Mục lục
BỆNH SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn gì ngạc nhiên hơn khi phát hiện mình tỉnh lại thì đang ở một nơi khác?



May Gỉan Chính Dương đưa ra đáp án kịp thời: “Vợ, em tỉnh rồi, chúng ta về nhà thôi.”



Trong lòng anh, đây mới là mái ấm của họ, bên nhà kia chỉ là nhà của người họ Gỉan mà thôi.



“Gỉan Chính Dương, anh đang làm gì thế?” Tiểu Thố đen mặt trừng người đàn ông đầu đinh đang đắc ý, xong lại nghĩ xem bản thân có ngủ say tới mức vậy không, được anh bế từ nơi này tới nơi khác mà lại không hay biết gì.



“Thì anh đưa em về nhà mà vợ.” Bây giờ Gỉan Chính Dương rất vui mừng, thời tiết vẫn hơi se lạnh, anh mặc mỗi quần áo ngủ nằm bò lên eo Tiểu Thố, anh thấy cái dáng vẻ giận dỗi của vợ mình đúng rất đáng yêu.



“Vui lắm đúng không?”



“Vui?” Khóe miệng cô giật giật: “Anh nhìn em thấy vui chỗ nào?”



Thảo nào tên này đêm qua không chịu buông tha cho cô, báo hại cô ngủ mê mệt, bây giờ xem ra là tên này đã ủ mưu từ trước, cô lườm anh, chỉ một ánh mắt anh liền hiểu ý cô, không chút xấu hổ gật đầu.



“Chính xác, chồng em quá siêu?”



“Siêu gì mà siêu.” Cô hung hăng trợn mắt với người nào đó, đẩy anh ra, đáng ghét, mình uống canh bổ, anh cũng uống cannh bổ, khả năng chịu đựng của mình thêm mạnh hơn nhưng sức mạnh bùng nổ của anh với cả năng lực cầm cự lâu dài như là lợi hại hơn vậy, cứ tình hình này, cô biết sống sao, có phải nên cân nhắc đến việc dừng việc cho anh ăn canh bổ không, sợ anh ham muốn quá độ hai sức khỏe, aiz, đúng là làm khó người ta mà.



Thôi bỏ đi.



Nhìn người nào đó xem, rõ ràng làm chuyện sai trái, nhìn thấy ánh mắt vô tội của anh, lời trách cứ bên miệng lại không thể thót ra, thôi không nói ra thì tốt hơn, nằm trên giường một lát cô mới dậy, cô dám khẳng định đêm qua anh lén mang cô đi, không thèm đánh tiếng với nhóm người A Hoa, cô gọi cho A Hoa, quả nhiên, sáng nay bà ấy thức dậy không thấy bọn cô đâu, thấy ô tô đã có người lái đi, còn tưởng rằng bọn cô ra ngoài chơi, lúc nhận điện thoại của cô mới biết bọn cô tới đâu.



Nhắc A Hoa không cần lo lắng cho mình, nhăm nhà cho tốt, tiện giúp cô chăm sóc Tiểu Bạch, cô lại gọi cho Gỉan Tình, hỏi han xem bà chơi như nào rồi, giọng của bà ấy nghe có vẻ như là rất vui, phụ nữ có tình yêu vào là khác ngay.



Báo cáo hành tung của mình, Gỉan Tình không nói thêm gì cra, bà biết tính của con trai mình, khẳng định đây không phải ý của Tiểu Thố, với lại mấy ngày nữa là bà về nhà rồi, chỉ bảo cô tới nhà chính nhiều hơn, đừng có một đi không quay lại, cô gật đầu lia lại, may bà ấy không trách cô, không thì xấu hổ chết mất.



‘Gỉan Chính Dương, anh đã muốn chuyển về nhà, thế thì việc nhà các thứ, anh đi mà lo.” Tiểu Thố không khách khí chỉ huy, cô khẳng định mình không những bị chiều sinh hư mà còn sinh lười nữa, tuy ở nhà ranh rỗi nhưng mấy chuyện nhà lặt vặt cô không muốn mó tay tới.



Gỉan Chính Dương gật đầu, sáng nay nhân lúc cô đang ngủ, anh đã dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa rồi, sao anh nỡ để vợ mình động tay vào chứ.



“Yên tâm đi vợ yêu, anh không để em sờ vào đâu, em chỉ cần hưởng thụ là được.”



Sao câu này nghe êm tai thế chứ lị, được, Tiểu Thố thừa nhận mình sa ngã, dễ nghĩ tới mấy suy nghĩ không lành mạnh nào đó, chỉnh trang lại mình, đi mở tủ lạnh lại chả thấy có gì:



‘Chúng ta phải ra ngoài càn quét thôi.”



Thấy cô không nói thêm gì, chuẩn bị ra ngoài mua sắm, Gỉan Cchính Dương vui vẻ: “Anh đi với em.”



‘Đi thôi.”



“Ok.”



Hia người tay trong tay tới siêu thị, mau một đống đồ, về tới nhà Tiểu Thố mới phát hiện là quên mua kem đánh răng, cửa hàng tiện lợi đối diện có bán, nghĩ tới Mjanh Ca và Lạc Ca mở tiệm mà mình lại chưa tới lần nào, lần trước hai người đó có tới lễ kết hôn của mình, còn có cả phong bì to nữa, sau đó không thấy liên lạc nữa, bây giờ cũng nên đi thăm hỏi chút.



“Em tới cửa hàng đối diện mua cho, anh dọn dẹp trong nhà đi.”



‘Anh đi với em.”



“Là cái cửa hàng tiện lợi ngay đối diện thôi mà, có cần như vậy không?” Cô lườm anh: “Anh ở nhà, em qauy về ngay.”



“Anh…” Gỉan Chính Dương còn muốn nói gì đó, bị cô trường mắt lại nên đành gật đầu: “Nhớ cẩn thận.”



Cầm lấy ví tiền mở cửa ra ngoài, cô không biết là lúc cô bước ra khỏi cổng, cô vẫn ở trong tầm mắt của anh.



Cô vui vẻ tới cửa hàng tiện lợi, có Mạnh Ca và vợ anh ấy trong tiệm, hai người đang nói chuyện ở quầy thu ngân, nhìn thấy Tiểu Thố, Mạnh Ca rất ngạc nhiên:



“Tiểu Thố?”



“Anh chị.” Tiểu Thố cười: “Lâu lắm không gặp anh chị rồi.”



‘Em lại về à?” Mạnh Ca biết sau khi cô kết hôn thì ở bên nhà mẹ chồng.



‘Vâng.” Cô cười: “Ở mỗi bên một thời gian.”



‘Như vậy cũng được, vợ chồng trẻ mà, lúc nào cũng cần có thế giới riêng của hai người.” Mjanh Ca mỉm cười ấm áp.



Tiểu Thố lè lưỡi, lúc ở Gỉan gia thế giới hai người của họ cũng đâu bị cắt ngang đâu, điều này thì không thể nói cho Mjanh Ca biết được: “Kinh doanh của cửa hàng sao rồi anh?”



‘Vẫn ổn.” Mạnh Ca cười.



Chị vợ anh Mạnh là một người phụ nữ kiệm lời, chỉ nhìn cô rồi cười, le lưỡi, cô cũng cười đáp lễ lại: “Nhà em không có kem đánh răng, em đi mua một tuýp.”



“Thôi đứng tại chỗ đi.” Mjanh Ca cười.



“Vâng, em biết rồi.’



Vốn dĩ mình là nhân viên của cửa hàng mà giờ đã thành khách hàng rồi, nhìn Mạnh Ca và Lạc Ca, cô quyết định mua thêm chút đồ, sau khi lựa xong kem đánh răng cần mua, lấy thêm chút đồ ăn vặt, thực ra có một vài món ăn vặt đã mua ở siêu thị rồi, nhưng sau khi đến cửa hàng tiện lợi cô lại hối hận, biết thế mua ở cửa hàng tiện lợi, vừa gần lại còn có thể mua cho người quen, đương nhiên, đây đều là cô đang nghĩ trong lòng, không dám nói ra.



Một lát sau, cô ôm một đống đồ đến quầy thu ngân, đang định đặt lên bàn thu ngân, kết quả người khách bên cạnh định quay qua tính tiền, thế là hai người va vào nhau:



“Ah, xin lỗi.”



Tuy đối phương quay lại đột ngột nhưng cô vẫn xin lỗi trước:



“Không sao.”



Nghe thấy âm thanh trầm thấp, cô mới phát hiện người cô va phải là một người nước ngoài, tiếc là cô không có năng lực phân biệt, chỉ có thể quan sát vẻ bề ngoài và ánh mắt của đối phương rồi xác định đó là người nước ngoài, không ngờ người nước ngoài này rất giỏi tiếng Trung.



Tiểu Thố cười cười, tỏ ra quen thân, lịch sự mời: “Anh trước.”



“Lady first.” Đối phương lịch thiệp nói.



Cắn môi, cô cũng không khách sáo: “Vậy tôi cảm ơn.”



Lúc cười, hai má núm lộ ra nhìn rất đáng yêu, cô nhìn sang chị vợ anh Mạnh, không chú ý tới đối phương đang dùng ánh mắt hứng thú nhìn mình: “Chị ơi, phiền chị nha, hhihi.”



“Ha ha, được.” Chị vợ anh Mạnh nhanh chóng tính tiền cho cô, xếp hàng vào túi cho cô: “Đây, của em gái đây.”



Cô le lưỡi, đưa ch chị ấy 2 tờ 100 đồng: “Em cảm ơn.”



“Rảnh tới chơi nha.”



“Em chuyển về rồi, tất nhiên là sẽ tới đây chơi thôi.” Tiểu Thố cười, chào tạm biệt hai người kia rồi xách túi rời đi.



Người nước ngoài lặng lẽ trả tiền, cùng đi theo ra khỏi cửa hàng, thấy Tiểu Thố đi vào khu nhà đối diện, người nước ngoài nọ cũng không nói gì, nhưng mắt lại sáng lên, cô gái này đúng là đáng yêu, thực tế đã chứng minh lần này mình không tới nhầm nơi.



‘HI, cô Thố~”



Nghe thấy có người gọi, Tiểu Thố ngoảnh đầu lại, thấy là người nước ngoài ban nãy, cô nghi hoặc nhìn anh ta: “Xin chào.”



“Tôi mới chuyển tới đây, đúng là trùng hợp, cô cũng sống ở đây.”



Tiểu Thố cười, đáp lễ lại thái độ thân thiện của đối phương cô cũng mỉm cười thân thiện: “Bình thường mọi người ở khu nhà này đều tới mua đồ ở cửa hàng đó, đương nhiên, thỉnh thoảng có vài người qua đường thì không tính.”



‘Ha ha, cô hài hước thật.” Người nước ngoài nọ cười: “Tôi tên là Ddường Sơn, tới từ Mỹ, còn cô? Cô gái đáng yêu, cô không để ý nếu tôi gọi vậy chứ, tôi vừa nghe thấy ông chủ cửa hàng kia gọi cô như vậy.”



“Tôi tên là Bạch Tiểu Thố, người ở đây.” Tiểu Thố cười, không quen người khác gọi mình như vậy: “Anh có thể gọi cả họ tên của tôi.”



“Cái này tôi biết, người ta hay nói phụ nữ Trung Quốc hay xấu hổ, chắc là cô cũng vậy rồi, đối với tôi mà nói, tên chỉ là một cái danh xưng thôi, nhưng mà tôi lại thấy thích gọi cô là Tiểu Thố đáng yêu hơn, cô trông rất đáng yêu, tên gọi cũng đáng yêu, Tiểu Thố đáng yêu, tôi có phuc phần làm bạn với cô không?” Đường Sơn vươn tay ra tỏ ý muốn bắt tay.



Người ta đã tỏ ý vậy rồi, cô mà không đưa tay ra thì đúng là gây hiểu lầm sự thân thiện của người Trung Quốc đối với người nước ngoài, thế là cô đưa tay ra:



“Hy vọng anh thích Trung Quốc chúng tôi.”



“Đuuơng nhiên, tôi rất thích.” Nằm ngoài dự đoán của cô, Đường Sơn lại kéo tay cô hôn lên một cái, ngay khi cô rút rtay về, anh ta mới thả ra.



Bị người lạ hôn đột ngột như vậy, cảm thấy không thoải mái nhưng người kia không tán tỉnh, hôn một tý liền buông ra, cô nghĩ tới kkiểu cách khi gặp mặt của người nước ngoài, áp chế sự không vui, nhìn Đường Sơn:



‘Đây là Trung Quốc, nếu anh thật sự thích nơi đây, thì phải nhập gia tùy tục, làm vậy ngộ nhỡ người ta hiểu lầm thì làm sao.”



“Sau khi tôi đến Trung Quốc, rất ít khi dùng lễ hôn kiểu này, thường là bắt tay với người ta thôi, vừa rồi thật ra không nhịn được, mong Tiểu Thố đáng yêu không để ý.” Đường Sơn cười với vẻ hiền lành, kết hợp với đôi mắt màu xanh lam kia, làm người ta không thể ghét được.



‘Thôi.” Đã hôn rồi thì không thể hôn trả lại được, cô thầm nghĩ may anh không ở đây, không thì chắc xảy ra một trận gà bay chó sủa rồi:



‘Tôi về đây, tạm biệt.”



‘HI, Tiểu Thố đáng yêu, đợi đã, tôi chưa quen ở đây, muốn mời một người bản địa làm hướng dẫn viên, không biết cô có hứng thú không, tôi se trả tiền công cho cô.”



“Xin lỗi, tôi không có năng lực làm chuyện này đâu, anh nên tìm người khác đi, hay là anh đi hỏi bảo vệ ấy.” Bây giờ cô không cần tự kiếm tiền nữa, với lại cũng không muốn kiếm ngoại tệ.



‘Nhưng…Tiểu Thố đáng yêu, chả nhẽ cô không nhìn ra sao, tôi thích cô, muốn theo đuổi cô.” Đường Sơn đột nhiên nói ra câu này, làm cô giật mình, người ta nói người nước ngoài cởi mở lắm, nhưng cởi mở đến mức vậy sao?/



Nhưng mà, nghe lời tỏ tình của Đường Sơn xong, Tiểu Thố cảm thấy đối phương đang trêu chọc mình, dù cho đối phươg là thật lòng hay giả dối, thì cô vẫn nên từ chối:



‘Cảm ơn anh, nhưng tôi đã có chồng rồi, Trung Quốc có rất nhiều cô gái đáng yêu đấy, toi tin là họ sẽ thích hợp với anh hơn tôi, tạm biệt.”



“Sao cơ, cô đã kết hôn rồi á?” Đường Sơn kinh ngjac nhìn Tiểu Thố.



Không muốn tiếp xúc với anh ta nữa, Tiểu Thố chạy một mạch đi, khi nào mà cô có thể khiến người khác nhât skiến trung tình chứ? Làm người ta khó tránh nghĩ bậy mà.



Thấy cô bỏ chạy, Đường Sơn không chạy theo, lònh đầy thâm ý nhìn cô bước vào tòa nhà, trùng hợp, mình lại ở đối diện, nhưng mà không biết tầng mấy.



Cô ấy đáng yêu như vậy, không ăn làm sao mà được.



Cái gì mà chồng con gì đó, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh ta, anh ta không tin có người nào quyến rũ hấp dẫn hơn cả mình.



Tiểu Thố chạy lên tầng 2, quay đầu thấy người kia không đuổi theo, thở phafo một hơi, không biết tại sao, nếu như là trước kia,



Có một anh đẹp trai tỏ tình với bạn, đứng dưới góc độ một người tham lam mà nói thì chắc hẳn sẽ tim đập nhanh lắm, nhưng vừa rồi không biết tại sao, cô lại thấy hơi buồn nôn.



Lẽ nào đã bị Gỉan Chính Dương đồng hóa rồi? Trừ anh ra thì không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào khác?



Cái đồng hóa này ghe thiệt.



Nhưng mà dù nói thế nào thì cô cũng không định ngoại tình, cách xa người không rõ lai lịch thì tương đối đúng đắn, tránh rước hoaj vào thân.



Đối với người không ham sắc dục như cô, cô cũng không hy vọng nhìn thấy Gỉan Chính Dương và người đàn bà nào khác có quan hệ gần gũi, đồng thời, cũng phải nhắc bản thân cô cũng không được gần gũi quá với đàn ông khác.



Đi lên tầng, thì thấy anh chồng đang chuẩn bị đi xuống, cô thấy lạ nên hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”



“Anh…” Trong tay anh còn cầm chìa khóa, nhìn mấy cái túi trên tay cô, thuận tay đón lấy, đỡ eo cô, rất tự nhiên nói:



“Sao mua đồ gì mà lâu thế?”



“Nói chuyện với vợ chồng anh Mạnh một lát.” Tiểu Thố cười: “Anh ra đón em à?”



“Ừm.”



“Em không phải trẻ con, mà anh sợ em lạc đường, với lại cái cửa hàng đấy nó ngay trước cửa nhà mình mà.” Tiểu Thố cười anh, trong lòng lại thấy rất vui.



“Đi thôi.’ Gỉan Chính Dương cười hôn môi cô một cái, từ lúc cô ở cửa hàng tiện lợi về nhà, đườg đi khoảng tầm 2 phút, nhưng 5 phút cũng không thấy cô về, với lại nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc kia qua kính viễn vọng, trong lòng anh dấy lên dự cảm không lành, thậm chí hắn ta đi theo sau Tiểu Thố sau khi cô ra khỏi cửa hàng nữa.



Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng annh không ngu ngốc mà hỏi thẳng cô, nếu hỏi cô, chắc chắn cô sẽ biết anh nhìn cô qua kính viễn vọng, đến lúc đó cô sẽ tức giận.



Nhưng mà, ít nhất có một mình cô đi lên, điều này có thể tha thứ.



Giữa vợ chồng với nhau, tin tưởng rất qaun trọng, anh luôn ghi nhớ mấy chữ này, nếu có vấn đề, thì lỗi là ở người đàn ông, anh không ch phép bất kì người đàn ông nào có ý đồ với vợ mình, hừ.



Gỉan Chính Dương và Tiểu Thố đều không phát giác ra, sau khi họ lên tầng về nhà, ở một góc cầu thang tầng dưới, Đường Sơn đang đần mặt ra.



Khi mà hắn đứng bần thần tại chỗ một lúc, định theo chân cô xem cô ở tầng mấy, lại bất ngờ thấy Gỉan Chính Dương thì đứng phỗng lại.



Nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn mới sực tỉnh: “Người đàn ông vừa rồi…là chồng của Tiểu Thố? Người đó, hình như…”



Về đến nhà, mau chóng bật máy tính lên, gửi email cho em gái ở nước Mỹ xa xôi, bảo nó gửi ảnh cụ ông lúc trẻ cho mình.



Cách nhau nửa bán cầu, lúc này ở bên Mỹ là đang là buổi sáng, sau khi gửi email xong không đợi em gái kịp ra khỏi giường, nếu dựa vào em gái, tối thiểu 10 tiếng sau mới có thể nhìn thấy email của mình, gọi điện thoại đường dài qua đó, người phụ nữ cuồng hoan nửa đêm xong vừa mới ngủ thì bị ồn ào làm tỉnh, bực dọc nói:



“Em gái, đừng vội tắt, anh tải có chuyện cần đến em, chuyện rất quan trọng.”



‘Tốt nhất phải là chuyện quan trọng, không thì anh không xong vứi em đâu.”



‘Ừ ừ.” Đường Sơn gật đầu lia lịa: “Em gái, bây giờ em lập tức gửi mail ảnh ông cụ lúc trẻ cho anh đi.”



“Anh cần ảnh ông cụ lúc trẻ làm gì?” ĐUờng Mai cảm thấy kỳ lạ.



“Chuyện gấp lắm, bây giờ không có thời gian giải thích với em, em nhanh lên nhé, anh cần những bức ảnh đó, tốt hất là ảnh ông cụ tầm 20 đến 30 tuổi ấy.”



‘Không được, nếu anh không nói cho em biết lý do, em sẽ không gửi cho anh, ai biết anh có định cầm ảnh đi phạm tội không.” Giọng Đường Mai rất kiên điịnh.



‘Shit, em gái ơi, xin em đấy.”



‘Noooo, trừ khi anh nói rxo cho em.”’



“Được thôi, anh nhìn thấy một người thanh niên, khoảng tầm 30 gì đấy, cực kỳ giống với cụ ông lúc trẻ, trời ơi, trước giờ chưa từng thấy ai giống như vậy đâu, em gửi ảnh ông qua cho anh, anh so sáng một chút,ừa rồi anh chỉ nhìn thoáng qua, đợi so sánh kĩ càng, anh sẽ quyết định nên làm thế nào, em nên biết rằng, khả năng người này là đời sau của gia tộc chúng ta đấy.”



Là vậy thì thế nào, lẽ nào anh muốn giúp nó nhận tổ quy tông?”



‘Em ơi, chả nhẽ anh không hiểu à, trong gia tộc bây giờ, hai người chúng ta đều không đượ hoan nghênh, nhưng nếu có một đứa cháu giống y hệt ông cố xuất hiện, hơn nữa còn là người Trung Quốc, em nói xem ông cố thấy được chắc mẩm sẽ rất vui, đên lúc đó, đối với việc phân chia tài sản có phải sẽ có dự tính khác không?”



“Anh muốn khống chế người đó?” Đường Mai cuối cùng cũng hiểu được ý của anh mình.



‘Nếu nó đúng là đời s au của gia tộc, chúng at hợp tác cùng có lợi, nếu không phải, bất kể thế nào anh cũng sẽ không để tên kia đó thừa kế 80% tài sản của gia tộc, nếu chắn chắn 80% tài sản thuộc về người khác, thì ai trong gia tộc cũng được trừ tên kia ra.”



‘Trong gia tộc, mấy người chú với bác nọ đều là những kẻ phong lưu, người kia tuổi tác cũng gần bằng mình, xem chừng là con riêng bên ngoài của ông chú ông bác nào đó, đúng rồi, không phải chú út thích nhất là phụ nữ phương Đông sao, khả năng người kia là con của chú ấy.”



“Nếu là của chú út, haha, chắc lần này ông cụ sẽ cảm kích anh lắm đây, chú út đào hoa như vậy, sinh rất nhiều con cái nhưng chả có đứa nào làm ông cụ vui cả, lần này, anh bảo đảm chỉ cần người kia xuất hiện ở cạnh ông cụ, chắc chắn sẽ khiến ông vui vẻ cho xem.”



“Em hiểu ý anh rồi, em lập tức gửi ảnh ông nội cho anh.”



“Ừm, nhớ kĩ, tạm thời không cho ai biết chuyện này.”



“OK”



Chưa đến 10 phút, em gái đã gửi mail tới, Đường Sơn nhấn mở, đối chiếu người trên tấm ảnh với người vừa nhìn thoáng qua kia, đúng thật là càng nhìn càng giống.



“Nếu có thể lại gần thêm chút nữa để nhìn thì tốt hơn.” Đường Sơn nghĩ, làm vậy mới có thể xác nhận được, với lại, phải nghĩ cách lấy được thứ gì đó của người kia, để hắn âm thầm làm DNA.



Móa ơi, hình như Trung Quốc không thể tùy tiện làm DNA, xem ra, hắn phải tìm người giúp rồi.



Nhìn qua kính viễn vọng, lại nhìn vào tấm ảnh một lát, Đường Sơn lấy kính viễn vọng ra, tìm được ban công của nhà Gỉan Chính Dương và Tiểu Thố, đáng tiếc, bây giờ là ban ngày, bên kia kéo rèm kín mít, không nhìn thấy gì cả.



‘Không sao, mình rất kiên nhẫn.” Đặt kính xuống, Đường Sơn không thấy thất vọng chút nào, chuyện này tương đối quan trọng, hắn phải lên kế hoạch chu đáo.



Tiểu Thố vào nhà, nhìn anh rất dảm đang, nấu một bàn cơm hai người, anh một miếng em một miếng, ngọt ngào cùng nhau ăn cơm, Gỉan Chính Dương đi rửa bát, Tiểu Thố ngồi ở phòng khách xem ti vi.



Ra khỏi phòng bếp, Gỉan Chính Dương ôm lấy Tiểu Thố từ sau, môi mềm hạ xuống cần cổ cô, như đang ám thị điều gì đó.



Tiểu Thố không chịu được tiếp xúc thân thể như vậy, chưa được một lát đã đầu hàng, mềm oặt ngả vào lòng Gỉan Chính Dương: “Đừng chạm vào đó, ưm…”



‘Vợ à~”



“Ừm.”



“Nói yêu anh đi.”



“Yêu, yêu anh.”



‘Nói lại đi.”



“Em yêu anh.”



“Yêu bao nhiêu?”



‘…Rất rất yêu.”



Anh bị kích thích vì câu trả lời của cô, nhanh chóng ấn cô vào sô pha, một tay cởi quần áo cô ra, không kịp làm dạo đầu, vào thẳng vấn đề, miệng còn mê loạn nói:



“Em yêu, vợ của anh, anh yêu vợ nhất, anh yêu em, anh yêu em nhất.”



Tiểu Thố chỉ cảm thấy anh giống như là hỏa tinh trong truyền thuyết vậy, bất kể là nước hay băng, thì cũng không thể dập được lửa, cô là người phải dập lửa, cũng sắp bị anh làm nóng chảy rồi, có một vài giây, cô nghĩ mình sắp biến mất khỏi thế giới này.



Mồ hôi ướt đẫm cra người, Tiểu Thố giống như là người vừa đuối ước trèo lên bờ vậy, thở hổn hển, vận động kịch liệt như vậy, cảm giác đầu tiên của cô là những thứ ăn trước đó như là không ăn vậy.



Thảo nào tên này tốt với mình như vậy, hóa ra là muốn như này.



Cô đẩy nhẹ anh: “Tránh ra, em mệt quá.”



Cũng không biết là chữ nào hay biểu cảm nào sai, dưới ánh mắt kinh ngjac của Tiểu Thố, Gỉan Chính Dương lại bùng cháy, vây chặt lấy Tiểu Thố…



Từ chiều đến tối, chân không giống như là của mình nữa, yết hầu khản đặc, cuối cùng cũng làm cho Gỉan Chính Dương bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người cô, làm cô không ngừng nói: “Em yêu anh.”



Cho đến khi không nói ra lời nữa, không động đậy được nữa, ngất đi, đợi cô tỉnh lại thì đã thấy anh đang ở trên nhìn mình, không có biểu cảm gì, nhìn cô một cách mãnh liệt, làm cô giật mình;



“Anh làm gì thế?”



‘Ngắm em.”



“Thần kinh, cả ngày chỉ biết ngắm, có cái gìđẹp đâu?” Tiểu Thố bị giật mình nên ngữ khí có hơi không hay: “Có biết là anh làm em giật mình hay không.”



‘Em quên là anh vốn dĩ bị thần kinh à?” Gỉan Chính Dương bình tĩnh nhìn cô: “Anh thần kinh, em không chê phiền chứ?”



Tiểu Thố vốn đang định xoay người tiếp tục ngủ thì nghe thấy anh nói vậy, nhìn anh một cách kỳ lạ: “Anh sao vậy?”



“Nói anh nghe, có phải em chê anh phiền đúng không?”



‘Không có.”



“Em nói dối.”



“Không có thật mà.” Không biết anh nghe cái điều này từ đâu, cô chỉ biết bó tay nhìn anh: “Anh sao vậy, trước đó không phải vẫn ổn sao?”



“Em nghiêm túc nói cho anh biết, có phải em chê anh phiền không?” Gỉan Chính Dương còn nói: “Ngày nào anh cũng trói em chặt bên mình, có phải là khiến em khó chịu không?”



“Bình thường mà.”



“Đã vậy thì, vậy thì sao hôm nay em không cho anh theo em đến cửa hàng tiện lợi?”



“Đó không phải vì hai chúng ta đã đi siêu thị trước đó rồi sao, với lại cửa hàng kia ở ngay trước mặt, anh cũng có thể nhìn thấy mà, em cũng bình thường có phải không đi được đâu, bảo anh ở nhà dọn dẹp là một sắp xếp hợp lý đó chứ.”



“Nếu có một ngày có một người đàn ông đẹp trai giống anh, lãng mạn hơn anh, nhiều tiền hơn anh thì phải làm sao, nếu hắn nói hắn yêu em, em sẽ theo anh ta chứ gì?”



Bị hỏi dồn dập như vậy, Tiểu Thố có hơi phiền lòng: “Em nói anh có tin hay không?”



“Đnag yên lành tự nhiên hỏi mấy câu như vậy làm gì, đâu ra nếu như, anh làm như em là điếm vậy, em nói cho anh nghe này, mắt anh có vấn đề mới chọn em thì có, hô hô, có người tự làm mình thiệt như vậy sao, chắc anh bị mù rồi, ý em là, mấy cô gái nội hàm đẹp như em thì cơ bản không dễ được người khác chú ý, vì nếu không quan sát hay giao lưu nhiều thì sẽ không thể thấy được ưu điểm của em, trước kia chẳng phải anh cũng lén nhìn em một năm trời mới thấy em hấp dẫn đấy còn gì, anh thấy đấy, bây giờ chúng at đã kết hôn rồi, ngày nào cũng ở cùng nhau, ai còn hứng thú với em chứ, cho dù có hứng thú thật thì cũng không có cơ hội tiếp cận em đâu, đúng không?”



“Nhưng mà anh chỉ rời em có mấy phút thôi thì đã có người tiếp cận em rồi.”



“Ai cơ?”



“Cái tên tóc vàng ở cửa hàng tiện lợi ấy.”



“Tóc vàng?” Tiểu Thố ngẩn ra nửa ngày cũng không biết anh đang nhắc tới ai.



‘Thì là cái người nước ngoài đó.”



“Ah, anh nói người đó à, chắc màu tóc của anh ta là tự nhiên ấy, anh nói tóc vàng em tưởng nói tóc nhuộm, chẳng trách không nghĩ ra.”



“Tại sao hai người lại gặp nhau, sau em lại không tránh, sao em còn cười với anh ta nữa?” Gỉan Chính Dương cuối cùng cũng nói ra chuyện mình còn canh cánh trong lòng.



“Thì không cần thận gặp nhau thôi, sau đó nói xin lỗi thôi mà.” Tiểu Thố thuận miệng nói, sau đó mới ngộ ra: “Gỉan Chính Dương, anh theo dõi em.”



‘Không có.” Anh phủ nhận một cách kiên định: “Anh nhìn quang minh chính đại ạ.”



“Anh…”



Tiểu Thố tức giận: “Có cái gì đẹp đâu, anh đang theo dõi em thì có.”



‘Anh không có.”



“Còn nói là không, trước kia em cũng đã nói với anh về mấy cái tật xấu anh không được tát phạm, anh không nghe à?”



“Không phải anh sợ người khác để ý em à.” Gỉan Chính Dương hơi chột dạ, sau đó thì thái độ trở nên cứng rắn: “Nói xin lỗi thì xin lỗi, cần gì cười với người ta như thế?”



“Đây là lễ phép cơ bản mà.”



“Anh mặc kệ, em chỉ được cười với anh thôi, em cũng khôg phải không biết em cười lên có bao nhiêu sức sát thương đâu.”



‘Không nhận ra luôn đấy.”



“Từ cửa hàng tiện lợi về nhà,mất có 3 phút, sao em lại mất 6 phút cũng chưa tới nhà cơ chứ?”



‘Không có gì.” Sợ anh ghen, cô giấu nhẹm mấy phút nói chuyện với Đườg Sơn đi.



“Cái tên Ddường Sơn kia đi ra ngay sau khi em ra khỏi cửa hàng, có phải có nói chuyện với em không?”



“Chỉ là thấy em sống ở khu này nên tò mò mà thôi, hắn ta nói hắn ta sống ở nhà đối diện, chả nói gì khác nữa.”



“Hắn có tỏ tình với em không?”



“Gỉan Chính Dương, anh có thôi đi không.” Bị hỏi đến chuyện khiến mình chột dạ, tuy mình đã kiên quyết từ chối rồi nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Gỉan Chính Dương, cô bực dọc áp chế đi sự chột dạ của mình:



“Em không đáng để tin tưởng như vậy à? Anh mở miệng ra là nói tin tưởng em, nhưng mỗi lần có người đàn ông nào lại gần em là anh bắt đầu nghi ngờ này nọ, sao anh không nói là họ có liên quan đến em không đi?”



‘Anh…”



“Có phải sau này khi nhìn thấy đàn ông, mặc kệ là ông già 80 hay trẻ con 3 tuổi, em cũng phải cách xa một mét đúng không?”



“Không phải.”



“Vậy thì được, anh còn dám nói anh lo cho em là anh không xong với em đâu, hừ.” Hừ lạnh một tiếng, kéo chăn trùm đầu, không nhịn nổi nói:



“Ngủ.”



Anh còn muốn nói chuyện nhưng thấy cô trùm đầu mặc kệ anh, anh lại nuốt lời muốn nói lại vào trong, cần thận kéo chăn trùm đầu của cô xuống:



“Được rồi, em biết là anh không có ý nghi ngờ em mà, chỉ là anh ghét người có chủ ý với em mà thôi, vừa rồi là anh không đúng, đừng giận nữa, anh xin lỗi, được không?”



Anh đã xuống nước rồi, nên cô cũng không làm khó anh nữa, thuận thế lăn vào lòng anh. “ Lòng em chỉ có anh, giống như anh chỉ có em vậy, lần sau không được vậy nữa, em sẽ không vui.”



“Ừm.” Gỉan CHính Dương gật đầu, thấy cô nằm gọn trong lòng mình thoải mái, nhẹ nói: “Ngủ thôi.”



“Ừm.” Vận động lâu như vậy, cô cũng thấy mệt rồi, gật đầu, dụi vào lòng anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Gỉan Chính Dương mở mắt, nghe tiếng thở đều đặn của cô, không có tý nào là buồn ngủ, tuy không ép hỏi cô nữa, anh cũng sẵn sàng tin tưởng cô chỉ có mỗi anh, nhưng anh không yên lòng với người đàn ông khác, nếu có ai cứ bám lấy cô, giống như là mình lúc trước vậy, cưỡng chế làm cho cô thành người của mình, sau đó từ từ thu phục lòng cô, anh không dám bảo đảm, cô sẽ chọn lựa như thế nào.



Tình nhân trog mắt hóa tây thi, trong mắt người khác, cô chính là một cô gái ưa nhìn mà thôi nhưng trong mắt anh, cô là mỹ nhân đẹp hơn cả tây thi.



IQ của con người khi yêu thường quay về con số 0, đừng thấy Gỉan Chính Dương là một thiên tài về máy tính, một khi gặp phải vấn đề của Tiểu Thố thì IQ cũng trở thành không thôi.



Ai yêu ai hơn, ai không thể thiếu ai hơn, trong hai người, anh là người động lòng trước, lại thêm tình trạng của bản thân đặc biệt nữa, cho nên anh luôn lo lắng một ngfay nào đó sẽ rời xa minh, anh luôn không tự tin về chính bản thân mình, có lúc anh cũng biết cách làm của mình là không đúng nhưng vẫn là không ngăn được ban thân.



Bất kể thế nào, Tiểu Thố là của anh, ai dám cướp đi, thần hay phật anh cũng giết hết.



Híp híp mắt, trong lòng anh đã hạ quyết tâm, không cho bất kỳ ai lại gần Tiểu Thố của anh, Tiểu Thố chỉ là của một mình anh.



Hôm sau tỉnh lại, Gỉan Chính Dương vẫn giống như bình thường không có gì khác cả, Tiểu Thố cũng quên luôn cra con người tên Đường Sơn kia, hai người sống yên ổn được mấy ngày, ngày hôm đó, cô đang ngủ trưa, đột nhiên cảm thấy có người đang động vào chân của mình, mở mắt ra thì thấy anh đang đeo một cái vòng lắc chân vào chân mình:



“Ấy, Gỉan Chính Dương, anh làm gì thế?”



“Đeo vòng chân cho em, sau này dù em ở đâu, anh cũng sẽ biết.” Gỉan Chính Dương cười híp cra mắt nói, nhanh chóng đeo vòng vào chân cô:



“Như vậy thì cả đời này em cũng sẽ không thể cách xa anh được, cái vòng này là anh yêu cầu chế tạo riêng đấy, bên trong còn có cả tên của em nữa.”



Tiểu Thố: “…”



Thử nghịch một chút: “Sao không tháo ra được?”



“Đây là cái vòng được chế tạo đặc biệt mà, đã đeo thì không thể mở ra nữa.” Gỉan Chính Dương đắc ý nói.



Tiểu Thố nghịch nửa ngày cũng không thể tìm ra cách tháo chiếc vòng ra, nghe thấy anh nói như vậy, lập tức tức giận: ‘Tháo không ra, nếu tôi béo lên, nó làm đau tôi thì làm thế nào?”



“Vợ à, em không thấy cái vòng nó có khe hở lớn như vậy à, nếu chân em to như cái vòng thì em chắc rơi vào khoảng 200kg rồi, anh nghĩ, chả cần tới anh nói, em sẽ không để mình béo tới mức vậy đúng không,” Gỉa Chính Dương giảo hoạt nói.



“Cho nên, em hoàn toàn không cần lo vấn đề cái vòng này nó làm em bị thương, em thấy đấy, cái vòng này nhìn nó trơn tru thế này cơ mà, chắc chắn sẽ không làm chân em bị thương đâu.”



“Đột nhiên đeo thứ như vậy rất kỳ quặc, đáng ghét, anh là đồ khốn…” Đá qua Gỉan Chính Dương bị anh bắt lấy chân, hôn lên chân một cái, hài lòng cười:



”CHỉ cần em đeo nó lên, dù ở đâu, anh cũng biết.”



“Oẹ~” Tiểu Thố thu chân về, coi như anh đang nói khoác, cho rằng bên trong có định vị: “Vậy lúc em đi tắm thì sao? Cũng không thể tháo ra à?”



“Không thêr, không cần tháo, tháo ra làm gì.”



Cạn lời, sau này mình lúc nào cũng phải đeo cái vòng này sao? Sao như kiểu cái vòng cho chó ấy.



Bifnh thường nếu cô thích đeo cái gì đó, thì cô đeo nhẫn lên tay là đủ rồi, lúc kết hôn, Gỉan Tình có tặng vòng tay lắc tay gì gì đó, bình thường cô có đeo đâu, chỉ có lúc tham gia tiệc tùng hay gặp mặt tương đối quan trọng mới lấy ra đeo thôi, không thể không nói anh rất hiểu cô, muốn làm một thứ bắt cô đeo lên vĩnh viễn, không thể tháo ra.



Tuy không thoải mái nhưng chỉ cần chấp nhận cái vòng chân này, kiểu cách có hơi lỗi thời, cô thích nhưng vẫn thấy con gái trẻ tuổi đeo vòng có hơi quê mùa:



“Sao không nghịch vòng nữa, phải nhẹ nhàng một chút nhé.”



“Vòng chân rất dễ kẹt ở mắt cá chân, đến lúc đó khôg cẩn thận làm da mình bị thương thì không hay đâu.” Gỉan Chính Dương nhắc nhở.



Nghe anh nói như vậy, cô quyết định tha thư scho việc anh tự chủ trương đeo vòng cho mình: “Em cảnh cáo anh, chỉ một lần này thôi, không có lần sau, nếu lần sau tùy tiện làm thứ gì mà không tháo ra được như này em giận anh suốt đời.”



Thấy cô có vẻ như đã chấp nhận cái vòng này, anh cũng vui vẻ gật đầu: “Vợ, anh yêu em.”



“Hừ, bớt đi.”



Cuối cùng tuần trăng mật của Gỉan Tình và Tần Ca đã kết thúc, tối hôm đó Tiểu Thố và Gỉan Chính Dương nhận điện thoại của GIản Tình, bảo hai người lái xe về nhà chính ăn cơm.



Hai tuần không gặp, Gỉan Tình như là trẻ đi chục tuổi, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Tiểu Thố, cô lôi kéo Gỉan Tình liên tục nói: “Nếu mà con đến tuổi của mẹ mà được như mẹ thì quá ư là hài lòng, thê snày đi ra ngoài kia, ai biết ai mới là mẹ chồng chứ, chắc chắn sẽ nói mẹ là chị gái con cũng nên.”



Chuyện tình yêu gia đình đều thuận lợi, tính khí của Gỉan Tình so với trước kia hoạt bát nghiêm túc lên không ít, chắc là do Tần Ca chỉnh đốn hay là do bản chất thật của bà, nghe cô nói, mắt bà cười híp cả lại, lôi kéo cô cùng chia sẻ mấy chỗ khó quên trong chuyến du lịch lần này, còn lấy cả quà mua cho ợ chồng cô ra khoe nữa.



Thứ khiến cô dở khóc dở cười nhất là bà lại mua cho cô mấy bộ quần áo gợi cảm, bảo là kiểu cách quyến rũ, nói thầm với cô GIản CHính Dương là một người bảo thủ, hai người ở với nhau chắc chắn cần phải có thứ gì đó mới mẻ, duy trì được tình cram mãnh liệt, mới có thể hạnh phúc lâu dài.



Dúi cho Tiểu Thố một cái bao to, bên trong toàn là quà đặc biệtcủa cô, khi mà đối mặt với Tần Ca, à không, giờ là bố chồng đi, cô đỏ cả mặt không biết nói gì mới tốt, tính cách mẹ chồng năng nổ chắc cũng đã cởi mở lên nhiều.



Gỉan Chính Dương ngồi một bên bình thản xem ti vi, thỉnh thoảng nói dăm câu với Tần Ca, nhưng vẫn dựng tai lên nghe, Tiểu Thố bảo đảm, chắc chắn là đã nghe thấy lời Gỉan Tình nói.



Buổi tối, vốn dĩ cô muốn nói ở lại nghĩ ngơi, kết quả Gỉan Tình lại đuổi hai vợ chồng về nhà: “Mẹ biết hai đứa cần có thế giới của hai người nên không làm phiền hai đứa đâu, đi đi đi đi, mẹ là một bà mẹ chồng thấu tình đạt lý mà.”



Rốt cuộc là ai muốn thế giới hai người đây, có phải mẹ chồng cũng vừa quên là mình cũng vừa mới kết hôn không?



Tuy nghĩ như vậy nhưng cô cũng không nói ra, chỉ có thể dở khóc dở cười mà bị Gỉan Tình đuổi ra ngoài, họ bị ghét bỏ rồi.



Về đến nhà, Gỉan Chính Dương dùng hành động thực tế nói cho cô biết, trước đó anh đã nghe lén được cô và mẹ chồng nói chuyện.



Một tay xé túi quà ra, quần áo con, quần áo y tá, quần áo công sở, còn có bộ đồng phục học sinh tiểu học khiến cô khóc không đuọc cười cũng không xong, bất ngờ này đúng là lớn thật, mấy bọ quần áo công sở còn hiểu được nhưng bộ quần áo đồng phục học sinh tiểu học kia, nhìn kiểu gì thì cũng là học sinh cấp 3 rồi chứ bộ, tiểu học sao, chơi đồ có phải hơi ít rồi không, tuy cô không am hiểu về pháp luật lắm nhưng cũng biết xảy ra quan hệ với trẻ chưa đủ 14 tuổi là phạm tội hiếp dâm.



Cầm bộ học sinh tiểu học lên, cô hơi hơi nhíu mày nhìn ông chồng nhà mình: “Phát sinh quan hệ với trẻ chưa đủ 14 tuổi là phạm pháp đó nha, ông Gỉan, ông xác định là tôi phải mặc bộ này, rồi để ông xuống tay không?”



Gỉan Chính Dương ghét bỏ nhìn bộ quần áo trên tay cô: “Không dám.”



“Ha ha, cũng coi như là có lương tâm.” Tiểu Thố cười híp cả mắt, thu gọn quần áo lại, sau khi nghĩ kĩ thấy không sao liền mặc luôn bộ này, tuy hơi trẻ cơn nhưng có thể chống lại cái con bò đực lúc nào cũng có thể nổi hứng như chồng cô thì đúng là lựa chọn hay.



Thu dọn lại quần áo của Tiểu Thố, anh lại bắt đầu dọn dẹp cả mấy bộ quần áo của Gỉan Tình cho mình, chỉ có hai bộ, một laf bộ quần áo bộ đội, hai là bộ cảnh sát, đa số phụ nữ đều đối với quân nhân hay cảnh sát có một thư stình cảm đặc biệt mà, Tiểu Thố cũng không ngoại lệ, Gỉan Tình rất biết nắmbắt tâm lý của cô.



Gỉan CHính Dương không ngốc, nhìn thấy lúc cô thây scảnh sát là hai mắt sáng như đèn pha ô tô thì biết ngay cô nghĩ gì, thầm nói một tiếng cram ơn với Gỉan Tình, rất là vui vẻ cầm quần áo lên mặc, không thể không nói, mặc lên cũng có vài phần tư vị đấy chứ, nhìn thấy nước miếng cô trực chảy ra, không nhịn nổi nữa, bổ thẳng về phía cô:



“Wow, anh không chịu nổi nữa rồi.”



Uớc muốn lúc trước của Tiểu Thố là tậu được một anh cảnh sát nha, tiếc là cô có tâm lý sợ hãi mấy chú ấy nên không dám hành động, bây giờ chồng mình mặc như vậy thì thấy cũng ổn lắm, tuy biết là chỉ đóng giả nhưng cô cũng không thể không thừa nhận là cái mặt đẹp trai mặc cùng với bộ quần áo tahửng tuột này rất có sức hấp dẫn, nên là Tiểu Thố ngây thơ hóa thân thành con thỏ nhỏ háo sắc cũng nhào tới.



Đến nước này, bộ quần áo mà Gỉan Tình đưa cho rất quyến rũ, thành công vang dội.



Đối với hành động Tiểu Thố chủ động nhào tới, Gỉan Chính Dương đắc ý tới 200%, thế là tối đó hai người có một đêm rất kích tình.



Sau này có vô số đêm khác, con thỏ háo sắc này tỏ ra mình phải tu thân, không bị ảnh hưởng bởi nhục dục, Gỉan Chính Dươngchỉ cần bình thản mặc lên bộ quần áo cảnh sát, sau đó đứng ở một chỗ, không cần nói gì, tự khác bị con thỏ háo sắc ý chí không kiên định kia bổ ngã…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK