• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Duật Đằng không còn nhắn tin nữa, Bạch Sở Khiết cũng thay đồ xong. Cậu còn nhớ đến lời hắn nói khi chiều muốn cùng cậu ngày mai tan học đi dạo cho nên Bạch Sở Khiết cũng muốn thưa chuyện này với gia đình của mình.

Thật ra chuyện cậu đi chơi hai ba ba sẽ không cấm cản. Nhưng từ nhỏ ba lớn đã luôn dạy, ngoại trừ đi với gia đình ra thì đi với ai cũng cần phải thông báo cho người lớn một tiếng. Để lỡ như có bị làm hại hoặc bắt cóc, hai ba ba còn biết tìm cách mà chuộc về...

Bạch Sở Khiết thay một bộ đồ thoả mái ở nhà, sau đó đi xuống bếp. Lén nhìn ba lớn đang kể chuyện cho ba nhỏ nghe.

Cậu chậm chạp đi đến sau lưng hai người khẽ hỏi thăm.

"Con...con có thể phụ giúp gì cho hai ba ba được không ạ!"

Âm thanh con trai vang lên, trực tiếp cắt đứt cậu chuyện của Bạch Dương Vĩ đang kể về mấy đối tác của mình. Nhìn vẻ mặt con trai bối rối, môi mấp máy liên tục. Bậc làm phụ huỳnh nhiều năm như Sở Hoà cùng Dương Vĩ làm gì có chuyện không hiểu.

Sở Hoà mỉm cười gật đầu, tay chỉ vào vài quả cà chua rồi làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Ba nấu ăn sắp xong rồi, giờ chỉ còn việc cắt cà chua là chưa làm thôi. Con trai có thể giúp ba không?"



Tất nhiên là Sở Khiết không từ chối, cậu tiến vào bếp cầm cà chua đi rửa sạch. Hai ba ba vẫn đang nấu thức ăn, chỉ khác ở chỗ là lần này họ không nói chuyện nữa. Căn bếp bây giờ chỉ còn lại tiếng nước sôi sùng sục và sự chờ đợi của một giọng nói cất lên.

Hai ba ba vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng họ cũng hiểu rõ con trai có chuyện cần nói, Bạch Sở Khiết vừa cắt cà chua, mặt mũi lại đỏ bừng nói nhỏ.

"Ngày...ngày mai tan học con có thể cùng một người bạn đi chơi được không?"

Cạch!

Đôi đũa đang đảo đều thức ăn của Bạch Dương Vĩ rơi xuống đất. Nhìn bộ dạng ngại ngùng xấu hổ khi xin phép mình đi chơi của con trai đã nói lên tất cả. Thằng bé chắc chắn đã có người mình thích.

Nhìn khuôn mặt sững sờ chả Bạch Dương Vĩ, Bạch Sở Khiết chắc chắn là hai ba đang rất bất ngờ. Nhưng Sở Hoà lại bật cười, nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Con trai đỏ mặt rồi, con nói đi có phải con thích người ấy không. Ngày mai cũng được xem như là buổi hẹn hò rồi chứ nhỉ?"

Trong chuyện tình cảm Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ đều rất thoả mái. Chỉ cần con trai không làm điều xấu, yêu đương một chút cho cuộc đời thêm mùi vị cũng được.

Bạch Sở Khiết gật đầu, nhớ đến một Trần Duật Đằng luôn suy nghĩ cho mình. Hắn là một con người dịu dàng, ấm áp, đã vậy còn chăm sóc cho cậu lúc ở trường khiến cậu cười mỉm một cái. Trong lòng lại nhớ đến người yêu.

Con trai không đáp, chỉ xấu hổ gật đầu. Sở Hoà thì vui mừng, chỉ có Bạch Dương Vĩ là sắp hoá điên đến nơi rồi. Trong lòng còn tự nhủ chắc là con trai nói đùa thôi.

Nhưng Sở Hoà cũng đã từng trải qua chuyện tình cảm đau khổ mới ở bên Bạch Dương Vĩ. Cho nên đối với cậu, được sống và được yêu là một điều gì đó rất thương liêng. Thay vì cấm cản yêu đương thì nên ủng hộ, bởi vì biết đâu ta chọn đúng người. Hoặc nếu chọn sai thì chính là bài học đưa ta vào đời.

Sở Hoà làm ra kí hiệu ngôn ngữ, tiếp tục hỏi thăm con trai.

"Người yêu của con sao? Là người như thế nào, có thể nói cho ba biết được không?"



Bạch Sở Khiết trông thay Sở Hoà rất thoả mái trong chuyện cậu có người yêu thì lại càng có thêm tự tin hơn. Mặc kệ Bạch Dương Vĩ đang ôm tim nhìn con trai ngây ngốc một cách lo lắng, cậu cũng chưa từng giấu hai ba ba bất kì chuyện gì cho nên thành thật đáp.

"Tụi...tụi con chỉ mới hẹn hò vài ngày thôi. Anh...anh ấy là đàn anh lớp trên của con. Tên là Trần Duật Đằng, còn có anh ấy đối xử với con rất tốt. Trời lạnh sẽ mua đồ uống còn ấm cho con, con thích ăn cái gì chỉ cần nói vài lần là anh ấy sẽ nhớ rõ. Mấy hôm nay cũng là anh ấy đưa đón con về"

Sở Hoà bật ngón cái, tỏ ý khen ngợi Trần Duật Đằng. Thật ra không phải là Sở Hoà tin người một trăm phần trăm, mà là do bản tính của anh quá hiền lành, hơn nữa đây là lần đầu tiên Bạch Sở Khiết chịu mở lòng, nếu làm hung dữ chẳng phải sẽ khiến con trai sợ hãi sao.

Nhưng mà chồng của anh lại không như vậy, vừa nghe đến tên Trần Duật Đằng, Bạch Dương Vĩ đã gào âm lên.

"Ranh con đó tên Trần Duật Đằng à? Dám dụ dỗ con ông, ông lại phải dạy ranh con này một bài học!"

Bạch Dương Vĩ vì quá kích động hét lên mà làm cả Sở Hoà lẫn Sở Khiết giật mình. Nhìn ba lớn không vui, tâm trạng cậu cũng lo lắng.

Ba lớn còn gọi thẳng tên người ta, bộ dạng thì như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Duật Đằng cho nên khiến tâm trạng đang vui vẻ của Sở Khiết cũng lo lắng, chỉ sợ ba lớn không ủng hộ việc này.

Nét mặt con trai thoáng chốc trở nên buồn bã, Sở Hoà dùng khuỷ tay huých nhẹ vào người Bạch Dương Vĩ nhắc khéo. Mà hắn cũng nhìn ra biểu cảm của cậu, vừa lo lắng lại buồn bã đành chán nản thở dài.

Hắn chưa từng cấm cản con trai yêu đương, nhưng hắn sợ rằng con trai gặp phải thằng khốn của hắn giống khi xưa cho nên luôn lo lắng.

Không thể đánh đồng tất cả con trai đều giống nhau. Nhưng Bạch Dương Vĩ từng là một tên khốn chính hiệu, tuổi đời của hắn so với Trần Duật Đằng còn lâu hơn. Vừa nghe con trai kể tuy rằng thằng nhóc kia không có điểm xấu nhưng hắn vẫn lo.

Tuổi trẻ háo thắng, huống gì khi ngồi trên ghế nhà trường việc yêu đương đồng giới vẫn có thể diễn ra. Nhưng biết bao nhiêu người, hà cớ gì Trần Duật Đằng chọn Bạch Sở Khiết?

Bạch Dương Vĩ không phải chê bai con trai mình, mà là vì chẳng ai hiểu con bằng cha mẹ. Bạch Sở Khiết có nhan sắc nhưng ở hiện tại không biết sử dụng, một bên mắt cũng không thể thấy được. Tính tình lại quá hướng nội. Mọi thứ của Bạch Sở Khiết đều mờ nhạt.



Chưa kể đến việc Sở Khiết mới chuyển trường không lâu, khoá lớp trên cũng không thể thân quen với khoá lớp dưới quá nhiều. Hơn nữa Bạch Sở Khiết cũng sẽ chẳng chủ động chịu bắt chuyện với ai. Hắn còn nhớ rõ mới gần một tháng trước con trai kể rằng có người mới làm quen với mình, vài hôm đã công khai có người yêu thì quá đáng nghi rồi.

Bạch Dương Vĩ, cựu thành viên của hội "tra nam già đời" với nhiều năm thâm niên kết luận tất cả là do thằng ranh con Trần Duật Đằng mà ra.

Không phải là không có cổ tích giữa đời thật. Mà là ở đời thực cần phải cố gắng mới có cổ tích.

Bạch Sở Khiết còn nhiều thiếu xót như thế đã nhanh chóng có bạn trai là một chuyện quá phi lí. Nhưng nhìn con trai vừa sợ vừa lo đang quan sát mình. Hắn chỉ đành thay đổi vẻ mặt nói.

"Con trai đi hẹn hò là chuyện tốt. Ngày mai đi vui vẻ, nếu thiếu tiền thì cứ nói. Ba sẽ cho con thêm"

Bạch Dương Vĩ đã đồng ý khiến cho tâm tình cậu đã nhanh chóng trở nên phấn chấn. Nhìn con trai vui vẻ, hai người làm ba ba cũng chỉ có thể nhẹ nhàng vừa cưng chiều vừa cười bất lực.

Đợi đến lúc Sở Khiết dọn chén đũa ra bàn, Bạch Dương Vĩ mang cái tạp dề màu hồng in hình con beo hoạt hình nhích gần đến chỗ Sở Hoà đang nếm canh nói.

"Bà xã, hay ngày mai chúng ta lén lút đi theo con trai đi. Để lỡ như thằng nhãi kia dám làm gì Sở Khiết thì anh chặt đứt cái vuốt sói của nó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK