- -----------------------------------------------
Tiếng mưa đột nhiên trở nên nặng nề, che khuất tất cả thanh âm. Tần Diễn đưa lưng về phía Phó Trường Lăng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Y nghe tiếng mưa rơi lộp bộp lộp bộp, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhỏ giọng nói: "Đi ngủ trước đi."
Dứt lời, y cũng không để Phó Trường Lăng có cơ hội lên tiếng, lập tức ra cửa, đóng lại.
Sau đó y thẫn thờ đứng ở trước cửa phòng Phó Trường Lăng, siết chặt trường kiếm trong tay, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài
Tâm loạn rồi.
Y không biết tại sao tâm y lại loạn, cũng không biết phải làm thế nào để dừng nó.
Đối với chuyện tu đạo, y cũng không quá bắt ép chính mình. Y từ nhỏ thanh tâm quả dục, ai cũng nói y và Tạ Ngọc Thanh là mầm giống tốt để tu Vô Tình Đạo, vậy nên y tu Vô tình Đạo.
Y chưa bao giờ nghĩ đến phải cố tình buông bỏ cái gì, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cố tình để ý cái gì, hết thảy đều là thích ứng tùy hoàn cảnh.
Lúc niên thiếu y cũng từng nghĩ, nếu có một ngày y gặp được người mình thích, thì không tu Vô Tình Đạo cũng không sao, chỉ là y chưa từng gặp được đối phương.
Tới lúc y gặp rồi thì lại không thể ở bên nhau, vậy nên ái tình thành tra tấn, Vô Tình Đạo trở thành cứu rỗi. Y khắc chế tất cả cảm xúc bản thân, lâm vào con đường duy nhất có thể cô độc một mình.
Y không thể lại thích người nọ.
Y lẳng lặng nhìn mưa to, nhớ tới kiếm ảnh đao quang đời trước.
Yêu thích một người, quá sỉ nhục, quá hèn mọn. Nếu có thể, y không muốn lại đụng vào.
Nghĩ vậy một chút, y nhẹ nhàng rũ mắt, chậm rãi thả lỏng tay siết kiếm, sau đó lật tay, một cây dù liền xuất hiện trong tay y. Y bung dù, cất bước đi trong mưa gió.
Phó Trường Lăng ngồi ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, đến lúc âm thanh ngưng bặt, hắn mới trở về giường nằm lại, kéo chăn lên, mắt nhìn trần nhà đen như mực, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
"Đừng khổ sở."
Một giọng nữ ôn nhu vang lên, Phó Trường Lăng nghe tiếng gọi đó, có chút kinh ngạc: "Tiền bối?"
Phó Trường Lăng nói xong, vội vàng ngồi dậy: "Tiền bối, người còn đó không?"
"Ta trong kiếm," giọng nữ ôn hòa nói, "Ngươi mang Đàn Tâm ra, ta tất nhiên còn ở đây."
Phó Trường Lăng nghe vậy thì về giường tựa lưng: "Người không lên tiếng, ta suýt chút nữa quên người còn ở đây."
"Nói chuyện tiêu hao linh lực.", tiếng nữ nhân vô cùng bằng phẳng, "Thấy ngươi không vui, nên cố tình nói đôi lời."
Phó Trường Lăng cười cười: "Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì."
Phó Trường Lăng không muốn vị tiền bối này dò hỏi chuyện giữa hắn và Tần Diễn, liền nói: "Tiền bối vẫn luôn bám vào trên kiếm Đàn Tâm, bây giờ ta mang Đàn Tâm về rồi, tiền bối có muốn đi gặp cố nhân nào không, ta có thể thay người nói một tiếng."
Trước đây Phó Trường Lăng cũng từng thử thăm dò thân phận tiền bối này, nhưng mỗi lần nhắc chuyện đó, đối phương lại thẳng thừng né tránh. Lúc trước ở Vạn Cốt nhai, hỏi cũng không tác dụng gì, lúc này thoát ra rồi, Phó Trường Lăng muốn hỗ trợ vị tiền bối này làm chút chuyện gì đó. Dù sao người này một nửa cũng coi như sư phụ, có ân với hắn.
Nhưng hỏi xong, đối phương lại im lặng. Phó Trường Lăng cho rằng nàng lại trốn đi thì nghe nàng sâu kín thở dài một tiếng: "Không nhớ rõ, không cần."
"Tiền bối không nhớ rõ," Phó Trường Lăng có chút nghi hoặc, "Là có ý gì?"
"Ta chỉ là một sợi thần thức," vị tiền bối kia ung dung đáp, "Hồn phách không được đầy đủ, rất nhiều ký ức đã bị lãng quên, chỉ nhớ rõ chỗ này chỗ kia một chút. Ngươi muốn tìm cố nhân cho ta, ta không nhớ rõ. Hơn nữa dù có tìm ra rồi, ta chung quy cũng chỉ là vong hồn, ngoài ngươi ra thì không ai nghe được tiếng ta. Họ không thấy ta thì có biết cũng chỉ thêm thương cảm, không cần."
Đây là lần đầu Phó Trường Lăng nghe tiền bối nhắc tới chuyện kí ức không đầy đủ, không khỏi nói: "Vậy ngài có nhớ rõ mình tới Vạn Cốt nhai thế nào, rồi tại sao lại bị nhốt trong kiếm sao?"
"Mơ hồ nhớ rõ một ít," tiền bối thở dài, "Cũng lại không dám chắc, bất quá ngươi là ai, ta thật ra lại nhớ rõ."
"Ta?" Phó Trường Lăng nhạy bén hỏi, "Ngài từng gặp qua ta sao?"
Tiền bối không nói nữa, tựa hồ đã mệt mỏi.
Phó Trường Lăng đợi trong chốc lát, không thấy tiền bối trả lời thì biết nàng sẽ không trở về, liền nằm trên giường, lẳng lặng ngủ đi.
Bị tiền bối xen lời cắt ngang, cảm xúc hắn trở nên hòa hoãn rất nhiều, rốt cuộc cũng thoát khỏi suy sụp.
Ý tứ Tần Diễn rất rõ ràng, nói cũng đúng. Kiếp trước kiếp này, chung quy vẫn là hai người.
Chỉ là hai người có bản chất tương đồng, phẩm tính tương đồng. Hắn ở quá lâu nên mới lẫn lộn hai người. Chỉ là hắn báo ân cho Tần Diễn kiếp trước, nhưng lại đưa cho Tần Diễn kiếp này, dù nghĩ thế nào, cũng đều là bất công.
Trước nay hắn chưa từng muốn nghĩ quá sâu chuyện này, bởi vì một khi đã nghĩ, hắn lại không thể tiếp tục trốn tránh đối mặt chuyện Tần Diễn đã chết. Nhưng hôm nay Tần Diễn sống chết cũng phải nói rành mạch chuyện này ra, hắn cũng không thể tiếp tục lấp liếm.
Hắn nhất thời có chút ngỡ ngàng, cũng không biết bản thân nên làm gì. Ngày hôm sau đần độn tỉnh lại, sáng sớm Tần Diễn đã gõ cửa phòng hắn. Phó Trường Lăng mê mang đứng dậy, dụi dụi mắt mở cửa, liền thấy Tần Diễn đứng đó.
Y cầm kiếm, xoay mặt nhìn hắn bình tĩnh nói: "Chúng ta phải về Hồng Mông Thiên cung, ngươi tính thế nào?"
Nếu hắn không tính trở về, thì lúc này cứ lấy thân phận Phó Trường Lăng rời đi. Nếu tính về, thì cứ ở lại giả vờ làm sư đệ y, theo y trở về.
Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn Tần Diễn, Tần Diễn thần sắc thực bình tĩnh, ngắm nhìn một bông hoa nhỏ xíu đang lung lay trong gió cách đó không xa, không nhìn ra cảm xúc gì, cứ như hắn có về hay không cũng không liên quan đến y.
Phó Trường Lăng đứng tại chỗ, nghe vậy thì đột nhiên nhận ra hắn sống lại một đời, không đi theo Tần Diễn thì hắn lại không biết mình nên làm gì.
Hắn rũ mắt suy nghĩ một lát, nhớ tới đủ chuyện xảy ra đời trước, rốt cuộc nói: "Ta cùng ngươi trở về."
Nói xong, lại bồi thêm một câu: "Vẫn phải tiếp tục phong ấn."
Không thể thủ Tần Diễn, vậy ta thủ thiên hạ này.
Ít nhất hắn muốn đền bù lại tất cả những tiếc nuối trong quá khứ. Nếu hắn không thể đền bù lỗi lầm với Tần Diễn, vậy vận mệnh Phó gia năm đó, hắn sẽ thay đổi.
Nghe vậy, Tần Diễn gật gật đầu, trong đôi mắt đang nhìn kia mang theo vài phần ý cười khó có thể phát hiện, vững vàng nói: "Vậy ngươi thu thập đồ đạc, lát nữa ta tới kêu ngươi."
Phó Trường Lăng ừ một tiếng, Tần Diễn xoay người sang chỗ khác. Hắn trở về phòng, lấy Thiên Diện Thủy tân trang dung mạo, sau đó thu thập đồ đạc ra ngoài.
Hắn ra cửa mới phát hiện mọi người đã tề tựu đầy đủ, thần sắc Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn vẫn như thường, Thượng Quan Minh Ngạn nhìn thấy hắn đi ra thì sửng sốt một lát, sau đó kịp phản ứng lại, cười nói: "Thẩm huynh đã trở lại? Đêm qua vừa đến sao?"
Cứ như đêm qua hắn chưa từng thấy gì.
Phó Trường Lăng biết Thượng Quan Minh Ngạn là người hiểu chuyện, liền đi xuống bậc thang hắn kê sẵn, cười cười nói: "Đêm qua gấp rút trở về."
Nói xong, hắn xoay người hành lễ với Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn: "Sư tỷ, sư huynh."
Tạ Ngọc Thanh gật đầu, bình tĩnh nói: "Khởi hành đi."
Đoàn người lại lên Phi Chu, không nói gì nhiều lắm, mỗi ngày đều do Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn xử lý mấy việc lặt vặt, Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh ở phòng riêng của mình đả tọa tu hành.
Phần lớn thời gian cũng không có gì để làm, Phó Trường Lăng cũng ngồi trong phòng mình đả tọa, vận chuyển linh lực tiêu thụ cảm ngộ nhận được sau khi đột phá.
Phi Chu bay được mười ngày, rốt cuộc cũng trở lại Hồng Mông Thiên cung. Tới cửa cung rồi, Tạ Ngọc Thanh mới mở miệng dò hỏi Tần Diễn: "Ngươi muốn hỏi thăm Vân Vũ ở đâu, sao không đi tới chỗ Tô thiếu chủ trước?"
"Trên đường Vấn Cơ đã truyền âm cho ta", Tần Diễn thanh âm bình đạm, "Y sẽ ở Hồng Mông Thiên cung chờ ta."
Mọi người ngẩn người, Thượng Quan Minh Ngạn bật cười: "Tô thiếu chủ quả thật là liệu sự như thần."
Tạ Ngọc Thanh ừ một tiếng đồng tình, Tần Diễn trầm mặc một lát rồi mới nói: "Sư tỷ có tính toán gì không?"
"Bế quan."
Tạ Ngọc Thanh thẳng thừng đáp lại. Tần Diễn hiếm khi muốn truy vấn: "Sau này thì sao?"
Tạ Ngọc Thanh không nói gì, nàng nhìn lên Hồng Mông Thiên cung nằm giữa mây, sau một hồi mới rốt cuộc nói: "Có một việc, muốn làm phiền sư đệ."
Tần Diễn cung kính chờ, Tạ Ngọc Thanh khoanh tay ở sau người, đạm nhiên nói: "Những người tham gia vào chuyện Nhạc quốc năm đó, làm phiền sư đệ tra giúp ta."
Tần Diễn nghe cũng không ngoài ý muốn, y ngước mắt nhìn nàng: "Tra xong thì sao?"
"Có một câu, Tạ Thận nói không sai," Tạ Ngọc Thanh chậm rãi tiến lên, thanh âm bình tĩnh, "Ta dù sao vẫn là huyết mạch Nhạc quốc, không thể để bọn họ bỏ mạng oan uổng."
"Vậy," Thượng Quan Minh Ngạn nhịn không được mở miệng, "Sư tỷ lúc trước, lại muốn quay trở lại cứu chúng ta làm gì? Chúng ta đều là đệ tử Hồng Mông Thiên cung, đệ cho rằng sư tỷ......"
"Oan có đầu, nợ có chủ," Tạ Ngọc Thanh ngoái đầu nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, bình tĩnh nói, "Việc này không liên quan các ngươi."
Bọn họ nói nói, liền tới cửa chính điện Hồng Mông Thiên cung, Tạ Ngọc Thanh hành lễ, đưa Thượng Quan Minh Ngạn trở lại Minh Tang phong. Hai người đi xong chỉ còn lại Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng, bọn họ nhìn nhau một cái, Tần Diễn cất bước nói: "Đi thôi."
Tô Vấn Cơ đã sớm chờ bọn họ ở Thiên Tinh phong. Trước giờ y hay tới Hồng Mông Thiên cung gặp Tần Diễn, tới nhiều quá nên Hồng Mông Thiên cung dứt khoát sai Tô trưởng lão ở Thiên Tinh phong xây luôn cho y một cái viện nhỏ để ở.
Phó Trường Lăng đi theo sau Tần Diễn, không nói một lời. Tần Diễn đi với hắn trong chốc lát, có chút không quen nên muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại ở một khắc trước khi mở miệng lại ngừng nói.
Y không nên quấy rầy Phó Trường Lăng.
Y nghĩ, nếu đã không cho hắn được gì, thì cũng không nên nói nhiều.
Nhất cử nhất động này của y đều lọt vào mắt Phó Trường Lăng, hắn biết Tần Diễn không quen ở trong không khí khó xử như vậy, sau khi im lặng một lát, hắn cười cười: "Sư huynh thấy ta im lặng quá hả?"
Tần Diễn nghe vậy, không tự chủ được thả lỏng giọng điệu, chỉ nói: "Đúng vậy."
"Vạn Cốt nhai xảy ra quá nhiều chuyện, ta còn đang nghĩ ngợi." Phó Trường Lăng cười cười, "Vậy nên hơi ít lời một chút, không phải là có gì phiền muộn với sư huynh. Sư huynh ngàn vạn không cần nghĩ nhiều."
"Ừ."
"Kỳ thật mấy lời sư huynh nói với ta, ta cũng nghiêm túc ngẫm lại." Phó Trường Lăng đi tới bên cạnh Tần Diễn. Y nắm kiếm, trông có chút căng thẳng.
Phó Trường Lăng nghiêng nghiêng nhìn y một cái, cười nói, "Mấy lời sư huynh nói thật ra cũng có đạo lý. Ta với sư huynh ở chung một thời gian, sư huynh lấy lễ nghĩa sư môn huynh đệ đối đãi, ta rất cảm động, nhưng phần tình nghĩa này, chung quy vẫn khác đời trước. Tâm tư ta, để dành cho người kiếp trước là đủ rồi. Đời này, kỳ thật ta đối sư huynh, cũng chỉ là áy náy cùng tình đồng môn. Lúc trước ta lẫn lộn hai kiếp cho nên mạo phạm, mong sư huynh lượng thứ."
Nghe vậy, Tần Diễn ừ một tiếng, y cũng không biết tâm tình bản thân thế nào, cảm thấy nhẹ nhõm, lại mơ hồ như bị nhét vào một góc trong lòng. Trong một khắc ngắn ngủi, ẩn ẩn có một bàn tay đang lén lút bóp đau mình.
Nhưng phần lớn vẫn là cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ nói: "Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, đó là chuyện tốt nhất."
"Đời này còn rất nhiều chuyện cần làm. Nghiệp Ngục còn phải xử lý, rồi cả hai phong ấn chưa xong. Đời trước, sư tôn bất hạnh lâm nạn, sư huynh đọa ma hủy đạo, Hồng Mông Thiên cung bị diệt. Tầng tầng lớp lớp, sinh tử trước mặt, chuyện tình cảm của ta quả thật không nên để ý nhiều. Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, sau này ta đi theo sư huynh đối phó Nghiệp Ngục, ngươi ta sư huynh đệ liên thủ, nhất định có thể giết chúng không còn manh giáp!"
Nói xong, Phó Trường Lăng quay đầu, giữa mày hiện ra thần thái phấn khởi, ánh mắt sáng trong như sao: "Sau này giải quyết Nghiệp Ngục rồi, cũng ngăn cản được linh khí Vân Trạch khô kiệt, ta liền sẽ tiêu dao nhân gian, khi nào rảnh rỗi sẽ trở về tìm sư huynh uống vài chén rượu nhẹ."
"Sư huynh đệ chúng ta cầm tay nâng đỡ, không nói chuyện khác," Phó Trường Lăng cười, "Coi như cũng là chuyện tốt."
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói, khó có được bật cười.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy," thanh âm y ôn hòa, "Thì còn gì bằng."
Phó Trường Lăng làm như ngượng ngùng, chỉ nói: "Trước kia chưa nói rõ ràng, bản thân ta luôn miên man suy nghĩ. Hiện giờ nói rõ, thì còn chuyện gì không thể giải quyết? Sư huynh yên tâm."
Phó Trường Lăng ngự kiếm bay đi, đôi tay chắp ở sau lưng, vạt áo nhẹ nhàng phấp phới trong gió, âm tuyến mang theo ý cười, nhưng dưới nụ cười kia không biết sao lại có buồn bã không thể che lấp: "Lưỡng sinh lưỡng thế, ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Đây đều là mấy chuyện vặt vãnh, có gì lại đảm đương không nổi."
"Nhưng sư huynh này," Phó Trường Lăng quay đầu, nghiêm túc xin lỗi, "Ngàn vạn đừng vì ngu xuẩn của ta mà khó xử."
"Ừ." Tần Diễn đáp ứng, hai người tới gần Thiên Tinh phong, trước khi thả người xuống, y có vẻ cảm thấy tiếng "ừ" này của mình biểu ý không rõ ràng, liền lại bổ sung một câu, "Ngươi vẫn luôn là sư đệ ta, ngươi có thể thông suốt, ta tất sẽ không để ý nữa."
"Vậy là tốt rồi."
Phó Trường Lăng hình như rất cao hứng, ngữ khí nhẹ nhàng đi không ít.
Lúc này bọn họ đã tới Thiên Tinh phong, hai người cùng nhau đáp xuống, hai vị đệ tử mặc y phục Tô thị tiến về phía trước, hình như đã đợi cũng khá lâu, hành lễ với Tần Diễn: "Tần đạo quân."
Tần Diễn gật đầu: "Tô thiếu chủ có đây không?"
"Thiếu chủ đã pha trà xong," một vị đệ tử ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười, "Vẫn luôn chờ Tần đạo quân tới."