Tiểu Thố ngẩng đầu nhìn Giản Chính Dương, vậy mà anh phát hiện ra mình hơi khó chịu, quả nhiên anh luôn chú ý đến mình, bởi vì phát hiện này mà tâm trạng của cô rất tốt, cười cười lắc đầu: “Có lẽ là vì lúc nãy em khóc, có hơi đau đầu, sau khi ăn thì dạ dày không thoải mái lắm, nhưng mà không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Giản Chính Dương ngờ ngợ nhìn Tiểu Thố: “Không sao thật chứ?”
“Vâng.” Tiểu Thố gật đầu khẳng định “Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn.”
“... Vậy được rồi.” Giản Chính Dương quan sát một lát, thấy cô không sao nên gật đầu: “Nếu như thấy chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với anh, anh dẫn em đi khám bác sĩ, bây giờ chúng ta về nhà trước đã.”
Ra ngoài lâu như vậy, đúng là không quen lắm.
“Vâng”
Tiểu Thố đang định đi thì đã bị Giản Chính Dương bế lên, dọa cô giật nảy mình: “Anh làm gì vậy?”
“Ôm em.” Hai chữ ngắn gọn.
Nhìn hướng đi của Giản Chính Dương, Tiểu Thố không khỏi sầm mặt: “Chẳng lẽ anh muốn ôm em về nhà hả?”
“Ừ.” Vẫn ngắn gọn xúc tích như cũ.
Tiểu Thố ngượng ngùng: “Mặc dù nơi này khá gần nhà của em, nhưng ôm một người, có phải hơi khó khăn không.”
Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố, ôn nhu nói: “Chỉ cần là em thì sẽ không xa.”
Tiểu Thố bị hạ gục trong nháy mắt, tựa vào bả vai của Giản Chính Dương: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
Giản Chính Dương hài lòng cười, siết tay ôm chặt lấy Tiểu Thố, khiến cô nhích lại gần mình hơn, thề rằng cả đời này sẽ khiến cô cười vui vẻ. Cho dù là ai, cũng không được phép làm tổn thương cô, ngược lại, dù phải liều mạng anh cũng không bỏ qua như vậy.
Có lẽ cái ôm của Giản Chính Dương có tác dụng, lúc đầu Tiểu Thố không thoải mái lắm được anh đưa về nhà, cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều. Cô nhìn thấy anh đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, cô lại đau lòng rồi kéo tay anh: “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Giản Chính Dương thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thố, ngốc nghếch cười: “Được.”
“Đau không?”
Tiểu Thố kéo tay của Giản Chính Dương qua xem, đau lòng xoa xoa tay cho anh.
Giản Chính Dương hưởng thụ khép hờ mắtắt: “Đau.”
Thế là được Tiểu Thố cẩn thận xoa bóp, thoải mái đến mức ngón chân cong lên.
Tiểu Thố xoa bóp giúp anh một hồi gặp thấy anh vô cùng hưởng thụ thì thả tay ra: “Được rồi.”
“Vợ ơi~” Giản Chính Dương mở mắt ai oán nhìn Tiểu Thố, anh còn chưa hưởng thụ đủ sự xoa bóp của Tiểu Thố mà.
“Tha cho em đi.” Tiểu Thố vươn tay ra hiệu.
Giản Chính Dương nghe xong thì lo lắng nắm tay của Tiểu Thố: “Anh xoa xoa giúp em nhé.”
“Vâng.” Tiểu Thố tiện đó mà dựa vào ngực Giản Chính Dương, mỉm cười nhìn gương mặt tuấn tú của anh. Đẹp quá đi mất, quá ngon miệng, nhất là thái độ đối với ada, tha cho cô đi, mặc dù đó là em họ của cô, nhưng khi nhìn thấy Giản Chính Dương đối xử với cô ta như thế, trong lòng cô vô cùng vui vẻ. Ai bảo ada dám đánh chủ ý lên người đàn ông của cô chứ? Nhắc đến chuyện huyết thống hai người rõ ràng là chị em họ, nhưng điều này không có nghĩa cô có tình cảm lớn lao gì với cô ta. Nếu nói về tình cảm, có lẽ đối với vợ chồng Cừu Quốc Vinh thì tốt hơn chút. Nhưng đối với ada, cuộc gặp mặt này không nhìn mình mà còn biểu thị sự hứng thú với người đàn ông của mình, rất khó để cô có hảo cảm với cô ta.
Tiểu Thố mở nhạc lên, bản nhạc nhẹ nhàng êm ái vang lên, được dựa vào lòng Giản Chính Dương lắm nghe, không có gì hạnh phúc hơn điều này.
Nhưng mà, nếu như không có ai quấy rầy thì sẽ tốt hơn nữa.
Lúc chuông điện thoại vang lên, lông mày của Giản Chính Dương nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), tỏ vẻ mình rất rất không vui, Tiểu Thố lấy điện thoại ra xem, là Giản Tình gọi đến: “Là điện thoại của mẹ.”
Từ lúc về nhà cũ của nhà họ Giản, lúc có việc Giản Tình chỉ gọi điện cho Tiểu Thố chứ không gọi cho Giản Chính Dương nữa. Bởi vì bà biết là thế nào để đạt được mục đích của mình, chỉ cần có thể nắm được Tiếu Thố, là có thể nắm được con trai. Mà vì có liên quan đến Tiểu Thố, muốn gần gũi với con trai sẽ đơn giản hơn nhiều, Giản Tình từ từ mở rộng lòng mình, chậm rãi chấp nhận Tiểu Thố từ tận đáy lòng, tình cảm mẹ chồng con dâu giữa hai người càng ngày càng ổn định.
“Mẹ?”
“Tiểu Thố, con đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà ạ.”
“Ừm, mẹ nghe một người bạn nói thấy con với Tiểu Dương ở sân bay? Có chuyện gì không?”.
“Dạ, không có gì ạ, chỉ đến đón vài người thôi.”
“Thật chứ?” Nghe Tiểu thố nói như vậy, Giản Tình cũng không hỏi thêm nữa. Dù sao mỗi người đều có những mối quan hệ của riêng mình, mà có thể khiến con trai bà ra ngoài cùng, bà cũng rất vui, Giản Tình nói sang chuyện khác: “Tiểu Thố, mai con có rảnh không?”
“Có chuyện gì không mẹ?”
“Ừm, ngày mai mẹ muốn đến trung tâm mua sắm dạo một lát, nhân tiện mua mấy bộ quần áo, con đi cùng mẹ được không?”
“Vâng ạ.” Mẹ chồng đã hẹn, sao có thể không đi, Tiểu Thố không do dự mà đồng ý ngay: “Nhưng con không biết chọn quần áo, chỉ có thể đi theo làm culi cho mẹ thôi.”
“Ha ha, nếu để con đến làm lao động tay chân, Tiểu Dương nhà chúng ta sẽ trừng chết mẹ, mẹ không dám đâu.” Nói chuyện với Tiểu Thố, Giản Tình cũng cảm thấy rất vui vẻ, dứt bỏ tất cả thành kiến, Tiểu Thố quả thật là một đứa nhỏ khiến người khác yêu thích, nên có đôi lúc Giản Tình sẽ nói đùa với cô một chút, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. “Chỉ cần đi dạo với mẹ thôi.”
“Vâng, không sao ạ, vậy khi nào chúng ta gặp nhau?”
“Chín giờ sáng mai, mẹ sẽ tới đón các con.” Mặc dù hẹn Tiểu Thố, nhưng Giản Tình biết, chỉ cần Tiểu Thố ra ngoài, con trai chắc chắn sẽ đi theo, nên bà mới nói đón các con.
Tiểu Thố cười gật đầu: “Dạ, mẹ.”
“Ngày mai muốn ra ngoài tiếp à?” Tiểu Thố cúp điện thoại, Giản Chính Dương ra vẻ đáng thương nhìn cô, anh không muốn ra ngoài, không muốn một xíu nào hết. Cho dù có Tiểu Thố bên cạnh, nhưng, anh chỉ muốn lặng lẽ ở nhà với Tiểu Thố, vì sao đám người cứ luôn muốn bọn họ ra ngoài vậy, thật đáng ghét, anh rất không thích.
“Mẹ bảo em đi mua quần áo với mẹ.” Đương nhiên Tiểu Thố biết Giản Chính Dương đang xoắn xuýt điều gì, cười nhìn anh: “Nếu như anh không muốn đi thì em đi một mình là được rồi.”
“... Không được.” Giản Chính Dương im lặng một lát rồi rầu rĩ nói, anh không muốn tách khỏi Tiểu Thố đâu.
“Mẹ chủ động gọi điện thoại cho em bảo em đi dạo phố với mẹ, đây là một chuyện tốt, có thể xúc tiến tình cảm giữa mẹ chồng và nàng dâu, sau này ở chung sẽ tốt hơn.” Tiểu Thố nhẹ nhàng an ủi người đàn ông mặt mày đẩy vẻ khó chịu: “Em đã đắc tội với ông bà ngoại của anh rồi, nên thái độ của mẹ anh rất quan trọng, em muốn khiến mẹ thích em.”
Giản Chính Dương đột nhiên không vui khi nghĩ đến chuyện bà ngoại đã làm với mình và Tiểu Thố, gật đầu đồng ý với lời nói của Tiểu Thố: “Dù là như vậy, nhưng anh sẽ không để em chịu uất ức.”
“Vâng.” Có một người đàn ông chịu suy nghĩ cho mình như vậy, Tiểu Thố mãn nguyện dựa vào lồng ngực của Giản Chính Dương, cảm thấy cả đời này mình không cần phải theo đuổi thứ gì nữa.
Ngày hôm sau, quả nhiên Giản Tình đi vào nhà Giản Chính Dương đúng hẹn, thấy trên bàn có bữa sáng được chuẩn bị cho bà. Khi biết đây là đồ ăn mà con trai tự tay chuẩn bị cho mình, Giản Tình vui đến mức cười híp mắt, người bình thường chú ý đến chế độ ăn uống như bà lại ăn sạch tất cả mọi thứ, đến khi bụng no giống như mang thai 6 tháng, nhưng điều này cũng không ảnh hướng đến tâm trạng vui vẻ của Giản Tình.
Số lần Giản Chính Dương nấu cơm cho bà từ nhỏ đến lớn còn chưa đến hết một bàn tay, sao bà không vui cho được.
Việc anh chủ động chuẩn bị bữa sáng cho mình, bà có thể đoán được, chắc chắn là ý của Tiểu Thố. Bởi vậy bà càng thêm thích Tiểu Thố, lúc đi dạo phố, bà không ngừng mua quần áo cho Tiểu Thố, cứ thấy đẹp và thích là mua luôn chứ không cần nhìn giá cả. Giản Chính Dương đi theo sau ngoan ngoãn làm culi cho hai người, đương nhiên, đồ trên tay của anh, tất cả đều là của vợ mình, vậy nên, anh rất hài lòng khi cần nó.
Ngược lại, Tiểu Thố nhìn hành động của Giản Tình mà xót vô cùng, tư thế quẹt thẻ kia thật sảng khoái và tiêu sái. Nhưng mua nhiều quần áo như vậy, lại còn là cửa hàng cao cấp, lãng phí tiền lắm đó. Còn nữa, vô cớ để mẹ chồng tiêu nhiều tiền như thế, cô sợ bà nghĩ cô là người ham tiền hoặc thích chiếm lợi từ người khác, vì vậy cả đường đi cô cứ khuyên nhủ Giản Tình.
“Mẹ, đủ rồi, đừng mua nữa, đống quần áo này con có thể mặc được mấy năm luôn rồi.”
“Cái gì mà mặc mấy năm, quần áo mà mẹ mua là kiểu mới của năm nay, chỉ hợp để mặc trong năm nay thôi, sang năm mẹ mua tiếp. Vậy nên đừng có tiếc mà không mặc, bằng không năm sau mặc vào lỗi thời, xấu lắm.” Giản Tình có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện ăn mặc: “Trước kia lúc mang thai Tiểu Dương, mẹ hi vọng mình sẽ sinh con gái, mẹ sẽ mặc cho con bé như một công chúa. Đáng tiếc là sinh ra một đứa con trai, còn là đứa con trai khó nuôi. Haizzz, Tiểu Thố, con không biết mẹ tiếc cỡ nào đâu, nhưng bây giờ thì tốt rồi, có con dâu, mẹ nha, cứ nuôi con như con gái mình, nhất định phải cho con ăn mặc thật xinh đẹp mới được.”
Giản Tình cũng giống tất cả những người phụ nữ khác, thích chưng diện, mà việc theo đuổi cái đẹp của bà ở mức người thường khó hiểu nổi, nên bà là người cuồng mua sắm. Nếu như không phải nuôi Giản Chính Dương, mỗi tháng phải gửi một ít vào thẻ cho Giản Chính Dương, tiền trong thẻ của bà, thật ra tới cũng nhanh mà đi thì càng nhanh hơn.
Mỗi lần vừa đi dạo phố, nhu cần mua sắm của Giản Tình lại xuất hiện, gọi là không thể lường trước được. Nếu không, một đống lớn quần áo mới trong tủ của Giản Chính Dương, cũng không phải tự nhiên mà có, nó đơn giản chỉ để thỏa mãn đam mê mua sắm của bà thôi.
Ở nhà cũ của nhà họ Giản, tủ quần áo của Giản Tình càng thêm đáng sợ, có mấy cái tủ quần áo lớn, có một căn phòng chuyên dụng dùng làm phòng thay đồ, hàng năm bà sẽ quyên góp một số quần áo. Bằng không, chỉ sợ nhà họ Giản có lớn, thêm mấy chục năm nữa, cũng không có chỗ để bà để quần áo.
Nghe Giản Tình nói như vậy, Tiểu Thố sâu sắc nhận ra rằng giá trị quan của mình và Giản Tình không giống nhau, dù có tiền cũng không nên làm thế này, cô đau lòng lắm.
Nhưng nếu mình lại nói nữa, lại có vẻ mình không phóng khoáng, sẽ không hay lắm, nhất thời cô chỉ có thể im lặng ngẩn người, kết quả đến khi cô hoàn hồn thì trên tay Giản Chính Dương đã có thêm mấy cái túi.
Cũng may điện thoại vang lên đúng lúc, lấy ra nhìn, lại là Cừu Tần gọi cho mình, yêu cầu gặp mặt một lần.
Hôm qua gặp mặt không vui vẻ gì, Tiểu Thố không có bao nhiêu tình cảm với ông bà ngoại và người cậu kia. Mặc dù bọn họ có quan hệ máu mủ nhưng lại có cảm giác không giống lắm, nhưng loại chuyện tình cảm này, không phải cứ không không mà có, đối với bọn họ, chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.
Giản Chính Dương nhìn Giản Tình đang càn quét, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe Tiểu Thố nói chuyện điện thoại, chờ đến lúc Tiểu Thố cúp máy, lỗ tai của anh đã trở lại bình thường từ lâu, không lộ ra chút bất thường nào.
“Điện thoại của ai vậy?”
Thấy Tiểu Thố tắt điện thoại, Giản Tình thuận miệng hỏi.
“Là…cậu của con.” Do dự một chút nhưng tiểu Thố vẫn nói thẳng.
“Cậu của con?” Giản Tình đã từng điều tra về tiểu Thố, bà biết cô và cha cô không liên lạc với nhau, với lại cha cô ở nướ ngoài nên những chuyện trước đó có rất nhiều, tiểu Thố và Giản Chính Dương tiền trảm hậu tấu kết hôn, hai bên gia đình còn chưa từng gặp mặt nhau, nhưng mà bà nhớ là trên tư liệu điều tra được mẹ cô là một cô nhi, không có nhắc tới ông cậu nào, tự dưng đâu ra một ông cậu vậy.
“Vâng.” Tiểu Thố gật đầu.
“Con mới nhận thôi.”
“Mẹ con không phải là cô nhi sao?” Giản Tình nói ra nghi hoặc của mình
“Đúng vậy ạ, không phải bà ngoại của Chính Dương đã từng nói con rất giống một người nào đó sao, cho nên con bảo người đi điều tra về người đó. Đúng lúc phát hiện chồng của người đó cùng một họ với mẹ con, sau đó con nhớ ra mẹ con đã từng nói tuy bà ấy vốn là một cô nhi nhưng bà ấy vẫn còn có cha mẹ nữa. Năm đó, cha con và người nhà ầm ĩ nên con gọi điện cho họ hỏi là có phải có một người con gái tên là Cừu Phương Phương hay không, đúng là có thật, thế nên mới có chuyện nhận họ hàng như vậy.”
Nói xong mới nghĩ ra bản thân có quan hệ với Nhiếp Tiểu Phương. Vậy thì đúng là danh xứng với thực với bà ngoại Giản Chính Dương rồi, không biết Giản Tình sẽ đứng về phe ai đây, tiểu Thố cẩn thận nhìn Giản Tình.
“Mẹ, trước kia con không nghĩ tới việc đi tìm bà ngoại, cho nên đối với bà ngoại của Chính Dương con thật sự không biết con và kẻ thù của bà có quan hệ như nào cả, mẹ sẽ không vì điều này mà ghét con chứ ạ?”
Thấy ánh mắt sắc lẹm của con trai và vẻ mặt nghi hoặc của tiểu Thố, Giản Tình cười cười, xem ra cái tính ba phải trước kia của mình đã làm cho sự tin tưởng đối với mình của hai người này giảm xuống rồi.
“Yên tâm đi. Mẹ đã chấp nhận con rồi thì sẽ không đổi ý, mẹ chỉ mong con đối xử tốt với tiểu Dương, chỉ cần như vậy thôi, dù cho sau này xảy ra chuyện gì, mẹ vẫn sẽ đứng về phía con.”
Nghe Giản Tình nói như vậy, tiểu Thố lập tức cảm thấy người mẹ chồng này thực ra cũng đáng yêu đấy chứ, một khi đã kích động thì sẽ nhảy bổ lên.
“Mẹ, mẹ tốt thật đấy, con yêu mẹ nhất.”
Trước giờ không có ai nũng nịu với mình như vậy, Giản Tình ngây ra, sau đó đột nhiên phát hiện cái cảm giác này cũng rất vui, kéo tay tiểu Thố, tình mẹ bộc phát,
“Rồi rồi. Miệng ngọt sớt, đi, tiểu Thố, chúng ta đi mua sắm đi, mẹ nhất định phải sắm cho con dâu mẹ thành người đẹp nhất thiên hạ.”
Tiểu Thố cảm thấy rõ rệt có thứ gì đó đang thay đổi dần dần giữa mình và Giản Tình, nếu nói sự thân tình trước kia có hơi giả tạo và tùy tiện, còn bây giờ bà ấy muốn làm mẹ cô thật lòng, muốn giống như con gái làm nũng với mẹ vậy, yêu thương Giản Tình từ tận đấy lòng, coi nhau như người một nhà.
“Vậy con cám ơn mẹ, vui thật đấy, có mẹ ở cạnh giúp đỡ, con chắc chắn sẽ trở thành một đại đại đại mỹ nhân luôn.”
‘He he, đúng vậy, cũng không nhìn xem đây là con dâu của ai chứ.” Bị lây cảm xúc từ tiểu Thố, Giản Tình cũng vui theo.
Tiếp đó, hai người tay kéo tay giống như mẹ con càn quét khắp nơi, tiểu Thố mua rất nhiều quần áo, nhìn thấy quần áo thích hợp với Giản Chính Dương và Giản Tình cô cũng mua, mua rất vui vẻ.
Giản Chính Dương yên lặng đi sau từ đầu đến cuối, hai tay xách đầy túi, nhưng nhìn thấy hai người tiểu Thố và Giản Tình đi cùng nhau vui như vậy, hiếm khi thấy anh không cướp tiểu Thố về.
Nhưng mà, lòng anh thấy xót xa, thực sự anh rất muốn đóng gói tiểu Thố mang về nhà ôm ấp một phen, ai bảo tiểu Thố nhà hắn cười lên rất mê người cơ chứ.
Đến giờ cơm trưa, Giản Tình lái xe đưa tiểu Thố và Giản Chính Dương đi thẳng tới khách sạn nào đó – đại điểm đã hẹn với Cừu Tần.
Lại có thêm một người so với hôm qua gặp, Cừu Tần ngẩn ra, sau đó lúc tiểu Thố giới thiệu đây là mẹ chồng của mình, nhiệt tình chào hỏi mời Giản Tình ngồi, nhìn thấy hình ảnh tiểu Thố thân mật với Giản Tình, trong lòng thầm thở phào, chứng tỏ bây giờ tiểu Thố sống rất tốt.
Vốn dĩ Cừu Tần tìm tiểu Thố là muốn nói cho tiểu Thố chút chuyện trước kia, tiện tìm hiểu về cuộc sống của cô và mẹ mấy năm nay, nhưng mà có thêm Giản Tình thì lại không thích hợp, cho nên lần gặp mặt này trở thành cuộc nói chuyện giữa Cừu Tần và Giản Tình, hai người này khách sáo nói đôi ba câu, làm cho tiểu Thố buồn bực không biết nói gì, họ hỏi một câu, cô đáp một câu, khi không hỏi đến cô, cô và Giản Chính Dương chậm rãi ăn, cuối cùng bụng cô to như có bầu 6 tháng vậy. Cô quan sát Giản Tình và Cừu Tần thì thấy hai người không động đến đũa luôn.
Ba người ăn cơm xong, Cừu Tần có mấy lần muốn nói nhưng lại ngừng nhìn tiểu Thố, biết Cừu Tần muốn nói chuyện riêng với tiểu Thố, Giản Tình bèn chào hỏi rồi rời đi trước.
Hẹn xong thời gian lần sau gặp với Giản Tình, chờ đến khi bà rời đi rồi, tiểu Thố mới qauy lại nhìn Cừu Tần.
“Xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng rất được đấy ha.” Cừu Tần cười nhìn tiểu Thố.
“Vâng.” Tiểu Thố gật đầu, cô càng ngày càng thích Giản Tình hơn, nhìn sang Giản Chính Dương nãy giờ không nói chuyện chỉ nắm lấy tay mình, Cừu Tần vốn định nói chuyện riêng với mình nhưng mà cái tên này nhất quyết không chịu để mình và cậu ở riêng với nhau, dù cho cậu là trưởng bối của mình nữa cũng không được. Tuy anh có hơi cố chấp nhưng cố chấp đáng yêu cơ.
Cảm nhận được ý nghĩ của tiểu Thố qua ánh mắt, khóe miệng Giản Chính Dương khẽ nhếch lên, đưa ánh mắt dịu dàng về phía cô, sự yêu chiều trong mắt anh như làm mọi thứ trên thế gian này tan chảy đi hết vậy.
Cừu Tần thấy hai vợ chồng tình cảm như vậy, trong lòng cũng thấy an tâm. Ở trong cái xã hội vật chất lên ngôi này, có thể tìm thấy chân ái như này thật đúng là không dễ dàng gì.
Tiểu Thố sống rất tốt cũng coi như là một phần an ủi, sau này khi đi thăm chị gái, ông cũng có thể nói rằng con gái của chị đang sống rất tốt, chị cứ yên tâm.
Nghĩ tới chị gái đã từng yêu thương mình như vậy, lần này Cừu Tần âm thầm hạ quyết tâm phải thay chị gái chăm sóc người mà chị ấy lưu tâm, Cừu Tần nói.
“Tiểu Thố, cậu tới tìm con, ngoài việc xin lỗi con về thái độ hôm qua của Ada, còn muốn thể hiện chút tâm ý của cậu và ông bà ngoại con, chúng ta sẽ không để nó đi lung tung, phá hoại hạnh phúc của con.”
Tiểu Thố nhìn Cừu Tần, “ Cậu à, con có chút không vui nhưng mà con luôn cho rằng thứ hạnh phúc mà có thể bị phá hoại thì không đáng gọi là hạnh phúc. Nếu chồng con không vượt qua nổi chút khảo nghiệm này thì con tuyệt đối sẽ không ở lại bên cạnh anh ấy.”
Vừa nói xong, tay liền bị siết chặt, Giản Chính Dương bất mãn phân trần bản thân “Anh chỉ có mỗi em.”
5 chữ ngắn ngủn nhưng đã nói lên tất cả.
Tiểu Thố mau chóng an ủi người đàn ông đang xù ông này: “Rồi rồi, em cũng chỉ có mỗi anh.”
Cừu Tần thấy bộ dạng tình cảm của hai người thở dài một hơi cho con gái của mình. Cái con bé kia đã bị nuông chiều từ bé, nghĩ rằng những thứ mà mình ưng ý thì chắc chắn sẽ thuộc về mình, lại không ý thức được chuyện tình cảm là thứ không thể nắm bắt được nhất, cũng là thứ không thể cưỡng cầu, nếu không thì chuyện của chị gái có lẽ có thể tránh.
An ủi Giản Chính Dương xong, quay lại nhìn Cừu Tần, cô thấy cậu như đang đi vào cõi thần tiên vậy, tay cậu vô thức sờ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn kĩ thì mới thấy chiếc đồng hồ này đã rất cũ rồi, với lại nhìn kiểu cách thì chắc đã là kiểu rất lâu về trước.
Cừu Tần hồi thần lại thì thấy tiểu Thố đang nhìn cái đồg hồ trên tay mình, tháo đồng hồ ra, nhìn nó một cách trân trọng: “Có phải con đang nghĩ sao cậu lại đeo chiếc đồng hồ cũ kĩ như vậy đúng không?”
“Chắc nó rất có ý nghĩa với cậu à?” Tiểu Thố không cần nghĩ cũng đoán được.
“Con đúng là thông minh, chắc là di truyền từ mẹ con rồi.” Cừu Tần cười. “Chính xác, chiếc đồng hồ này là món quà mà mẹ con dành tiền làm thêm đầu tiên để mua cho cậu đấy.”
“Ò?” Tiểu Thố nhíu mày, xem ra tình cảm khi ấy của mẹ và cậu rất là tốt.
Cừu Tần cười khổ: “Lúc đó chiếc đồng hồ thạch anh này rất thịnh hành, là đàn ông ai cũng có sự tò mò với cái mới, tiếc là chiếc đồng hồ này nó lại quá đắt đối với một đứa trẻ. Ông bà ngoại không nỡ mua cho ta, mẹ con biết chuyện nên giấu mọi người đi làm thêm mấy tháng trời, sau đó dành dụm được khoản tiền đầu tiên liền mua cho ta chiếc đồng hồ này.
Tiểu Thố nghĩ thầm, không ngờ nhìn mẹ lạnh lùng mà cũng có những lúc thâm tình như vậy, nếu mình có em trai, sợ là sẽ không làm như vậy.
Cừu Tần ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc ấy mẹ con cũng chỉ vừa mới 18, chị ấy giấu mọi người làm việc trong công trường, còn làm cả những công việc khác nữa, 2 tháng ngắn ngủi đã gầy đi tròn 10 cân, chỉ vì muốn mua cho cậu chiếc đồng hồ này…Tiểu Thố, chắc con có thể tưởng tượng được tình cảm của cậu và mẹ con rồi đi, lúc ấy là thời thanh xuân ngỗ nghịch của ta, ông bà không quản nổi cậu nhưng chỉ cần mẹ con nói một câu thôi là cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Với lại, cậu cũng là người hiểu chị ấy nhất, chị ấy có tâm sự gì thì đều nói với cậu, cho nên nhìn ở một phương diện khác, cậu hiểu mẹ con nhất, cậu biết tất cả bí mật của chị ấy.”
“Ồ.” Tiểu Thố gật đầu, tâm trạng cô cũng thấy phức tạp khi nghe mấy chuyện cũ này, vì mẹ cô đã mất rồi, cho nên bây giờ nghe mấy chuyện trước kia của mẹ từ miệng người khác, cô cũng không hiểu vài thứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Cừu Tần cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì nên cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Con có muốn biết sự thật năm đó mẹ con rời khỏi nhà không?”
Tiểu Thố nghi hoặc nhìn Cừu Tần, cậu nói vậy là có ý gì: “Lúc nhỏ con có nghe nói là bố mẹ hai bên không đồng ý cho họ ở cùng nhau, ông bà ngoại muốn mẹ con gả cho một người khác, nhưng mẹ con không đồng ý gả cho ba con nên làm ầm lên, mẹ con cứng đầu không về nhà.”
“Là mẹ con nói hay bố con nói vậy?” Cừu Tần tự châm biếm cười, trng mắt ẩn chứa ý châm chọc.
Tiểu Thố không vui nhìn Cừu Tần, hỏi: “Bây giờ là xã hội mới rồi, số mệnh cha mẹ bất hạnh thì cũng chỉ nói là mẹ con sinh không đúng thời thôi.”
Cừu Tần bị tiểu Thố mắng, không ngờ cô lại phản ứng mạnh với số phận của cha mẹ như vậy, nhưng ông lại không biết tiểu Thố phản ứng mạnh như vậy ngoài ảnh hưởng một phần từ chuyện của cha mẹ mà còn có chuyện ông bà ngoại của Giản Chính Dương lập mưu chia cắt họ, tuy cô không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi thù.
“Có phải con thấy là, năm đó ông bà ngoại không cho mẹ con lấy bố con là gia trưởng, là muốn can thiêp vào hạnh phúc của mẹ con, nên thấy họ không nói lý đúng không?”
Cừu Tần nói đúng trọng tâm, tiểu Thố không nói gì nhưng nét mặt đã mặc nhận lời Cừu Tần nói.
Tuy là như vậy nhưng Cừu Tần vẫn bó tay cười cười, bắt đầu kể về bí mật ông vẫn luôn giấu trong lòng: “Thực ra, chân tướng chuyện đó, mọi người đều bị lừa rồi…”