- -----------------------------------------------------------
Phó Trường Lăng nghỉ ngơi một đêm, tỉnh lại hôm sau, hắn cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Đàn Tâm ngủ trong ổ làm bằng lông chồn nước được hắn cho, có lẽ là chưa từng được ngủ ở chỗ êm ái như vậy nên khi Phó Trường Lăng đã dậy rồi, nó vẫn còn ngáy khò khò.
Phó Trường Lăng tới dòng suối bên cạnh tắm rửa, nước ở đây lạnh cực, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái, nhưng cái lạnh này đối với thân thể bị thương lại rất tốt, có chút hiệu quả giảm đau. Hơn nữa cạnh dòng suối này còn có Khô Lâu hoa sinh trưởng, rễ cây mọc lan tràn bén vào trong nước khiến cho nước suối biến thành dược thủy, Phó Trường Lăng đằm mình trong đó một chút đã thấy Đàn Tâm từ từ mở mắt.
Nó xoa mắt nhìn Phó Trường Lăng đằm mình trong nước, ngáp nói: "Ngươi dậy sớm thế làm gì?"
Phó Trường Lăng dựa vào bờ suối: "Bộ ta không được dậy sớm sao?"
"Hôm nay ngươi nướng chuột linh ăn nữa sao?"
Phó Trường Lăng hơi do dự.
Mấy con chuột này đều do Đàn Tâm ra ngoài bắt cho, nhưng hắn vẫn không thể ru rú trong sơn động mãi được. Nếu đã tới vạn cốt nhai, hắn nhất định phải hái được Vãng Sinh hoa. Nhưng hôm nay hắn mất hết linh lực, không thể không dựa vào Đàn Tâm, vậy nên hắn làm ra dáng vẻ thân thiết: "Chuột nướng không tồi, nhưng nếu có linh hồ để ăn thì có lẽ vị càng ngon nữa."
Vừa nghe thế, mắt Đàn Tâm tức khắc sáng lên, nhưng nó suy tư hồi lâu lại có chút thất vọng: "Ta không biết linh hồ là gì."
"Ta biết."
Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài sơn động: "Đáng tiếc, ta không có linh lực, ra ngoài sợ chỉ có đường chết."
Đàn Tâm nghe Phó Trường Lăng nói, mắt bắt đầu xoay xoay, dường như đang nghĩ cách Phó Trường Lăng ngửa đầu, làm bộ dáng ung dung tự tại, mắt nghiêng qua nhìn Đàn Tâm, ngoài miệng cảm khái nói: "Ai da da, nếu trong tay có một cái linh kiếm thì tốt rồi."
Đàn Tâm không nói câu nào, có vẻ đang giãy giụa, Phó Trường Lăng tựa lưng nghỉ ngơi, nhắm mắt đằm mình dưới suối, bắt đầu chữa thương.
Tuy bây giờ hắn không còn Kim Đan, nhưng cũng không phải hoàn toàn để mặc người khác xâu xé.
Dù sao hắn cũng là một kiếm tu.
Điều quan trọng nhất của kiếm tu chính là kiếm ý của bản thân. Tuy hắn thể mang theo Độ Kiếp kim thân kiếp trước tới đây, nhưng thần thức và kiếm ý của hắn luôn lưu lại trong thần hồn, sẽ không vì trùng sinh mà mất đi.
Nếu có thể có một linh kiếm đã sinh ra linh thức, thanh kiếm này có linh lực, vậy thì hắn có lẽ còn dám liều một lần ở trong vạn cốt nhai.
Ngoài kiếm, hắn còn có thể viết một số phù chú, nếu Đàn Tâm nguyện ý giúp hắn, cho hắn mượn một chút linh lực thì có thể sử dụng phù chú.
Mấy thứ như phù chú, bản thân chính là một loại ngôn ngữ, người dùng loại ngôn ngữ đặc thù này câu thông với thiên địa, mượn lực từ thiên địa, năng lực người dùng càng tinh thuần thì năng lực câu thông với thiên địa càng mạnh, càng có thể mượn nhiều năng lực hơn. Phù chú của hắn tất nhiên không vấn đề, chỉ cần rót chút linh lực vào phù chú đã có thể dùng được chúng.
Nếu Đàn Tâm không muốn, hắn cũng có thể nghiên cứu một chút, xem có cách nào sử dụng kết hợp linh thạch và phù chú...
Phó Trường Lăng đang nghĩ xem có cách nào giải quyết tình huống hiện tại, chẳng mấy chốc đã tới lúc ăn cơm. Đàn Tâm chạy ra ngoài bắt vài con chuột linh, Phó Trường Lăng thành thạo lột da rút gân, hai người lại bắt đầu ngồi nướng chuột ăn với nhau. Đàn Tâm vừa ăn vừa lén nhìn Phó Trường Lăng, hơi ngưỡng mộ bảo: "Sao ngươi cái gì cũng biết thế?"
"Trước kia ta cũng không biết," Phó Trường Lăng lấy ra một bộ chén rượu từ trong linh nang, sau đó lại lấy ra một vò rượu, tự rót cho mình một chén, vừa ăn thịt chuột vừa uống, từ tốn nói, "Sau này người nhà không còn, ta lại trốn đông trốn tây như một con chuột cống nhiều năm, học hết mấy thứ này."
"Ngay cả rượu uống cũng mang theo."
Đàn Tâm đầy mặt khiếp sợ: "Linh nang của ngươi to cỡ nào? Ngươi cho ta nhìn xem."
"Cha ta có tiền," Phó Trường Lăng chống cằm uống rượu, chậm rì rì nói, "Cái gì cũng có."
Nói xong, Phó Trường Lăng suy tư, đưa chén rượu cho Đàn Tâm, dụ dỗ bảo: "Ngươi thử xem?"
Đàn Tâm giãy giụa, nhưng do dự một hồi xong vẫn tiến lên, nâng cái chén nhỏ Phó Trường Lăng đưa cho, ừng ực uống vào.
Uống xong ba chén, Đàn Tâm "Loảng xoảng" một cái ngã xuống bàn, Phó Trường Lăng thong thả ung dung đứng dậy, phủi phủi bụi trên y phục, bắt đầu dạo quanh tìm kiếm trong sơn động.
Sơn động này không giống một hang động tự nhiên, bên trên vách đá tuy có rêu xanh mọc dài che lấp đi, lại vẫn có thể thấy được vết kiếm lập lò bị che giấu, hẳn là có ai đó cố ý tạo ra sơn động này. Phó Trường Lăng đi dọc theo vách đá ra ngoài, tới cửa động thì thấy một kết giới tự nhiên. Kết giới này có linh lực rất mạnh, Phó Trường Lăng vươn tay xuyên qua kết giới, vừa vươn ra lập tức cảm giác được gió lạnh thấu xương bên ngoài. Phó Trường Lăng ngước đầu, có thể thấy bên ngoài động là một đường núi hẹp quanh co, hai bên đều là huyền nhai cao ngất xuyên mây. Con đường nhỏ này cứ như là bị ai đó từ trong núi tự dựng nên.
Phó Trường Lăng đứng ở cửa động quay đầu lại, xem xét sơn động một lát, minh bạch: "Là trận pháp."
Bản thân sơn động này chính là trung tâm trận pháp, từ góc nhìn của hắn có thể thấy một lưới trận kéo dài tới tận ngoài động. Nhãn trận này rốt cuộc thuộc trận pháp nào, Phó Trường Lăng lại không biết.
Nhưng nếu đã nhìn ra sơn động này là nhãn trận, cũng thấy được lưới trận phát sáng, thì muốn tìm ra vị trí chủ đạo của trận pháp cũng không khó. Phó Trường Lăng có phán đoán trong lòng liền tính toán một chút, vị trí hắn tính ra đúng là dòng suối gần cửa hang. Ở đây có một cái ao nhỏ, nhìn sâu không thấy đáy, có nửa phần không giống với dòng suối mà Phó Trường Lăng tắm rửa khi nãy, Phó Trường Lăng lụm một viên sỏi quăng xuống, từ tiếng vang để biết độ nông cạn. Hắn lấy dây thừng cột vào tảng đá lớn ở giữa, đầu còn lại cột vào eo mình, cẩn thận đạp vách vào nước.
Xuống nước chưa được bao lâu, hắn liền thấy dưới suối có một cái bàn nhỏ, cạnh bàn lại có một cái tiểu trận tự thành một kết giới, bảo hộ bàn nhỏ bên trong. Dòng nước xung quanh từ từ luân chuyển không quấy nhiễu kết giới. Phía trên bàn nhỏ, bên trong kết giới, đặt ngay ngắn một thanh kiếm xanh trắng.
Phó Trường Lăng thấy thanh kiếm kia thì vội vàng tiến lên, hắn bơi một vòng quanh kết giới, phát hiện đây chỉ là một kết giới dùng để ngăn cách với ngoại giới, không có lực sát thương, vì thế thử vươn tay thăm dò.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn thử một lần, ai ngờ ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào kết giới lại có thể đâm xuyên qua, một đường thông suốt tới bên trong.
Phó Trường Lăng cẩn thận cầm kiếm, kiếm khẽ run lên, sau đó không chút trở ngại bị Phó Trường Lăng cầm trên tay. Phó Trường Lăng lấy xong cũng chưa về ngay, hắn vội một hơi bơi lên trên, cởi bỏ dây thừng, lộn về chỗ nhóm lửa thay y phục, dùng lửa hong khô y phục đã ướt, ngồi một bên xem xét thanh kiếm.
Thanh kiếm này có chuôi xanh, xung quanh lại nạm viền bạc, rút kiếm ra, mặt trên thân kiếm có khắc hai chữ "Đàn Tâm". Hai chữ này hắn cảm thấy rất quen, nhưng Phó Trường Lăng không biết mình đã mơ hồ gặp qua nó ở đâu, cũng không nhớ rõ, cân nhắc trong chốc lát cũng không tìm ra đáp án, dứt khoát tra kiếm vào vỏ, tự nhủ từ từ nhớ ra cũng được.
Lúc Phó Trường Lăng quan sát thanh kiếm, Đàn Tâm dường như cảm giác được gì đó nên mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy bản thể của mình bị Phó Trường Lăng cầm trong tay dòm ngó, tức khắc nhảy dựng lên, cả giận nói: "Ngươi trộm ta!"
"Ê ê ê," Phó Trường Lăng quay đầu lại, chỉ quạt vào Đàn Tâm, thầm nghĩ, "Nói chuyện khách khí một chút, ta đây là trộm sao? Ta đây là lấy."
"Ngươi không biết xấu hổ!"
Đàn Tâm nổi giận đùng đùng, Phó Trường Lăng cười: "Nói ta không biết xấu hổ, vậy ngươi đừng ăn chuột linh ta nướng. Ngày mai ta bắt linh hồ về, ngươi một ngụm cũng đừng ăn."
Đàn Tâm nghe vậy thì sắc mặt cứng lại. Phó Trường Lăng cười nhạo một tiếng, quay đầu lại giơ trường kiếm lên: "Nói xem, chủ nhân ngươi có nói để ngươi lại đây làm gì không?"
"Chưa nói."
Đàn Tâm đang giận dỗi, đưa lưng về phía hắn, lẩm bẩm đem hết vốn liếng chửi rủa học được đi chửi Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng cũng không để ý Đàn Tâm, lăn qua lộn lại nghiên cứu thanh trường kiếm đó, chậm rì rì nói: "Chủ nhân ngươi là Hóa Thần kiếm tu?"
"Không nói cho ngươi!"
Đàn Tâm hừ lạnh một tiếng, Phó Trường Lăng cười cười, vuốt ve thanh kiếm trong tay. Không biết tại sao hắn lại cảm giác được một loại khí tức dịu dàng tỏa ra từ thanh kiếm. Loại khí tức này khiến nội tâm hắn bình tĩnh, hắn nghĩ nghĩ, giơ tay nhỏ vào đó một giọt máu.
Đây là phương thức lấy máu nhận chủ truyền thống nhất, chỉ là thanh kiếm này nhìn qua có vẻ là một linh kiếm phẩm cấp rất cao, Phó Trường Lăng cũng không biết cách này có tác dụng không.
Máu vừa rơi xuống kiếm, Đàn Tâm hình như cũng cảm giác được, bĩu môi nói thầm: "Muốn để ta nhận ngươi làm chủ à, lấy máu cũng vô dụng, ta......"
Nhưng nói còn chưa hết câu, Đàn Tâm từ từ trừng lớn mắt ra, hắn chợt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng nhướng mày, cũng ngay khắc đó, hắn cảm giác được có một nguồn linh lực cuồn cuộn rót vào trong linh thức hắn. Phó Trường Lăng còn chưa kịp thoát ra đã cảm giác được linh thức của mình chạm vào linh lực đó, khiến hắn bị lôi vào một hành lang dài. Xung quanh hành lang đều tối mịt, dưới chân tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Đàn Tâm sau đó cũng xuất hiện trước mặt hắn, Phó Trường Lăng còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Đàn Tâm hình như có chút ủy khuất, xoay đầu kêu một tiếng: "Chủ nhân."
Phó Trường Lăng có chút ngoài ý muốn, một lát sau, hắn nhịn không được cười ra tiếng, hơi có chút đắc ý nói: "Không phải nói không thể nhận chủ sao? Không phải nói ngươi rất lợi hại sao?"
"Ngươi câm miệng!"
Đàn Tâm làm như giận cực, Phó Trường Lăng đi vòng qua nó, nhìn xung quanh một lượt: "Không gian trong kiếm ngươi lớn đấy."
"Ngươi mau đi ra đi."
Đàn Tâm xụ mặt: "Tới một lần là được, sau này đừng vào nữa."
Phó Trường Lăng không nói gì, hắn nhìn như ung dung tự tại nhưng đã sớm dùng thần thức quét nhanh một vòng, tới cuối hành lang, hắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm.
Hắn không dám đi lên phía trước, Phó Trường Lăng cũng biết rõ nơi này, không chỉ có Đàn Tâm.
Hiện tại hắn không có bất kì năng lực nào đi chiến đấu với kẻ khác, đối phương không ra tiếng, hắn cũng tỏ vẻ không biết gì, gật đầu nói: "Thôi thôi thôi, ta biết ngươi không thích ta, ta đi là được."
Nói xong hắn liền thuần thục thu thần thức trở về, tới lúc hắn mở mắt lại đã thấy Đàn Tâm nhìn chằm chằm hắn, thần sắc phức tạp.
Phó Trường Lăng cuộn lên một chân, chống chính mình cằm: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Có phải vừa làm chuyện trái lương tâm nào phải xin lỗi ta?"
"Trái lương tâm con khỉ!"
Đàn Tâm la ầm lên, một lát sau, nó dường như vẫn còn thấy ủy khuất hề hề, bảo: "Ngươi đứng lên, ta dạy ngươi luyện kiếm."
"Ngươi?"
Phó Trường Lăng có chút kinh ngạc: "Dạy ta luyện kiếm?"
"Ngươi, ngươi nếu lấy được ta, chính là có duyên," Đàn Tâm lắp bắp, "Ta có một bộ kiếm pháp thích hợp với ngươi, ngươi trước luyện đi."
Phó Trường Lăng không nói gì, trên mặt vẫn mang cười như thường lệ, nhưng lòng đã sớm lung lay.
Nhìn thái độ của Đàn Tâm, chuyện truyền kiếm pháp hẳn là không phải Đàn Tâm muốn truyền, nếu không phải nó thì tất nhiên là do người đang ẩn nấp bên trong kiếm sai khiến Đàn Tâm làm.
Hắn không dám hoàn toàn tin, chỉ thử dò hỏi: "Được, ngươi dạy ta."
Đàn Tâm đi lên phía trước, lấy ngón tay chỉ vào trán Phó Trường Lăng, ủy khuất hô: "Nhắm mắt!"
Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, trong nháy mắt, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người nọ cầm trường kiếm, liên tiếp múa ra kiếm pháp trôi chảy.
Phó Trường Lăng chưa từng thấy kiếm pháp nào như vậy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có vài phần quen thuộc. Dù thế nào đi nữa, có một điều hắn không thể không công nhận, đây quả là kiếm pháp có một không hai!
Đời trước kiếm pháp của hắn là tự túc, không có lão sư chỉ điểm, toàn do hắn tự tổng kết từ thực chiến, là kiếm pháp đơn giản để giết người nhanh chóng. Nhưng bộ kiếm pháp trước mắt hắn bây giờ không chỉ tinh diệu, mà quan trọng nhất chính là kiếm ý như nước chảy mây trôi bên trong, vừa lúc bù trừ thiếu sót cho kiếm pháp quá mức tàn nhẫn của hắn.
"Lệ khí trên kiếm của ngươi quá nặng," một giọng nữ nhu hòa phát ra, từ tốn dạy, "Không phải là con đường lâu dài. Tu kiếm chi đạo, lấy tâm làm đầu, kiếm ý làm hai, những thứ khác chỉ là ba, bốn, năm, sáu."
Giọng nữ kia bình thản lại thanh nhã, ôn hòa cũng không mất đoan chính, mang theo phong độ nho nhã hiếm gặp ở nữ tử.
Phó Trường Lăng cảm thấy sống lưng của mình dựng thẳng kêu lên vài tiếng răn rắc, kiếm pháp dường như khiến cho thân thể hắn phối hợp theo, nàng kia tiếp tục nói: "Người có kiếm cốt tuy là kiếm tu trời sinh, nhưng học cách rút kiếm, cũng phải học cách tra kiếm. Trước hết luyện ngăn kiếm, sau đó xuất kiếm."
"Cảm tạ tiền bối."
Phó Trường Lăng rốt cuộc xác nhận được thiện ý của đối phương, trịnh trọng nói: "Không biết tiền bối có yêu cầu vãn bối làm chuyện gì?"
Giọng nữ kia ngừng lại, sau một hồi, nàng mới nói: "Không cần, đừng làm việc ác là được."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền cảm thấy xung quanh có thứ gì đó biến mất. Khi hắn mở mắt, trong đầu chỉ tràn ngập kiếm pháp khi nãy. Đàn Tâm đứng ở cửa động, xụ mặt nói: "Đi thôi, ra ngoài luyện kiếm."
Phó Trường Lăng cũng không từ chối, cầm kiếm theo Đàn Tâm ra ngoài.
Đường mòn ngoài cửa đầy đá phủ rêu, ở trên ngưng kết sương sớm, Đàn Tâm đứng ở cửa vẫy tay về phía Phó Trường Lăng.
Phó Trường Lăng ra khỏi kết giới, quỷ khí lẫn vào sương sớm ập vào mặt hắn. Đàn Tâm vững vàng la to: "Bọn họ tới ngay bây giời, ngươi sẵn sàng đi."
Phó Trường Lăng có chút nghi hoặc, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Đàn Tâm lui một bước về phía sau. Nó vừa lùi đi, xung quanh huyền nhai đột nhiên xuất hiện mười lệ quỷ bay xuống như dơi, bất ngờ đột kích Phó Trường Lăng!
Phó Trường Lăng theo bản năng xoay người một cái trên không, sau đó hiểu ra mọi kiếm pháp chỉ khi dùng trong thực chiến mới có thể khắc sâu. Trường kiếm trong tay hắn run lên, đánh về hướng mấy lệ quỷ.
Hắn không có linh lực, kiếm này tách xa khỏi Đàn Tâm cũng trở thành một cây kiếm bình thường, nếu có thể dùng một cây kiếm bình thường giết quỷ, thì tức là thân kiếm mang theo lực kiếm ý mạnh mẽ.
Phó Trường Lăng không dám thất thần, chỉ lo triền đấu với mấy con quỷ kia. Phó Trường Lăng vất vả tìm kẻ địch, tất nhiên cũng không muốn mấy con quỷ kia dễ dàng tan thành mây khói, vậy nên hắn tỏ vẻ đang học tập nghiêm túc vô cùng, đánh với mấy con quỷ kia cả một buổi trưa. Mấy lệ quỷ này bị hắn đâm tới đầy vết thương xong mới kịp hiểu ra tình huống, một con trong đó thét chói tai: "Ngươi chờ đó!", sau đấy liền kéo huynh đệ của mình trốn.
Phó Trường Lăng cười nhạo một tiếng, thu kiếm: "Chờ các ngươi ngày mai."
Khi hắn quay về rồi thì thấy Đàn Tâm đã bắt vài con chuột linh, mặt vô biểu tình nói: "Muốn ăn cơm."
Phó Trường Lăng kiếm lời xong liền muốn hầu hạ Đàn Tâm một chút, nấu đồ ngon cho nó ăn, còn lấy bùn trộn với nước làm một loạt bình đất.
"Ngươi làm mấy cái này làm chi?"
Đàn Tâm không hiểu gì, Phó Trường Lăng cười cười: "Chờ bình khô rồi, ta ủ rượu cho ngươi."
"Ủ rượu?"
Đàn Tâm vô cùng kinh ngạc: "Ngươi muốn ngốc ở đây thật lâu sao?"
"Có lẽ."
Phó Trường Lăng ngồi nặn bình, ung dung nói: "Ở một ngày, thì xem như một ngày."
Tuy hắn nói vậy, nhưng tối hôm đó trước khi ngủ, hắn vẫn rút kiếm ra cắt một đường trên tường.
Đàn Tâm nghiêng đầu: "Ngươi vẽ cái này làm gì?"
"Là một ngày."
"Một ngày?"
Đàn Tâm mờ mịt: "Ngươi nhớ vậy làm gì?"
"Đây là một ngày ta chờ y."
Phó Trường Lăng nói xong liền ngáp một cái, lên giường nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Ngủ đến ngày hôm sau, Phó Trường Lăng dậy sớm rửa mặt nấu cơm, đi theo Đàn Tâm học kiếm pháp, ngủ trưa, sau đó ra khỏi động.
Vừa ra khỏi cửa, hắn đã thấy mười mấy lệ quỷ hôm qua bị hắn đánh tơi bời hùng hổ đứng ở đó, trên người dán thảo dược. Phó Trường Lăng quan sát chúng một hồi, cảm thấy lạ lùng hỏi: "Các ngươi thành quỷ, bị thương cũng phải tìm đại phu sao?"
"Đừng nói nhảm nữa!"
Lệ quỷ cầm đầu vừa hô, toàn bộ sơn cốc đều vọng lại âm thanh sắc nhọn của nó, "Hôm nay chúng ta trở về báo thù!"
"Chỉ bằng mấy quỷ các ngươi?" Phó Trường Lăng xuất kiếm, "Hôm qua mới bị đánh tơi bời, các ngươi lấy cái gì báo thù?"
Nói xong, Phó Trường Lăng lười biếng bổ sung: "Thôi, ta nhường các ngươi, đến đây."
"Là ngươi nói rồi đấy" Lệ quỷ cười to, "Các huynh đệ, tới!"
Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền thấy từ hai bên trên vách núi, mấy trăm lệ quỷ bay kín trời nhảy xuống. Phó Trường Lăng nhìn không trung, hít ngược một hơi khí lạnh: "Bà con dòng họ ngươi nhiều thế, sao không nói sớm ta biết!?"
*** ***
Ngày thứ hai sau khi Giang Dạ Bạch tỉnh lại, hắn liền đặc biệt thỉnh Tô Tri Ngôn tới.
Tô Tri Ngôn cùng Giang Dạ Bạch quan hệ không tồi, Giang Dạ Bạch không tin được đại phu Hồng Mông Thiên cung, mà Tô Tri Ngôn không chỉ tinh thông bói toán còn giỏi y thuật, trừ bỏ Thẩm Thanh Trúc, đương thời cũng chỉ có Tô Tri Ngôn có thể khiến người khác an tâm.
Tần Diễn đem cháo linh thực cho Giang Dạ Bạch, Tô Tri Ngôn không phải tới đây một mình, khi bọn họ vừa tới cửa, Tần Diễn đã nghe thấy thanh âm của hai gậy trúc gõ đất, sau khi Tô Tri Ngôn xuất hiện, Tô Vấn Cơ cũng từ từ theo sau đi vào.
Tần Diễn thấy hai người thì vội đứng lên, hành lễ: "Tô sư thúc, Vấn Cơ."
Tô Tri Ngôn gật gật đầu, Tô Vấn Cơ nở nụ cười, Tô Tri Ngôn ngồi vào ghế bên cạnh bắt mạch cho Giang Dạ Bạch. Tô Vấn Cơ đứng ở cạnh Tần Diễn, ôn hòa nói: "Ngươi khỏe không?"
"Vẫn khỏe."
Tô Vấn Cơ nghe vậy thì cúi đầu cười cười, không nói gì nữa.
Mọi người chờ một lát, Tô Tri Ngôn mới nói: "Ngoại thương mấy ngày sẽ lành, nội thương không ổn lắm, sợ là phải dưỡng hai, ba năm."
Giang Dạ Bạch nghe vậy thì dồn dập ho lên, Tô Tri Ngôn thở dài, chậm rãi bảoi: "Ngươi tu hành quá gấp gáo, ngươi xem mình mới bao nhiêu tuôi, trẻ như vậy mà đã Độ Kiếp, quá liều lĩnh, hiện tại nghỉ ngơi dưỡng bệnh cũng tốt."
Tô Tri Ngôn nói xong cũng bắt đầu kê dược đưa cho Tần Diễn, vừa viết vừa dặn: "Chuyện này đừng để nhiều người biết."
"Ta biết."
Giang Dạ Bạch thở hổn hển ngẩng đầu, mặt mang theo vài phần xin lỗi, quay qua Tô Tri Ngôn nói: "Khiến ngươi nhọc lòng."
"Là ngươi nhọc lòng quá nhiều, không phải ta." Tô Tri Ngôn thở dài, giao giấy kê dược cho Tần Diễn, nhưng lại nói chuyện với GIang Dạ Bạch, "Tuyền Ki mật cảnh xem như đã hoàn toàn phong ấn?"
"Phải." Giang Dạ Bạch lộ ra mỏi mệt, "Đã phong ấn kĩ. Giờ chỉ cần truy tìm ma tu tàn dư lại là ổn."
Tô Tri Ngôn gật gật đầu, đứng dậy nói: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, mấy chuyện còn lại để ta lo, ta và Tang Kiền Quân sẽ điều tra."
"Được."
"Vấn Cơ," Tô Tri Ngôn đứng lên, gọi Tô Vấn Cơ bên cạnh, "Đi thôi."
Tô Vấn Cơ đứng dậy hành lễ với Giang Dạ Bạch, hắn gật đầu, phân phó Tần Diễn tiễn người.
Tần Diễn đưa Tô Tri Ngôn và Tô Vấn Cơ ra ngoài, Tô Tri Ngôn đi ở phía trước, Tô Vấn Cơ đi song song với Tần Diễn. Y biết Tô Vấn Cơ cũng sẽ không tùy tiện đến Hồng Mông Thiên cung, một là có chuyện quan trọng, hai là cố tình tới tìm y. Y hơi xin lỗi nói: "Gần đây sự vụ bận rộn, không thể chiêu đãi ngươi cho tốt......"
"Không sao."
Tô Vấn Cơ cười cười: "Ta hôm nay tới, vốn cũng chỉ là để báo cho ngươi vài tin tức."
Tần Diễn nghe vậy thì đột ngột ngẩng đầu, Tô Vấn Cơ dường như đã thông thấu hết thảy, môi mỏng mỉm cười: "Người ngươi lo lắng, còn sống."
"Còn sống."
Tần Diễn lặp lại một lần, y do dự một lát: "Ngươi cũng biết hắn ở nơi nào, tình huống như thế nào sao?"
"Cụ thể, ta cũng không biết." trượng trúc gõ trên sàn gỗ hành lang dài, phát ra tiếng vang trong trẻo, dây cột mắt của Tô Vấn Cơ thúc nhẹ bay theo gió, y ôn nhu nói, "Ta biết ngươi lo cho sư phụ ngươi, nhưng sư phụ ngươi mệnh tinh thượng thịnh, lần này sẽ không có việc gì, ngươi không cần quá mức lo lắng. Nếu có cơ hội thì cứ thuận theo tâm mình mà làm, không cần suy nghĩ nhiều."
Tần Diễn nghe Tô Vấn Cơ nói, gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Y cũng không biết Tô Vấn Cơ rốt cuộc biết bao nhiêu, nhưng nếu Tô Vấn Cơ biết thứ gì đó thì nhất định sẽ báo cho y.
Y đưa Tô Vấn Cơ cùng Tô Tri Ngôn ra khỏi Vấn Nguyệt cung, cùng hai người bái biệt, chờ hai người đi xa rồi, Tần Diễn vẫn đứng ngốc ở cửa một hồi lâu mới lộn trở về Vấn Nguyệt cung.
Giang Dạ Bạch ngồi ở trên giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vô thức vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón cái, làm như đang suy tư.
Tần Diễn đứng yên trước mặt hắn, hành lễ: "Sư phụ."
Giang Dạ Bạch nghe tiếng Tần Diễn thì hoàn thần, chậm rãi quay đầu nhìn y: "Người tiễn đi rồi?"
"Vâng."
Giang Dạ Bạch gật đầu, lại nói: "Tô Vấn Cơ có nói riêng với con gì không?"
"Hắn nói sư phụ mệnh tinh thượng thịnh, kêu con không cần sầu lo."
Giang Dạ Bạch dường như cũng đoán được Tô Vấn Cơ sẽ nói vậy, hắn xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, chậm rãi nói: "Còn có một chuyện, ta chưa báo cho họ."
Nói xong, Giang Dạ Bạch nhấc tay thiết lập kết giới xung quanh hai người, hắn nâng mắt, thần sắc lạnh lùng nói: "Con từng nói là Tuyền Ki mật cảnh cùng với ba phong ấn khác là bốn phong ấn khí mạch và phụ trợ cho phong ấn cổng vào Nghiệp Ngục, đúng không?"
"Vâng."
Tần Diễn nghe Giang Dạ Bạch nhắc tới phong ấn Nghiệp Ngục, thần sắc lập tức trịnh trọng lên, Giang Dạ Bạch tiếp tục: "Lần này ta bị thương là vì có kẻ nhân lúc ta gia cố phong ấn đi ám toán, hiện giờ ta tạm thời còn chưa tra ra là ai, nhưng có thể xác nhận đó là trong những người đứng đầu Vân Trạch đã có nội ứng của ma tu. Hiện tại Tuyền Ki mật cảnh đã bị phong ấn, bọn họ thấy phong ấn đó không thể suy suyển được nữa, tất nhiên sẽ tập trung vào ba phong ấn khác. Ngươi mau đến những chỗ đó mà gia cố lại chúng."
"Nhưng......"
"Khi phong ấn Tuyền Ki mật cảnh, ta cảm giác được ba vị trí kết nối với nó," Giang Dạ Bạch ngắt lời y, "Con có thể hướng tới ba chỗ này để tìm."
Giang Dạ Bạch không nhiều lời, hắn nâng tay, trên giấy cách xa đó hiện ra một địa đồ, trang giấy bập bềnh rơi xuống tay hắn, hắn giao cho Tần Diễn, tiếp tục nói: "Nhưng trước đó, việc cấp bách nhất là tìm được Phó Trường Lăng."
Tần Diễn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nghe Giang Dạ Bạch tiếp tục dặn dò: "Việc này rất trọng đại, ta chỉ có thể tin con, mà con," hắn giương mắt nhìn Tần Diễn, "Lại không thể tín nhiệm người khác."
- --------------------------------------
Này là tác giả trả lời bình luận một người đọc về Tần Diễn:
Câu "ta sợ" của Tần Diễn thực chất mang hai nghĩa, là sợ sư phụ chết, nhưng cũng là sợ bản thân từ bỏ Trường Lăng là sai lầm, là y sẽ không thể cứu hắn được nữa. Y sợ mình quyết định sai, sợ hãi nên mới quỳ gối nhớ về Trường Lăng, tự thuyết phục bản thân không sai.
Sau đó Tần Diễn lặp lại câu "Còn sống" khi Tô Vấn Cơ nói cũng là tự an ủi bản thân. Y không hỏi Vấn Cơ là vì Vấn Cơ cái gì cần nói sẽ nói, mặc dù không nói thì y vẫn sẽ đi Vạn Cốt nhai tìm, sống thấy người chết thấy xác, cả đời đi tìm.
Tác giả tả chủ công thị giác còn úp mở chứ đừng nói là thụ, tinh tế nhấm nháp từng tí mới hiểu nội tâm thụ. Tác giả mô tả Trường Lăng là "phóng", còn Tần Diễn là "thu".