Việc bị bắt nạt cũng bị nụ hôn kia trấn áp, hắn nhẹ nhàng hôn cậu như thể vừa an ủi, vừa sợ làm đau cậu vì cú ngã vừa nãy. Bạch Sở Khiết không tin mình lại được người nổi tiếng nhất trường hôn.
Chỉ mới vài ngày, vì sao Trần Duật Đằng lại có nhiều cử chỉ như vậy?
Bạch Sở Khiết vội vã tránh né, hai hàng nước mắt đọng lại nhìn khuôn mặt điển trai mang theo sự ngọt ngào đang dõi về phía cậu. Cậu lắp bắp hỏi.
"Anh...anh tại sao hôn em? Dù...dù chỉ là hôn má nhưng em là con trai mà"
Trần Duật Đằng dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn Bạch Sở Khiết một cách thật lâu, sau đó ý tứ rõ ràng mà đáp.
"Làm gì có quyền cấm con trai hôn con trai?"
Cậu biết là không có quyền cấm con trai hôn con trai, nhưng thử hỏi xem chỉ mới vài ngày đã hôn má cậu. Cuối cùng tại sao Trần Duật Đằng lại làm như vậy, dẫu cho có là tình anh em đi chăng nữa thì không thể đột ngột hôn như vậy.
Huống hồ...cậu còn rất thích Trần Duật Đằng.
Bạch Sở Khiết hai má đỏ bừng nhìn ngó xung quanh. Trông bộ dạng lúng túng của cậu khiến Trần Duật Đằng dâng lên rõ hương vị của ké chiến thắng, hắn áp sát cậu nói.
"Em giả ngốc hay là không biết thật? Làm gì có ai tuy mới vài ngày nhưng lúc nào cũng chăm chỉ nhắn tin với em? Mỗi đêm cùng em nói chuyện? Đi đâu cũng đều thông báo cho em một tiếng? Muốn ăn cơm cùng hay không? Em bị bạn học bắt nạt anh đau lòng, em không thì anh lập tức muốn ôm em vào lòng để nhẹ nhàng dỗ dành an ủi. Nhìn em tủi thân anh chỉ muốn hôn em thật nhiều cái. Bạch Sở Khiết? Em không nhìn ra anh đang có ý với em sao?"
Lời nói của Trần Duật Đằng rõ ràng, nó làm Bạch Sở Khiết càng lúc càng sợ hãi hơn.
Cái gì mà thích cậu? Cái gì mà để ý với cậu?
Anh là một chàng hoàng tử bao cô gái mơ ước, cậu là một con ếch xanh xấu xí trong hàng ngàn con cóc sống ở rừng sâu!
Chỉ có chuyện hoàng tử hôn ếch xanh biến thành công chúa xinh đẹp chứ ai lại đồn đại chuyện một chàng hoàng tử muốn sống bên một con ếch xanh một bên mắt không thấy đường?
Cậu và hắn có thể cùng giỏi giang như nhau, gia đình hai bên đều có gia tài như nhau. Nhưng...hắn là mặt trời chiếu sáng, cậu lại là đoá hoa đang héo rũ chết dần mòn.
Một người trên cao, một người dưới thấp. Cậu bị sự dịu dàng của Trần Duật Đằng làm cho bản thân yêu thích hắn, nhưng còn hắn...hắn vì cái gì lại thích cậu?
Càng nghĩ đến Bạch Sở Khiết càng thấy tự ti, cậu biết bản thân mình không xứng với Trần Duật Đằng vậy thì hà cớ gì có thể có được sự yêu thích từ anh ấy?
Bạch Sở Khiết không chịu mở miệng nói khiến Trần Duật Đằng còn tưởng cậu không hiểu ý hắn nói.
Hắn thở dài, dùng ánh mắt si tình nhìn Bạch Sở Khiết bày tỏ thành ý của mình.
"Bạch Sở Khiết, anh thích em. Mặc kệ người khác nói gì, từ đôi mắt, cho đến tính cách, tất cả mọi của em anh đều thích. Bạch Sở Khiết, sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ vừa gặp lần đầu đã bắt em mua sữa trả ơn cho mình cả. Chắc chắn là có lí do, em không hiểu sao?"
Trần Duật Đằng thẳng thắn tỏ tình làm cho con tim lần đầu biết yêu của Bạch Sở Khiết được một phen rung động, cái gì mà thích từ đôi mắt đến tính cách. Giữa bao nhiêu người vây quanh hắn tại sao hắn lại chọn cậu?
Chẳng lẽ thật sự chuyện cổ tích có thể xảy ra sao?
Nhưng Bạch Sở Khiết không thể đủ dũng khí để quen Trần Duật Đằng được, cậu thua xa anh mọi thứ. Nếu cậu quen anh, liệu rằng những lời lẽ không tốt về anh sẽ nổi lên thì sao? Lỡ như mọi người cũng ghét bỏ bắt nạt anh giống cậu thì sao?
Càng nghĩ càng thấy chạnh lòng, Bạch Sở Khiết không dám ở lại sân thượng nữa. Cậu muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi cái nơi này...
Cậu vội vã đứng lên, không nói không rằng nhanh chóng bỏ chạy trước sự ngỡ ngàng của Trần Duật Đằng.
Mãi đến khi sân thượng thật sự không còn hình bóng cậu thì Trần Duật Đằng mới thay đổi sắc mặt, hắn thở mạnh một hơi nói.
"Lại để con thỏ có cơ hội bỏ trốn rồi à?"