"Dĩ nhiên là bà đền, chẳng lẽ để Tiểu Thỏ đền?” Tần Ca trừng mắt với bà Giản. Mẹ nó, người đàn bà chanh chua, con trai cũng chẳng phải đứa tốt lành gì. Tuy rằng ông thực sự rất tán thưởng việc Giản Chính Dương bảo vệ người phụ nữ của mình, nhưng không cần thiết phải xuống tay tàn nhẫn như vậy.
"Không chỉ có tổn thất trong tiệm, vết thương của Tiểu Bân, tiền thuốc men đều do hai mẹ con bà chịu trách nhiệm. Bây giờ nó bị thương nên không thể đi làm, trong khoảng thời gian này buộc phải bỏ bê công việc, tất cả đều do bà.”
Bà Giản gật nhẹ đầu, “Không thành vấn đề.”
Sự tình được giải quyết, chỉ là Tiểu Thỏ lại lặng lẽ buông tay Giản Chính Dương ra. Anh cảm thấy bất mãn, quay đầu lại, muốn níu tay cô nhưng bị cô né tránh. Hai người cứ chơi trò mèo vờn chuột một hồi, Tiểu Thỏ không cho Giản Chính Dương đụng vào mình, Giản Chính Dương lại muốn kéo tay Tiểu Thỏ... cho tới khi Tiểu Thỏ thực sự nổi giận.
"Anh đừng kéo em."
Thấy Tiểu Thỏ hung dữ với mình, Giản Chính Dương bắt đầu hoảng hốt. Anh nhìn Tiểu Bân, tất cả đều do tên chết tiệt này mà ra, nếu không Tiểu Thỏ đã chẳng chán ghét anh. Anh muốn đánh anh ta tới chết. Ánh mắt càng lúc càng hung hãn, Giản Chính Dương giơ tay định đánh nhưng đã bị Tần Ca ngăn lại.
"Còn muốn ra tay nữa à?”
"Tiểu Dương." Bà Giản vội vàng kéo Giản Chính Dương. Dáng vẻ con trai đánh người đã dọa Tiểu Thỏ sợ, nếu nó ra tay lần nữa thì quá uổng công rồi.
Không dễ dàng gì mới động lòng với người khác, Tiểu Thỏ là một cô gái tốt, bà không muốn con trai bà vì người ngoài mà đánh mất Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ cũng bị giật mình. Thấy Tần Ca kéo Giản Chính Dương lại, cô mới thở nhẹ ra một hơi, cản lại ở trước mặt Tiểu Bân, “Giản Chính Dương, anh còn muốn đánh người sao?”
Hành động này của Tiểu Thỏ không khác gì thêm dầu vào lửa. Cơn giận của Giản Chính Dương càng lúc càng bốc lên. Đứng ở sau lưng Tiểu Thỏ, Tiểu Bân đắc ý vô cùng, dùng ánh mắt khiêu khích Giản Chính Dương.
Tuy rằng Tiểu Thỏ không thích anh ta, nhưng tình cảm một năm qua cũng không giả dối. So với người bạn trai này, Tiểu Thỏ vẫn lựa chọn che chở cho anh ta. Cô thật lương thiện xiết bao.
Bà Giản nhìn động tác của Tiểu Thỏ mà bất mãn. Trong lòng bà, con trai là người như thế nào cũng đều tốt. Nếu Tiểu Thỏ đã trở thành bạn gái của Giản Chính Dương, dù cho xảy ra chuyện gì, cô cũng nên đứng về phía anh mới đúng.
Tần Ca đứng giữa Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương. Sợ anh lại ra tay, ông mới nói nhỏ với cô, “Tiểu Thỏ à, cô đưa Tiểu Bân tới bệnh viện đi. Tiểu Bân, cậu không cần đi làm ngay, về nhà nghỉ ngơi trước vài ngày, đợi vết thương đỡ hơn rồi tới làm cũng được.”
"Nhưng mà Tần Ca à, công việc của tôi thì sao?” Tiểu Bân cảm động nhìn Tần Ca.
"Gần đây tôi cũng không có nhiều việc lắm, buổi tối giao cho tôi là được.”
"Cảm ơn Tần Ca."
"Vậy Tần Ca à, tôi dẫn anh ấy tới bệnh viện nhé.” Tiểu Thỏ gật đầu, đỡ lấy Tiểu Bân, "Chúng ta đi thôi."
Giản Chính Dương vốn đang nổi giận, hơn nữa lại nhìn thấy Tiểu Thỏ đỡ Tiểu Bân, đối phương lại dòm mình bằng ánh mắt khiêu khích thì càng không nhịn nổi. Anh lập tức đẩy Tần Ca qua một bên, tự mình kéo Tiểu Thỏ lại.
"Không được đi."
Tần Ca cho rằng Giản Chính Dương muốn đánh Tiểu Thỏ, ông mới đấm cho anh một cái. “Dừng tay.”
“Không cần.” Bà Giản nhìn hết một màn, vội vàng kêu to.
"A!" Bị Giản Chính Dương kéo vào trong ngực, Tiểu Thỏ sợ đến mức kêu to.
"Tần Ca ~" Tiểu Bân vội kêu lên, nắm chặt tay Tiểu Thỏ không rời.
Tần Ca đấm một cái vào khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Dương, Giản Chính Dương lại ôm chặt Tiểu Thỏ vào lòng, không hề đánh trả lại. Anh bị Tần Ca đấm một cái khiến bản thân phải lùi về phía sau, gót chân không vững mà ngã xuống. Mặc dù là vậy, anh vẫn ôm chặt Tiểu Thỏ, ôm đến mức khẩn trương.
"Tiểu Thỏ~" Tiểu Bân đánh Giản Chính Dương, “Anh buông Tiểu Thỏ ra!”
"A ~" Tiểu Thỏ bị Giản Chính Dương ôm rồi cùng nhau ngã xuống, cô sợ quá mà la to lên, lại thêm một tay đang bị Tiểu Bân kéo rất đau.
Giản Chính Dương ôm chặt Tiểu Thỏ không buông, dùng một chân đá lại Tiểu Bân.
"Không được đánh con tôi, đồ khốn!” Bà Giản cũng rất hung dữ, tiện tay ném vài món đồ vào người Tiểu Bân. Trong chốc lát, chỉ có bấy nhiêu người mà đã rối tung rối nùi hết cả.
Tần Ca đau đầu, nhìn thấy Giản Chính Dương không hề buông tay, ông lại cảm thấy hối hận vì cú đấm của mình lúc nãy, chỉ còn biết kêu Lạc Ca đang còn nán lại ở đó.
"Mau tới giúp đi.”
Nói xong, ông kéo Tiểu Bân ra, "Dừng tay!"
"Tiểu Bân bình tĩnh." Lạc Ca hoàn hồn, vội vàng kéo Tiểu Bân lại, bảo anh ta đừng kích động quá.
Tiểu Bân vẫn cứ cố sống cố chết, trừng mắt với Giản Chính Dương, “Buông Tiểu Thỏ ra!”
Giản Chính Dương cũng đỏ hết cả mắt, “Cô ấy là của tôi, anh đừng có mà mơ tưởng!”
Tiểu Bân hậm hực, kéo tay Tiểu Thỏ, “Đi thôi em!”
"A ~~~" Tiểu Thỏ bị Tiểu Bân kéo tay đau đớn, cô vội kêu lên, “Bỏ ra, đau quá!”
Tần Ca thấy thế liền lôi Tiểu Bân lại, “Mau buông tay, cậu làm Tiểu Thỏ đau rồi.”
Tiểu Bân đành phải buông tay Tiểu Thỏ, ngược lại đi kéo tay của Giản Chính Dương, muốn tách hai người ra. Tần Ca vội ngăn anh ta lại.
"Tiểu Bân, bình tĩnh, bình tĩnh."
Tần Ca đau đầu, "Lạc Ca, mau đưa Tiểu Bân tới bệnh viện đi. Nơi này cứ giao cho tôi.”
"Được.”
Lạc Ca vội vàng kéo Tiểu Bân đi ra ngoài, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Tiểu Bân vùng vẫy, "Tôi không cần. Buông ra, Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ ~ "
Tuy Lạc Ca đã bước vào tuổi trung niên, sức lực của ông vẫn còn cường tráng hơn Tiểu Bân, Tiểu Bân bị ông bắt lại rất dễ dàng.
Thấy hai người kia đã đi rồi, Tần Ca mới nhìn lại Giản Chính Dương vẫn còn đang nằm ở trên mặt đất, “Cậu đứng lên đi, thả cô ấy ra.”
Giản Chính Dương trừng mắt với Tần Ca, không buông tay, thậm chí còn lật người, đặt Tiểu Thỏ xuống dưới, sau đó ôm cô vào ngực mình rồi từ từ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo. Anh nhìn ông bằng ánh mắt đề phòng, nhất định không để ông tách mình ra khỏi Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bị Giản Chính Dương ôm chặt quá, cô khó chịu vô cùng, dùng tay đánh tới, “Anh buông em ra.”
"Anh không..." Giản Chính Dương trừng đôi mắt đỏ với Tiểu Thỏ, “Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay!”
Tiểu Thỏ bị giọng nói mạnh mẽ, quyết đoán của Giản Chính Dương làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người...