Lý Trạch Lâm cẩn thận đặt hành lý của Yên Vân Hạ vào trong cốp xe, sau đó mới trở về ghế lại.
Hiện tại tâm trạng của cậu vẫn còn hưng phấn lắm, tất nhiên rồi, bạn gái vì một câu muốn gặp mặt mà đi cả một quãng đường xa như vậy tới đây, Lý Trạch Lâm không vui vẻ mới lạ.
Giúp Yên Vân Hạ thắt dây an toàn xong xuôi, Lý Trạch Lâm mới quay sang hỏi cô:
- Giờ em đói chưa? Anh đưa em đi ăn đã nhé? Cũng hơn 7 giờ tối rồi còn gì?
Đồ ăn ở đây tuy không thể ngon như đồ ăn ở nhà mà Lý Trạch Lâm nấu, nhưng Yên Vân Hạ cũng không thể bắt cái dạ dày đáng thương của mình nhịn đói được.
Cô tùy tiện gật đầu, sau đó bâng quơ nói một câu:
- Nếu như ăn ở một nhà hàng dành cho người châu Á nào đó thì càng tốt.
Không phải Yên Vân Hạ không thích đồ Tây, chỉ là nếu ăn đồ Tây ở nước bản địa thì khẩu vị cũng sẽ khác với khi ở mình.
Nhìn trên ảnh, những món ăn ấy sẽ rất ngon mắt, cũng có thể là không có nhiều khác biệt, nhưng khi nếm thử rồi mới biết cách chế biến và gia vị của chúng chẳng hề giống nhau.
Yên Vân Hạ cũng từng ở nước ngoài mấy năm nên sớm hiểu được chuyện này rồi.
Lý Trạch Lâm cũng không có ý kiến gì cả.
Cậu vốn không kén ăn, chỉ lo cho Yên Vân Hạ ăn không quen miệng sẽ bỏ bữa, ảnh hưởng đến sức khỏe của cô thôi.
Đi mãi, cuối cùng cả hai cũng tìm được một quán lẩu Tứ Xuyên.
Thời tiết của Los Angeles về đêm cũng có chút lạnh, nếu có một nồi lẩu nóng để thưởng thức thì còn gì bằng.
- Em chốt quán này.
- Yên Vân Hạ hào hứng lên tiếng, ra hiệu cho Lý Trạch Lâm đánh xe vào bãi đỗ.
Chẳng mấy khi Yên Vân Hạ lại nhiệt tình, hồ hởi như vậy, Lý Trạch Lâm đành chiều theo ý cô.
Chỉ là Yên Vân Hạ có tiền sử bệnh dạ dày, lát nữa chắc sẽ phải nói với nhân viên giảm bớt độ cay trong nước dùng đi mới được.
Lý Trạch Lâm khi ở bên Yên Vân Hạ, lúc như đứa trẻ, lúc lại như một ông bố già lúc nào cũng phải lo lắng từng chút một cho sức khỏe của cô.
Hai người sóng bước vào bên trong quán, nam thanh nữ tú, sáng bừng cả một góc nhà hàng.
- Hai người đẹp đôi thật đấy, nhìn cứ như minh tinh vậy.
- Nhân viên phục vụ của quán trong lúc lên đơn không nhịn được mà buột miệng khen ngợi.
Yên Vân Hạ bị lời nói của cô gái chọc cười, khóe môi không nhịn được mà cong lên để lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn.
Cô vén lại mái tóc của mình, nhìn Lý Trạch Lâm một chút, rồi lại nhìn người phục vụ, thản nhiên đáp:
- Cô đúng là có mắt nhìn người lắm đấy.
Chúng ta vốn là minh tinh mà.
Người phục vụ cứ cho rằng Yên Vân Hạ đùa nên mới không đáp lại.
Cô ấy nghĩ nếu là minh tinh thì sao có thể ăn vận thoải mái, còn không thèm che chắn gì tới đây ăn uống như vậy.
Cánh nhà báo, phóng viên bây giờ cứ như hổ đói vậy, lẽ nào hai người họ không sợ sao? Tuy nhiên đối diện với nhan sắc đỉnh cao của Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ, cho dù có nói dối thì cũng sẽ có rất nhiều người tin sái cổ.
Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm không ăn mà chỉ chăm chăm gắp đồ cho mình thì không khỏi nhíu mày.
Cô chủ động lấy một miếng thịt đã chín bỏ vào bát cậu.
Yên Vân Hạ nghiêm giọng nhắc nhở:
- Gắp đồ ăn cho em sẽ không làm anh no bụng được đâu.
Anh mau ăn chút gì đi.
Lý Trạch Lâm bị dáng vẻ như bà cụ non của cô chọc cười, bất đắc dĩ đem miếng thịt ăn vào miệng.
Yên Vân Hạ đặt đũa xuống, hai tay chống cằm nhìn cậu, chớp chớp mắt hỏi:
- Thế nào? Có phải ngon lắm không? Nói thật thì lâu lắm rồi em mới được ăn lẩu đấy.
Anh không biết đâu, lúc trước khi còn làm diễn viên, quản lý thường nói với em ăn lẩu là nhiều calo nhất.
Em chỉ ăn một miếng thịt thôi cũng sẽ phải chạy bù 2 tiếng đồng hồ.
Đáng thương lắm!
Lý Trạch Lâm thực sự yêu thích dáng vẻ làm nũng này của Yên Vân Hạ chết đi được.
Cô ở bên cạnh cậu, có thể thoải mái là chính mình, không cần đeo mặt nạ lạnh lùng giả tạo.
Cô ở bên cạnh cậu, có rất nhiều hình thái biểu cảm, lúc vui vẻ, lúc hờn dỗi, không cần phải chưng ra dáng điệu lạnh tanh như ở công ty.
Yên Vân Hạ thế này mới chân chính là Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm vừa nghĩ, vừa gắp thêm ít thịt vào bát cô.
Cậu cưng chiều lên tiếng:
- Phải, ngon lắm.
Nếu em thích ăn thịt như vậy thì ăn nhiều thêm một chút.
Thực ra anh có biết làm vài món cho người ăn kiêng, sau này em muốn ăn lẩu thì cứ ăn, sau đó anh sẽ giúp em điều chỉnh lại chế độ.
Không cần phải vất vả tập luyện hay nhẫn nhịn trước thứ mình thích như ngày xưa nữa.
Yên Vân Hạ đột nhiên không biết rốt cuộc là mình tới đây để an ủi Lý Trạch Lâm hay để Lý Trạch Lâm dỗ dành mình nữa.
Cô cười ngượng ngùng, đúng là bị Lý Trạch Lâm chiều đến hư rồi.
Hai người ăn xong thì mới quay trở lại xe.
Yên Vân Hạ vẫn theo thói quen lười biếng để Lý Trạch Lâm thắt dây an toàn cho mình.
Cậu nhìn cô dựa lưng vào ghế lái, xoa cái bụng tròn xoe vừa ăn no của mình thì không khỏi lắc đầu cười.
Sao lại giống trẻ con thế này? Lý Trạch Lâm nhìn đồng hồ hiển thị vẫn còn sớm, vì vậy mới chủ động đề nghị:
- Có muốn anh đưa em đi dạo một vòng thành phố không?
Yên Vân Hạ đã tới Los Angeles vài lần, nhưng chủ yếu đều là vì công việc.
Hơn nữa, cô nhận ra được Lý Trạch Lâm đang có tâm sự, vì vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Hai người cứ như vậy duy trì trạng thái im lặng suốt quãng đường.
Phải tới khi điện thoại của Lý Trạch Lâm đổ chuông inh ỏi, không khí trong xe mới vơi đi vài phần ngột ngạt.
Vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Lý Trạch Lâm liền nhanh chóng ngắt máy.
Yên Vân Hạ nhìn thôi cũng có thể đoán ra được cuộc gọi này đến từ ai, cô nén tiếng thở dài, cuối cùng vẫn không nén được tò mò mà lên tiếng:
- Sao anh lại không muốn nghe máy? Có thể họ chỉ muốn biết anh có ổn không thôi.
- Nếu ông ta thực sự quan tâm anh như vậy thì lúc trước đã không bỏ mặc anh.
- Lý Trạch Lâm gay gắt lên tiếng.
Giọng cậu có chút lớn khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi giật mình.
Ánh mắt hoang mang của Yên Vân Hạ làm Lý Trạch Lâm nhận ra bản thân đúng là quá kích động rồi.
Cậu vội vàng tấp xe vào lề đường, sau đó hối hận nói với cô:
- Xin lỗi em, anh không cố ý làm em sợ.
Chỉ là anh không muốn không khí giữa hai chúng ta bị bọn họ làm ảnh hưởng thôi.
Anh tệ quá em nhỉ?
Yên Vân Hạ không biết chuyện này lại khiến cho Lý Trạch Lâm kích động như vậy.
Cậu tự trách thế này, Yên Vân Hạ cũng không nỡ, cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ hoảng sợ của mình, vòng tay ôm lấy cậu:
- Không sao, nếu anh không thích thì không cần nghe nữa.
Chỉ là sau này nếu anh có tâm sự thì không thể giấu em đâu, biết chưa? Giờ thì em có chút mệt rồi, hay là chúng ta quay lại khách sạn nhé?
Kì thực Yên Vân Hạ cũng không phải là mệt mỏi khó chịu gì, nhưng cô không muốn người nhà Lý Trạch Lâm phải lo lắng cho cậu.
Dù cho Yên Vân Hạ không có nhiều thiện cảm với họ, nhưng đó cũng là những người thân thương với Lý Trạch Lâm, cô không thể giúp cậu thì cũng không nên làm mối quan hệ của cậu và họ thêm căng thẳng.
Lý Trạch Lâm kì kèo muốn ở lại khách sạn với Yên Vân Hạ, có điều cô không đồng ý.
Vất vả lắm mới dỗ dành cậu về nhà, Yên Vân Hạ không quên dặn dò Lý Trạch Lâm:
- Ngày mai nếu anh tới thăm dì thì nhớ tới đón em đi cùng nhé.
Sang tận đây rồi mà không đi gặp dì của anh thì sẽ kì cục lắm đấy.
Lý Trạch Lâm lưu luyến hôn lên trán cô.
sau đó mới chậm rãi gật đầu:
- Được, anh nhớ rồi.
Hôm nay em đi đường dài chắc mệt lắm nhỉ? Phải nghỉ ngơi thật tốt nhé, có gì thì gọi điện cho anh.
Hạ Hạ tàn nhẫn thật đấy, người ta muốn ở cùng em lâu một chút mà cũng không cho.
Yên Vân Hạ nhìn cậu trẻ con thì chỉ ‘xùy’ một tiếng, nhanh chóng đẩy Lý Trạch Lâm ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ai chứ riêng Lý Trạch Lâm một khi đã làm nũng, Yên Vân Hạ khó mà không thuận theo cậu được.
Đặt lưng xuống giường, Yên Vân Hạ nhanh chóng bị ‘sâu ngủ’ quấy rối, đánh một giấc thẳng tới sáng.
Bệnh viện cùng với khách sạn Yên Vân Hạ đặt cũng gần nhau nên từ sớm Lý Trạch Lâm đã tới đóng cọc ở đây lôi kéo cô đi ăn sáng.
Yên Vân Hạ bị cậu quấy rối, đương nhiên không thể không thuận theo.
Đây là lần đầu tiên Lý Dương Huệ - dì của Lý Trạch Lâm nhìn thấy cậu dẫn theo một cô gái tới gặp mình, trong lòng bà cực kỳ vui vẻ.
Lý Trạch Lâm cũng không keo kiệt mà nhanh chóng giới thiệu:
- Dì, đây là Yên Vân Hạ - bạn gái của con.
- Yên Vân Hạ? Hạ Hạ? - Lý Dương Huệ lặp lại, sau đó bật cười đáp.
- Tên hay lắm, tên hay lắm.
Người cũng rất xinh đẹp, Lý Trạch Lâm, tên nhóc này cũng được lắm.
Đã lớn tới độ có bạn gái rồi, làm dì cũng cảm thấy mình già đi thật đấy.
Yên Vân Hạ bình thường rất tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng nghe trưởng bối khen thế này thì cũng bày ra dáng vẻ ngại ngùng mà đỏ mặt.
Cô gãi gãi đầu, nhẹ nhàng đáp lời:
- Dì nói quá rồi, nhưng mà dì vẫn còn trẻ lắm, nên người hãy cố gắng điều trị thật tốt nhé.
Trạch Lâm, anh ấy lo cho dì lắm đấy ạ.
Lý Dương Huệ vừa nhìn thấy Yên Vân Hạ đã thích rồi, giờ nghe cô lên tiếng dịu dàng, nhỏ nhẹ như vậy lại càng quý mến hơn.
Lý Trạch Lâm nghiễm nhiên trở thành ‘cháu ghẻ’, có điều nhìn người trong nhà yêu thương Yên Vân Hạ như vậy, Lý Trạch Lâm cũng đủ an tâm rồi.
Lý Dương Huệ nắm lấy tay Yên Vân Hạ, trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
- Hạ Hạ, thực ra dì biết yêu cầu của dì có chút quá đáng, nhưng Trạch Lâm từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của ba mẹ.
Nếu cháu đã thương nó, thì tương lai, xin cháu hãy chiếu cố nó nhiều một chút nhé.
Dương Huệ không có con cái, Lý Trạch Lâm từ nhỏ đã rất bám bà nên bà đối với cậu tình thương cũng không kém gì mẹ ruột.
Đối với Lý Trạch Lâm, Lý Dương Huệ chỉ mong mỏi có như vậy.
Bà dùng ánh mắt ngóng chờ hướng phía Yên Vân Hạ, điều đó càng làm trái tim cô thêm xót xa
Danh Sách Chương: