"Bà xã! Em cứ bình tĩnh, đây là bệnh viện không nên hét lớn như vậy"
Giữ sảnh bệnh viện rộng lớn, một nam một nữ cuống quýt nhìn xung quanh. Khuôn mặt họ trắng bệch đi vài phần, cố gắng tìm đúng nơi họ đang cần tìm.
Trần phu nhân trên người vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà, một tay kéo chồng đi xung quanh bệnh viện tìm con trai. Ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn. Bạ𝗇 đa𝗇g đọc 𝐭r𝙪yệ𝗇 𝐭ại ~ 𝒯R𝖴𝖬𝒯R𝖴 YỆN.𝘃𝗇 ~
Rõ ràng là con trai đi tìm người yêu, hà cớ gì phải nhập viện?
Lúc được nhận tin báo, bà liên khóc lóc ầm ĩ cả lên, còn gọi cả ông xã đang có cuộc họp quan trọng quay trở về. Qua hơn một tiến đồng hồ thì cuối cùng cũng tìm được nơi có mặt của con trai.
Bên cạnh con trai còn có hai người đàn ông, một người nhìn trông còn rất trẻ, còn một người tuy có phần đã lớn tuổi nhưng lại rất có khí chất.
"Chú...con không sao đâu. Chú đừng lo lắng..."
Bọn họ vừa đến nơi đã nghe thấy âm thanh của Duật Đằng đang nói chuyện với hai người kia. Trần phu nhân không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao đến chỗ con trai.
"Duật Đằng, chẳng phải là nói đi tìm nhà bạn bè sao? Lí do gì lại thành ra thế này? Mau nói cho mẹ biết đi, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con"
Trần phu nhân quan sát Trần Duật Đằng một lúc, ngoại trừ cái tay trái phải bó bột ra thì trên khuôn mặt hắn còn rất nhiều vết bầm khác. Lúc này! Trần phu nhân cũng không nhịn nổi nữa, dáng vẻ sang trọng, quý phái ngày nào bà cũng đã rũ bỏ. Trực tiếp chửi bậy.
"Là cái thứ cống rãnh nào dám động vào con bà! Đánh nhau thì cũng phải có mức độ thôi chứ, bộ không biết nương tay sao. Đừng để bà biết người đánh con bà là ai, nếu không bà chắc chắn sẽ đào mộ tổ tiên nhà nó lên xin lỗi con bà"
Trần Duật Đằng: "..."
Bạch Dương Vĩ: "..."
"Khụ! M-mẹ à! Còn người lớn ở đây, mẹ đừng nên nói như vậy"
Trần Duật Đằng chỉ sợ Trần phu nhân lỡ miệng lại khiến người nhà Sở Khiết tự ái, mà đã là tự ái chắc chắn sẽ không hỏi chuyện được.
Thật ra, hắn thấy việc mình gãy tay này không có gì to tát. Thậm chí xem như là cơ hội tốt, hắn có thể lấy lí do này ăn vạ hai người kia, ăn vạ một hôm không được thì hai hôm. Hai hôm không được thì nhiều hôm.
Bác sĩ cũng đã nói rồi, hắn bị gãy tay, muốn hồi phục cũng mất đến cả một tháng trời...
"Mẹ làm sao bỏ qua được, con bị như thế này mà nói bỏ qua là bỏ qua thế nào? Mau! Mau nói cho mẹ biết là ai ăn hiếp con. Nếu mẹ đánh không lại thì còn có ba con ở đây! Tổ sư lũ khốn dám đánh con bà"
Sở Hoà ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn thẳng phụ huynh nhà người ta. Mà Bạch Dương Vĩ bị người ta mắng thẳng mặt vài lần cũng tự ái, chỉ đành xấu hổ lên tiếng.
"Người đánh cháu là tôi....làm gãy tay cháu cũng là tôi. Nếu gia đình muốn bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ lập tức chi trả"
Trần phu nhân: "..."
Trần ba ba: "..."
Trần Duật Đằng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút ngượng ngùng, đành lên tiếng giải thích.
"Ba, mẹ! Đây là hai ba ba của bạn học con. Là hai chú đã đưa con vào bệnh viện?
Trần phu nhân nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ trước mắt, sau đó lại nhìn đến con trai trong bộ dáng tới tả. Vừa nhìn là đã biết thằng con nhà mình gây ra họa gì lớn cho nên mới bị phụ huynh nhà người ta đánh đến như vậy. Nhưng phận làm cha mẹ, Trần phu nhân vẫn quyết định về phe Trần Duật Đằng, tiếp tay cho con trai.
Bà quan sát một lượt, cuối cùng giả vờ yếu đuối ôm tay con trai khóc nức nở.
"Ôi con trai của mẹ! Tại sao lại hư hỏng như vậy? Con đã gây ra lỗi lầm gì để khiến người khác đánh ra như vậy"
Trần phu nhân vừa nói vừa khóc, còn oán trách con trai. Khiến cho Sở Hoà áy náy không thôi, ba nhỏ tiến đến, đặt tay lên vai người phụ nữ kia, định an ủi thì Trần phu nhân đã nhanh tay nắm lấy bàn tay của Sở Hoà, khẩn thiết nói.
"Cùng là cha mẹ với nhau. Anh cũng biết tụi nhỏ đang ở tuổi dậy thì mà. Con tôi đúng là có sai thật, nhưng anh nhìn xem. Gia đình anh đánh con tôi như vậy tôi cũng xót lắm"
Sở Hoà lúng túng, vụng về lấy điện thoại ra định soạn tin nhắn, đúng lúc này Bạch Dương Vĩ tiến đến, dùng giọng điệu hoà giải hỏi.
"Tôi biết là tôi sai, chị nói đi...chị muốn chúng tôi bồi thường thế nào? Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình"
Trần phu nhân như đạt được mục đích, lập tức lau nước mắt cố gắng khóc đi. Cười hề hề đáp.
"Anh xui tương lai, tôi nói anh nghe điều này. Dù gì chuyện nhỏ thì nên để tụi nhỏ giải quyết. Chuyện lớn thì người lớn giải quyết. Chúng ta không nên nhúng tay vào có phải không. Hê hê...anh giúp con trai tôi-"
"Không được! Tôi từ chối"
Lời Trần phu nhân còn chưa nói hết đã bị Bạch Dương Vĩ tỏ thái độ kiên quyết từ chối. Anh mắt ba lớn như thể tỏ ý rằng.
"Các người dám nói nhiều xem? Ông đây lập tức khâu miệng các người"