• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết có tâm tư với nhau từ khi còn thơ bé, quen thuộc như Lam Vong Cơ không phải là không biết, đương nhiên Nhiếp Hoài Tang kia cũng biết. Nhưng khi nghe được Nhiếp Minh Quyết muốn tới nhà "cầu thân", Lam Vong Cơ trong lòng vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng.

Mừng rỡ không bởi vì cái hư danh làm em vợ của Càn Khôn chi chủ. Lam Vong Cơ thực ra cũng giống huynh trưởng mình, lúc nhỏ đã nghe đã thấy nhiều chiến tích về Nhiếp Minh Quyết. Từ vị trí Nhiếp đại công tử đến Nhiếp tông chủ rồi Xích Phong Tôn cho đến Chính Chương Thánh đế bây giờ, trong lòng bảy tám phần là sự kính phục, cho dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới một ngày bản thân có thể trở thành "thê đệ" của hắn.

Còn lo lắng là bởi vì quy củ của Lam gia. Dù cho hiện tại Nhiếp Minh Quyết có là người đứng đầu vạn vật chúng sinh, ba mươi ba trưởng bối trong nhà có vì cái lợi ích làm thông gia với hắn mà đồng ý, nhưng tiếng nói cuối cùng vẫn thuộc về người quyền lực nhất là Lam lão thái gia, tức thúc công Lam Diệp.


Ngoại trừ mấy ngàn gia quy khắc trên đá, đối với môn sinh nội tộc thì chuyện chung thân đại sự của bọn họ trong mắt Lam Diệp mà nói vô cùng yêu cầu nghiêm ngặt. Không chỉ cần người vừa có gia thế lại vừa nắm trọng quyền trong tay mà còn rất chú tâm đến tài năng và nhân tướng của người đó. Nếu không có đủ bốn điều kiện trên thì ít nhất cũng phải có hai trong bốn. Năm xưa nếu không phải Lam Nhu Thủy - mẹ của Lam Cảnh Nghi, chị họ dòng thứ của hai huynh đệ Lam Hi Thần - là nữ đệ tử nội tộc duy nhất, Lam Diệp cũng sẽ không vì cái danh "thứ trưởng nữ" của nàng mà chấp nhận mối hôn sự với một hiệp khách giang hồ chỉ có danh tiếng mà không có gia thế đàng hoàng. Sau đó là Ngụy Vô Tiện, tuy không còn thuộc về Vân Mộng Giang thị nhưng danh tiếng Di Lăng lão tổ lúc đó hãy còn chấn động Huyền Môn bách gia, dù có là tà đạo trong mắt người đời thì xét về mặt tài năng - có thể khai ra một cách tu đạo không ai nghĩ đến - ông vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.


Mà mấu chốt ở chỗ, Lam Nhu Thủy và Lam Vong Cơ, một người tuy thuộc dòng thứ nhưng lại là nữ đinh, một người chính là đích thứ tử, không phải nữ nhân duy nhất thì cũng nằm trong dòng đích trực hệ của Lam thị, Lam Diệp đương nhiên sẽ rộng rãi châm chước vài phần.

Nhưng còn Lam Hi Thần thì hoàn toàn khác. Y từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Lam Diệp, lại là đích trưởng tử trực hệ, phân vị vô cùng cao quý, sinh ra đã là báu vật. Nếu Lam Vong Cơ là niềm tự hào của Lam thị, của ba mươi ba trưởng bối và của Lam Khải Nhân, thì huynh trưởng hắn chính là sự kiêu hãnh của riêng Lam Diệp. Ông không chỉ nâng niu đứa cháu này như ngọc như vàng, mà còn luôn duy trì mong muốn kể từ thời gian của Lam Hi Thần, dòng đích so với các đời trước sẽ càng đông đúc thịnh vượng. Mà muốn duy trì, hôn nhân của Lam Hi Thần dĩ nhiên phải là một mối hôn sự tốt, và quan trọng nhất phải là.....nữ nhân, như thế mới có thể khai chi tán diệp cho dòng đích. Tuy Lam Diệp trân quý và nuông chiều Lam Hi Thần vô đối, nhưng sẽ không vì tình cảm riêng của y mà làm ảnh hưởng đến uy thế của dòng đích trong mắt ông bao lâu nay. Chưa kể từ nhỏ cho đến lớn, Lam Hi Thần đã quen dựa vào mọi sự sắp đặt của ông. Chỉ cần Lam Diệp nói một tiếng, dù muốn hay không muốn thế nào, Lam Hi Thần cũng phải vâng vâng dạ dạ làm theo, ví như nói đằng Đông thì y chẳng dám đi đằng Tây.


Chiếu theo những lẽ đó, dù Nhiếp Minh Quyết tài - quyền - danh đều không ai sánh nổi nhưng luận về đối tượng, e rằng hắn sẽ khó lòng được Lam Diệp chấp thuận.

Chuyện này không chỉ riêng Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần trước đó khi trao nhau vật đính ước với Nhiếp Minh Quyết đã vô cùng lo lắng. Hai người mặc dù lưỡng tình tương duyệt, vật đính ước cũng đã trau nhưng để kết thành đạo lữ thật sự thì lễ thành thân hãy còn chưa có. Loại nghi thức này đối với Nhiếp Minh Quyết có thể có hoặc bỏ qua, nhưng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đây là chuyện hệ trọng. Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết phải lo liệu làm một lễ thành thân, giống Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ngày trước thì mới được công nhận.

Nhưng Nhiếp Minh Quyết là nam tử, cùng với Lam Hi Thần sẽ không có khả năng.....khai chi tán diệp kia, cũng là lý do sẽ không dễ dàng đi qua cửa ải mấu chốt là Lam Diệp. Y thật vất vả mới có được tình yêu của Nhiếp Minh Quyết, nhân duyên này không thể bị thúc công phá hỏng. Chuyện này bấm bụng tính toán, Lam Hi Thần cho rằng phải tự mình đi tìm thúc công. Nếu đã không có được lá gan lớn như Lam Vong Cơ để chống lại mệnh lệnh, vậy y sẽ tìm cách thuyết phục lão nhân gia ngài mới được!
Lại nói lúc này, Nhiếp Minh Quyết một tay ôm lam y nam tử đằng vân trong gió, thấy biểu tình đăm chiêu suy nghĩ kia, lười nhác dùng tâm phép đọc thấu mà chỉ lơ là hỏi "Đang nghĩ gì mà say sưa thế? Hay là hối hận rồi? Muốn quay về nhà sao?".

Lam Hi Thần lúc này lo đến váng đầu, hắn hỏi một đằng còn y thì ủ rũ đáp một nẻo “Để ta thuyết phục thúc công xong sẽ đưa ngươi tới”.

Nhiếp Minh Quyết nhàn nhạt hỏi "Lần này chắc ngươi không phải đang nói mớ nữa chứ?".

Lam Hi Thần thoáng giật mình nhớ lại, hình như mấy ngày trước đó lúc ngủ mê cũng đã có nói như thế, nội tâm không khỏi than thở tại sao lúc đó y lại nói sớm ra vậy chứ. Lúc ấy Nhiếp Minh Quyết chỉ kéo chăn đắp lại trên người y, thật lâu sau không nói gì. Lam Hi Thần cho rằng mình nói mớ cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại Nhiếp Minh Quyết vốn là người hay lưu tâm xét nét, nhất định là đã tức giận, nhưng mấy ngày này hắn tựa hồ như không có gì khác thường.
Lam Hi Thần khúm na khúm núm ngước lên nhìn, trước mặt là Nhiếp Minh Quyết đang điềm tĩnh cắp y bên người. Khẽ sờ sờ mặt hắn, xấu hổ nói nhỏ “Ta chắc chắn sẽ thuyết phục bằng được thúc công, để ngươi có thể bước vào tộc phổ Lam thị giống Ngụy Vô Tiện, nên ngươi tạm thời chịu ủy khuất một thời gian, đừng vì thế mà giận ta nhé”. Rồi nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của hắn.

Bày tỏ sự áy náy với hắn xong, y cảm thấy như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nhìn thấy sắc trời vẫn còn ngày sáng liền vùi mặt vào bả vai người đang ôm mình, né ánh mặt trời chói lọi cho đến khi đáp hạ xuống nơi cần đến.

Vòng tay quanh người như siết chặt thêm một lực, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh nhu hòa mà kiên định "Không cần phải lo! Dù ngươi không thuyết phục được, ta vẫn có cách khiến thúc công ngươi phải gật đầu đồng ý".
Câu nói này khiến cho tâm hồn của Lam Hi Thần đang treo trên không trung nhất thời cảm động quay trở về mặt đất, vô cùng vững tâm, cực kỳ cảm thấy an ủi.

Đợi đến trước cửa một sơn cốc nhỏ - nơi mà Nhiếp Minh Quyết nói là ngâm linh tuyền dưỡng bệnh, mắt thấy nơi này non thanh nước bích, quỳnh hoa ngọc thụ đan lồng vào nhau đẹp như tranh vẽ, điểm kỳ diệu nhất ở đây là ở giữa một vùng đồi núi mênh mông như thế lại có một vùng sơn cốc với muôn loài hoa, cây cảnh, còn có chim tước cư trú. Lam Hi Thần ôm cánh tay hắn, hai mắt sáng rực lên. Tâm tình trở nên vô cùng sảng khoái, toàn thân có một cảm giác thư thả như thể môn sinh vừa mới thi xong, trong đầu không còn vướng bận chuyện gì nữa, duy chỉ quan tâm tới một chữ “chơi”.

Nhiếp Minh Quyết thấy biểu tình phấn khích của y bèn lắc đầu cười, nắm tay dắt người đi vào trong cốc.
Bên trong có một tòa tiểu viện xây bằng đá, khắc trên đó ngọc và pha lên, có điều quang sắc của ngọc và pha lê đã ngả màu theo thời gian, cho thấy tòa tiểu viện này đã được xây trước đó rất lâu. Xung quanh tiểu viện được bao phủ bởi một rừng hoa đào nở rộ, phảng phất như thế ngoại đào nguyên. Bên trái tiểu viện là một cái hồ nhỏ nước trong do một con suối đổ từ trên vách núi bên ngoài tụ lại, có thể đấy là linh tuyền, nhưng cơ hồ không hề phảng phất một chút tiên khí, ngược giống như một cái hồ thông thường. Bên phải tiểu viện là một vườn hoa cúc trắng tinh rất nên thơ, giữa vườn cúc còn có một gốc hợp hoan nở hoa rất đẹp, tựa như những áng mây màu, đầy vẻ mộng ảo, trên cây hợp hoan lại treo lủng lẳng hơn hai mươi cái đèn lồng đỏ thêu chữ "hỷ".
Lam Hi Thần nhìn mọi thứ đến tròn mắt, liên tục lay cánh tay Nhiếp Minh Quyết hỏi "Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Tuy không có tiên khí, nhưng khung cảnh còn đẹp hơn cả nơi có tiên khí nữa".

Nhiếp Minh Quyết ngược lại hỏi "Lúc nãy nhìn thấy dãy núi bao bọc bên ngoài cốc, ngươi thấy có quen không?".

Lam Hi Thần chớp mắt, sau đó lắc lắc đầu.

Nhiếp Minh Quyết không vui nhìn y "Ngươi có thể quên đường về nhà, nhưng núi Phù Hoa phía sau Bất Tịnh Thế mà lúc nhỏ ta dẫn ngươi đi không biết bao nhiêu lần cũng dám quên? Nói vậy là kiếp trước từ lúc ta bạo phát ở Kim Lân đài, ngươi một lần cũng không tới thăm kỷ niệm cũ? Con thỏ ngốc, tội này của ngươi thật đáng chết!".

Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy bản thân vừa phạm một sai lầm lớn, vội tìm lối thoát "Ta.....ta.....cũng không phải là quên, nhưng đã rất lâu rồi không có đến, trong ký ức mờ nhạt rất nhiều." Sau đó lập tức sửa lại "Không đúng, là mờ nhạt đi một chút! Một chút thôi!".
Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, đưa tay bẹo lên hai gò má y đến sưng tấy, bực dọc nói "Ngươi chờ đấy, tội này ta sớm sẽ trừng trị ngươi!".

Lam Hi Thần không có lý lẽ nào để phản biện, bị hắn lôi kéo đi vào trong tiểu viện chỉ có thể ủy khuất ôm gò má đáng thương, cất giọng mũi "Nói vậy thì chỗ này thuộc địa phận Thanh Hà ở Nhân giới? Ngươi không phải nói là đi ngâm linh tuyền dưỡng bệnh sao? Ngược lại tới đây làm gì chứ? Ta có cảm giác cái hồ kia không phải linh tuyền.....".

Nhiếp Minh Quyết quay đầu lại, ghé mặt lại gần, kéo nhẹ khóe môi cười ẩn ý, từ tốn cắt ngang "Đúng là ta phải ngâm thân trong linh tuyền để dưỡng bệnh, nhưng đâu có nhất thiết phải là một hồ linh tuyền". Ánh mắt hắn càng lúc càng tối "Trên đời này, vẫn còn có thứ đáng để ta ngâm mình trong đó hơn linh tuyền nhiều".
Lam Hi Thần chớp mắt nhìn hắn, ngơ ngác một lúc rồi khiếp sợ lên tiếng "Đừng bảo với ta thứ tốt hơn mà ngươi nói, là.....là.... ngâm bùn nha!"

Nhiếp Minh Quyết ".....".

Lam Hi Thần vẫn hồn nhiên khuyên nhủ "Không ổn! Nghe nói sau khi ngâm bùn mà không mặc đồ tốt thì cả người sẽ trở nên đen đúa như cục than, chưa kể còn bốc mùi khó chịu. Cách ngâm bùn tuy khỏe thật nhưng mà hại nhiều hơn lợi, ta cảm thấy ngươi vẫn nên ngâm linh tuyền là tốt nhất".

Nhiếp Minh Quyết thu liễm ý cười, sắc mặc méo mó khó coi, rít qua kẽ răng "Cái con thỏ ngốc này! Đương nhiên không phải ta muốn ngâm bùn......". Lại nuốt nửa câu sau, hậm hực thở phì một hơi, chép miệng "Thôi, bỏ qua một bên. Trước mắt ta với ngươi cứ ở Hợp Hoan cốc này một tháng cho đến khi ta bình phục, sau đó mới về Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Lam Hi Thần cũng không phản đối, chỉ tò mò hỏi "Nơi này là Hợp Hoan cốc? Nhưng lúc nhỏ, ngươi cũng chưa từng dắt ta tới nơi này, càng không có kể đến tên".

Lúc này hai người họ đã đến trước cửa gian phòng trung tâm của tiểu viện, vừa đưa tay mở cửa, Nhiếp Minh Quyết vừa liếc mắt nhìn y "Nơi này là tuyệt mật của các đời gia chủ Nhiếp thị, nói ra còn bí ẩn hơn cả Tế Đao Đường". Lam Hi Thần đang định nói "Thế ngươi còn dắt ta tới làm gì?", hắn dường như biết trước đã bình thản nói tiếp "Chỉ có gia chủ và chủ mẫu Nhiếp thị mới được tới đây, cũng chỉ có gia chủ và chủ mẫu mới biết Thanh Hà Nhiếp thị có Hợp Hoan cốc". Hắn dẫn y bước vào trong gian phòng kia, phất tay một cái cho đèn đuốc tự động sáng lên, soi rõ nguyên bản là một gian từ đường đặt mấy chục bài vị của gia chủ và chủ mẫu từng đời Nhiếp thị. Xem ra người đời chỉ biết Tế Đao Đường chôn đao thay cho quan tài, nhưng không biết Hợp Hoan cốc mới là nơi thờ phụng hương khói. Chỗ tôn nghiêm thế này, đúng là nơi tuyệt mật chỉ có gia chủ mới biết, khó trách sao lúc nhỏ Lam Hi Thần chưa từng nghe nhắc đến.
Nhiếp Minh Quyết dắt y tới gần linh vị, nhìn tấm bài vị khắc tên phụ mẫu hắn đặt dưới cùng, thần sắc hơi bi thương hoài niệm, rất nhanh đã hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Hắn lấy ba nén nhang trong bàn thờ, đặt trên cây nến mồi lửa, sau khi nhen xong, cắm vào trong đỉnh đồng trước linh vị. Sau đó vừa cúi xuống phủi bụi một chiếc bồ đoàn cho sạch sẽ, vừa kể "Nghe nói năm xưa, vì lo ngại hôn sự không được trưởng bối trong tộc chấp thuận, phụ thân đã đưa mẫu thân đến đây ở trong vòng một tháng. Cho đến khi ta xuất hiện trong bụng của bà ấy, phụ thân đã có thể quang minh chính đại dùng kiệu lớn tám người khiên, rước mẫu thân ta về mà không sợ có người lên tiếng phản đối".

Thấy hắn nói đến câu cuối, ánh mắt nhìn mình với sự nồng cháy, Lam Hi Thần đỏ bừng hai má, mặt nóng lên như than Hồng La. Vội vàng quỳ xuống chiếc bồ đoàn vừa phủi bụi sạch sẽ kia, làm theo Nhiếp Minh Quyết chắp tay hình chữ thập hướng về phía hai linh vị trong số đó quỳ lạy một lần. Nếu đã tới từ đường, vì lễ nghi, hiển nhiên phải tỏ ra hết mực tôn kính. Huống hồ hai trong số mấy chục bài vị kia lại là phụ mẫu kiếp trước của người y yêu, nhất là Nhiếp lão tông chủ luôn đối với y tốt nhất, lạy một lần còn xem là chưa đủ.
Lúc Lam Hi Thần định lạy thêm cái thứ hai, người đã bị ngăn lại rồi kéo đứng lên, lại nghe Nhiếp Minh Quyết lẩm nhẩm nói "Một lạy ban nãy, coi như là ta trả hiếu duyên với công lao cha mẹ".

Lam Hi Thần dè dặt "Nhưng chỉ lạy có một lạy, hình như ít lắm?".

Nhiếp Minh Quyết quay qua nhìn y "Ta đối với bọn họ chỉ là cốt nhục một kiếp, lấy địa vị của ta hiện giờ thì một lạy trịnh trọng xem như đủ rồi. Còn "phụ mẫu" thật của ta hãy còn ở trên ba mươi ba tầng thiên ngoại Tử Tiêu cung, khi nào đến đó, ngươi có thể mặc sức lạy tạ".

Lam Hi Thần ngẩn ra "Tử Tiêu cung? Ngươi.... không phải là đang nói đến Hồng Quân Đạo Tổ và La Hầu Ma tổ đi? Bọn họ... bọn họ.... giống chúng ta, sao có thể.....sinh..... ý ta là tạo ra ngươi?".

Nhiếp Minh Quyết phì cười "Đương nhiên bọn họ giống chúng ta, nhưng nếu không có hai mảnh hồn phách của bọn họ kết hợp, làm sao có được ta của kiếp trước và bây giờ?".
Lam Hi Thần tỉ mỉ nhớ lại thái độ của La Hầu ở Huyết Sát Vực khi đó, hơi bất mãn nói "Hồng Quân Đạo tổ thì ta không biết, nhưng còn La Hầu Ma tổ, hình như ông ấy rất căm thù Hồng Quân. Nhưng cũng không thể trút lên đầu ngươi được, dù sao chủ ý này cũng là của Hồng Quân mà, cớ gì khi đó La Hầu lại một mực muốn gϊếŧ ngươi như vậy? Thái độ đó không giống người làm cha mẹ chút nào!".

Nhiếp Minh Quyết dắt y ra khỏi từ đường, vừa đi vừa nói "La Hầu cũng không hẳn là căm thù, từ chỗ Bạch Hạc lão nhân và chút ký ức còn sót lại của Hỗn Độn Nguyên khí trong người ta, cho thấy giữa hai người đó khúc mắc nhiều vô kể, cũng chưa chắc khi đó hắn đã muốn gϊếŧ ta......nhưng thôi, chúng ta là thế hệ sau, không cần phải nghĩ nhiều về lịch sử thời hỗn độn làm chi".
Lam Hi Thần bỗng nghĩ tới một chuyện, cười tủm tỉm "Có điều, Hồng Quân và La Hầu, trong hai nam nhân đó ai mới là "mẫu thân" của ngươi?".

Nhiếp Minh Quyết nhìn lên trời, vẻ mặt suy tư "Ta cũng không rõ, chỉ biết: Hồng Quân là Nguyên khí đại diện cho cực Dương, còn La Hầu là Sát khí đại diện cho cực Âm. Thông thường khi thái cực lưỡng nghi kết hợp, cực Âm sẽ sản sinh ra một đoàn khí khác. Nếu như không có sai biệt thì có lẽ La Hầu chính là mẫu.... khụ, thôi ta cảm thấy chỉ cần tôn kính nghĩ ở trong lòng là được, ngoài miệng cứ gọi hắn là "tiền bối" được rồi!".

Lam Hi Thần cười khúc khích, trêu chọc "Nghĩ tới cũng thật thú vị, Hồng Quân Đạo Tổ là khí, La Hầu Ma tổ cũng là khí. Hai đoàn khí này bay qua bay lại trong hỗn độn không gian, thế nào lại kết hợp sản sinh ra một đoàn khí mới là ngươi. Cũng may ta bản thể không phải là khí, nếu không gặp ngươi, nói không chừng sẽ khiến ngươi.......sinh ra thêm một "tiểu khí" mới đấy!
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Vì sao lại nghĩ như thế?".

Lam Hi Thần hồn nhiên đáp "Vì ta là nam nhân, là Dương cực. Còn ngươi vừa có Dương cực vừa có Âm cực. Mà chúng ta nếu muốn sát nhập với nhau, ngươi phải đem phần Âm cực kia làm chủ khí. Vừa rồi ngươi cũng nói thái cực lưỡng nghi kết hợp, cực Âm sẽ sản sinh ra một đoàn khí khác, cho nên không phải ngươi sinh ra một "tiểu khí" mới thì còn ai vào đây?". Y ôm mặt, trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ "Thật ra nếu có thể giống Đạo tổ và Ma tổ thì tốt quá, kết hợp tạo ra thì sẽ có năm phần giống mỗi người. Nếu như ta và ngươi cũng có một đứa nhỏ vừa giống ta vừa giống ngươi, thật là hạnh phúc biết bao!". Y một tay ôm chầm cánh tay hắn, một tay giơ ngón trỏ lên biểu thị số một, vui vẻ nói "Hay là đợi sau khi thành thân, ngươi cũng làm giống Hồng Quân Đạo tổ đi? Tách của ngươi và ta mỗi người một phần phách, sau đó chúng ta cũng có một tiểu bánh bao rồi!".
Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu "Ngươi muốn có đứa nhỏ đến vậy sao?".

Lam Hi Thần hưởng ứng gật đầu.

Nhiếp Minh Quyết đem y áp vào vách tường, cười lạnh "Rất tiếc! Ta thì lại không muốn!".

Lam Hi Thần mất hứng "Tại sao?".

Nhiếp Minh Quyết chép miệng "Rất đơn giản: có đứa nhỏ rồi, sẽ phá đám sự riêng tư giữa ta với ngươi. Tống nó đi thật xa thì cũng được, nhưng lại khiến cho trong đầu ngươi chỉ có nó mà không có ta. Chuyện này ta không muốn và sẽ không bao giờ nghĩ tới đâu!". Mắt thấy y lại chuẩn bị phản bác bằng những câu ngốc nghếch không chịu được, hắn vờ vĩnh thở dài, áp người tới bên tai y thủ thỉ "Còn một điều quan trọng, chưa chắc người "sinh" là ta đâu. Tuy rằng trong người ta có Dương có Âm, nhưng mà khi chạm vào chủ khí đối kháng sẽ tự động khiến cho chủ khí kia bị biến đổi rồi thao túng. Tỷ như.....". Hắn cố ý nhấn mạnh "Nếu ta dùng Âm cực chạm vào Dương cực là ngươi, thì Âm cực của ta vẫn sẽ tự động biến về Dương cực, kế đó lại biến ngươi từ Dương trở thành Âm, đến chừng đó ai mang thai sinh khí tử có lẽ ta không cần nói thẳng ra đâu nhỉ?".
Lam Hi Thần bị một lời này dọa đến mặt mày lúc đỏ lúc xanh, trong đầu lập tức đem ý nghĩ "có một cục bột nhỏ nhắn ôm vào lòng" vứt mấy tầng mây xanh.

Nhiếp Minh Quyết rất hài lòng với biểu cảm của y lúc này, khuôn mặt hắn lộ nét cười sảng khoái hơn bao giờ hết, lát sau mới buông người ra, nói "Sắc trời không còn sớm, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi tham quan toàn bộ khuôn viên của nơi này trước, sau đó cùng nhau dọn dẹp một chút rồi ăn tối".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK