• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sang đến ngày thứ hai tới Yêu tộc ngâm suối tiên, Đàm Triết vừa thấy Lam Hi Thần liền chưng hửng, mà lại vì sợ Nhiếp Minh Quyết nên không dám lại gần nói nhiều, cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi chuồn đi, mà y lại chẳng biết nên nói gì với cậu ta, thôi thì cứ chuyên tâm ngâm nước trị thương, sẵn hôm nay phải rút kinh nghiệm đem luôn cả người ngoài ngâm trong nước còn là đứng dưới đầu hổ để mặt hứng trọn dòng nước thần kỳ kia, hy vọng vết xước trên mặt sớm ngày biến mất, ngâm xong lại cùng Nhiếp Minh Quyết trở về cung.

Thời gian này rơi vào giữa tháng, hắn không cần phải ngồi quản mệnh cách thế gian mà sử dụng lúc này để cùng y uống trà, nghe y thổi tiêu, xem y vẽ vời dưới gốc chiên đàn trong sân. Hắn ngồi dưới gốc chiên đàn, tóc đen phiêu linh trong gió, tay áo hối sắc theo mỗi lần nâng chung trà lên là bay phần phật như một làn khói. Không biết có phải là tác dụng của ánh tà dương hay không, từng đường nét trên gương mặt rắn rỏi kia lại có phần mềm mại đi, Lam Hi Thần cứ mãi lo nhìn không chớp mắt.


Trong tất cả các thời điểm, y vẫn thích nhất là ngồi ở phía đối diện, nhìn thân ảnh của Nhiếp Minh Quyết hòa vào ánh chiều tà vàng nhạt, thật giống như năm đó bọn họ lần đầu gặp mặt. Có điều, cây chiên đàn ấy khá lớn nhưng không có nét hùng vĩ bằng cây chiên đàn ở trong sân Bất Tịnh Thế, trên cây cũng không có chùm hoa cẩm thạch xanh mát rũ xuống từng nhánh cây mà chỉ đứng đơn bạc một mình nó. Nghe nói gốc cây này lúc đem về không có to như vậy, vốn chỉ là một hạt giống, nhưng Nhiếp Minh Quyết muốn lưu giữ kỷ niệm quê nhà cũng như hồi ức của hai người, bèn tưới cho nó chút nước Cam Lộ mượn từ nhành dương cứu khổ của Quan Âm Bồ tát, chỉ trong chớp mắt thì hạt mầm bé nhỏ kia nảy nở thành một thân to lớn.

Linh động như vậy, sâu sắc như vậy, chỉ tiếc là.....


"Nếu như có thêm những dây cẩm thạch, để gió thổi cánh hoa rơi xuống như một cơn mưa, thì thật tốt biết bao!".

Nhiếp Minh Quyết nghe y cảm khái như vậy, tầm mắt rời khỏi quyển sách binh lược trên tay, ôn nhu nói "Nếu ngươi thích, ta sẽ sai người lấy một dây ở Bất Tịnh Thế đem về đây trồng".

Lam Hi Thần cúi mặt, nhẹ giọng "Không cần đâu, ngươi không thích, thì cũng không cần vì ta mà làm, biến thành ngươi không vui vẻ thì đối với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì".

Nhiếp Minh Quyết thở dài một hơi, nói "Không phải là ta không thích, chẳng qua trước đây cứ nghĩ nếu sống một mình mà lại để trong cung xuất hiện vài thứ có đôi có cặp, mỗi khi nhìn thấy sẽ vô cùng tẻ nhạt cô độc. Tuy nói Thánh Nhân vô tâm, nhưng chung quy vẫn có lúc bị chính tâm mình bó buộc". Nói xong bỗng đổi sang giọng điệu mãn nhãn "Nhưng mà sau này, ta lại phải thay đổi nữa rồi, những thứ đơn lẻ tốt nhất không nên đặt vào Linh Chiếu cung này".


Lam Hi Thần ngẩn đầu, chớp mắt, hỏi "Vì sao?".

Nhiếp Minh Quyết chỉ cười nhẹ, giơ tay vẫy một cái.

Lam Hi Thần tuy không hiểu lắm nhưng vẫn theo ý hắn mà đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn nhỏ tới cạnh hắn, chậm rãi ngồi xuống.

Nhiếp Minh Quyết ôm lấy vai y, khẽ khàng đặt một nụ hôn âu yếm giữa mi tâm, nói "Bởi vì từ bây giờ cho đến sau này đã có ngươi ở bên ta rồi thì sẽ không cô độc nữa, mọi thứ xung quanh càng không nên đơn lẻ trái ngược với chúng ta".

Lam Hi Thần nhìn hắn, vui vẻ cười một tiếng.

Nhiếp Minh Quyết chợt "a" lên như nhớ ra cái gì đó, bảo y ngồi đợi hắn một lát, để hắn đi lấy cho y. Lát sau, y thấy hắn bước ra từ chỗ nhà bếp, một tay cầm lá sen gói tròn vo to ụ đã bị nướng chín, một tay bưng một cái bát đậy nắp để trên bàn. Lam Hi Thần có chút do dự mở gói sen kia ra trước, nhìn thấy thứ bên trong gói sen liền nghệch mặt.
Lòng gà nướng mật ong.

Tuy màu sắc nâu sẫm vừa phải, mùi thơm đến nứt mũi, song Lam Hi Thần cứ ngồi như trời trồng, y vốn không biết ăn lòng gà, đưa món này tới thì làm sao mà động đũa? Cơ mà không ăn, lại uổng phí công sức của Nhiếp Minh Quyết. Hai ngày qua, mặc dù có Tự San nhưng đều là hắn đích thân xuống bếp nấu ăn cho y, bởi vì hắn biết rõ y thích ăn gì, khẩu vị ra sao và không ăn được cái gì. Nhưng mà hôm nay......

Nhiếp Minh Quyết thấy y cứ ngây phỗng như tượng liền cười tủm tỉm, vươn tay bốc một miếng nhấn vào miệng y. Lam Hi Thần xem hắn biểu tình mong chờ, thực sự không muốn khiến hắn thất vọng nên miễn cưỡng hé miệng ra ngậm rồi nuốt xuống, hai mắt bỗng nhiên mở to, ẩn ẩn sự bất ngờ lẫn thích thú nhìn hắn.

Vốn cứ nghĩ lớp mật ong kia không che đậy nổi cái sự tanh ngấy đặc trưng của lòng gà, nhưng không ngờ mùi vị quả không tệ chút nào, ngọt của mật ong và một chút mặn của muối, bề mặt giòn rụm quyện trong mùi hương thơm ngát của lá sen..... lam y nam nhân lập tức vui vẻ nâng lên biểu tình háo hức nếm lần thứ hai, thế mà kẻ kia cư nhiên lại kéo gói đồ ăn khỏi tầm tay y, còn hỏi "Muốn ăn nữa?".
Lam Hi Thần có điểm bất mãn "Ngươi biết rồi mà còn hỏi?".

Nhiếp Minh Quyết tặc lưỡi "Tuy rằng nhìn ngươi ăn rất ngon khiến ta thấy hạnh phúc, nhưng mà công sức ta nấu món này rất cực khổ, nếu ngươi không có phần thưởng thì thật là bất công với ta nga!"

Lam Hi Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi nói "Nhưng mà bây giờ thưởng cho ngươi cái gì đây? Ngươi muốn ăn bao nhiêu dĩa bánh quế hoa? A! Hay là ta thêu tặng ngươi cái khăn tay nha?".

Nhiếp Minh Quyết có hơi ngạc nhiên "Ngươi biết thêu?".

Lam Hi Thần xấu hổ, cúi xuống mân mê tay áo, lí nhí nói "Hồi nhỏ ta thấy mẫu thân thêu đồ cho ta cùng Vong Cơ rất đẹp, ta thích thú nên có lén học theo vì sợ thúc phụ nói là quân tử không đoan chính. Sau đó mẫu thân ta biết liền âm thầm dạy cho ta, tuy rằng ta thêu không đẹp bằng nàng, nhưng về cơ bản thì nhìn cũng tạm được".
Nhiếp Minh Quyết cao hứng nói "Thế thì ta sẽ lấy một chiếc khăn tay làm phần thưởng". Nói rồi tự bóc một miếng lòng gà đưa tới trước miệng y.

Lam Hi Thần vui vẻ ăn, nuốt xong liền nói "Món này ngon quá đi, ta lại không ngờ ngươi biết nấu ăn đấy!".

Nhiếp Minh Quyết mặc kệ ánh nhìn đầy hy vọng dán chặt lấy mình, thản nhiên đúc tiếp một miếng nữa, sau mới hỏi “Ăn được rồi?”.

Lam Hi Thần cười “Mùi vị ngon lắm!”.

Nhiếp Minh Quyết tiện tay mở nắp bát ra, lại là một thơm nghi ngút béo ngậy. Chỉ là thức ăn bên trong màu sắc có chút dọa người. Nước canh tuy trong, màu của táo đỏ nổi lên rất đẹp mắt nhưng nếu không có mấy miếng thịt mà lớp da xám đen như khói. Nhiếp Minh Quyết không đợi lâu mà vừa tách lớp da đen ra khỏi phần thịt vừa tự mình ăn hết mấy miếng da đen kia, chỉ còn lại thịt trong bát cùng một ít táo đỏ, hắn giải thích “Phần da vừa dai vừa ngấy, khỏi nói thì ta cũng biết là ngươi không ăn được, vậy thì để ta ăn thay cho, lát nữa ngươi ăn thịt cùng nước”. Dừng một chút để nuốt, hắn lại giải thích “Đây là canh ô cốt đôn tảo rất bổ dưỡng, thịt này lại là thịt gà ô cốt*, ở Nhân giới chúng ta phải xuống tận cảng biển trong dân gian, trao đổi với các thuyền buôn đến từ phương Nam mới có. Ta trước sai Hoài Tang hỏi mua mấy con, hôm qua mới sai Tự San đem về nuôi nhốt sau vườn, sáng nay liền hầm thử một con cho ngươi. Lòng gà ngươi vừa ăn cũng là lòng của con gà ô cốt này”.
*Gà ô cốt: còn gọi là gà ác, hay gà ngũ trảo. Đặc điểm là toàn thân đều có màu đen, thịt rất bổ dưỡng, thường nấu chumg với thuốc bắc.

Lam Hi Thần mặc dù xúc động nhưng không thắng nổi tò mò. Y tròn mắt, mớ thức ăn trước mặt mình, hỏi bằng sự tha thiết cho hậu quả vì kén ăn mà thiếu kiến thức của mình “Gà ô cốt màu da đen như vậy, có thể ăn được sao?”.

Nhiếp Minh Quyết nói “Chỉ cần là gà, đều ăn được”.

Lam Hi Thần nói “Vậy ngươi đem da gà phủ lên người làm gì?”.

Nhiếp Minh Quyết “......?!”.

Lam Hi Thần nói “Thúc phụ dạy: màu sắc y phục thể hiện phần nào bản chất một con người. Màu áo ngươi cùng màu da gà này rất giống nhau, lẽ nào ngươi rất thích gà?”.

Nhiếp Minh Quyết “.....?!”.

Lam Hi Thần nói “Hay bản chất ngươi giống con gà?”.

Đột nhiên hiểu ra cảm giác choáng váng của đám khỉ lần trước ở Hoa Quả Sơn, mắt vẫn nhìn y mà Nhiếp Minh Quyết khẽ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười chỉ có hai âm, song lại khiến cho kẻ tiếp nhận lẫn người thốt ra đóng băng cử động. Một vì quá bất ngờ, một lại dường như nhớ ra hành động vốn đã nên quên lãng.

Bốn mắt trân trối nhìn nhau. Lúc sau đã nghe rõ ràng tràng cười phóng khoáng từ vị cộng chủ nổi danh còn vô tình hơn sắt đá.

Nhìn nụ cười đó, Lam Hi Thần bỗng xuất hiện một cảm giác gọi là “trong lòng nở hoa”.

Thấy nụ cười ai kia dần tắt, mắt mang sự mê hoặc đưa lên không trung, mũi lại thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, y ngước đầu nhìn quanh, vừa lúc trông thấy cảnh tượng khiến người say đắm.

Vô số tua xanh mềm mại từ dưới đất đâm chồi vươn lên thành những dây leo, bám vào những cành chiên đàn thấp nhất rồi cuộn thành một cái giàn trên đầu hai người, trong chốc lát đã nhuộm xanh cả một góc trời. Bất ngờ hơn nữa, trên chúng nảy nở cơ hồ toàn là nụ hoa to tròn, nhiều lớp cánh ủ dày và sắc hoa xinh xắn. Ấn tượng nhất có lẽ là màu hoa hồng phấn ngọt ngào, nhạt dần thành màu trắng từ đế ra đến đầu nụ. Dưới ánh chiều tà, từng chùm hoa nở rộ thành hồng thiên tuyết* tung bay trong gió, điểm xuyết trên tóc và áo người những cánh hoa mơn mởn nồng nàn.
*Hồng thiên tuyết: một chi thuộc họ của hoa hồng dây leo.

“Hoạt tâm sinh cảnh”.

Nhiếp Minh Quyết khẽ thì thầm vào gió, ánh nhìn tuy kinh ngạc, song lại chứa đựng một chút dịu dàng hiếm khi lộ trên mặt.

Tất cả đều rơi vào đôi mắt trong veo của mỹ nhân ngồi kề bên.

Cảm giác như có nước trà ấm rót vào trong bụng, như ngàn nụ hồng thiên lý bung nở trong tâm.

Lam Hi Thần nhặt một cánh hoa lên, mơ màng khẽ hỏi "Hoạt tâm sinh cảnh à?".

Nhiếp Minh Quyết đưa ngón tay đưa lên vuốt nhẹ má y, giải thích "Vốn tưởng rằng chỉ có Mộc Phù phiến của Hoài Tang mới điều khiển được cỏ cây hoa lá, không ngờ chính ngươi cũng có thể".

Lam Hi Thần sửng sốt "Ta sao? Nhưng vừa rồi ta không làm gì hết, cũng không nghĩ tới gì hết?".

Nhiếp Minh Quyết từ tốn nói "Thực ra nó nằm ở trái tim ngươi. Bởi vì ngươi đang là chủ nhân của Cây Sinh Mệnh, trên cây ấy lại có Mộc linh. Phàm chủ nhân nghĩ cái gì, mong muốn cái gì, nó tự khắc sẽ thực hiện mà không cần chờ lệnh ngoài miệng. Truyền rằng, mộc linh sinh tình, hoa ý ắt bung nở. Nhất định vừa rồi.....". Hắn hơi cúi xuống để hai vầng trán đấu vào nhau, thủ thỉ "Ngươi nghĩ đến chuyện gì hạnh phúc phải không?".
Lam Hi Thần đỏ bừng mặt, trong cảnh hồng thiên tuyết rơi rơi lả tả, gương mặt tuyệt mỹ ngây ngô dựa lên ngực người trước mặt, thỏ thẻ cùng đấng tối cao của thế gian "Minh Quyết, nhìn ngươi cười, thực thích".

Lúc sau Tự San ra sân quét dọn, hai mắt cậu ta nhìn cái giàn hoa vô cớ xuất hiện mà ngây phỗng như tượng, lòng không khỏi cảm khái sau này Linh Chiếu cung chắc không cần phải đem thêm hạt giống nào về trồng nữa rồi.

Chiều đó, Tôn Ngộ Không bất ngờ tìm tới, hắn còn xách theo cả cái lồng sắt nhốt con sói nhỏ bắt được hôm ở Bách Quỷ giới. Mới có mấy ngày không gặp, con sói nhỏ kia đã ốm đi nhiều, bộ lông xám dính đầy bùn khô cứng lại, cơ mà bề ngoài tội nghiệp lại hoàn toàn đối lập với thái độ hung dữ trong mắt và cái nhe nanh múa vuốt khi có người tiến lại gần, giống như đang cố cảnh cáo rằng nó tuy bị nhốt nhưng vẫn sẽ tấn công nếu dám động vào nó. Rốt cuộc, Lam Hi Thần ngậm ngùi bỏ qua không có lại xem xét, lại thấy Tự San bận bịu quét dọn các gian phòng để hôm sau nhóm Lam Vong Cơ tới, cho nên y đã đề nghị bản thân sẽ giúp Tự San pha trà bưng lên Tiêu Thái điện.
Mà bấy giờ trong Tiêu Thái điện, Tôn Ngộ Không đang nhàm chán khoanh chân ngồi trên ghế, than thở "Đế quân, ngươi tính sao thì tính, lão Tôn hết cách, cũng chịu thua con nha đầu kia rồi. Ngoan cố quá chừng!".

Nhiếp Minh Quyết "ồ" một hơi dài, nói "Còn tận bảy ngày mới hết hạn, sao Đại Thánh nản lòng sớm thế? Bản quân còn tưởng ngươi không lấy Phật pháp ra thị uy thì cũng phải lấy khí thế giống như năm xưa đánh với Lục Nhĩ Mỹ hầu cơ!".

Tôn Ngộ Không chép miệng, kể lể "Đánh nhau là một chuyện, nghiêm răng người ta lại là chuyện khác. Đế quân không biết đấy thôi, từ ngày đầu tiên đem nó về, đừng nói là chạm, ngay cả khi lão Tôn đến gần trong phạm vi ba bước, nó đã trưng ra bộ dáng vô cùng xấc xược, nói tốn hơi hết một ngày mà nó vẫn cứ như vịt nghe sấm, chẳng thế mà còn lườm nguýt nữa chứ! Tiểu hầu tử nhỏ nhất bầy của lão Tôn có ý tốt muốn đem cho nó chút trái cây ăn lót lòng, thế mà nó còn cắn ngược lại đến nỗi chảy máu ứ độc phải tới chỗ của Nam Cực Tiên Ông cùng Hoa Đà tiên y xin thuốc! Hừ! May cho con nha đầu đó bây giờ lão Tôn hướng thiện, không đụng chuyện sẽ không hạ sát, nếu không lấy tính tình trước kia của ta, dù Như Lai có ra mặt thì ta cũng đập vỡ đầu nó rồi. Bây giờ lão Tôn đã hết cách, vụ này chắc là không giúp người bên cạnh đế quân thắng Nhị Lang thần nổi".
Nhiếp Minh Quyết có chút ngạc nhiên "Con sói nhỏ kia khó dạy thế à?".

Tôn Ngộ Không nói "Lúc lão Tôn xách nó đến, đế quân cũng thấy rồi còn gì?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Thế thì đành chịu, mà thật ra cũng không có gì to tát cả, chẳng là do con thỏ ngốc bên cạnh bản quân tốt tính muốn cứu sói con kia một mạng, nhưng nó không biết trân trọng thì thôi vậy. Có điều, Quang Tông công chúa này là tân quân tương lai của Quỷ tộc, phía Thiên Đình một mực muốn nhổ cỏ tận gốc, chỉ e với số lượng Quỷ nhân còn sót lại thì dù có được Phật pháp điểm hóa mà không có người đứng đầu dẫn dắt, sẽ biến thành "tồn tại mà lại như biến mất", tương lai Lục giới cũng chẳng thể bình ổn".

Tôn Ngộ Không nói "Nhắc tới Thiên Đình, hôm qua lúc Na Tra tới tìm lão Tôn, sẵn tiện đi xem mặt mũi nha đầu kia, từ chỗ hắn lão Tôn mới biết được Thần tộc đã đổi ý, nếu Quang Tông công chúa sau mười ngày mà không được thuần dưỡng thì sẽ bắt về giao cho Nữ Oa nương nương quản thúc chứ không gϊếŧ nữa".
Nhiếp Minh Quyết nói "Nữ Oa? Sao lại là Nữ Oa?".

Tôn Ngộ Không nói "Không rõ, nhưng nghe đâu mục đích muốn thu nhận Quang Tông công chúa làm đồng nữ theo hầu bên cạnh, sau này khi lớn lên sẽ cho về lại Bách Quỷ giới, còn một chuyện kỳ lạ nữa: đó là tuy làm đồng nữ nhưng vẫn giữ nguyên địa vị công chúa, có điều thay vào đó chính là đổi lại phong hiệu thành Phục Lễ. Đế quân nghĩ sao?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Đổi từ Quang Tông công chúa thành Phục Lễ công chúa à? Phục Lễ? Phải chăng muốn nàng phải biết "quy phục lễ kính" với Thần tộc?".

Tôn Ngộ Không nói "Có lẽ là thế! Mà ngẫm kỹ, cái phong hiệu này có khác gì tát vào mặt dã tâm trước kia của Quỷ quân đâu chứ?".

Nhiếp Minh Quyết nói "Mấu chốt chính là ở đó! Mượn phong hiệu con gái hắn để nhạo báng sự hão huyền của "vinh quang tông dã" trong lòng hắn, đồng thời ngay từ nhỏ nhồi nhét tư tưởng phải quy phục lễ kính Thần tộc của đứa nhỏ để sau này còn hướng dẫn tộc nhân tuân theo, xem ra phía Ngọc đế cũng dụng tâm lắm. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, tiểu nha đầu kia cũng tội thật, mang tiếng là được theo hầu nữ Thánh Nhân duy nhất Lục giới nhưng thực chất chỉ là công cụ để xỉ nhục tộc nhân và để Thần tộc trừng phạt thay cho cha mình. Theo Nữ Oa, còn chẳng bằng theo Quan Âm Bồ tát tu hành. Nếu như nó có thể ngộ ra sớm điều này, nói không chừng còn có một đường lui".
Tôn Ngộ Không nói "Tạm thời bỏ qua chuyện đấy đi! Hôm trước đế quân bị thương, hôm nay đã đỡ chưa? May mà chuyện mày chỉ có ngươi cùng lão Tôn biết, nếu không để cho Lục giới hay tin Càn Khôn cộng chủ tu vi gặp vấn đề, không tránh khỏi sẽ có sóng ngầm nổi lên".

Nhiếp Minh Quyết nói "Đã hồi phục nhiều, bản quân không ngờ vốn muốn dùng Mộng thuật để khiến người kia từ bỏ, kết quả lại thuận theo hắn, làm bản thân bị phản phệ, qua vụ đó còn bị mất hai phần tu vi. May mà Yêu tộc có Định Hồi đan, hai hôm này đến đó dùng, bản thân liền có khởi sắc. Nói tới Thiên đạo, đúng là không thể xem nhẹ! Hôm trước vừa mới ra cho bản quân cái lệnh, buộc phải bản quân phải nhanh chóng....".

Xoảng.

Một tiếng đổ vỡ truyền đến, Nhiếp Minh Quyết cùng Tôn Ngộ Không đồng thời quay đầu nhìn dáng người hao gầy sau tấm bình phong vừa dùng hành động cắt ngang cuộc trò chuyện. Lam Hi Thần đờ ra một lúc mới giật mình, luống cuống tay chân vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh nhỏ trên mặt đất.
Nhiếp Minh Quyết cũng giật mình, rảo bước tới đỡ y đứng lên “Hoán nhi, sao lại là ngươi bưng trà lên? Bỏ đó, coi chừng bị đứt tay! Tự San đâu mà lại là ngươi bưng trà? Có phải hắn còn ở ngoài sân ngắm hoa không? Ta phải trị tội hắn mới được!".

Lam Hi Thần rối rít nói "Không liên quan tới hắn, là ta muốn giúp hắn thôi. Nhưng mà vừa rồi, ngươi nói ngươi bị thương, mấy hôm trước ta đã linh cảm rồi, vậy mà ngươi còn chối? Tại sao lại giấu ta?".

Nhiếp Minh Quyết thản nhiên "Một chút thương thế nho nhỏ, có gì để nói sao?".

Lam Hi Thần cả giận "Nhỏ? Nhỏ thế nào được? Ngươi bị mất hai phần tu vi, vậy mà nhỏ được sao?".

Tôn Ngộ Không thấy tình hình không thích hợp cho hắn ở lâu, vội đứng dậy nói "Đế quân, lão Tôn còn có việc phải đi trước, chuyện của tiểu nha đầu cứ theo ban nãy mà tính, còn phải phiền gởi lại nó ở chỗ đế quân mấy ngày này. Cáo từ!". Nói xong liền phóng thẳng ra cửa.
Nhiếp Minh Quyết sau đó thở dài "Ngươi đừng giận, cũng đừng lo nữa, ta bây giờ đang rất khỏe, khỏe đến mức có thể lôi họ Đông Phương kia ra đánh thêm mấy trận nữa ấy chứ!".

Lam Hi Thần giậm chân "Ta mới không tin! Ngươi nhất định lại đang giấu ta!". Giậm xong mới nhăn mặt, rít răng vì vết thương chưa hoàn toàn bình phục ở chân.

Nhiếp Minh Quyết trưng ra biểu cảm ngán ngẩm, trực tiếp dùng một tay ôm ngang hông hữu y cắp lên đem tới ghế ngồi, nói "Thấy chưa? Ta thực sự không sao, trái lại ngươi mới có sao đấy!".

Lam Hi Thần thấy hắn dụng lực không nhẹ, mà vẫn bán tính bán nghi "Ngươi nói thật chứ? Bây giờ thực sự đã ổn?".

Nhiếp Minh Quyết vươn tay xoa đầu y "Con thỏ ngốc, ta có bao giờ nói dối ngươi?".

Lam Hi Thần nhìn khí sắc hắn hôm nay vô cùng tốt, mới an tâm thở ra một hơi, lát sau ngẫm nghĩ, lại hỏi tiếp "Vừa rồi ngươi nói Thiên đạo buộc ngươi nhanh chóng làm cái gì?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK