Sau chuyện không may của Lý Trạch Lâm thì mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu của nó.
Lý Trạch Lâm tiếp tục hoàn thành nốt những cảnh phim còn chưa ổn định, Yên Vân Hạ thì vùi đầu vào các dự án cũng như hội họp.
Tuy nhiên điều khiến Yên Vân Hạ lo lắng và phiền não nhất lại không phải là mấy vấn đề này.
Hôm trước Ý Nguyên đưa lịch trình cho cô, Yên Vân Hạ phát hiện ra vậy mà nửa tháng nữa thôi là tới sinh nhật của Lý Trạch Lâm rồi… Thế nhưng cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cho cậu cả.
Tuy trước đây đã từng quen Du Bắc Quân, nhưng lúc đó Yên Vân Hạ cũng không quá để ý tới những thứ phù phiếm như vậy.
Cơ bản thì Du Bắc Quân là một người thực tế, sau một lần cô tổ chức cho anh ta và bị anh ta mắng cho một trận thì Yên Vân Hạ không còn muốn làm gì nữa.
Có điều Lý Trạch Lâm thì khác… Từ nhỏ cậu đã thiếu thốn sự quan tâm của người thân và gia đình.
Đối với những người khác, sinh nhật có thể là một điều gì đó hết sức bình thường, nhưng đối với Lý Trạch Lâm thì khác…
- Ý Nguyên, chị nên làm gì bây giờ nhỉ? – Yên Vân Hạ chán nản nằm bò ra bàn.
Nói thực thì hiện tại bộ não nhỏ của cô chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Yên Vân Hạ hiện tại cũng đã 28 tuổi rồi, bảo cô làm mấy trò đáng yêu hay náo nhiệt như giới trẻ thì quả nhiên là làm khó cô rồi.
Đúng là đau đầu quá đi mất.
Ý Nguyên ở bên cạnh cô cũng trầm ngâm.
Nếu cô nàng nhớ không lầm thì đây là sinh nhật lần thứ 23 của Lý Trạch Lâm.
Dù sao cậu cũng đã 23 tuổi rồi, nếu giờ để Yên Vân Hạ giúp cậu nhóc này khai trai thì cũng không tệ nhỉ? Ý Nguyên nghĩ đến đây bỗng nhiên hai má đỏ bừng, cô nàng chỉ lo nếu nói cho Yên Vân Hạ nghe ý tưởng này thì sẽ bị cô đánh cho một trận thôi.
Nhưng quả thực Ý Nguyên đã nghĩ rất kĩ rồi, Lý Trạch Lâm bây giờ cũng chẳng thiếu thốn gì cả… Chi bằng tặng Yên Vân Hạ cho cậu là ý nghĩa nhất rồi.
- Yên tổng… - Ý Nguyên dè dặt lên tiếng.
– Em có ý tưởng này, nhưng mà chị đừng có đánh em đấy nhé?
Yên Vân Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn Ý Nguyên cứ úp úp mở mở thì không khỏi nhíu mày.
Cô nhóc này không phải lại muốn bày trò gì đấy chứ? Có điều Ý Nguyên là thư ký của Yên Vân Hạ, cũng là người Yên Vân Hạ cảm thấy tin tưởng trước nhất, nếu cô nàng đã có ý tưởng, Yên Vân Hạ cũng muốn nghe thử.
Yên Vân Hạ phất phất tay ra hiệu cho Ý Nguyên nói chuyện, bản thân thì uể oải dựa vào ghế lắng nghe.
Ý Nguyên được cho phép thì giống như cá gặp nước vậy, cô nàng mặt mày hớn hở xích lại gần Yên Vân Hạ, thao thao bất tuyệt nói:
- Yên tổng, em biết chuyện này có hơi kỳ cục, nhưng mà chúng ta đều là người lớn cả rồi.
Chưa kể chị và Lý Trạch Lâm cũng đã quen biết hơn 1 năm, thời gian không ngắn không dài… Nếu như chị cũng xác định sẽ tiến tới hôn nhân với cậu ấy, chi bằng chị tự mình ‘hiến thân’ đi.
Lời nói của Ý Nguyên quả nhân thu hút được sự chú ý của Yên Vân Hạ.
Não của cô nổ ‘bùng’ một tiếng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mở to nhìn Ý Nguyên đầy ngạc nhiên.
Ý Nguyên sao có thể nghĩ ra một ý tưởng kỳ cục như vậy được chứ? Yên Vân Hạ khó tin lắc đầu, hai má lập tức đỏ bừng như trái cà chua.
Cô khúng khoắng ho, vỗ nhẹ vào cánh tay Ý Nguyên mà mắng:
- Cái con bé này, em đang nói linh tinh gì đấy hả?
Ý Nguyên bị đánh, cô nàng nhăn nhó xoa xoa cánh tay mình.
Yên tổng nhà cô cũng kỳ cục quá, đã bảo là không đánh rồi mà sao vẫn đánh vậy hả? Ý Nguyên nhăn nhó lên tiếng:
- Chị, em nói thật mà.
Chị không thấy hợp lý sao? Chị nghĩ xem nhé, cả hai người cũng đâu có phải là trẻ con nữa đâu mà còn yêu đương kiểu chỉ nắm tay, hôn trán như đôi bạn cùng tiến thế kia.
Chị không biết thôi chứ giới trẻ bây giờ mạnh bạo lắm, nhất là nam nhân ấy.
Chị cứ e thẹn mãi, có khi người ta sẽ chán ngấy chị luôn đó…
Sắc mặt Yên Vân Hạ lại một lần nữa biến đổi, Ý Nguyên lúc này mới phát hiện ra bản thân mình lỡ lời.
Sao cô nàng lại quên mất Du Bắc Quân năm xưa ‘cắm sừng’ chị Vân Hạ một phần cũng là do không làm ăn được gì nhỉ? Ý Nguyên cắn môi, hận không thể đấm cho mình mấy cái vì tội nói năng hấp tấp.
Cô nàng vội vàng sửa lại:
- Yên tổng, cái vừa rồi chỉ là em lấy ví dụ thôi… Chứ còn Lý Trạch Lâm, em hoàn toàn tin vào nhân phẩm của cậu ấy.
Cho dù chị chẳng tặng cậu ấy cái gì thì ở bên cạnh cậu ấy thế này cũng là món quà lớn với cậu ấy rồi… Chị Vân Hạ, chị đừng nghĩ nhiều nhé.
Yên Vân Hạ đương nhiên không phải không hiểu lời của Ý Nguyên, có điều cô vẫn không chắc chắn được hiện tại có phải thời điểm thích hợp để mình và Lý Trạch Lâm tiến thêm một bước nữa hay không.
Ý Nguyên nhìn Yên Vân Hạ cứ trầm ngâm mãi, chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Hay là chị thử gọi cho Lý Trạch Lâm hay Quân Thiệu xem, hỏi coi cậu ấy thích gì? Dù sao thì em nghĩ nếu là chị, Lý Trạch Lâm sẽ không từ chối đâu.
Vốn là muốn tạo bất ngờ cho Lý Trạch Lâm, nếu như hiện tại gọi điện cho cậu hay Quân Thiệu thì chẳng khác nào lộ hết bí mật cả.
Yên Vân Hạ nén tiếng thở dài, nhẹ nhàng nói với Ý Nguyên:
- Được rồi, chị sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Em cứ ra ngoài làm việc trước đi.
Ý Nguyên nghe vậy cũng ngoan ngoãn trở về làm việc của mình.
Yên Vân Hạ ngồi đần một lúc ở bàn làm việc, cuối cùng quyết định sẽ tới trung tâm thương mại một chuyến, biết đâu lại tìm được thứ gì vừa mắt thì sao?
Nghĩ vậy, Yên Vân Hạ nhanh chóng vơ lấy chìa khóa xe cùng túi xách, sau đó ra khỏi phòng của mình.
Trung tâm thương mại cũng ngay gần công ty nên Yên Vân Hạ chỉ lái xe một lúc là tới, nhanh chóng đeo kính râm, Yên Vân Hạ chậm rãi bước xuống xe.
Mặc dù đã rời khỏi giới giải trí nhưng gần đây vì tin tức của Lý Trạch Lâm mà Yên Vân Hạ cũng được chú ý không ít.
Cô không ngại cánh nhà báo nhiều chuyện, nhưng cũng không muốn bản thân trở thành tâm điểm bị theo dõi.
- Sao không có cái gì vừa mắt hết nhỉ? – Yên Vân Hạ không vui nhíu mày nhìn mấy bộ vest cắt may tinh tế trong các cửa hàng quần áo.
Nói thực thì cô cũng đã chọn cho Lý Trạch Lâm kha khá quần áo trước đó nên Yên Vân Hạ cũng muốn tìm thứ gì đó mới mẻ hơn để tặng cho cậu.
Lúc này, Yên Vân Hạ vô tình bước qua một cửa hàng nội y của nữ.
Hình như cũng lâu rồi Yên Vân Hạ chưa mua thêm bất kỳ món đồ mới nào cho bản thân.
Không phải là Yên Vân Hạ tiết kiệm, chỉ là trước nay đều có trợ lý và Ý Nguyên giúp cô sắp xếp mọi thứ, kể cả chuyện ăn mặc.
Yên Vân Hạ đắn đo một lúc, sau đó cũng nhấc chân tiến vào bên trong cửa hàng.
Nhân viên nhìn thấy trang phục trên người cô đều là đồ hiệu, phong thái lẫn khí chất sang trọng thì cũng đon đả chào mời:
- Phu nhân, không biết tôi có thể giúp gì được cho phu nhân?
Khóe môi Yên Vân Hạ hơi giật giật, lẽ nào cô đã già tới mức được người ta tôn lên tới tận vị trí ‘phu nhân’ rồi sao? Mặc dù Yên Vân Hạ biết đây chỉ là danh xưng, nhưng cũng vẫn có chút không thoải mái.
Cô khẽ gật đầu với nhân viên kia, sau đó mới chậm rãi đáp:
- Được rồi, tôi chỉ muốn xem qua một chút thôi.
Nếu có hứng thú với mẫu trang phục nào, tôi sẽ nhờ tới cô sau.
Yên Vân Hạ không có thói quen đi mua đồ mà cứ có người bên cạnh thao thao bất tuyệt.
Tất nhiên, cô biết đây là nhiệm vụ của những nhân viên này, nhưng thực sự phiền phức lắm đấy.
Nhân viên kia trước thái độ khách sáo của Yên Vân Hạ thì chỉ có thể làm theo, khách hàng vốn là thượng đế mà.
Yên Vân Hạ đi dạo một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở gian hàng nội y ‘tình thú’.
Những câu nói ban nãy của Ý Nguyên bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô khiến cho gò má Yên Vân Hạ nóng bừng.
Chết tiệt, sao cô lại nhớ đến những thứ vớ vẩn như vậy nhỉ? Có điều Yên Vân Hạ không phủ nhận ý tưởng mà Ý Nguyên nói không tồi chút nào.
“Liệu Trạch Lâm sẽ thích kiểu dáng gì nhỉ?” – Yên Vân Hạ thầm nghĩ.
Cô đứng đó đắn đo một hồi, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Cũng không thể trách được, Yên Vân Hạ khí chất thanh cao, dáng người cũng rất đẹp, gương mặt tuy bị che khuất một nửa bằng chiếc kính râm nhưng làn da sáng bóng, trắng mịn khiến không ít người ghen tị.
Nhân viên bán hàng cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng đến, vội vàng tới giới thiệu:
- Phu nhân, cô đúng là có mắt nhìn đấy.
Mẫu nội y này gần đây được rất nhiều các cô gái ưa chuộng.
Nói ra thì đúng là có chút ngại ngùng, nhưng nội y đâu đơn giản chỉ là thứ bảo vệ những nơi nhạy cảm của chúng ta, đẹp ngay cả khi trên giường cũng là một loại đẹp mà.
Lời nói của cô nhân viên kia khiến cho hai má Yên Vân Hạ nóng càng thêm nóng.
Đúng là nội y mặc bên trong thì chẳng ai quan tâm, nhưng khi ở bên cạnh người chúng ta yêu thương thì… Yên Vân Hạ thầm nghĩ: “Lẽ nào tất cả các nhân viên của cửa hàng nội y bây giờ đều bạo dạn như vậy?”
Nghĩ là thế, nhưng rõ ràng Yên Vân Hạ vẫn bị món đồ này thu hút.
Cô ngượng ngùng nói với nhân viên lấy giúp mình một bộ, thanh toán xong xuôi rồi mới rời đi.
Yên Vân Hạ không có hứng thú đi dạo nữa, cô nhanh chóng trở lại xe của mình.
Đặt túi đồ sang bên cạnh, Yên Vân Hạ gục đầu vào tay lái, ngại ngùng lên tiếng:
- Yên Vân Hạ, mày quả nhiên là bị Ý Nguyên dạy hư rồi… Sao lại đi mua thứ đồ này cơ chứ?
Rõ ràng là mang tiếng đi mua quà sinh nhật cho Lý Trạch Lâm nhưng lại chẳng chọn được được gì.
Yên Vân Hạ trở về nhà vội vàng giấu nhẹm bộ nội y kia vào một góc khuất trong tủ quần áo.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô quyết định hôm ấy sẽ đích thân vào bếp làm bếp sinh nhật cho cậu bạn trai trẻ của mình.
Còn món quà mà Ý Nguyên nói… Yên Vân Hạ sẽ tính toán thêm vậy.
Danh Sách Chương: