• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dễ dàng qua được một nạn, Lam Hi Thần an tâm chuyên chú chăm sóc cho con vật nhỏ suốt cả buổi chiều, vừa canh thời gian thay thuốc, vừa nói với nó cướp đồ của người khác là tính xấu, bảo nó sau này trở về rồi thì không được tái phạm. Con vật nhỏ bị thương, có vẻ ngoan ngoãn hơn một chút, có lúc sẽ kêu một tiếng nhỏ như mèo để đáp lại. Lam Hi Thần xem nó đáng yêu, bèn tưởng tưởng nó là Lam Vong Cơ lúc nhỏ mà ngồi suôat bên giường mà dỗ dành nó ngủ, rồi chính y lại ngủ quên lúc nào không biết. Thẳng đến khi nghe tiếng mèo kêu chói tai, Lam Hi Thần giật mình mở mắt liền phát hiện bản thân mình đã nằm trên giường, trong vòng tay của Nhiếp Minh Quyết, mà con vật nhỏ kia từ lúc nào đã bị đặt trên một chiếc bàn, đang hướng mắt về phía giường nhìn y mà kêu ầm ĩ.


Lam Hi Thần hốt hoảng, dùng tốc độ gió thổi trèo xuống giường, chạy tới bêm bàn dỗ "Bé con, ngươi làm sao thế? Ta ở đây! Ta ở đây? Có ai bắt nạt ngươi sao?". Thấy vật nhỏ cựa quậy gật đầu, y liền quay sang chất vấn Nhiếp Minh Quyết "Sao ngươi lại dọa nạt nó? Ta đã mất bao nhiêu thời gian mới dỗ được nó ngủ đấy!".

Nhiếp Minh Quyết ngồi dậy, trợn trừng mắt, rít qua kẽ răng "Ta dọa nạt nó hồi nào?".

Lam Hi Thần rõ ràng không thèm nghe, lại tiếp tục quay sang dỗ dành "Bé con ngoan nào! Đừng kêu la nữa, đã có ta bảo vệ ngươi rồi! Ngươi mau ngủ đi, phải ngủ ngoan thì mới mau khỏe lại".

Nhiếp Minh Quyết bước xuống giường, vừa rảo bước vừa hằn học "Lại còn thế nữa? Con thỏ ngốc, ngươi đừng có quên nó chỉ là một con vật hoang dã". Hắn dựa lưng vào gốc cột gần đó, khoanh tay lẩm bẩm "Con vật này lạ thật, được dỗ dành là im bặt".


Lam Hi Thần giơ ngón tay đặt lên miệng, thấp giọng "Ngươi nói khẽ thôi, kẻo dọa nó sợ, nó lại khóc tiếp đó!".

Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, hậm hực "Ngươi quan tâm nó còn hơn cả ta! Đợi sau khi nó hồi phục, ta muốn ngươi lập tức ném nó đi khỏi đây, bằng không ta vô tình gϊếŧ nó thì ngươi cũng không được trách ta đâu". Đột nhiên hắn giơ ngón tay lật ngửa con vật ra, nhìn nhìn soi soi không chớp mắt.

Lam Hi Thần vội vỗ mu bàn tay hắn một cái, đem tiểu bạch vật ngay ngắn kéo lại, hỏi "Ngươi đang làm cái gì đấy?".

Nhiếp Minh Quyết dửng dưng "Nhìn xem nó là con đực hay con cái để còn biết mà xử lý. Con đực thì thiến, con cái thì ném ra khỏi cung". Dừng một chút, hắn hạ giọng "Ban chiều không có nhìn kỹ, giờ nhìn gần mà vẫn không rõ rốt cuộc nó là thuộc loài gì và là giống gì?".


Lam Hi Thần có chút ngạc nhiên "Ngươi mà cũng không biết nó sao?".

Nhiếp Minh Quyết vuốt cằm "Sơn Hải Kinh có ghi chép một trăm lẻ ba loài thú, nhưng ta chưa từng thấy có con vật này trong sách, cũng có thể là loài thú ẩn mình từ thuở Hỗn độn mà thế gian chưa từng biết đến".

Lam Hi Thần ậm ờ, đánh trống lảng "Thật ra con vật này lợi hại lắm! Lúc phát hiện, Phách Xương công chúa còn suýt bị nó thổi một trận gió tuyết cuốn đi cơ đấy!".

Nhiếp Minh Quyết nhướn một bên mày "Nó biết dùng linh lực tấn công?".

Lam Hi Thần ngẩn lên, cười híp mắt "Dĩ nhiên! Phải chi ngươi có thể thấy khi nó ra đòn tấn công, cơ thể nó lấp lánh như một khối băng, thực là đẹp vô cùng".

Lúc này trong điện gần như đã tắt hết nến, chỉ còn sót lại hai cây ở đầu giường và một cây để trên bàn. Ánh nến chập chờn mờ ảo, như thực như hư, chiếu lên đôi mắt tròn xoe trong veo cùng gò má căng mịn như bánh bao của Lam Hi Thần. Nhiếp Minh Quyết từ trên cao nhìn xuống, yết hầu động liền mấy cái, khóe môi chậm rãi kéo lên, chép miệng "Đẹp như vậy sao?" Xem y vui vẻ gật đầu, hắn lại chép miệng "Nhưng mà ta nhớ năm đó, khi còn tu học ở Bích Du cung có nuôi một con tiểu hồ ly có bộ lông màu lam rất đẹp, Hoán nhi biết không, đẹp hơn nữa là lần đầu tiên ta thấy một tiểu hồ ly chưa biến thành hình người mà khi tắm chung với ta, nó lại đỏ mặt chạy biến như khuê nữ nhìn trộm nam nhân cởi trần. Chậc chậc, cái mặt tiểu lam hồ lúc đó thật khiến người ta vừa tức cười vừa say lòng".
Lam Hi Thần nghe nhắc chuyện xưa, trong đầu hiện lên vài cái hình ảnh, nhịn không được mà thẹn đỏ mặt, nhưng rồi ngẫm thấy đến giờ mà hắn vẫn chưa phát hiện y chính là con lam hồ kia liền sinh ra chút buồn bực, chần chừ hỏi "Ngươi không phải trước đây nói rằng đã quên mất con tiểu lam hồ kia sao? Còn nói cái gì mà nó chỉ là dã thú khó thuần chẳng buồn nhớ nữa chứ".

Nhiếp Minh Quyết xoa cằm, làm bộ ngạc nhiên "Ta có nói thế sao?".

Lam Hi Thần hất mặt "Đương nhiên là có!".

Nhiếp Minh Quyết phì cười "Vậy chắc là do ta nhìn màu áo của ngươi, vô tình gợi lại ký ức".

Lam Hi Thần không hài lòng với câu trả lời này, do đó buộc miệng hỏi thêm "Minh Quyết, ta hỏi ngươi, lúc đó ngươi nói tiểu lam hồ đột nhiên bỏ đi, ngươi có buồn không?".

Nhiếp Minh Quyết huơ ngón trỏ, đáp gọn "Không".
Lam Hi Thần cả giận "Tại sao chứ? Dù gì nó cũng ở bên ngươi một đoạn thời gian, chẳng lẽ không có chút ấn tượng gì để lại trong đầu ngươi?".

Nhiếp Minh Quyết nhún vai "Ấn tượng thì cũng có đấy, nhắc tới ta thật thấy tiếc".

Lam Hi Thần nửa mừng nửa lo "Tiếc nuối điều gì? Có phải là ngươi không kịp nói lời chia tay với nó, hay là ngươi không chăm sóc tốt cho nó?".

Nhiếp Minh Quyết vừa lắc đầu, vừa thở dài "Đều không phải! Ta tiếc nuối là bởi vì chưa kịp ăn thịt nó ấy chứ! Rõ ràng mất công chăm sóc một đoạn thời gian, vậy mà chưa kịp bắt nó "lấy thân báo đáp" đã để cho nó chạy mất. Cơ mà về sau ngẫm lại thấy cũng không tiếc lắm, bởi vì lúc đó nó bé quá, cộng thêm lớp lông và chín cái đuôi chắc chỉ cỡ trăm lạng, ta phải ăn một cân trở lên thì mới thấm".
Lam Hi Thần đơ ra vài giây mới nuốt một ngụm nước bọt, nén xuống âm thanh run rẩy hỏi tiếp "Vậy nếu tiểu lam hồ kia nhớ ngươi, có một ngày xuất hiện lại trước mặt ngươi để báo đáp thì sao? Lẽ nào ngươi cũng nhẫn tâm ăn nó?".

Nhiếp Minh Quyết tặc lưỡi, đưa ngón tay bấm đốt suy tính "Cái đó còn phải xem nó được bao nhiêu cân nữa. Nếu vẫn nhỏ như xưa thì bắt nó nhét vào ngực làm gối bông ủ ấm cho mùa đông sắp tới, nếu nó lớn từ hai cân đến năm cân thì xào, nếu nó từ năm cân rưỡi trở lên thì hầm canh. Hầy, có bao nhiêu cách nấu thì cứ áp dụng bấy nhiêu".

Lam Hi Thần tái mặt, nhẩm tính trọng lượng cơ thể rồi cười cứng ngắc "Vậy nếu nó từ năm mươi cân trở lên thì sao?".

Nhiếp Minh Quyết khom người xuống, cười thâm ý "Vậy thì quá tốt chứ sao! Đem nó đi làm hồ ly bảy món, ăn đúng bảy ngày bảy đêm cho thỏa".
Lam Hi Thần khiếp đảm hô "Không được!", thấy hắn nhướn mày ngạc nhiên, y vội cười cười chống chế "Ngươi đã là Thánh Nhân thì phải lấy từ bi làm đầu, chỉ là một con vật tới thăm chủ cũ, ngươi không nên tàn nhẫn như vậy mà".

Nhiếp Minh Quyết cười ha hả "Hoán nhi đừng lo! Ta là Thánh Nhân chứ đâu phải Phật, ăn chút thịt cũng chẳng hề gì". Nói xong lại ngâm nga "Hơn nữa, thịt hồ ly nghe bảo vừa ngọt vừa thơm, ăn một con có khi không đủ, ta lại phải bắt thêm vài con lam hồ bạch hồ huỳnh hồ hắc hồ xích hồ......".

Lam Hi Thần vội cắt ngang "Minh Quyết! Ngươi nói sai rồi! Là bạch hồ huỳnh hồ hắc hồ xích hồ thậm chí lục hồ thanh hồ. Còn lam hồ quý lắm, chắc nó cũng tương tự như vật nhỏ này thần bí xuất hiện mà chỉ có một con thôi, nếu mà nó đã mất tích thậm chí đã chết thì sẽ không có thêm con thứ hai để bắt đâu, không có đâu, tuyệt đối không có đâu".
Nhiếp Minh Quyết "ồ" một tràng dài, gật gù "Hoán nhi nói có lý!". Nói xong, hắn phất nhẹ ngón tay một cái, vật nhỏ nằm trên bàn vốn đang trân mắt vểnh tai nghe chuyện bỗng dưng ngáp một hơi rồi cụp mắt lăn ra ngủ. Lam Hi Thần còn không kịp phản ứng đã bị hắn bế thốc lên giường, đẩy vào trong góc, lại lần nữa phất tay hạ rèm, cười nhẹ "Đêm đã khuya, mau ngủ đi. Kiếm phổ của ngươi ta đã viết xong, sáng mai còn phải dạy sớm để luyện".

Sáng sớm hôm sau, rửa mặt chải đầu ăn qua loa một ít thức ăn nhẹ xong, hai người cùng nhau ra một địa phương trống bên ngoài Linh Chiếu cung, cốt để tìm một nơi yên tĩnh để luyện kiếm. Vừa đến, Lam Hi Thần đã thấy thích mắt vô cùng. Nơi đó gần một con suối lớn đổ từ đỉnh núi gần đó rồi tụ lại thành một cái hồ, còn có mấy cây phong cạnh bờ, vì đang vào giữa mùa thu mà lá phong đều nhuộm một màu vàng cam lấp lánh, vài chiếc lá rơi xuống mặt hồ như điểm xuyết chút màu sắc lên nước hồ mùa thu xanh biên biếc. Gần đó, một vài bầy hươu bầy thỏ cùng một đám chim chóc hình dáng lạ kỳ lớn bằng một con hạc đi loanh quanh, ở đảo Bồng Lai này không phải kỳ mộc dị thảo thì cũng là linh thần thụy thú, Lam Hi Thần chưa từng thấy qua những sinh vật trước mắt, vốn định hỏi tên thì Nhiếp Minh Quyết đã dúi Băng Di kiếm vào tay y, mà bọn thú kia trông thấy hắn đến cứ như là thấy quỷ, thấy hắn đưa mắt quét một cái là kêu thất thanh hùa nhau chạy tán loạn, không có con nào dám trụ lại thêm một giây.
Băng Di kiếm pháp có 7 chiêu thức mấu chốt là: băng thủ, băng động, băng phi, băng tán, băng trích, băng châm và Băng Sát Tán Mạn. Lam Hi Thần chưa có xem kỹ quyển kiếm phổ kia nên có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó lại được trấn an bằng cách cầm tay của Nhiếp Minh Quyết. Hắn sẽ vừa thị phạm, vừa trực tiếp để y làm theo mà không phải đợi xem qua một lần.

Đầu tiên là băng thủ, tay cầm kiếm phải thật chắc, nâng lên ngang ngực ở thế phòng thủ để cho linh lực của kiếm từ từ bộc phá, đồng thời đem khí huyết hòa vào cái lạnh như băng khí lan tỏa trên kiếm. Thứ hai là băng động, một kiếm tung ra thật sắc bén nhưng cũng phải tạo ra cảm giác mờ ảo như mộng, nhìn vào đường kiếm này khiến Lam Hi Thần cảm giác chấn động thật sâu, nếu xét về phía đối phương khẳng định là gϊếŧ người không thấy cử động. Tiếp đến là băng phi, cổ chân kiễng lên, tay cầm kiếm xoay liên tiếp mười vòng, linh lực của Băng Di bắn ra vô số mảnh băng nhỏ như một trận mưa tuyết. Sau đó là băng tán, kiếm thế đột nhiên biến đổi, thân thể buộc phải lấy đà bay lên cao tầm năm trượng, Lam Hi Thần mới vừa cảm thấy khí lực của mình bị hạ xuống lại bị Nhiếp Minh Quyết nâng lên rồi đột nhiên lộn nửa người hướng mũi kiếm xuống đất liên tiếp xuất ra chiêu tiếp nữa là băng trích, để cổ tay rung theo một quỹ tích khó hiểu, bội kiếm vậy mà như một khối băng được đẽo gọt nhọc hoắc bắn ngược về phía sau. Thoạt nhìn thì đường kiếm như bị gập cong, nhưng lại cực nhanh cũng cực kỳ quỷ dị. Ngau sau đó là chiêu băng châm, đường kiếm vừa rút về ngang thắt lưng, linh lực của Băng Di lần thứ hai phóng ra tạo thành hình một thanh kiếm giống nó như đúc. Nhiếp Minh Quyết liền dụng lực đẩy mũi kiếm về trước để hoàn thành chiêu cuối cùng là Băng Sát Tản Mạn, từ kiếm ảo kia phân ra vô số kiếm ảo mới liên miên bất tuyệt đánh ra bốn phương tám hướng, Lam Hi Thần thậm chí còn không biết đâu là ảo ảnh, đâu là chân thực.
Nhiếp Minh Quyết hạ kiếm xuống, nói "Băng Sát Tản Mạn thích hợp công kích vô phương, cùng bốn phương tám hướng đều là kẻ địch phải chịu hàng mà tru sát, có điều một khi phát ra vô cùng tốn nội lực". Hắn đưa tay lau mồ hôi lấm tấm bên thái dương của y, lại nghe tiếng y thở dốc mà đau lòng, hỏi "Mệt lắm phải không? Ta đã cố nghĩ ra kiếm pháp nhẹ nhất có thể, nhưng nếu ngươi thấy không hợp, ta sẽ sửa lại cái khác. Chúng ta về nghỉ trước, ngày mai sẽ tập tiếp".

Lam Hi Thần trụ lại, lắc đầu "Không sao đâu! Nếu đây là kiếm pháp nhẹ nhất thì của đám Vong Cơ chắc chắn là nặng nề vô cùng, bọn họ còn luyện được, ta chỉ có một chút này thì tính là gì?".

Nhiếp Minh Quyết không đồng tình "Đừng bướng! Ngươi từ khi ra khỏi nội cung Bách Quỷ giới là đã không khỏe, Châu Quang trì của Yêu tộc chỉ có thể chữa ngoại thương chứ không thể chữa nội thương. Ngươi mà còn cố gượng, lúc hợp trận sẽ rất áp lực, ta không thể để ngươi đã yếu đuối lại càng thêm yếu đuối".
Lam Hi Thần cảm động, nhưng vẫn phải làm bộ nổi giận "Ta yếu đuối khi nào? Ngươi chờ đó, nốt hôm nay ta nhất định sẽ luyện xong cho mà xem. À, ngươi quan tâm ta thì mau mau quay về nấu món gì cho ta ăn đi, nếu không lát nữa ta trở về với cái bụng đói meo thật là khổ". Nói xong liền cướp lại kiếm, đẩy hắn ra, tiếp tục tập lại những chiêu thức vừa rồi.

Nhiếp Minh Quyết thấy y kiên định như vậy, chỉ có thể thở dài, đem Diệt Thế Hắc Liên ra bóc vài hạt sen dúi vào tay y, căn dặn "Ta chiều ý ngươi, nhưng ngươi phải nhớ không được gắng sức quá, nếu nguyên khí có hỗn loạn thì ăn hạt liên tử này vào".

Lam Hi Thần nhận hạt sen, vui vẻ cười "Ta biết rồi".

Nhiếp Minh Quyết "ân" nhẹ một tiếng, hôn lên má y một cái rồi miễn cưỡng rời đi. Lam Hi Thần nhìn theo bóng lưng hắn, vừa hạnh phúc vừa cao hứng, đem một hạt bỏ vào miệng trước, lát sau quả nhiên cảm thấy khí lực dồi dào liền cầm kiếm ra luyện. Không nghĩ tới một loại Hỗn Độn chí bảo mang danh Ma Đạo, vậy mà lại có tác dụng thần kỳ như kim đan tiên vật.
Nhờ có mấy hạt liên tử trợ giúp, Lam Hi Thần cũng có thể luyện được suốt một buổi chiều. Lần thứ mười kết thúc, bụng phát sinh cảm giác đói mà trời cũng đã là hoàng hôn, y tra kiếm vào vỏ quay trở về, trong bụng háo hức mong chờ thưởng thức món ngon mới của Nhiếp Minh Quyết. Thấy thời gian còn sớm, y quan sát tình hình tiểu công chúa của Quỷ tộc và dặn dò Tự San đem một ít thức ăn đến cho nàng, sau đó vì muốn tìm đệ đệ hỏi han tình hình ở nhà một chút, bởi thời gian qua Lam Hi Thần chưa trở về Nhân giới, gian tiểu điện mà Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở cũng khá gần chỗ của Tống Lam, mà khi Lam Hi Thần đi vòng qua ao sen nằm ở trung tâm của nội viện cũng là trung tâm của Linh Chiếu cung thì đột nhiên phát hiện Bắc Đường Lạc Vi với Ôn Ninh đang lấp ló một góc đưa lưng về phía y.
Không nén được tò mò, Lam Hi Thần bước lại vỗ vai hai người một cái, hắng giọng khẽ ho một tiếng. Bắc Đường Lạc Vi giật mình, nhưng thay vì trách cứ, nàng ta lại nhanh chóng kéo ghì y ngồi xuống, giơ ngón tay lẩm bẩm "Khẽ thôi! Đừng có phá vỡ tình ý dạt dào của người ta".

Lam Hi Thần ngẩn ra, nhìn theo ngón tay của nàng ta chỉ liền phát hiện cách đó không xa quả thực là cảnh "tình ý dạt dào". Trong Linh Chiếu cung rộng lớn, ngoại trừ sân trước của chính điện và sân sau của nội cung là có cây cảnh hoa lá thì ngăn cách bởi những gian tiểu điện là một ao sen rộng lớn, màu lục của lá, màu hồng của cánh hoa và màu vàng nhạt của nhụy hoa như bao trùm vô biên vô tận. Giữa những màu lục, hồng và vàng nhạt đó lại nổi bật một đại mỹ nhân vận hoàng y trông cao quý phi phàm, mà ngay cạnh màu hoàng sắc ấy là một thân đạo phục màu đen trông thì hư ảo nhưng lại có điểm bắt mắt không kém. Khuôn mặt Tống Lam vẫn cứng ngắt như thường, duy chỉ có đôi mắt giống như bị bộ hoàng y kia nhuốm lên sự mơ màng, đuôi mắt thấp thoáng niềm lúng túng rất mực kín đáo. Vì đang ở mùa thu nên sen trong ao là thời kỳ nở hoa rực rỡ, tỏa ra đầy sức hút cùng sự nhiệt tình vô hạn, mà khuôn mặt kiều lệ của Đông Phương Trường Nguyệt giống hệt một bông hoa trà my, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai chạm mắt tới.
Lam Hi Thần xuýt xoa "Hai người họ ở gần nhau, thực làm người ta liên tưởng tới câu "Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu" a!".

Bắc Đường Lạc Vi không cho là đúng "Phi! Cái gì mà yểu điệu thục nữ? Nguyệt tỷ tỷ có khí phách như vậy, hai người họ nên gọi là "Thuyền quân sánh anh hùng, nhan sắc sánh tài ba" mới đúng!".

Lam Hi Thần nhăn mặt "Thì cũng như nhau cả thôi! Mà này, hai người họ....như thế kia.....là nhờ vào tác dụng của quả uyên ương sao?".

Bắc Đường Lạc Vi mím môi cười "Đúng rồi! Ta kêu Nguyệt tỷ tỷ để Tống Lam kia ăn thử một miếng, hắn cũng chỉ cắn có một miếng thôi, thế mà đã đối với Nguyệt tỷ tỷ muốn tiếp cận luôn rồi kìa".

Lam Hi Thần phấn khởi "Thật vậy sao? Xem ra không uổng công chúng ta lặn lội đi hái một phen". Y ôm mặt lẩm bẩm " Ta cũng phải mau mau đem bổ cho Minh Quyết ăn mới được!".
Ôn Ninh lớ ngớ hỏi "Trân Ly, Băng Di tinh quân, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu gì cả".

Bắc Đường Lạc Vi chọc một bên mặt của hắn cười tủm tỉm "Không có gì đâu, mà để lát nữa ta nấu cho ngươi một món ăn nhé?".

Ôn Ninh mới đầu cười hí hửng, sau không biết nhớ ra cái gì, ý cười đột nhiên gượng gạo, không rõ là cố tiếp tục cười hay là đang nén khóc.

Bắc Đường Lạc Vi phồng má "Cái vẻ mặt đó của chàng là sao hả? Chê ta nấu dở có đúng không?".

Ôn Ninh vội túm tay nàng ta, lắp bắp nói "Không..... không có đâu! Trân Ly, nàng nấu cái gì ta cũng....sẽ ăn bằng hết".

Nàng ta mím môi, xúc động hỏi "Thật không?".

Hắn run rẩy gật đầu.

Nàng ta ngúng nguẩy "Vậy thì tốt! Tưởng chàng chê không ăn, ta sẽ không tử tế mời, mà thay vào đó đem tất cả đổ hết vào miệng chàng cho nhanh".
Lam Hi Thần bèn ném cho Ôn Ninh đang cố vặn vẹo cười một cái nhìn thương cảm, mà hắn thì tranh thủ lúc công chúa điện hạ của mình tiếp tục công việc nhìn trộm đã đáp lại cho y một cái nhìn khổ sở với ba từ "Ta quen rồi".

Mà lúc này Tống Lam đang nói gì đó với Đông Phương Trường Nguyệt, vì ở khoảng cách xa nên ba người Lam Hi Thần đều không nghe được, bèn rón rén nhích lại gần hơn một chút. Đúng lúc đó, Tự San bỗng dưng xuất hiện, lại còn kêu lớn "Băng Di tinh quân, đế quân đang tìm ngươi kìa! Ơ! Phách Xương công chúa, điện hạ cũng ở đây?", dọa cho ba người bọn y giật mình, thi nhau té ra đất.

Tống Lam nghe có người lên tiếng liền có điểm bất ngờ, vốn dĩ hắn nghĩ rằng địa phương này chỉ có hai người bọn hắn, bây giờ lại tòi ra thêm mấy cái người rình trộm khiến hắn rất không thoải mái, thế là đứng dậy cáo lui với Đông Trường Nguyệt.
Bắc Đường Lạc Vi nhìn khung cảnh vốn đang đầy sức hấp dẫn phía bên kia thế mà bị âm thanh của Tự San phá hoại, không nhịn được mà đứng dậy mắng "Cái tên chết tiệt này! Ngươi xuất hiện trễ một chút không được sao?".

Tự San vẫn chưa rõ đầu đuôi, tội nghiệp mà nhìn nàng ta "Điện hạ, Tự San đã làm gì sai, khiến ngươi phật ý sao?".

Bắc Đường Lạc Vi nhéo hắn một cái, nghiến răng "Không phải sai, mà là rất rất rất sai!".

Thấy Tự San bối rối, Lam Hi Thần vội giải vây "Tự San quản sự, không phải ngươi nói đế quân đang đợi ta sao? Bây giờ ta còn định qua hỏi thăm Giáng Vân tinh quân cùng Hỏa Vũ tinh quân một chút, phiền ngươi giúp ta đi thông báo với đế quân một tiếng".

Tự San ảo não gật đầu, nhìn nhìn Bắc Đường Lạc Vi cùng liếc xéo Ôn Ninh một cái mới chịu quay đầu rời đi.
Mà vị công chúa vô tâm nào đấy vốn không bận lòng gì hắn, thấy bản thân bị phát hiện đã ba chân bốn cẳng chạy ùa tới chỗ Đông Phương Trường Nguyệt, cất giọng mũi "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng giận ta phá hoại chuyện tốt của ngươi nha? Ta không phải cố ý đâu, ta cũng vì lo cho ngươi thôi".

Đông Phương Trường Nguyệt liếc yêu nàng ta một cái, sau đó thở dài, cười nhẹ "Bỏ đi! Dù sao cũng là ngươi cất công giúp ta hái loại quả này về, sao ta có thể giận ngươi chứ?".

Bắc Đường Lạc Vi lo lắng "Nhưng mà nếu ban nãy bọn ta không đường đột xuất hiện, nhất định ngươi cùng họ Tống kia đã nói chuyện vui vẻ hơn rồi. Khó khăn lắm hắn mới tiếp xúc với ngươi, thế mà....". Nàng ta giậm chân "Tất cả cũng tạo cái tên Tự San kia! Lát nữa ta phải dạy cho hắn một bài học".
Đông Phương Trường Nguyệt vỗ nhẹ lên tay của nàng ta, giọng có chút không vui "Tự San quản sự cũng chỉ là vô tình thôi! Ngươi đó, sắp làm tân quân tương lai của Bắc Đường chi tộc, đừng có suốt ngày giở thói trẻ con như thế!". Dừng một chút, nàng ta đem một miếng trái cây đã bị cắn một miếng mà cầm lên, hạ giọng "Kỳ thực hắn đã sớm có ý muốn đi, Tự San kia cùng các ngươi chẳng qua chỉ là cái cớ".

Bắc Đường Lạc Vi kinh ngạc "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nói cái gì thế? Sao hắn lại sớm muốn đi? Ta thấy hắn vừa ăn xong một miếng uyên ương đã ngồi đây rất lâu với ngươi còn gì?".

Đông Phương Trường Nguyệt cười buồn "Là ta cố tìm cách giữ hắn lại đấy!". Tầm mắt nàng chạm tới miếng uyên ương cắn dở kia "Xem ra, quả uyên ương này không giúp được ta rồi!".

Lam Hi Thần nhìn một dĩa những lát đỏ mọng, giữa lòng còn có chất sệt đặc quánh như mật ong màu đỏ lựng, cười trừ, muốm thay đổi không khí "Nhìn quả uyên ương ngon như vậy, thế mà Toàn Phong tinh quân chỉ ăn có một ngụm, thật là phí phạm quá chừng! Phải ta, hẳn là ta đã nốc sạch cả dĩa luôn ấy chứ! Ta kén ăn, thế mà hắn lại kén ăn hơn cả ta!".
Đông Phương Trường Nguyệt lắc đầu, nhàn nhạt nói "Hắn không phải kén ăn mà là không thích ăn ngọt, bởi vì quả uyên ương ngọt gắt còn hơn cả mật ong, cho nên hắn mới ăn được một miếng thì đã dừng lại không muốn ăn nữa".

Lam Hi Thần lặng im. Bắc Đường Lạc Vi thì "a" một tiếng, thỏ thẻ nói "Nguyệt tỷ tỷ, ta xin lỗi, ta không biết quả này sẽ ngọt gắt".

Đông Phương Trường Nguyệt vuốt mặt nàng ta một cái, cất giọng buồn bã "Không liên quan đến ngươi. Đều tại ta không tỉ mỉ, trước đó đáng ra phải tìm hiểu hắn khẩu vị như thế nào mới đúng, suy cho cùng vẫn là lỗi tại ta hấp tấp".

Lam Hi Thần vội an ủi "Vậy thì có gì đâu, lần sau chú ý một chút là được rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK