• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc này Yên Vân Hạ cũng vừa chào tạm biệt bạn bè quay lại tìm Lý Trạch Lâm.

Bất ngờ nhìn thấy cậu bị Hà Quyên dụ dỗ như vậy, Yên Vân Hạ có cảm giác vô cùng khó chịu, giống như bị người khác tranh giành món đồ mình yêu thích vậy.

Yên Vân Hạ không vui, sắc mặt cực kì khó coi tiến tới chỗ hai người họ.

- Hai người đang làm gì vậy? - Yên Vân Hạ lạnh lùng lên tiếng.

Hà Quyên không nghĩ Yên Vân Hạ sẽ quay lại sớm như vậy, có điều bà ta cũng chẳng sợ gì cả.

Thậm chí còn mặt dày hỏi cô:
- Ồ, chẳng phải là Tiêu Hạ đây sao? Này Tiêu Hạ, dạo này cô cũng có hứng thú với đàn ông rồi cơ à? Tôi còn tưởng bao năm nay cô ăn chay tới nghiện rồi chứ? Có điều Tiêu Hạ này, tôi thấy rất vừa mắt với cậu trai trẻ này của cô, chi bằng chúng ta trao đổi bạn tiệc đi.

Đảm bảo hàng chất lượng đấy.

Yên Vân Hạ vốn biết Hà Quyên tai tiếng, nhưng không nghĩ bà ta lại mặt dày như vậy.


Chuyện đáng xấu hổ thế kia mà Hà Quyên không biết ngại ngùng cứ mở miệng huỵch toẹt như vậy.

Yên Vân Hạ giống như bị chọc giận, không suy nghĩ nhiều liền thẳng tay hất văng ly rượu trên tay vào mặt bà ta.

Hà Quyên bị bất ngờ, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới Yên Vân Hạ vậy mà lại không nể mặt như vậy.

Bà ta vuốt cái cổ ngấn mỡ của mình, đay nghiến nhìn kẻ vừa phá hư việc tốt của mình.

Hà Quyên gằn giọng:
- Tiêu Hạ, cô bị điên sao? Cô còn nhớ tôi là ai không mà dám làm vậy với tôi?
Yên Vân Hạ không hoảng sợ, thậm chí còn kéo tay Lý Trạch Lâm đứng ra sau lưng mình, hệt như gà mẹ đang xù lông lên để bảo vệ đàn con nhỏ.

Yên Vân Hạ trừng mắt nhìn Hà Quyên, khinh miệt lên tiếng:
- Hà Quyên, bà cảm thấy tôi cần phải nhớ bà là ai sao? Bà không cảm thấy mình làm vậy là đang sỉ nhục phụ nữ chúng ta à? Hà Quyên này, tôi không có nhu cầu biết bà là ai, cũng không có ý định muốn biết.

Tôi chỉ thấy bà lấy địa vị mà ức hiếp kẻ yếu, lời lẽ thô tục, chợ búa, không nhịn được nên ra tay tương trợ thôi.

Hà Quyên cảm thấy mình bị khí thế của Yên Vân Hạ lấn lướt, hơn nữa xung quanh có rất nhiều lời bàn tán nói bà ta quá đáng thì nhịn không được.

Gương mặt lòe loẹt son phấn đỏ bừng bừng trông chẳng khác gì một con gà chọi đang muốn đá mà đá không lại.

Hà Quyên vốn là dạng người chua ngoa, không dễ đụng, bà ta mỉa mai:
- Thế nào? Chẳng lẽ cô cũng nhắm trúng cậu ta nên muốn ở trước mặt cậu ta làm ‘mỹ nhân cứu anh hùng’? Nói cho cô biết, cậu ta chỉ là một thằng diễn viên quèn, ngoài cái mã ra thì chẳng làm được trò gì nên hồn.

Cô đừng dại dột vì cậu ta mà đắc tội với tôi.

Yên Vân Hạ vốn không quan tâm đến lời Hà Quyên nói, Lý Trạch Lâm thế nào, lẽ nào cô còn không hiểu? Yên Vân Hạ kiên định nhìn Hà Quyên, giọng nói lại thêm mấy phần khinh bỉ:
- Tôi có hứng thú với cậu ấy thì sao chứ? Ít nhất so với bà, tôi có nhan sắc, còn bà thì có gì đây? Hơn nữa, tôi có tiền, so với bà thì không ít hơn là bao.

Nếu phải chọn, chắc chắn cậu ta cũng sẽ chọn tôi chứ không phải bà.

Lý Trạch Lâm thực sự bái phục khả năng ăn nói của Yên Vân Hạ rồi.


Trong trường hợp căng thẳng như vậy mà cô vẫn có thể tâng bốc nhan sắc của mình, quả thực vô cùng đáng khen.

Lý Trạch Lâm muốn cười, nhưng cuối cùng đành nhịn lại.

Hà Quyên bị châm chọc đến nỗi thẹn quá hóa giận, lại thêm sự nhục nhã ban nãy, bà ta cảm thấy cục tức này nuốt không trôi.

Cuối cùng, Hà Quyên không nghĩ nhiều liền cầm ngay chiếc ly thủy tinh trên bàn bên cạnh, đập thẳng vào đầu Yên Vân Hạ.

- Đánh nhau rồi.

- Một vài người hoảng hốt hô lên.

Mọi người đều bị hành động quá khích của Hà Quyên làm cho bất ngờ.

Lý Trạch Lâm đứng ngay gần đó cũng bị dọa cho xanh mặt.

Ly thủy tinh vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi đầy xuống đất.

Lý Trạch Lâm lúc này mới hoàn hồn lại, cậu vội vã xoay người Yên Vân Hạ lại, lo lắng hỏi:
- Chị có sao không? Chị chảy máu rồi, đi, tôi đưa chị về băng bó.

Biên kịch Triệu lúc này cũng đi tới, bà đưa mắt lườm Hà Quyên một cái.

Nếu không phải Hà Quyên là bạn của chồng bà thì sao bà lại mời ả chanh chua này tới được.

Biên kịch Triệu vội vàng nhắc nhở Lý Trạch Lâm đưa Yên Vân Hạ đi khám, sau đó mới cho người tới dọn dẹp.

Có điều Hà Quyên vốn chẳng biết sợ, bà ta dữ tợn nói:
- Gây sự với tôi xong muốn bỏ chạy sao? Hà Quyên tôi là người dễ đụng độ như vậy à?
Lý Trạch Lâm kỳ thực vô cùng lo lắng cho vết thương của Yên Vân Hạ, nhưng lại thấy cô vỗ nhẹ lên tay mình trấn an thì không nói gì nữa.

Yên Vân Hạ vén lại tóc, sau đó ngẩng đầu lên nhếch môi cười:

- Xin lỗi, tôi không có ý định chạy, chỉ là không muốn bị chó cắn hai lần thôi.

Hà Quyên không đe dọa được Yên Vân Hạ, vì vậy liền đánh chủ ý lên Lý Trạch Lâm.

Bà ta nhìn bọn họ rời đi mà lớn giọng đe dọa:
- Hãy nhớ lấy ngày hôm nay.

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, sau này cậu đừng hòng có thể yên ổn trong làng giải trí.

Tôi sẽ khiến cậu phải trả cái giá thật đắt vì đã bảo vệ con tiện nhân này mà đắc tội với tôi.

Yên Vân Hạ hiện tại đã không còn tỉnh táo nữa, Lý Trạch Lâm liền bế bổng cô lên.

Ra đến bãi đỗ xe, cậu mới lạnh lùng hỏi:
- Chìa khóa xe?
Yên Vân Hạ mệt mỏi lục tìm chìa khóa trong túi xách ra đưa cậu.

Lý Trạch Lâm cẩn thận đặt cô vào ghế lái phụ, sau đó mới lên xe lái rời đi.

Trên đường tuyệt nhiên cả hai không nói với nhau một câu.

Thực ra không phải Lý Trạch Lâm lạnh nhạt với Yên Vân Hạ, chỉ là cậu đang tự trách mình mà thôi.

Vết thương của Yên Vân Hạ rõ ràng là do cậu nên mới có.

Lý Trạch Lâm nắm chặt lấy tay lái, tự trách bản thân mình vô năng


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK