu nào nên lời.

Hắn cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng cười một chút, giương mắt nhìn về phía Tần Diễn: "Lần này ngươi ở lại, hẳn là có chuyện muốn hỏi ta?"

"Đúng vậy."

Phó Trường Lăng nhấp một ngụm trà, gật đầu: "Vừa lúc, ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Cái gì?"

"Trong mật cảnh," Phó Trường Lăng ngước mặt nhìn y, "Tại sao ngươi lại dùng Nhất Kiếm Xuân Sinh với ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK