• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri

- ----------------------------------------------------------------

Phó Trường Lăng nhìn Tần Diễn đi tới Vấn Nguyệt cung, hắn đứng đó một lúc lâu rồi lại thu hồi ánh mắt, đi vào bên trong rừng.

Nên xây phòng ở cũng phải xây cho xong, chuyện gì nên làm cũng phải làm.

Hắn vào trong rừng chặt cây về dựng nhà, cẩn thận phân rõ linh thảo, thu thập linh thảo và linh thú cần thiết xong thì trở về nấu cơm ngay.

Tần Diễn cũng vừa từ Vấn Nguyệt cung trở về không bao lâu, Phó Trường Lăng liền bưng đồ ăn lên, sốt sắng hỏi: "Sư huynh đã về rồi? Sư phụ hôm nay có nói gì không?"

Tần Diễn nhìn Phó Trường Lăng đặt đồ ăn lên bàn: "Sư huynh không đi thực đường cho đệ tử thì ngày thường cũng nên ăn chút linh thảo linh thú, đều có lợi cho cơ thể, sư huynh quá liều mạng," nói xong, Phó Trường Lăng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Diễn, nhìn một lát xong còn nhíu mày, "Tuổi còn trẻ, thân thể cứ để như vậy, không tốt."

Tần Diễn im lặng không nói, Phó Trường Lăng bày chén đũa ngay ngắn xong thì ngồi quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Tần Diễn: "Sư huynh, chúng ta cùng nhau ăn đi?"

Tần Diễn nhìn bàn đồ ăn kia thì dừng một chút, rốt cuộc nói: "Ngươi ăn đi, ta không cần."

Dứt lời, Tần Diễn nghĩ một hồi, vẫn là nói: "Sau này ngươi làm cho mình ăn thôi được rồi."

"Không sao," Phó Trường Lăng bật cười, "Ta ngày nào cũng làm nhiều hơn một phần, sư huynh ngươi chừng nào muốn ăn đều có thể ăn được."

"Ngươi......" Tần Diễn do dự, chậm rãi lên tiếng, "Không cần như thế, ta thật sự không cần mấy thứ này."

"Sư huynh muốn ăn hay không là ý của sư huynh," Phó Trường Lăng cầm đũa, xoay đầu đi, mắt sáng như sao, "Chỉ cần nhớ ta luôn chờ sư huynh là được."

Tần Diễn không mở miệng nữa, y đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là xoay người, trở về phòng mình.

Y đi mất rồi, Phó Trường Lăng mới bắt đầu kẹp đồ ăn cho mình, ăn hai đũa, hắn lại nhịn không được thở dài.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn phòng của Tần Diễn, môi mấp máy.

"Khó chiều."

Hắn cảm khái ra tiếng, sau đó tự mình lặng lẽ ăn hết chén cơm.

Cơm nước xong xuôi, Phó Trường Lăng liền trở về phòng mình, vừa về đã nhảy lên giường lấy linh thạch ra, tự bày cho mình một cái Tụ Linh trận, sau đó đặt Tụ Linh tháp vào đầu trận, bắt đầu nhắm mắt đả tọa.

Hắn là lôi hệ Thiên Linh Căn, cũng không thường thấy, vậy nên công pháp Vân Trạch thích hợp cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đời trước hắn vẫn luôn tìm công pháp thích hợp nhất cho mình, cuối cùng từ trong mật cảnh lấy ra bộ công pháp do một vị tiên thánh lưu lại, hắn sửa chữa lại bộ công pháp đó, cuối cùng tự làm thành một bộ công pháp khác. Sau khi hắn học nó thì tu hành tiến triển cực nhanh.

Đời này hắn lại không tính đi một vòng dài như vậy, lao vào bắt đầu thử vận chuyển công pháp đời trước.

Kim Đan của hắn hiện tại bị tổn hại, không dám thúc giục quá mức, dù có một thần khí như Tụ Linh tháp tương trợ, hắn cũng chỉ dùng nó để từ từ hút linh lực vào trong thân thể, sau đó thong thả tinh lọc rồi bài xuất ra.

Hắn lặp đi lặp lại quá trình ước chừng trong ba Tiểu Chu Thiên*, cảm giác Kim Đan bắt đầu hơi đau lên thì lập tức ngừng lại. Tới lúc mở mắt ra, mỏi mệt lúc ban ngày không còn nữa, cảm xúc trong lòng cũng được san bằng. Hắn quay đầu nhìn nhìn ánh trăng bên ngoài, nghĩ nghĩ, lại đứng dậy, bắt đầu đến trước án thư vẽ trận pháp phong ấn Nghiệp Ngục.

*Tiểu Chu Thiên: đường kinh mạch chạy từ huyệt nhân trung. Lên wiki dò có hết các bạn à.

Đây là thứ hắn đã đáp ứng sẽ cho y, trước đó hắn nói bừa là do tổ tiên lưu lại, hiện giờ chỉ có thể tự vẽ đưa cho Tần Diễn.

Hắn đoán Tần Diễn hẳn sẽ đưa chúng cho Giang Dạ Bạch, nếu Tần Diễn muốn trận pháp này thì tức là Giang Dạ Bạch cũng đã có ý tưởng muốn điều tra, chỉ cần những người đứng đầu Vân Trạch Tiên giới hành động, lúc này hết thảy vẫn chưa có gì phát sinh, thì tất cả những chuyện sau này vẫn sẽ nằm trong phạm vi khống chế.

Nghiệp Ngục không mở ra, không có tiên ma đại chiến khiến trăm họ lầm than, Vân Trạch...có lẽ cũng sẽ may mắn thoát nạn.

Phó Trường Lăng dùng hết sở học bình sinh của mình, cúi đầu vẽ trận pháp, hạc giấy vỗ cánh chậm rãi bay đến từ ngoài cửa sổ rồi dừng ở trên đó. Phó Trường Lăng vẫn không ngẩng đầu, chỉ giơ tay búng một phát khiến hạc giấy liền hóa thành tro tàn, trong không khí truyền đến tiếng của Phó Ngọc Thù: "Bảy ngày sau Giang Dạ Bạch triệu tập Thất Tông Đại Hội, hẳn là muốn nói chuyện mật cảnh của ngươi. Thái độ của Kim Quang Tự không tốt, ngươi sớm chuẩn bị đi."

Phó Trường Lăng nghe Phó Ngọc Thù nói, tay vẽ trận pháp dừng một chút.

Một lát sau, hắn cúi đầu, vừa vẽ trận pháp vừa đáp: "Đã biết, hai ngày qua có người phái linh điểu nhìn trộm ta, ngươi phái người để ý một chút, nếu là người của phu nhân ngươi thì kêu nàng thu liễm lại."

Phó Trường Lăng nói xong, từ trong không khí hóa ra một con hạc giấy. Hạc giấy kia vỗ cánh bay ra ngoài, Phó Trường Lăng cúi đầu nghiêm túc vẽ trận pháp, không nói một lời.

Sáng hôm sau, không đợi Tật Phong tới kêu hắn, Phó Trường Lăng đã đứng dậy từ sớm, rửa mặt xong thì thay y phục, đứng ở cửa chờ Tần Diễn.

Tần Diễn bước ra thấy hắn đứng đó cũng không nhiều lời, ngự kiếm bay lên, bắt hắn đuổi theo ở phía sau.

Phó Trường Lăng chạy trối chết đuổi theo Tần Diễn, quả nhiên vẫn đến trễ, vẫn như cũ bị Tạ Ngọc Thanh đánh cho chết khiếp, bị Thượng Quan Minh Ngạn và Vân Vũ kéo tới thực đường, sau đó giãy giụa qua hết giờ học sử Tiên giới, dạy tâm pháp của Tần Diễn vào buổi chiều. Buổi tối trở về, hắn lại bắt đầu nấu cơm, luyện công, vẽ trận pháp phong ấn.

Tần Diễn cũng không hỏi tại sao vẫn chưa đưa trận pháp cho y. Y và Phó Trường Lăng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, y chưa bao giờ chạm vào đồ ăn của Phó Trường Lăng, cũng chưa bao giờ phản ứng lại mấy lời xàm xí Phó Trường Lăng hay nói.

Ngược hẳn với vẻ mặt ôn hòa y hay dùng đối với các đệ tử khác, đối mặt Phó Trường Lăng, Tần Diễn có thể nói là quá mức nghiêm khắc.

Ngay cả người trì độn như Vân Vũ cũng nhận thấy tình huống không đúng, nhịn không được ở giờ Ngọ vừa ăn đồ thừa tối qua Phó Trường Lăng gói lại cho hắn, vừa nói: "Ta cảm thấy Đại sư huynh hình như không thích ngươi lắm, ngươi cũng đừng vội tự mình rước họa vào thân."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì trừng mắt với Vân Vũ: "Nhổ đồ ăn ra ngay cho ta!"

Vân Vũ vội vàng giơ tay, ý bảo thôi ta không nói nữa.

Phó Trường Lăng tuy chỉ mang cơm thừa canh cặn, nhưng vẫn ngon hơn đồ ở thực đường nhiều.

Chớp mắt đã qua bảy ngày, Phó Trường Lăng cũng đã vẽ xong trận pháp phong ấn. Sáng sớm, hắn vẫn rời giường như cũ, chờ ở cửa Lãm Nguyệt cung. Tần Diễn đi ra, thấy hắn lẳng lặng chờ, đạm nhiên nói: "Hôm nay ta có việc, ngươi tự đi một mình."

Phó Trường Lăng cung kính đáp ứng, sau đó hai tay dâng trận pháp: "Sư huynh, trận pháp tìm được rồi."

Tần Diễn không hỏi nhiều, lấy họa đồ trận pháp từ trong tay hắn. Trong khoảnh khắc Tần Diễn cầm lấy trận pháp của hắn, Phó Trường Lăng kín đáo quẹt vào trong tay áo của y.

Tần Diễn làm như chưa phát hiện, ngự kiếm cùng Tật Phong đi mất. Phó Trường Lăng thấy bọn họ đi rồi thì nụ cười trên mặt tan đi, vội vàng vào phòng Tần Diễn, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Hắn tìm một lát đã thấy miếng vải lụa đen Tật Phong lấy được hôm trước trong một cái hộp gỗ. Hắn lấy đi miếng vải lụa, nhét vào trong ngực, xoay người đi ra ngoài.

Hắn vẫn như cũ chạy tới Lạc Kiếm nhai, tới đó rồi lại lập tức thấy Tạ Ngọc Thanh đang chờ ngay đấy. Hắn đứng gần nhất, Tạ Ngọc Thanh liền ấn lẽ thường gọi hắn: "Đi lên."

Phó Trường Lăng vẻ mặt đau khổ đi lên, Tạ Ngọc Thanh cầm kiếm, thanh âm bình đạm: "Hôm nay chúng ta học Vấn Tuyết Thập Tam Thức."

Vừa mới dứt lời, kiếm gỗ trong tay Tạ Ngọc Thanh đã quét ngang qua, Phó Trường Lăng ngoái đầu nhìn lại vừa lúc thấy cách đó không xa, Kim Quang Tự đang lần lượt đi đến dưới chân núi.

Phó Trường Lăng quay đầu lại cười với Tạ Ngọc Thanh, giơ tay dùng kiếm gỗ ngăn trở kiếm của nàng, cười hì hì nói: "Sư tỷ, thủ hạ lưu tình."

Tạ Ngọc Thanh thấy hắn cợt nhả, mày nhăn lại, đột nhiên đâm mũi kiếm thẳng tới giữa bụng Phó Trường Lăng. Hắn nôn ra một búng máu, lập tức văng xa ra, sau đó nắm sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Tạ Ngọc Thanh thấy Phó Trường Lăng không bò dậy, nàng nhíu mày: "Thẩm Tu Phàm."

Phó Trường Lăng bất động, Tạ Ngọc Thanh không nói gì, Thượng Quan Minh Ngạn sốt ruột không chịu nổi, đành phải bảo: "Sư tỷ, ta...ta mang Thẩm sư huynh đi xem một chút."

"Đúng vậy," Vân Vũ quan sát Phó Trường Lăng, "Ta thấy Thẩm sư đệ không khỏe lắm."

Nhân duyên Phó Trường Lăng tích lũy cực khổ mỗi ngày đã bắt đầu có tác dụng, tất cả mọi người bắt đầu nhốn nháo, Tạ Ngọc Thanh chần chờ một lát, rốt cuộc gật đầu nói: "Dẫn đi"

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy thì vội vàng tiến lên, cùng Vân Vũ đỡ Phó Trường Lăng đi Cứu Thế Đường. Hai người khiêng Phó Trường Lăng, vừa mới ra khỏi Lạc Kiếm nhai, Phó Trường Lăng liền giơ tay trái phải đánh một cái, cứ vậy mà đánh hai người hôn mê bất tỉnh.

Hai người té xỉu rồi, Phó Trường Lăng mới kéo họ tới hòn non bộ bên cạnh, vỗ vỗ vai hai người bảo: "Huynh đệ, xin lỗi, chờ một lát ta sẽ trở về gặp các ngươi."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền vội vàng chạy ra ngoài Hồng Mông Thiên cung.

Nhìn tư thái của họ hôm nay, người Kim Quang Tự tới đây sợ là không có ý tốt. Hắn không biết một mình Tần Diễn có thể chống chọi được không. Tần Diễn người này quá mức chính trực, không biết co được giãn được, nếu gặp những kẻ không biết xấu hổ bên Kim Quang Tự sẽ rất dễ chịu thiệt.

Phó Trường Lăng chạy thẳng tới hộ sơn đại trận của Hồng Mông Thiên cung, lau đi Thiên Diện Thủy trên mặt, sau đó tròng lên gia trang của Phó gia. Hắn vừa mặc xong đã phát hiện xung quanh không đúng, hắn dừng động tác lại, Thanh Cốt Phiến từ trong tay áo phóng ra. Hắn giương mắt nhìn về phía người bên cạnh, nhịn không được bật cười: "Theo ta nguyên một đường, rốt cuộc thấy cơ hội ra tay?"

Dứt lời, Thanh Cốt Phiến cuốn hết gió xung quanh làm người hít thở không thông quạt về phía trước, Phó Trường Lăng hét lớn: "Ra đây cho bổn tọa!"

Vừa dứt lời, hơn mười thanh cương đao từ bốn phương tám hướng bay tới, Phó Trường Lăng đặt kim phiến lên môi, lầm bầm ra tiếng, ngay tức khắc liền có kim tự vây quanh lấy hắn. Kim tự lơ lửng trên không tạo thành một kết giới vô hình, cương đao đụng vào trên kim tự bị bật ngược trở lại, từ trong rừng rậm xung quanh truyền ra tiếng la đau đớn. Phó Trường Lăng nhắm mắt, kim tự phóng tới chỗ rừng sâu, người bên trong lập tức không thèm ẩn thân nữa, cầm đao xông thẳng tới hắn. Phó Trường Lăng thấy bọn họ lộ diện, cười lạnh ra tiếng: "Bị dọa một lần chưa sợ, còn dám trở về?"

"Ra vẻ thần bí."

Kẻ áo đen cứng họng, Phó Trường Lăng nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Trốn lâu như vậy mới dám động thủ, cũng khổ các ngươi. Sao nào, không muốn lấy huyết mạch của ta mở phong ấn nữa?"

"Ngươi biết quá nhiều."

Hai thanh cương đao cùng xông tới, Phó Trường Lăng bay lên trời, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở trên ngọn cây, cười tủm tỉm nói: "Cho nên, dù cho không có ta hỗ trợ, khiến âm mưu các ngươi bị chậm đi, các ngươi vẫn muốn giết ta?"

"Ngươi vô dụng."

Kẻ áo đen lạnh băng mở miệng: "Một tên bị thương Kim Đan, giết ngươi dễ như trở bàn tay, chịu chết đi."

Vừa nói, kẻ áo đen vừa nâng tay lên, lộ ra móng tay bén nhọn, tàn nhẫn đâm về phía Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng rũ mắt nhẹ a một tiếng, mở cây quạt nhỏ trong tay, che khuất nửa khuôn mặt, lẩm bẩm: "Không biết sống chết."

Dứt lời, hắn giơ tay quạt, mấy trăm tờ phù chú bay tới như mưa, thẳng hướng lũ người kia.

Khi Phó Trường Lăng so chiêu với kẻ áo đen ở dưới chân núi, trong chính điện của Hồng Mông Thiên cung, Giang Dạ Bạch ngồi trên ghế thủ vị, bên cạnh là bảy vị trưởng lão Hồng Mông Thiên cung. Sau đó, chưởng môn tam tông và gia chủ tứ tộc lần lượt vào điện, từng người cười nói ngồi ở cạnh các gia trưởng lão.

Chờ thất đại tông môn ngồi ổn định rồi, một vị Phật tu mặc áo cà sa, hồng lụa bảo thạch dẫn đầu bốn Phật tu khác đi vào. Mọi người đứng dậy, chào hỏi với các vị Phật tu, Giang Dạ Bạch thỉnh Phật tu áo cà sa hồng bào bảo thạch ngồi vào thượng tọa, cung kính nói: "Đại sư, mời ngồi thượng tọa."

Phật Đà Phổ Minh ngồi cạnh Giang Dạ Bạch, bốn vị đại đệ tử theo hắn đều đứng ở phía sau. Mọi người ngồi xuống xong, cửa đại điện từ từ đóng lại, đệ tử đứng sau Phổ Minh rót trà cho hắn. Hắn liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt rốt cuộc dừng lại ở Giang Dạ Bạch, cười nói: "Giang cung chủ triệu khai Thất Tông Đại Hội, còn cố ý mời lão tăng tới, không biết có đại sự gì?"

"Đại sự này có lẽ đại sư biết nhiều hơn Giang mỗ," Giang Dạ Bạch sắc mặt không đổi, ánh mắt hắn nhìn về phía một vị phật tu trung niên đứng sau Phật Đà, bình tĩnh nói, "Không biết Tuyền Ki mật cảnh trong tay quý tự mấy ngày gần đây, có dị động gì không?"

"Nguyên lai là vì việc này."

Phổ Minh bật cười: "Chuyện này, ta không tới tìm Giang cung chủ, không ngờ Giang cung chủ lại cũng dám tới tìm chúng ta trước."

Nói xong, Phổ Minh tức khắc thay đổi sắc mặt, cả giận nói: "Đồ nhi tốt các ngươi hủy mật cảnh tông môn của bọn ta, chí ít các ngươi cũng phải biết nói lý, Hồng Mông Thiên cung các ngươi tính bồi tội thế nào?!"

Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, Phó Minh Lam mở quạt, che khuất nửa khuôn mặt, ghé sát Phó Ngọc Thù bảo: "Hôm nay có trò hay xem rồi."

Phó Ngọc Thù xấu hổ cười cười, chỉ nói: "Uống trà, uống trà."

Giang Dạ Bạch nghe Phổ Minh nói, thần sắc bất động, chỉ đáp: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, vẫn nên để đồ đệ ta nói ra."

Giang Dạ Bạch giương mắt, ra lệnh cho đệ tử canh cửa: "Kêu Tần Diễn tiến vào."

Tần Diễn canh giữ ngoài cửa, Giang Dạ Bạch vừa gọi thì y đã nghe thấy, biểu tình trên mặt thoáng thay đổi. Y xoay người, thấy cổng vào mở ra.

Y cất bước về chính điện, phất vạt áo, quỳ một gối, cung kính nói: "Tần Diễn bái kiến sư phụ," nói xong, y quay đầu nhìn những người khác ở trong đây, "Chúng trưởng lão, chưởng môn, gia chủ."

Ánh mắt y cương nghị, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Phó Minh Lam truyền âm với Phó Ngọc Thù bảo: "Đây là đệ tử tốt nhất trong thế hệ này của Hồng Mông Thiên cung chúng ta, tuy diện mạo còn kém tiểu Trường Lăng nhà chúng ta một chút, nhưng mười lăm tuổi đã có Kim Đan, thật sự là kỳ tài."

"Tam thúc, ngài bớt nói đi."

Phó Ngọc Thù lúc này có hơi chột dạ, nhịn không được nhắc nhở Phó Minh Lam.

Phó Minh Lam buông tay, làm ra vẻ một bộ lợn chết không sợ nước sôi.

So với tư thái thoải mái ung dung của Phó Minh Lam, những người khác ở đây lại bày đủ loại tư thái khác nhau nghe Giang Dạ Bạch nói: "Mọi thứ con thấy ở Tuyền Ki mật cảnh, báo lại rõ ràng."

"Vâng."

Tần Diễn đáp ứng, kể ra mọi thứ từ việc y vào mật cảnh bằng cách nào, gặp nạn ra sao, được Ngô Tư Tư tương trợ, sau đó mở ra phong ấn thế nào, dưới phong ấn thực chất có thứ gì, một năm một mười nói ra.

Phó Trường Lăng vừa giao chiến cùng kẻ áo đen, vừa nghe Tần Diễn nói chuyện.

Hồi sáng lúc Tần Diễn vừa đi, hắn đã để lại trên người y một cái Truyền Âm chú. Lúc này, Tần Diễn nói câu nào, câu nấy đều truyền rành mạch vào tai hắn. Hắn vừa tránh kiếm chiêu sát thủ của kẻ địch, vừa nghe Tần Diễn nói chuyện.

Lúc này đây, Tần Diễn vẫn như cũ không nói cho người khác biết về hắn.

Y đều nhận tất cả những chuyện Phó Trường Lăng làm trên mình, người trúng tâm ma là y, sử dụng Thập Phương Tru Thần trận là y, mở ra Tuyền Ki mật cảnh là y, người nhìn thấy thứ dưới phong ấn mật cảnh cũng là y.

Phó Trường Lăng không hiểu nổi, đời trước có thể nói Tần Diễn vì có cảm tình với hắn nên mới chấp nhận gánh tội thay, nhưng đời này y vẫn không chịu nói ra tên của hắn, rốt cuộc lại là vì cái gì?

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn từng câu từng chữ, gánh hết toàn bộ mọi thứ xảy ra lên bản thân, sau đó nghe tiếng một người khác do dự truy vấn: "Cho nên, Tuyền Ki mật cảnh là do ngươi phá hư?"

"Phải."

Tần Diễn đúng mực đáp lại.

Phó Trường Lăng nghe một câu đó, nỗi lòng nháy mắt lập tức chấn động. Hắn dường như tưởng tượng ra được cảnh tượng đời trước, nỗi lòng không yên ổn nổi, giương mắt nhìn về người phía trước, nhận ra y không thể tiếp tục cứ vậy nói chuyện nữa.

"Vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện."

Phó Trường Lăng giơ tay rút ra năm lá bùa, lạnh lùng nói: "Giờ lại phải bất chấp làm liều nhiều đến thế."

"Chết đến nơi......"

Kẻ áo đen vừa mới há mồm, chợt thấy năm lá bùa kia đột ngột phóng tới. Phó Trường Lăng đồng thời vội vàng thối lui, năm lá bùa nổ ầm một phát. Tiếng nổ này rung chuyển trời đất, Hồng Mông Thiên cung đều không chịu nổi mà run theo, hơn mười vị tu sĩ ở đây cũng lập tức bị nổ tứ tán.

Phó Trường Lăng phủi phủi máu trên ống tay áo, lạnh nhạt nhìn thi thể bị nổ tung tóe trên mặt đất, phất tay làm lá khô xung quanh bay tới phủ lên.

Hắn cưỡi gió bay tới trước cửa Hồng Mông Thiên cung. Động tĩnh vừa rồi sớm đã xao động cảnh giới của Hồng Mông Thiên cung, Tạ Ngọc Thanh bay tới nhanh nhất, cầm kiếm đứng ở trước sơn môn. Nàng lạnh lùng nhìn Phó Trường Lăng cưỡi gió đến, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở trước sơn môn, âm thanh lạnh nhạt bình tĩnh: "Là ai ghé thăm?"

"Phó gia Phó Trường Lăng," Phó Trường Lăng hành lễ với nàng, "Có chuyện quan trọng cần bái kiến Giang cung chủ, thỉnh cầu thông báo."

Tạ Ngọc Thanh gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Dương phía sau: "Đi thông báo."

Vân Dương có chút do dự: "Sư tỷ, người này......"

Tạ Ngọc Thanh giương mắt nhìn về phía Vân Dương, cảnh cáo nói: "Đi thông báo."

Vân Dương mím môi, rốt cuộc vẫn xoay người ngự kiếm trở về chính phong.

Tạ Ngọc Thanh quay đầu nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng mỉm cười đứng đó, nghe Tạ Ngọc Thanh hỏi: "Không biết Phó đạo hữu có thể chịu mấy kiếm của ta?"

Cái tính thấy ai cũng muốn đánh này của Tạ Ngọc Thanh, Phó Trường Lăng hết sức thấu hiểu, cũng không muốn đang lúc nước dâng đến cổ mà dây dưa với nàng, quyết đoán nói: "Tới Quân Tử đài luận chiến, Tạ đạo hữu sẽ biết."

Tạ Ngọc Thanh nghe vậy, giơ tay hành lễ.

Mà lúc này, ở trên đại điện, Kim Quang Tự đã bắt đầu giằng co với Tần Diễn.

"Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ do ngươi làm," Phổ Minh nhìn Tần Diễn, lạnh lùng nói, "Ngươi bất quá chỉ là kiếm tu Kim Đan, vậy mà dùng được Thập Phương Tru Thần trận? Ngươi sợ phải gánh trọng tội phá hủy mật cảnh nên mới bịa chuyện lừa gạt bổn tọa ở đây!"

"Mỗi câu của Tần Diễn, đều là thật."

"Vậy," Phật tu kia phía sau Phổ Minh từ tốn hỏi, "Có chứng cứ không?"

Tần Diễn cắn môi đáp lại: "Chứng cứ đều ở Tuyền Ki mật cảnh, phong ấn bên trong vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ cần chư vị tiền bối tiến vào đó là có thể nhìn thấy."

Khi họ đang nói chuyện, người hầu vội vàng đi đến, cúi đầu nói gì đó vào tai Giang Dạ Bạch. Giang Dạ Bạch gật đầu, người hầu liền lui xuống.

Những người khác cũng không chú ý chuyện này, ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Diễn.

"Tiểu hữu," Phật tu ở phía sau Phổ Minh chậm rì rì nói, "Phong ấn Tuyền Ki mật cảnh đã bị phá hư, Tuyền Ki mật cảnh đã không còn, ngươi còn muốn cho đại gia nghiệm chứng, thì biết nghiệm chứng bằng cách nào?"

Vừa dứt lời, Phật tu kia từ từ đi xuống, đi một vòng quanh Tần Diễn: "Lời của tiểu hữu khắp nơi đều có mâu thuẫn, nếu ngươi là Kiếm tu, thì làm sao có thể mở ra Thập Phương Tru Thần trận? Đó cũng không phải là trận pháp tầm thường. Ngươi bất quá chỉ là Kim Đan mới mười bảy tuổi, sao có thể chuẩn xác phân biệt được ma khí, quỷ khí, linh khí, một mực chắc chắn kia là ma tu hiện thế? Nếu ma tu mà ngươi nói thật sự tồn tại, đã ngàn năm trôi qua, tại sao chúng chưa từng xuất hiện ở Vân Trạch? Lời của ngươi quả thật quá sức tưởng tượng, chưa từng nghe thấy có ai nói vậy."

"Tiểu hữu," Phật tu kia cong lưng, giơ tay đặt trên vai Tần Diễn, "Ngươi tuổi còn nhỏ, đường còn rất dài, tuy hủy hoại Tuyền Ki mật cảnh là trọng tội, nhưng cũng đừng sợ. Dù sao ngươi cũng là thủ đồ của Hồng Mông Thiên cung, sư phụ ngươi sẽ bảo hộ ngươi, không phải sao?"

Lời này tuy là khuyên Tần Diễn, nhưng cũng đã kéo Giang Dạ Bạch xuống nước, thẳng thắn chỉ trích mục đích của Giang Dạ Bạch khi triệu khai Thất Tông Đại Hội này.

Tần Diễn giương mắt nhìn về phía Phật tu kia, bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"

"Tại hạ Minh Nhiên," Phật tu kia chậm rãi đứng dậy, tay hợp lại ở trong tay áo, thần sắc kiêu ngạo, "Là người cai quản Tuyền Ki mật cảnh."

"Nếu Tuyền Ki mật cảnh còn ở trong tay ngươi," Tần Diễn nhìn chằm chằm hắn, "Sao không lấy ra cho chư vị xem xét?"

"Làm càn!" Minh Nhiên nghe vậy thì, sắc mặt đại biến, "Mật cảnh của một tông, một kẻ tiểu tốt như ngươi muốn xem thì xem sao?"

"Ngươi không dám?"

"Giang cung chủ," Minh Nhiên không đáp Tần Diễn, quay đầu nhìn về phía Giang Dạ Bạch, "Đây là cách Hồng Mông Thiên cung dạy dỗ đồ đệ?"

"Ngươi không dám."

Tần Diễn nghe Minh Nhiên nói, mở miệng khẳng định lại.

Minh Nhiên lập tức giận dữ, uy áp Hóa Thần che trời lấp đất đánh tới, cả giận nói: "Nhãi ranh vô lễ!"

Minh Nhiên vừa động, Tần Diễn cũng lập tức rút kiếm, nhưng lại hoàn toàn làm lơ uy áp của đối phương. Mũi kiếm vọt tới gã.

Trên mặt Minh Nhiên hiện ra vài phần khiếp sợ, Phổ Minh lập tức muốn động thủ, Giang Dạ Bạch ấn lại đầu vai Phổ Minh, vừa uống trà vừa nói: "Đại sư, chuyện của tiểu bối, để bọn họ tự xử lý."

Phổ Minh bị Giang Dạ Bạch đè lại, mắt lạnh quay đầu lại nhìn về phía Giang Dạ Bạch. Hắn cúi đầu uống trà không nói, lặng lẽ giằng co.

Trên đại điện, Minh Nhiên cùng Tần Diễn ngươi tới ta đi. Sau một lúc thất thần ngắn ngủi, Minh Nhiên lập tức kịp phản ứng lại, lập tức động thủ giao chiến với Tần Diễn.

Phó Minh Lam giơ tay lập ra kết giới, bao vây Tần Diễn và Minh Nhiên bên trong. Phó Minh Lam xoay đầu, thì thầm với Phó Ngọc Thù: "Ngươi xem, ta nói có trò hay."

Minh Nhiên đánh bất phân thắng bại với Tần Diễn trong kết giới. Phó Trường Lăng cũng đang gấp rút chạy đến chính điện.

Vân Dương đi theo phía sau hắn, thở hổn hển nói: "Phó công tử, ngươi chậm một chút! Chậm một chút!"

Phó Trường Lăng không để ý tới Vân Dương, chỉ biết sốt ruột chạy tới chính điện.

Tần Diễn kiếm thế vô cùng mãnh liệt, nhưng Minh Nhiên dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần, tu vi vẫn chiếm ưu thế. Tần Diễn cùng hắn qua lại hai mươi chiêu đã bắt đầu kiệt sức, Minh Nhiên thấy Tần Diễn lộ ra dấu hiệu yếu đi, tuy bản thân gã cũng đã tinh bì lực tẫn nhưng vẫn còn vài phần sức lực, ném Hàng Ma Xử* về phía Tần Diễn, đồng thời cả giận nói: "Tông môn ngươi không dạy, vậy thì để cho bổn tọa dạy ngươi biết cái gì gọi là tôn ti!"

Trong lúc gã nói chuyện, Hàng Ma Xử cũng đã bay tới chỗ y, nhưng cũng chính là trong khắc đó, trăm trương phù chú như gió cuốn nước chảy thẳng tắp bay tới từ phía cổng đại điện tới chỗ Minh Nhiên.Sau đó một trận pháp đột nhiên xuất hiện dưới chân gã, tia sáng từ giữa pháp trận phóng lên cao, giống như dây đằng mà cột vào người gã.

Bên ngoài đại điện, một giọng nói xinh đẹp chứa ý cười vang lên: "Ngươi nói ngươi muốn dạy ai tôn ti?"

- --------------------------

*Note: "Xử" là cây chày, trong Phật thì giống như vầy nè:



Editor:

Lời tác giả nhưng sửa lại cho gọn. Tác giả đáp lại câu hỏi Tần Diễn biết Tu Phàm là Trường Lăng không. Tác giả bảo là biết, biết từ hồi Tu Phàm vẽ bức tranh xong rồi xác nhận lúc thử kiếm. Bởi vì biết, nên thấy Trường Lăng diễn lố là Tần Diễn lại liếc mắt =))))) Tần Diễn không muốn dính tới hắn nhưng thấy chuyện phức tạp, đành phải giữ hắn lại (để bảo vệ và xử lý bí ẩn)

Trường Lăng hiện tại rất yếu, nhưng mà vẫn đánh nổi là tại.hắn.có.tiền. Dùng bùa chú hạng xịn đi đánh bù:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK