Lý Trạch Lâm nghe được yêu cầu của Yên Vân Hạ, đầu óc như muốn nổ tung.
Không phải cậu vừa nghe lầm đấy chứ? Băng vệ sinh sao? Lý Trạch Lâm trầm ngâm suy nghĩ, trước cậu từng làm thu ngân ở siêu thị, nhìn những thứ này không phải lạ, cậu cũng không phải là cậu nhóc ngây ngô gì, nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái yêu cầu cậu đem món đồ này đến cho cô ấy.
Hà Đông Huy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Yên Vân Hạ thấy Lý Trạch Lâm im lặng một hồi lâu không đáp lại, nghĩ rằng mình nói nhỏ quá cậu chưa nghe rõ liền lặp lại:
- Lý Trạch Lâm, cậu có nghe thấy không? Lấy giúp tôi miếng băng vệ sinh, tôi đang trong nhà tắm không ra ngoài được.
Lý Trạch Lâm bị giọng nói có chút lớn của Yên Vân Hạ làm cho giật mình.
Câu vội vàng vỗ vỗ hai má mình, đấu tranh tư tưởng kịch liệt hồi rồi mới lên tiếng đáp lại:
- Chờ tôi một chút.
Lý Trạch Lâm theo lời của Yên Vân Hạ, nhanh chóng lấy được miếng băng vệ sinh, nhưng vừa nhìn thấy thì lại có cảm giác đỏ mặt run tim, cậu lắc lắc đầu mấy cái, tự nhiên thấy chân mình như có một quả tạ buộc vào.
Lý Trạch Lâm đứng cách tấm cửa kính nhà tắm một đoạn, suy đi tính lại mãi vẫn không biết có nên đến gõ cửa hay không.
Yên Vân Hạ đã gấp gáp tới nóng nảy rồi, cô càu nhàu:
- Lý Trạch Lâm, nhờ cậu đi lấy băng vệ sinh thôi mà cậu cũng ngủ được sao? Làm gì mà lâu vậy hả?
Lý Trạch bị Yên Vân Hạ giục, tự nhiên cũng cảm thấy lúng túng, tâm trạng còn run hơn khi đi thử kính.
Trong đầu Lý Trạch Lâm hiện lên đủ mọi loại tình tiết xấu hổ có thể xảy ra.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu mình không vào sẽ thế nào? Nếu mình vào sẽ ra sao? Cuối cùng lý trí nói với cậu rằng: ‘Yên Vân Hạ đang cần cậu.’ Lấy hết can đảm, Lý Trạch Lâm liền nhắm mắt đưa chân tiến về phía phòng tắm.
Hai má cậu đã sớm đỏ bừng, đưa tay lên gõ nhẹ vào tấm kính:
- Chị Vân Hạ, thứ chị cần tôi mang đến rồi.
Giọng của Lý Trạch Lâm lúc này bỗng trở nên khàn hơn, gương mặt tuấn tú thì đỏ bừng, chỉ thiếu điều nổ tung ra, bàn tay cầm băng vệ sinh còn có chút run nhẹ.
Lý Trạch Lâm nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm ngừng chảy, cảm giác hô hấp đột nhiên có chút khó khăn.
Còn chưa định hình được mọi chuyện sẽ ra thế nào thì cửa phòng tắm bật mở khiến cậu không khỏi giật mình.
Từ sau cánh cửa, Yên Vân Hạ chìa tay ra, nhỏ giọng nói:
- Cái đó đâu? Đưa cho tôi.
Không ai nhìn thấy mặt ai nhưng dường như cả Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đều cảm nhận được đối phương đang ngượng ngùng.
Lý Trạch Lâm vội vàng nhét miếng băng vệ sinh vào tay cô, ngón tay cậu chạm vào lòng bàn tay mềm mại của Yên Vân Hạ cho mặt Lý Trạch Lâm nóng càng thêm nóng.
Yên Vân Hạ nhận được thứ mình cần, cô lúng túng lên tiếng:
- Cảm ơn cậu, cậu xuống tầng được rồi.
Lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến Lý Trạch Lâm lại vô tình cúi xuống, qua khe cửa bất ngờ đập vào mắt cậu là đôi chân thon dài của Yên Vân Hạ.
Cô không tính là quá cao, nhưng dáng người nhỏ nhắn vừa phải, nhất là đôi chân trắng ngần, vô cùng thu hút.
Yên Vân Hạ vừa tắm xong nên xung quanh vẫn còn hơi nước bốc lên, bao phủ đôi chân cô như những đám mây nhỏ nâng niu làn da trắng hồng ấy.
Lý Trạch Lâm dường như thấy mình đứng hình, nín thở đến vài giây, không biết nên làm thế nào.
Yên Vân Hạ ở bên trong phòng tắm không biết chuyện gì xảy ra với Lý Trạch Lâm, cẩn thận đóng cửa lại, không quên bấm chốt khóa, cô thở phào một tiếng, tự nhủ:
- Sau này phải chú ý hơn mới được.
Lý Trạch Lâm cứ im lặng nhìn mãi, cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng chặt lại, tiếng khóa chốt vang lên kéo cậu ra khỏi suy nghĩ mơ hồ.
Lý Trạch Lâm lắc mạnh đầu, cố gắng đem những hình ảnh vừa rồi xóa ra khỏi đầu nhưng dường như không có tác dụng.
Cậu ở trong lòng thầm chửi thề một tiếng, sau đó vội vã từ trong phòng Yên Vân Hạ đi ra, dường như sợ rằng nếu bản thân chỉ ở lại đó thêm một lúc thôi, cậu sẽ không kiềm chế được bản thân mình vậy.
Lần đầu tiên, Lý Trạch Lâm thấy bản thân mình có cảm xúc mãnh liệt như vậy, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp chuẩn bị gì hết, đến khi trở về căn phòng dưới tầng một, tim Lý Trạch Lâm vẫn đập liên hồi.
Cậu nhắm mặt lại, vốn muốn để bản thân tĩnh tâm nhưng không hiểu sao hình ảnh đôi chân tinh xảo kia lại hiện ra.
Lý Trạch Lâm thiếu chút nữa muốn cắn đứt lưỡi mình.
- Lý Trạch Lâm, mày phải bình tĩnh.
- Cậu tự nhủ.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng điều hòa được tâm trạng.
Lý Trạch Lâm đưa tay lên vuốt tóc, thở dài một tiếng nặng nề:
- Đề nghị ở chung này quả nhiên là tồi tệ.
Mới có vài ngày đã có ấn tượng khó quên như vậy, không biết những ngày sau sẽ thế nào.
Lý Trạch Lâm chưa bao giờ cảm thấy bản thân đưa ra một quyết định nào oan nghiệp thế này cả
Danh Sách Chương: