Mục lục
BỆNH SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạm biệt Cừu Tần, về đến nhà, Tiểu Thố không để ý đến Giản Chính Dương, ném lại một câu em muốn yên tĩnh một mình, liền nhốt bản thân ở trong phòng, nằm ở trên giường, một câu cũng không nói, không hề cử động, duy trì tư thế ban đầu hơn một tiếng đồng hồ.



Dần dần, cuối cùng đã tiêu hóa hết lời nói của Cừu Tần, đến bây giờ Tiểu Thố thậm chí có chút không dám tin những điều mà bản thân mình nghe thấy, tháo ra cái vòng cổ cô vẫn luôn tùy ý mang theo, gỡ ra, mặt trong có ảnh chụp chung của cô và mẹ. Cô nhớ cái vòng cổ này là sau khi cô tình cờ phát hiện ra có thể để ảnh chụp liền cứ luôn quấn quít lấy mẹ đòi mua cho mình, không ngờ mới để tấm ảnh vào trong không bao lâu, mẹ liền đã rời xa cô rồi. Cái này trở thành một trong những thứ đồ cô yêu thích nhất, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn đem theo bên mình.



Ban đầu, Giản Chính Dương nhìn thấy cái vòng cổ này, còn muốn đổi thành ảnh chụp của chính mình, sau khi bị cô mắng cho một trận thì từ bỏ suy nghĩ đó, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỏ ra bất mãn đối với vật luôn mang theo bên người này của Tiểu Thố, nhưng bởi vì đây là vật mà mẹ cô để lại cho cô. Sau lần cô tức giận đó, anh cũng không còn đưa ra yêu cầu vô lí tương tự như vậy nữa.



Tiểu Thố vẫn luôn cho rằng mẹ bởi vì yêu ba, vì ở bên ba mà không để ý, ầm ỹ với người nhà một phen, cả đời không còn qua lại với nhau nữa, nhưng sau khi nghe lời cậu nói, mới biết, thì ra không phải như vậy.



Trước khi gả cho ba, mẹ có một người chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã, mà mẹ, mặc dù vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn luôn rất yêu thương người chồng chưa cưới của mình. Bà luôn chờ đợi để trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này. Tâm tình của bà, ngay cả với ba mẹ bà cũng không nói ra, nhưng lại kể với người em trai từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với mình. Làm một người em trai, Cừu Tần biết chị mình yêu người anh rể tương lai kia đến nhường nào, cũng chân thành cầu chúc cho chị gái có thể hạnh phúc. Nhưng cho đến một ngày, sắc mặt chị gái tái nhợt xuất hiện trước mặt Cừu Tần, ngất xỉu trong lồng ngực ông, trước khi ngất còn nói với ông không được nói cho bất kỳ ai biết.



Cừu Tần không biết chuyện gì đã xảy ra bị dọa sợ, trước tiên liền nghĩ đi tìm anh rể tương lai, bởi vì ông biết chị là một người có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, ngay cả ba mẹ, như thế nào cũng không trao đổi cùng với bọn họ, tất cả mọi bí mật, chỉ bằng lòng chia sẻ cùng với anh ấy, nếu như nói người đáng tin nhất, thì cũng là người anh rể tương lai kia.



Mặc dù trước đây Cừu Tần đã vì thế mà ghen tị, nhưng mỗi khi nhìn thấy chị gái nhắc đến người anh rể tương lai này, trên khuôn mặt chưa từng thấy biểu cảm thẹn thùng, liền khiến cho ông không nỡ đi phá hoại, dần dần chấp nhận người anh rể tương lai kia, chỉ hi vọng anh ta có thể mang đến hạnh phúc suốt đời cho chị gái.



Nhưng nghĩ đến chị yếu ớt và ánh mắt thương tâm muốn chết, trước khi ngất đi còn nói với ông không muốn cho bất kì ai biết chuyện của bà, Cừu Tần do dự.



Cuối cùng, Cừu Tần cũng không cho ai khác biết chuyện này, chỉ lén lút mang chị gái tới chỗ bác sĩ khám bệnh, xác định chỉ là thương tâm quá mức mà ngất xỉu, thân thể không có gì đáng ngại.



Nhìn khuôn mặt tái nhợt của chị, nghĩ đến sự thương tâm quá độ mà bác sĩ nói, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho người chị gái luôn luôn kiên cường lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối như vậy?



Vô cùng muốn đi tìm kiếm đáp án, nhưng lại lo lắng để chị gái một mình ở lại bệnh viện, cuối cùng Cừu Tần quyết định chờ sau khi chị gái tỉnh lại rồi nói. Nhưng sau khi chị gái tỉnh lại một câu cũng không nói, bị ông hỏi đến mức nóng nảy, chỉ ôm lấy ông khóc lớn một trận. Cừu Tần khi đó đang còn là thiếu niên đã bị người chị chưa từng khóc như thế làm cho hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để chị gái tùy ý ôm lấy mình mà khóc, chờ chị gái thật không dễ dàng mới bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng không dám truy hỏi chị gái xem đã xảy ra chuyện gì nữa.



sau đó liền xảy ra chuyện lớn khiến cho ba mẹ nhà họ Cừu khiếp sợ, Cừu Phương Phương không quan tâm sự phản đối của ba mẹ, kiên quyết muốn hủy hôn với chồng chưa cưới. Hơn nữa còn nói với bọn họ mình đã yêu một người đàn ông khác.



Cừu Phương Phương và chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Chuyện kết hôn của hai người cũng là được đính ước từ khi còn bé, quan hệ của hai nhà vẫn luôn thân thiết, nhất là Cừu Quốc Vinh và ba chồng chưa cưới của Cừu Phương Phương, tình cảm năm đó từng tốt đến mức cùng mặc chung một cái quần. Bây giờ Cừu Phương Phương mở miệng chính là đã yêu người khác đòi hủy hôn, không thể nghi ngờ là đã cho một cái bạt tai lên khuôn mặt Cừu Quốc Vinh và bạn chí cốt. Cừu Quốc Vinh đương nhiên là không chịu đồng ý, nhưng Cừu Phương Phương đã quyết tâm muốn hủy hôn, bộ dáng hoặc là con chết hoặc là hủy hôn, Cừu Quốc Vinh tức giận tới mức vào bệnh viện mấy lần, nhưng chỉ là như vậy, thái độ của Cừu Phương Phương cũng không hề có một chút dao động.



Lúc Cừu Tần nói đến đây, nghĩ đến lúc đó chính mình đang học trung học, bị trận chiến trong gia đình dọa sợ đến mức trốn đến nhà bạn học không dám về nhà.



Nếu như ông có thể đoán trước được chuyện của hiện tại, ông tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi mà trốn đi. Đáng tiếc trên đời này vĩnh viễn không có vị thuốc hối hận, mặc dù ông của khi đó đã học trung học, nhưng lại chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, người chị gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời đột nhiên thay đổi lớn như vậy, ông hoàn toàn không thích ứng nổi, căn bản cũng không biết bản thân nên làm cái gì.



Chờ đến khi ông hối hận, Cừu Phương Phương đã thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Cừu, thậm chí người em trai mà bà yêu thương nhất này cũng không biết bà đã đi đâu.



Bởi vì Cừu Phương Phương chỉ nói mình đã yêu người khác, nhưng lại không nói cho mọi người biết rốt cuộc bà đã yêu ai. Vì chuyện này, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương đau lòng vô cùng, không chịu tha thứ cho bà, cũng không chịu thăm dò nơi bà đi đến.



Mà Cừu Tần, mỗi năm nhận được một bức thư từ chị gái, biết được đại khái tin tức của chị, biết bà sống hạnh phúc, hơn nữa bà dặn đi dặn lại, không dược nói cho ba mẹ, mới bình tĩnh trở lại.



Thẳng đến rất nhiều năm về sau, vết thương trong lòng Cừu Phương Phương thật sự đã lành, mới chính thức tiết lộ chân tướng cho Cừu Tần, thì ra năm đó bà nói đã yêu người khác là giả, chân tướng thực sự là bà phát hiện chồng chưa cưới phản bội mình, chị ông tính tình cương liệt chịu không nổi, lúc đó mới thà rằng khiến cho tất cả mọi người hiểu lầm bản thân mới phải từ hôn rời đi.



Mà lúc đó, Từ Phương Phương đã li hôn với ba của Bạch Tiểu Thố, có thể nói từ đầu tới cuối, Cừu Phương Phương chưa từng yêu cha của Bạch Tiểu Thố, nhưng ở trong thư, bà thừa nhận, ba của Bạch Tiểu Thố là một người đàn ông tốt, là bà không biết quý trọng. Ba Bạch Tiểu Thố sau khi nỗ lực rất nhiều phát hiện ra không chiếm được trái tim của bà mới tức giận, nhưng không ngờ chỉ một lần liền làm cho người phụ nữ này mang thai, sau chuyện này ba của Bạch Tiểu Thố rất hối hận, thừa nhận lỗi lầm với Cừu Phương Phương, nhưng Cừu Phương Phương rất bình tĩnh mà buông tay, để cho ba Bạch Tiểu Thố tìm kiếm hạnh phúc thật sự của chính mình.



Cừu Phương Phương còn nhắc tới, những năm này ba Bạch Tiểu Thố đối xử lạnh nhạt với Tiểu Thố, thật ra là bởi vì sự vô tình của bà đã tổn thương ông, tất cả cái sai, đều là của bà.



Cừu Tần của khi đó, đã có sự nghiệp của chính mình, đã có vợ chưa cưới, sau khi biết được chân tướng, vô cùng phẫn nộ. Đáng thương ông nhiều năm như vậy còn vẫn luôn bởi vì chị gái có lỗi với anh rể mà áy náy không thôi, mặc dù cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến mọi chuyện là như vậy. Sau đó, Cừu Tần đến tìm người đàn ông mình vẫn luôn gọi là anh rể kia, dốc sức đánh đập một trận, cắt đứt quan hệ với ông ta, liền mang theo cha mẹ ra nước ngoài.



Cừu Tần đã từng nghĩ nói ra hết tất cả với ba mẹ, nhưng bởi vì sức khỏe ba mẹ không được tốt lắm, ông không dám để để cho bọn họ chịu kích thích quá lớn, còn nữa, chính là lời dặn dò của Cừu Phương Phương, tình tình cương liệt của chị vẫn không thay đổi, bí mật của bà chỉ chia sẻ cùng với người em trai, không muốn để nhiều người biết, để bọn họ mang ánh mắt đồng tình tới nhìn bà, bà thà rằng để cho tất cả mọi người đều hiểu lầm mình.



Cừu Tần còn nói rất nhiều, nhưng Tiểu Thố như thế nào cũng không nghe vào được nữa. Đầu óc của cô đã hiểu một vài chuyện, mẹ không phải vì ba mà cắt đứt với người nhà, từ đàu đến cuối, mẹ không hề yêu ba.



Ba bởi vì không chiếm được tình yêu của mẹ mà oán hận, trước đây cô cảm thấy ông thật đáng giận, bởi vì ông…, nhưng hiện tại, cô lại hiểu rõ, ông có chút đáng thương. Có người đàn ông nào sẵn lòng để bản thân sau khi nỗ lực nhiều như vậy lại vẫn không thể nào làm rung động nổi vợ mình, để cho trái tim của vợ mình luôn chất chứa hình ảnh của người đàn ông khác?



Cho nên, mấy năm nay ba đối xử lạnh nhạt với cô, cô cũng cảm thấy có thể hiểu được.



Như vậy, mẹ thì sao? Đứa nhỏ mình sinh ra không phải là của bà cùng với người đàn ông bà yêu, bà lại có tình cảm như thế nào đối với mình?



Đột nhiên phát hiện vị trí của mình thật khó xử, loại cảm giác này vô cùng khó chịu. Tay Tiểu Thố đang nắm cái vòng cổ, nước mắt bất tri bất giác mà chảy ra, gần đây, giống như có rất nhiều chuyện, khiến cho cô có một loại cảm giác rối bời không biết nên làm như thế nào.



Lúc nước mắt Tiểu Thố lã chã rơi xuống, Giản Chính Dương đẩy cửa tiến vào, Tiểu Thố ở trong phòng bao lâu, anh liền ở lại phòng khách bấy lâu. Nói thật lòng, anh thật sự không nghĩ tới chuyện của mẹ Tiểu Thố lại phức tạp như vậy, nhưng anh cảm thấy, những chuyện này có phức tạp cũng không liên quan đến Tiểu Thố. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Thố, rõ ràng là bị đả kích, còn gạt bản than anh ra ngoài, cảm giác như vậy thật không tốt, anh rất không thích. Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng không chờ nổi nữa, anh muốn thấy Tiểu Thố, anh muốn cho cô biết rằng, bi kịch của mẹ cô, là tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người bọn họ.



Thấy anh đi vào, Tiểu Thố nhúc nhích, chậm rãi ngồi dậy, cầm khăn tay ở bên cạnh định lau đi nước mắt, nửa chừng bị Giản Chính Dương đoạt mất, dịu dàng giúp cô lau nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ không vui.



“Có cái gì đâu mà khóc, khó coi chết đi được.”



“….”



“Chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi.”



“Ngay cả bạn từ thuở nhỏ cũng có thể phản bội, đột nhiên rất không có lòng tin với tình cảm của chính mình, làm sao bây giờ?” Tiểu Thố yếu ớt nói.



Giản Chính Dương hơi sửng sốt, nói: “Vậy thì liền hai mươi tư tiếng không tách rời nhau đi.”



Tiểu Thố bị đáp án này làm cho choáng váng, cẩn thận suy nghĩ, hiểu được tâm tư của Giản Chính Dương, nếu như bọn họ hai mươi tư tiếng đều không tách rời nhau, vậy chẳng phải là không có cơ hội….. sao?



“Hai mươi tư tiếng không tách rời, anh không sợ chán hả?”



“Anh không sợ, cũng không cho phép em sợ.” Giản Chính Dương nghiêm túc nói, sao có thể sợ chán chứ, anh chỉ mong sao một ngày có bốn mươi tám tiếng, sau đó một giây cũng không tách rời khỏi cô.



Nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, cảm xúc của Tiểu Thố rõ ràng đã tốt lên rất nhiều: “Vậy được thôi, sau này chúng ta liền hai mười tư giờ đều không tách rời nhau, nếu ai muốn tới phá hoại chúng ta, em liền đánh chết cô ta.”



Giản Chính Dương hài lòng nhìn dáng vẻ Tiểu Thố giương nanh múa vuốt, đưa quả trứng trong tay ra: “Cho em~”



Tiểu Thố nhận lấy quả trứng trong tay Giản Chính Dương, nhận ra trên đó vẽ một khuôn mặt cười, hiểu được ý của anh, không khỏi mỉm cười: “Ấu trĩ.”



Giản Chính Dương không hài lòng: “Ấu trĩ thì em cười cái gì?”



“Em vui muốn cười thì làm sao, ai quy định e không được phép cười, chẳng lẽ anh cho rằng vì trên quả trứng gà này vẽ một khuôn mặt cười thì có thể chọc em cười hay sao? Thật là ấu trĩ, anh học được thứ ấu trĩ như vậy ở chỗ nào đấy hả?”



“Trên Tivi, rõ ràng em cũng đã cười.” Giản Chính Dương không khách khí vạch trần cái miệng dối lòng của Tiểu Thố: “Thiên hạ vô song.”



Thiên hạ vô song mà Giản Chính Dương nói, là Thiên hạ vô song do Trương Vệ Kiện, Trần Hảo đóng vai chính, đôi khi lại gọi là Cát Tường Như Ý, trong đó Trần Hảo diễn vai Như Ý, mà người đóng vai Cát Tường, Tiểu Thố luôn không nhớ nổi tên của người ta, nhưng cô gái này cũng không tồi, đã từng hợp tác cùng Âu Dương Chấn Hoa. Phim của cô ấy cô cũng đã xem không ít, là một cô gái Hongkong, bộ phim truyền hình này cũng không tệ, rất thú vị, cho nên sau lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thố chưa từng kiên nhẫn đã lên Baidu trên máy tính tìm ra, trực tiếp xem hết, mà Giản Chính Dương thì vẫn luôn ở bên cạnh cô xem cùng. Mặc dù không rõ bộ phim này có gì hay mà xem, nhưng lúc cảm xúc Tiểu Thố xuất hiện sự khác thường, anh đều sẽ nhớ rõ trong bộ phim đó có cái gì.



Mà trong đó có một màn chính là Cát Tường không vui, Trương Vệ Kiện vẽ lên quả trứng gà đã được luộc chín một khuôn mặt cười đi chọc cô ấy, lúc đó cô có biểu hiện ra cái gì sao?



Tiểu Thố âm thầm suy nghĩ, có chút nghi ngờ, lại không thể không thừa nhận, có một người đàn ông vì mình mà bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, là một chuyện rất tốt. Cho nên, cô sẽ không so đo Giản Chính Dương mượn dùng phương pháp của người khác để dỗ dành mình. Quan sát tỉ mỉ mặt cười trong tay, đột nhiên cảm thấy rất có khẩu vị, cầm lên liền đập vào tủ đầu giường bên cạnh một cái: “Bốp”, lòng trắng trứng liền chảy ra.



Giản Chính Dương nhất thời không có sự chuẩn bị cũng ngẩn người, Tiểu Thố nhìn bàn tay đập trứng của mình, lại nhìn dáng vẻ không nói nên lời của Giản Chính Dương, tức giận: “Giản Chính Dương, trứng anh đưa cho em cũng không luộc một chút à?”



Giản Chính Dương ủy khuất nhìn Tiểu Thố: “Vợ à, sao em cứ như vậy mà đập vỡ được chứ? Con gái nhà người ta sau khi nhận được quả trứng vẽ mặt cười của đàn ông đều không nỡ ăn, một chút thời gian phản ứng em cũng không cho anh, liền thẳng tay đập bể, khiến cho anh ngăn cản cũng không kịp.”



Khóe môi Tiểu Thố run rẩy: “Anh có vẽ lên đó mười cái mặt cười thì nó vẫn là một quả trứng, vẫn là mang đến để ăn, ai lấy trứng sống để chơi cái này chứ. Cái đồ ngốc nghếch nhà anh, em đói rồi, còn không mau đi nấu cơm cho em ăn.”



“Ôi, anh đi ngay đây, vợ à, em đi vào nhà vệ sinh rửa tay đi.” Thấy Tiểu Thố muốn ăn gì đó, Giản Chính Dương đứng dậy ngay lập tức.



“Cần anh nói hả, em cũng không phải là trẻ con, không biết chăm sóc bản thân.” Lườm Giản Chính Dương một cái, Tiểu Thố với hai tay đầy trứng đi và nhà vệ sinh, đều tại anh, hại cô tay đều là lòng trắng trứng.



Chờ đến khi Tiểu Thố thu dọn xong căn phòng, món ăn tối của Giản Chính Dương cũng đã ra rồi, một bát cơm rang to tướng, bên trên còn để một quả trứng rán hình trái tim thật lớn, trái lại có vẻ bày biện rất xinh xắn, có điều, bát cơm này có phải quá nhiều rồi hay không, cũng đủ phần cho hai người đó. Dường như nhìn ra được nghi hoặc của Tiểu Thố, Giản Chính Dương ôm lấy Tiểu Thố ngồi xuống.



“Bà xã đã đói bụng rồi nhỉ, ông xã đặc biệt làm món cơm rang mà em thích đấy, nào, ông xã đút cho em ăn.”



Đút một miếng vào miệng Tiểu Thố, sau đó mình lại ăn một miếng, tất cả đáp án đã rõ ràng rồi.



Thì ra thật đúng là chuẩn bị phần cho hai người, có điều, dùng cách thức thân mật như thế, để trong một cái bát thôi sao? Còn mỗi người mỗi miếng? Cứ coi như anh thích ăn nước miếng của cô, cô cũng không thích ăn của anh đâu.



Mặc dù suy nghĩ như thế, Tiểu Thố vẫn cười tủm tỉm phối hợp với Giản Chính Dương, người phụ nữ nào đó trong lòng không ngừng khinh bỉ, cũng không biết nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô là như thế nào, thật sự là dọa người mà.



Ngọt ngào chia nhau xong bát cơm, Giản Chính Dương đi rửa bát, Tiểu Thố nổi hứng lên, lấy toàn bộ quần áo hôm nay mua ra thử từng bộ một. Mặc dù trước khi mua đã thử rồi, nhưng quần áo mới mà, chung quy vẫn là hiếu kì.



Giản Chính Dương ngồi trước sô pha nhìn Tiểu Thố biểu diễn trước mặt mình đổi một bộ rồi lại một bộ, tất cả bình luận đều là: Đẹp, không tệ, rất được.



“Giản Chính Dương, anh qua loa với em.” Tiểu Thố bắt đầu nổi bão rồi, cô cũng không phải là Hằng Nga, làm sao có thể quần nào gì mặc trên người cô đều đẹp được, bộ vừa rồi, rõ ràng là quần áo của chính anh, không vừa người như vậy, anh lại cũng có thể nói đẹp mắt. Vừa thử liền biết anh đang đang lừa dối mình rồi.



“Anh không có mà.” Giản Chính Dương xua tay, tỏ vẻ bản thân thật vô tội.



“Còn nói không có, bộ quần áo em đang mặc trên người bây giờ, có đẹp không?”



“Đẹp, vô cùng gợi cảm.”



“Gợi cảm cái đầu anh ấy, bộ này là của anh đấy, ok?”



“Anh biết mà.” Giản Chính Dương cười xấu xa. “Vợ à, hay là sau này ở nhà, em cũng đừng mặc quần áo của mình nữa, mặc quần áo của anh đi. Anh phát hiện em mặc quần áo của anh đặc biệt có sức hấp dẫn, ừm, nếu như bên trong cái gì cũng đừng mặc, lại càng đẹp mắt.”



“Cút.” Tiểu Thố tiện tay túm lấy một bộ quần áo ném vào Giản Chính Dương.



Giản Chính Dương cười híp mắt bắt lấy, ngửi ngửi, có hương vị của bà xã, say mê nói: “Thơm thật.”



Tiểu Thố bị anh làm cho tức giận đến mệt mỏi, nhìn thấy khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ của anh, trong lòng chợt nảy ra một kế hoạch: “Chồng à ~”



“Gì cơ?” Giản Chính Dương cũng bị âm thanh mềm mại của cô gọi đến mềm nhũn cả người.



“Sau này, lúc chỉ có hai chúng ta, em sẽ mặc quần áo của anh cho anh xem, có được không?”



“Bên trong không mặc gì?”



“Được nha.” Dù sao cô cũng không thích mặc áo ngực, cô thích được thả tự do, như vậy lại vừa vặn, quần áo của Giản Chính Dương lớn, mặc vào giống như áo ngủ, không tệ, vừa đúng ý cô.



“Vậy được.” Giản Chính Dương bắt đầu ra tay “Cởi đồ bên trong ra đi.”



“Đừng vội mà.” Tiểu Thố nũng nịu lôi kéo cánh tay của Giản Chính Dương: “Người ta cũng đã đồng ý mặc quần áo của anh rồi, vậy anh có phải cũng nên đáp ứng mặc quần áo đẹp cho em xem không?”



“Ừm” Giản Chính Dương sớm đã bị da thịt trắng nõn mà Tiểu Thố cố ý vô tình lôi kéo lộ ra thu hút mất rồi, căn bản liền không cẩn thận nghe xem Tiểu Thố nói cái gì.



Thấy thế, Tiểu Thố mỉm cười giảo hoạt: “Thật sao?”



“Ừm.”



“Vậy được rồi.” Tiểu Thố đột nhiên đánh rơi bàn tay đang làm loạn của Giản Chính Dương, chạy ào vào phòng ba giây rồi lại lao ra, trong tay cầm bộ độ ngủ gợi cảm nhất của mình, hai mắt phát sáng nhìn vào Giản Chính Dương.



“Chồng à, mặc bộ này đi.”



Khóe miệng Giản Chính Dương co rút, chỉ chỉ vào mũi mình: “Anh?”



“Đúng vậy, vừa rồi anh đã đồng ý rồi, em bảo anh mặc cái gì anh liền mặc cái đó nha.” Tiểu Thố đắc ý nói, hai con mắt đánh giá Giản Chính Dương, đang tưởng tượng dáng vẻ anh buồn ngủ mặc áo hai dây, chắc là, vô cũng xinh đẹp đi. Khuôn mặt này, nếu như lại đội thêm tóc giả, ôi trời, nghe nói người chuyển giới nước Tần vô cùng đẹp, có cơ hội có thể đến xem thì tốt rồi. Có điều, khuôn mặt này của chồng cô cũng không kém, nếu như để tóc dài, lại nhét ít thứ vào trước ngực, chắc chắn còn xinh đẹp hơn so với mấy người đó.



“Có, có sao?” Hai tay Giản Chính Dương ôm đầu, anh có một loại cảm giác không tốt, ánh mắt bây giờ của Tiểu Thố quá đáng sợ rồi, giống như đem anh cởi sạch rồi làm chuyện gì đó xấu xa vậy, nhất là tấm vải trên tay cô, thật sự là quá kinh hãi rồi.



“Có” Tiểu Thố khẳng định gật gạt đầu, “Không được phép hối hận, nếu không em liền không thèm để ý đến anh nữa.”



Nói xong, không quan tâm đến sự phản đối của Giản Chính Dương, kiên định nhào về phía anh….



Một giờ sau



“Hahahaha….” Nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang đứng ở trong phòng khách, Tiểu Thố há hốc miệng nửa ngày, sau khi oán hận ghen tị thèm muốn, bắt đầu cười ha hả. Cô nghĩ khuôn mặt của Giản Chính Dương xinh đẹp như vậy, làm con gái chắc chắn rất xinh xắn, nhưng không nghĩ đến sẽ câu hồn như vậy, thế này dù đặt vào nơi nào, đều là nhân vật dẫn đầu ha. Nếu như là thời cổ đại, đây tuyệt đối là cấp bậc Lí Sư Sư vân vân.. (*Lí Sư Sư: Nhân vật truyền kỳ cuối thời Bắc Tống, dung mạo như tiên, cầm kỳ thi họa.)



“Chồng à, không ngờ anh lại có sức hấp dẫn như vậy đấy, nếu em là một người đàn ông, chắc chắn trực tiếp đổ gục.”



Giản Chính Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ nào đó đang cười đến vô tâm vô phế. Có người phụ nữ nào sẽ trang điểm cho người đàn ông của mình thành dáng vẻ người chuyển giới, ép chồng mặc đồ ngủ kiểu nữ gợi cảm thì cũng thôi, đằng này còn trang điểm, còn muốn nhét mấy thứ vào trước ngực. Bây giờ còn nói cái gì mà nếu như là một người đàn ông liền trực tiếp gục ngã rồi. Đáng giận, nhìn anh như thế nào trừng phạt cô, thừa dịp cô ngẩng đầu cười lớn, Giản Chính Dương hai ba bước tới gần Tiểu Thố, ôm lấy eo cô, thỏa mãn nhìn dáng vẻ cứng ngắc của cô.



“Vợ à, em phải thấy may mắn khi em là phụ nữ, nếu như em là đàn ông, thật đúng là không thể nhào đến rồi. Em quên giới tính của chồng em rồi à? Hửm? Chỉnh anh như vậy, em nói, ông xã nên trừng phạt em như thế nào mới được đây? Hửm?”



Mỗi một từ hửm thanh điệu đều cao hơn từ trước, nói vô cùng phóng khoáng, Tiểu Thố nghe được mà tim gan run rẩy: “Chồng, chồng à, cái đó, haha, cái đó, hiểu lầm, là hiểu lầm…”



“Là hiểu lầm sao? Anh thấy không phải đâu, vừa rồi em đang nghĩ cái gì, cười đến vui vẻ như vậy, có cần ông xã chia sẻ cùng em một chút không, hửm?” Bàn tay gian ác của Giản Chính Dương làm loạn khắp nơi trên người Tiểu Thố.



Tiểu Thố đã sớm bị Giản Chính Dương nắm rõ điểm mẫn cảm trên người, làm sao có thể chống lại sự đụng chạm của Giản Chính Dương, không lâu sau liền mềm nhũn trong lồng ngực Giản Chính Dương: “Ông xã, ông xã, em sai rồi, tha thứ cho em đi, chồng à, đừng, đừng, …. ưm….”



Không chờ cô nói hết, Giản Chính Dương đã hóa thân thành sói, muốn ăn Tiểu Thố người khiến anh yêu đến tận xương tủy này vào bụng, hung hăng…… cho đến khi trên người cô vĩnh viễn mang theo dấu ấn thuộc về riêng mình, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, cũng không thể tách rời khỏi anh, bọn họ sẽ vĩnh viễn bên nhau, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK