• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Trường Nhật chỉ có thể nhìn y bằng ánh mắt lo lắng, nhưng hắn cũng biết y đang mất dần kiên nhẫn, vậy nên liền thúc ngựa cho xe một lần nữa chạy đi.

Rất nhanh, xa giá đáp xuống một hòn đảo. Vừa chạm đất, Lam Hi Thần suýt nữa reo lên "Là nó! Chiếc xe vừa nãy! Đông Phương Ma quân, mau, mau đỗ xe tới gần nó đi".

Đông Phương Trường Nhật khẽ "Ân" một tiếng, điều khiển thiên mã đi tới bên cạnh xa giá kia theo ý muốn của người ngồi cạnh.

Xe vừa vào vị trí, Lam Hi Thần đã vội vã bước xuống, liếc nhìn cánh cổng làm bằng hai chiếc ngà voi vĩ đại một cái rồi chạy vội vào trong.

Đông Phương Trường Nhật vội vàng ngăn "Hoán Hoán! Nghĩ kỹ đi! Ngươi có chắc muốn vào trong đó hay không?".

Lam Hi Thần quả quyết "Chắc chắn! Nếu đã tới rồi, tiểu tiên phải nhìn tận mắt!".


Đông Phương Trường Nhật giữ chặt cánh tay y "Hoán Hoán, bình tĩnh nghe bản quân nói! Tuy bản quân không biết Ngôn Huyền tại sao lại giấu diếm ngươi tới đây, nhưng nếu vào bên trong, những gì ngươi thấy sẽ khiến ngươi kích động.....".

Lam Hi Thần không muốn nghe nữa, cắt ngang lời hắn bằng một cái gạt tay, một đường bước xuyên qua cánh cổng bạch ngà kia. Khi bước vào, có một cỗ khí tức kỳ quái lởn vợn trong không khí, không tanh tưởi như máu, nhưng cũng làm người ta râm ran nóng lên như trúng phải xuân dược. Lam Hi Thần một tay che mũi, một tay phất qua phất lại xua khí tức kia đi, không ngừng nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc phát hiện có một tên người lùn da bộ dạng có chút quái dị ngồi ngủ gục bên dưới táng cây hạnh lớn. Y muốn chạy tới hỏi người lùn đó có thấy Nhiếp Minh Quyết hay không thì Đông Phương Trường Nhật một lần nữa ngăn cản.


Trước sự bất mãn của y, hắn chỉ khẽ nói "Để bản quân hỏi!", hắn cũng không chờ y có đồng tình hay không, trực tiếp đi tới hắng giọng với người lùn kia khiến cho gã giật mình tỉnh lại. Đông Phương Trường Nhật lạnh giọng "Vừa mới đây có người tới, hắn là chỗ quen biết của bản quân, cũng đã hẹn nhau sẽ tới đây thư giãn. Ngươi kêu hắn ra dẫn bản quân vào đi".

Người lùn kia đem ánh mắt dò xét lẫn nghi hoặc dán lên người Đông Phương Trường Nhật, khàn giọng hỏi "Cho hỏi quý nhân, khẩu hiệu mở không gian của các ngươi là gì?".

Đông Phương Trường Nhật "Bản quân không nhớ, nhưng hắn có danh gọi là Ngôn Huyền".

Lam Hi Thần có chút lo lắng "Ma quân à.....".

Đông Phương Trường Nhật ngoái đầu nhìn y, tâm tình không chút ảnh hưởng chuyện thực hư, thậm chí còn hơi gật đầu, dùng ánh mắt bảo Lam Hi Thần cứ việc yên tâm.


Người lùn trái phải nhìn hai người một lát rồi nhíu mày đứng lên, chậm rãi nói "Quý nhân chờ một chút!" rồi quay lưng về phía bọn họ, hướng thân cạnh hạnh sau lưng gã tách vỏ cây ra làm hai, làm hiện lên một bảng đồ có các ký tự như hoa cỏ, chim thú.....

Bởi vì gã đưa lưng che lại nên Lam Hi Thần không thấy gì hết, chỉ là Đông Phương Trường Nhật hơi hơi nghiêng đầu quan sát, rất nhanh liền lấy tay ấn vào một ký tự trên bảng đồ kia, tay còn lại cầm lên một quả châu phát sáng, hắn câu môi cười lạnh với người lùn "Không cần nữa, bản quân đã liên lạc được với hắn rồi, bây giờ sẽ tự mình đi".

Lam Hi Thần không biết hai người đang làm gì nói gì, chỉ biết Đông Phương Trường Nhật vừa kéo y đi theo hắn, vừa trầm giọng nhắc nhở "Hoán Hoán, ngươi tốt nhất vẫn nên chuẩn bị tinh thần".
Đông Phương Trường Nhật trước hết dẫn y đi qua một chiếc cầu, bờ phía bên kia là một kết giới, hắn vẽ lên kết giới đó lần lượt là ký hiệu của dòng suối, của lá cây, của mặt trời và của hồ điệp. Sau khi hình vẽ cuối cùng kết thúc, không gian bên trong kết giới lập tức mở ra.

Lam Hi Thần vội vã bước vào, phát hiện mình đang đứng trên một con đường mà xung quanh là một khu rừng cỏ cây rậm rạp nhiều tầng, dây leo chằng chịt, không gian ngộp ngạt bức bối, rất khó chịu. Phía cuối con đường là nơi duy nhất có ánh sáng mặt trời chiếu thẳng, nhưng lại ngăn cách với xung quanh bởi một bức bình phong dài và cao vút như hàng rào.

Phía bên kia bức bình phong truyền đến tiếng nước bắn tung tóe, còn có cả tiếng nam nữ cười đùa lanh lảnh.

Lam Hi Thần cả người cơ hồ run lên, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đông Phương Trường Nhật ngược lại từ từ chậm đi rồi dừng lại, hắn nhìn y cố sống cố chết đi về phía bình phong mà thở ra một hơi nặng nề.

Hạnh Phương sơn là không phải là nơi bình thường, nó nằm ở tâm điểm của thế gian, nút giao điểm giữa trời và đất, kết nối giữa âm với dương. Những thứ hiện diện ở đây, dù là cỏ cũng phải mọc có đôi có cặp, chúng không ngừng quấn quít bám chặt lấy nhau như nam nữ hoan ái, từ đó phát sinh ra những mầm sống mới, theo gió bay đi khắp nơi làm phong phú sinh vật trên thế gian. Do vậy, người đến đây dù là thần tiên hay ma quỷ, hoặc là tìm hoan lạc, hoặc là bị hoan lạc dẫn dắt. Thần tộc cảm thấy nơi này quá nửa không phù hợp với tác phong huyền môn tiên đạo, cho nên từ khi Ngọc đế lên ngôi đã cho niêm phong Hạnh Phương sơn, nghiêm cấm chư tiên bước vào, làm mất phẩm hạnh.
Tuy nhiên, vẫn có vài người không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, vẫn thường lén tới đây phạm luật. Lâu dần, vì âm dương không hài hòa nên Ngọc đế buộc lòng phải cho nơi này hoạt động lại, nhưng để tránh chư tiên sa đọa vào sắc dục, Ngọc đế đã cho một người lùn làm nhiệm vụ canh giữ nơi này, chỉ cho phép thực vật và động vật nơi khác đến, ngoài ra con người là ai cũng không thể bước vào. Tuy nhiên, theo thời gian, sự quản lý dần trở nên lỏng lẻo, tiên - ma - yêu nhân vì hứng thú mà kéo đến đây ngày một đông, bọn họ đã biến nơi này thành lạc thú thế gian, mua chuộc người canh gác giữ bí mật cho mình. Mặc dù vậy, người tới đây đều dùng danh tính khác nhau, nên nếu lỡ bị lộ ra, cũng không sợ Ngọc đế truy xét đến.

Điều này, Đông Phương Trường Nhật không phải không biết, nhưng hắn chưa bao giờ đặt chân tới đây. Trong mắt những người lãnh ngạo như hắn, nơi ô uế này chẳng khác gì thanh lâu tửu quán của trần gian.
Mà bây giờ, Lam Hi Thần một mực muốn tới đây, chỉ vì nghi ngờ Nhiếp Minh Quyết.

Thôi vậy! Nếu thực sự là Nhiếp Minh Quyết, thế thì phải để y chính mắt nhìn một chút mới thú vị!

Lại nói Lam Hi Thần một mạch đi tới bức bình phong chắn ở cuối con đường, y cảm nhận tấm bình phong này không có phép, giống như chỉ cần đẩy một cái nó sẽ ngã xuống, hoàn toàn có thể thấy được toàn cảnh phía sau.

Nhưng Lam Hi Thần không rõ bản thân mình lúc này vì lo sợ không dám đối diện với sự thật, hay là vì y vẫn cố tin rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, nên cả hai tay đều đã đưa lên trước ngực mà vẫn chưa xô ngã bức bình phong.

Cho đến khi có thanh âm nam nữ đan xen nhau cất lên đầy tà mị, Lam Hi Thần rốt cuộc không im lặng nữa, dứt khoát đạp luôn tấm bình phong ngã xuống đất, đập vào mắt y ngay sau đó là một màn nam nữ ôm nhau lôi lôi kéo kéo.
Bởi vì âm thanh của dòng suối hơi lớn, gần như át đi tiếng rơi ngã của bình phong nên hai người kia căn bản không phát hiện có một lam y nam tử đang sững sờ nhìn chằm chằm mình.

"Đế quân, ngươi cảm thấy nơi này tốt không?".

"Ân, cũng tạm được".

"Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến đây có được không? Thần nữ thật nhớ đế quân, giá mà giờ phút nào cũng được kề cận đế quân thì tốt quá".

"Vậy sao? Ngươi muốn muốn lấy lòng bản quân đến thế ư?".

"Đế quân, thần nữ tự biết mình trước đây đã làm nhiều chuyện khiến đế quân phiền lòng. Gần đây đế quân chịu quan tâm đến là thần nữ đã cảm động đến rơi nước mắt rồi".

"Được rồi, vậy thì phụng bồi bản quân thật tốt, để cho bản quân thấy nàng cảm động đến rơi nước mắt là như thế nào".

"Vâng, chỉ cần đế quân vui, thần nữ sẵn lòng làm mọi thứ".
"Tốt lắm! Rất biết nghe lời, giống như một con chó nhỏ vậy! Nào, mau nằm xuống, để bản quân.......".

"Nhiếp Minh Quyết!".

Cả hai người lập tức dừng lại động tác chỉ sau tiếng thét chói tai kia của Lam Hi Thần.

Bích Điệp chỉ hơi ngạc nhiên, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh nở một nụ cười. Nụ cười kia mang theo vài phần hiển nhiên, vài phần tà mị, còn có vài phần không mấy quan tâm. Một chút mặt đỏ tai hồng theo bản năng xấu hổ cũng không có, giống nàng ta đã dự liệu trước tình huống này sớm muộn cũng xảy ra, hoặc là đang mong nó xảy ra.

Nhiếp Minh Quyết mới đầu là ngây ngẩn, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng là si dại cả hai con mắt nhìn y đăm đăm, há miệng nói lắp "Ngươi.......ngươi có phải.......". Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội đẩy Bích Điệp ra phía sau, đối với Lam Hi Thần đi tới bắt lấy cánh tay "Hoán nhi, ngươi nghe ta nói đã, thực ra chuyện này......".
Lam Hi Thần không có kiên nhẫn gạt tay hắn ra, cũng không quản ba người đang trong tình huống gì, hướng đến khuôn mặt hoang mang của Nhiếp Minh Quyết mà tát hắn một bạt tai.

Y vốn cho rằng tin những gì mắt nhìn thấy là sai, nhưng tình huống này đánh chết y cũng cho là đúng.

Bởi thế mà một cái bạt tai này, y gần như đã dùng hết sức lực toàn thân. Nhiếp Minh Quyết bị tát đến nổ đom đóm mắt, trong đầu vang lên tiếng ong ong, khóe miệng cũng bị xé rách làm rỉ xuống một dòng huyết dịch. Tuy rằng lấy tu vi cùng thực lực của hắn, tình trạng này từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện cũng không có khả năng xuất hiện.

Nhưng Lam Hi Thần một chút cũng không quan tâm, y cảm thấy như thế còn chưa đủ mà điên cuồng đánh vào người hắn, không ngừng nức nở chất vấn "Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi nói đi! Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao?".
Nhiếp Minh Quyết giữ chặt hai cánh tay của Lam Hi Thần, gần như hét lên "Hoán nhi, ngươi nghe ta nói! Ngươi bình tình lại đi! Ta sẽ giải thích với ngươi! Chuyện không phải như ngươi nghĩ.....".

Lúc này Lam Hi Thần gặp phải cơn uất ức đã lan ra khắp người làm y có động lực nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn "Không phải như ta nghĩ? Vậy thì như thế nào? Nhiếp Minh Quyết, ta hỏi ngươi......có phải.....có phải ngươi cùng nàng ta từ trước tới nay ở sau lưng ta qua lại dây dưa không? Ngươi nói thật đi!".

Nhiếp Minh Quyết trợn trừng mắt "Hoán nhi, đừng có nói bừa chứ!".

Bình thường hắn làm thái độ như thế, Lam Hi Thần đã sợ đến xanh mặt. Nhưng hôm nay, không biết là do tà lực của hắn không đủ lớn, hay bởi vì y đang ngùn ngụt trong lửa giận mà thẳng thừng trừng mắt lại, không mang theo chút độ ấm nào xuất từng câu từng chữ "Nói bừa? Vậy đây là cái gì?". Trước tiên lấy chiếc áo dính phấn hồng trong túi Càn Khôn ném vào người hắn như ném đá, nói tiếp "Ngươi xem đó là cái gì hả? Nếu ngươi không cùng nàng ta dây dưa, thì tại sao chứ? Tại sao chiếc áo có dính phấn trang điểm lại bị ngươi lén phi tang ở Bất Tịnh Thế? Ngươi nói đi, tại sao?".
Nhiếp Minh Quyết cầm chiếc áo nọ xem xét một lượt, sắc mặt hoang mang nói không thành lời "Cái này.....".

Lam Hi Thần chỉ thẳng mặt hắn "Ngươi không phải luôn nói luôn thề là giữa các ngươi không có tình cảm, ngươi cũng không đi tìm nàng ta nữa, vậy thì tại sao lại có chiếc áo kia? Tại sao hai người các ngươi lại lén đến đây, hả?".

Nhiếp Minh Quyết ngữ khí nghiêm trọng, gọi một tiếng "Hoán nhi.....".

Lam Hi Thần một lần nữa kích động ném lên ngực hắn những nắm đánh tay đầy tức giận "Nhiếp Minh Quyết, ta có thể chấp nhận ngươi vì khúc mắc kiếp trước mà hận ta, ta cũng có thể chấp nhận ngươi vì quyền thế mà để ta chịu thiệt thòi, nhưng vì cái gì lại lừa dối ta? Ngươi lừa dối ta như vậy có vui không? Các ngươi cùng một giuộc lừa dối ta như vậy có vui không?".

Nhiếp Minh Quyết bị đánh liên tiếp vào ngực, ăn đau đến tái mặt nhưng vẫn cố sức giữ chặt Lam Hi Thần, luôn miệng nói "Hoán nhi, đừng đánh nữa, ta thực sự không có, ngươi rốt cuộc có chịu nghe ta giải thích hay không?".
Lam Hi Thần vẫn không ngừng đánh, y gần như bị bức muốn phát điên "Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa! Ta không muốn tin nữa! Là ngươi lừa gạt ta! Là ngươi khiến ta thất vọng! Ngươi so với Mạnh Dao có khác biệt gì chứ? Ngươi thậm chí còn khiến ta thất vọng hơn cả hắn! Nhiếp Minh Quyết! Ngươi là đồ phản bội! Đồ vô lương tâm.........".

Nhiếp Minh Quyết càng ra sức giữ chặt y, không ngừng gọi "Hoán nhi! Ngừng lại! Không phải như ngươi nghĩ! Hoán nhi! Hoán nhi!".

Lam Hi Thần vừa khóc vừa vùng vẫy hết cỡ "Buông ra! Buông ra! Buông ta ra!".

Lúc này Đông Phương Trường Nhật ở bên ngoài nghe động tĩnh lớn liền xông tới, một mặt giữ chặt Lam Hi Thần đang muốn chạy loạn, mặt khác cũng kéo Nhiếp Minh Quyết ra xa, chỉ thẳng mặt hắn, nói "Ngôn Huyền! Ngươi có thôi đi không? Ngươi không nên làm Hoán Hoán đau lòng thêm nữa, nghe chưa hả?".
Nhiếp Minh Quyết nghiến răng "Tránh ra! Chuyện của bọn ta không cần ngươi lo đâu", đoạn, hung hăng xô Đông Phương Trường Nhật qua một bên, tiếp tục lôi kéo Lam Hi Thần "Hoán nhi, nghe ta nói nào, ngươi không nên làm loạn, ta......".

Hắn còn chưa nói hết câu, Đông Phương Trường Nhật đã đánh một chưởng vào bả vai làm hắn ngã ra đất, còn muốn đứng dậy đối đầu thì Đông Phương Trường Nhật đã giận dữ quát "Ngươi lập tức dừng lại đi! Nghe chưa hả? Ngươi đúng là một kẻ khốn nạn! Uổng công bản quân còn xem ngươi là đối thủ đáng gờm, thì ra chính là cái bộ dáng này!". Nói đến đây, mặc kệ Nhiếp Minh Quyết nhìn mình có bao nhiêu hận ý, Đông Phương Trường Nhật ra sức giữ chặt cả người dần đứng không vững của Lam Hi Thần, nghiêm giọng trấn an "Được rồi Hoán Hoán, chúng ta đi khỏi đây!".
Lam Hi Thần cả người rệu rã, gần như đã cạn sức, muốn đánh nữa cũng đánh không nổi, chỉ có thể cấp cho Nhiếp Minh Quyết một ánh mắt đầy oán hận, lạnh lẽo cười với hắn mặc dù nước mắt đã chảy dài trên má "Nhiếp Minh Quyết, ngươi rất yêu nàng ta phải không? Nếu như đã yêu nàng ta tới mức không ngại lừa gạt ta, vậy thì ngươi cứ ở cùng nàng ta luôn đi!".

Nhiếp Minh Quyết mở miệng rồi lại khép miệng, không biết phải nói cái gì cho thích hợp. Có điều động thái chính là gắng gượng chống dậy, đi tới bắt lấy Lam Hi Thần.

Bích Điệp lúc này mới tiến đến đỡ Nhiếp Minh Quyết, còn vừa khóc vừa thương tâm nói "Đế quân à, ngươi có sao không? Có bị thương ở chỗ nào không?".

Nhiếp Minh Quyết không đáp mà khó xử nhìn nàng ta lẫn nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần lại vì một màn này mà đối với cả hai người quần áo không chỉnh tề đã chướng mắt đến cực điểm, y vịn vào Đông Phương Trường Nhật, muốn mượn lực quay người bỏ đi.
"Băng Di tinh quân".

Cổ tay đột nhiên đột nhiên bị Bích Điệp kéo lại, phong hiệu cũng bị gọi lớn, khiến Lam Hi Thần không thể không theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng ta lấy một gương mặt thương tâm khổ sở nói "Tinh quân, ngươi không nên kích động a! Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, vẫn là mong ngươi đừng bỏ mặc đế quân khiến hắn đau lòng. Còn có những lời vừa rồi, tinh quân nói thực khiến ta hoang mang. Nói đế quân ở cùng ta, trong ngươi cùng hắn còn phải chờ thêm mấy canh giờ nữa của Thiên Đình mới đại hôn, vậy chẳng phải là muốn thoái thác hôn sự này, trực tiếp đem gán lên người ta sao? Ta thế nhưng có được phúc phận làm phu thê với đế quân thay ngươi thật à? Nghe mà rợn cả người!".

Những chữ cuối cùng vừa chậm rãi kéo dài vừa nhỏ giọng buông xuống, đôi môi hồng nhuận kia cũng mím lại, đầu mày hơi hơi nhướn cao thành một ý cười như giễu cợt mà như thách thức, trong mắt nàng ta cũng mơ hồ có sự mong chờ khó hiểu cùng kiêu căng đắc ý.
Lam Hi Thần không thể hiểu được, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm trò gì?

Nếu là người mới vừa gặp, Lam Hi Thần chắc chắn sẽ tin rằng những lời của nàng ta là đang hối hận cố gắng biện giải, tin vào tất cả đều là một sự hiểu lầm. Thế nhưng, đã trải qua vài biến cố trong trận chinh phạt Quỷ tộc cùng sự việc ngày hôm nay như giọt nước tràn ly, Lam Hi Thần mới nhận thức được nàng ta là kiểu người gì, cũng sớm đã bị sự "hiền thục" của nàng ta hãm hại.

Song, Lam Hi Thần không muốn nghe, càng không muốn thấy nữ nhân này thêm một khắc nào nữa. Y dùng chút sức lực gỡ tay Bích Điệp ra, vốn tưởng rằng với một cái gỡ tay bình thường đủ để khiến nàng ta lùi lại mấy bước cách y xa xa, nào ngờ nàng ta chỉ mới lùi hai bước đã khựng lại rồi bật ngã ra phía sau, trong nháy mắt cánh tay chới với túm được ống tay áo của Lam Hi Thần, ngay sau đó liền biến thành một màn hai người thay phiên nhau té nhào xuống bờ suối ngay bên cạnh.
Bởi vì tình hình của Đông Phương Trường Nguyệt không cho phép nàng ra ngòai, thế nên vạn bất đắc dĩ, Đông Phương Trường Nhật mới phải cùng Nhiếp Minh Quyết đưa Lam Hi Thần và Bích Điệp tới đảo Trường Sinh của Nam Cực Tiên Ông và Hoa Đà thần y sơ cứu - hậu quả của một màn "sẩy chân" ngã xuống suối vừa qua.

Phía dưới suối toàn là đá tảng, loáng thoáng còn có vài chỗ vừa nhọn vừa sắc, may mắn Lam Hi Thần bị thương ở lòng bàn tay do lúc té xuống đã dùng lực bổ vỡ một tảng đá, nếu không bây giờ toàn bộ gương mặt của y đều sẽ bị vết cắt của mặt đá hủy hoại. Bích Điệp tuy không may mắn có lực tay giống Lam Hi Thần, nhưng chí ít bởi vì tư thế ngã của nàng ta là ngửa ra sau - không giống Lam Hi Thần là bị kéo úp ngược xuống - cho nên dù có bị mép đá xước qua nhưng cũng chỉ trúng hai bên đầu làm chảy máu, so với y tình trạng thảm hơn nhưng gương mặt vẫn còn bình an tốt.
Chuyện sẽ chẳng có gì diễn ra nếu Trường Sinh đảo không đúng lúc mở tiệc nhỏ, mừng thọ lần thứ tám chín mươi chín vạn tuổi của Nam Cực Tiên Ông. Tuy rằng chỉ là yến tiệc nhỏ không đủ kinh động toàn Thiên Đình Thần tộc tới dự, nhưng có không ít thần tiên tới chúc mừng, trong đó có người mà Lam Hi Thần cực kỳ không thích - Thác Tháp Thiên vương Lý Tịnh. Lão ta vừa thấy bốn người đến mà trọng yếu là Bích Điệp bị thương, vậy là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, Ngọc đế cùng Tây Vương mẫu đã lập tức ngự giá đến đó.

Vừa trông thấy Bích Điệp một đầu quấn băng trắng, Tây Vương mẫu đã chạy ùa đến ôm chầm lấy nàng ta, đau lòng quở trách "Nha đầu này sao lại không cẩn thận để bị thương như vậy? Là ai làm ngươi bị thương? Mau nói để bản cung làm chủ, đòi lại công đạo cho ngươi".
Miệng thì đanh thép nói bâng quơ, nhưng mắt thì trừng lớn hướng về phía Lam Hi Thần cứ như ở đây, ngoại trừ y ra, ai cũng không có khả năng lọt vào nghi vấn.

Nhưng Lam Hi Thần căn bản không tâm đám người nọ đối với y có bao nhiêu toan tính, bây giờ tầm mắt chỉ lạnh lùng nhìn Nhiếp Minh Quyết vừa mới băng bó vết thương trên tay y xong đã quay qua hỏi han Bích Điệp. Rõ như ban ngày, trước mặt bao nhiêu người mà hắn còn như thế, như vậy sự thật chứng minh hắn ở sau lưng y lén lút qua lại nữ kia thì có gì sai? Có gì mà phải giải thích nữa?

Đông Phương Trường Nhật sau khi sắc xong thuốc bổ, còn chưa kịp đem tới để Lam Hi Thần uống đã phát hiện một đống ánh mắt không mấy thiện cảm dán lên người y, lời vừa rồi của Tây Vương Mẫu hắn cũng không có điếc mà không nghe thấy, hiển nhiên đứng về phía y đối với đám người Thần tộc phát sinh bất mãn "Thái độ của các ngươi là sao đây? Tốt nhất không rõ trắng đen thì đừng đem tội tùy tiện đổ lên đầu người khác". Tầm mắt lạnh lẽo đảo một lượt, cười khẩy "Nếu không, coi chừng lại giống Thác Tháp Thiên vương lần trước, "hiểu lầm" Băng Di tinh quân là gian tế, sau đó đem mặt mũi chính mình đi bôi tro tát trấu a!".
Thác Tháp Thiên vương nghe được lời này, giận đến chòm râu cũng muốn bay ngược, nhưng bởi vì chủ - mẫu tam giới vẫn còn đó, quả thực chưa đến lượt lão có thể lên tiếng.

Tây Vương mẫu cười như không cười "Đông Phương Ma quân nói vậy, làm bản cung ngược lại không đồng tình. Tại sao bản cung và Ngọc đế vừa mới nói chuyện với hắn xong, quay đầu dưỡng nữ của chúng ta liền bị thương nặng, mà hắn cũng xuất hiện trong thời điểm đó. Bản cung không tin đây là trùng hợp".

Đông Phương Trường Nhật làm bộ thảng thốt "Ồ, thì ra bà đang thắc mắc chuyện này? Vậy thì đơn giản thôi, muốn biết trắng đen thế nào, trực tiếp gọi Thổ địa tới thẩm vấn liền rõ. Có điều bản quân thấy không yên tâm, Thổ Địa là người của Thần tộc, ai biết trước các ngươi có thông đồng với nhau hay không mà đổi trắng thay đen làm hại người vô tội?" Hắn chép miệng "Với lại, bản quân đang lo ngại thay cho Thần tộc các ngươi dưỡng ra một vị Thiên Nữ quá là không biết xấu hổ, có thể cùng nam nhân sắp đại hôn hẹn nhau tới một nơi rất chi là dơ bẩn!".
Tây Vương mẫu cứng họng "Đông Phương Ma quân, ngươi.....".

Nhiếp Minh Quyết cau mày "Được rồi! Đều là quân chủ quân hậu, đôi co như vậy còn ra thể thống gì? Chuyện này, bản quân lấy danh dự ra đảm bảo, không phải lỗi của Băng Di".

Đông Phương Trường Nhật nghiêng đầu khiêu khích "Sao nào? Đế quân sợ bản quân nói ra, đến cả ngươi cũng mất thể diện? Nếu bản thân không làm, cần gì phải đón đầu chặn đuôi?".

Nhiếp Minh Quyết không đáp mà liếc xéo hắn một cái.

Bích Điệp vội vàng khuyên nhủ Tây Vương mẫu "Đế quân nói phải đó dưỡng mẫu! Đều trách Điệp nhi không cẩn thận mới bị thương, lại còn làm liên lụy đến Băng Di tinh quân. Mau mà hai người họ không trách cứ Điệp nhi, mà đế quân cũng đã phục dược giúp Điệp nhi rồi, dưỡng mẫu không nên làm căng thẳng a!".
Tây Vương mẫu tỏ ra cảm kích "Ôi, thì ra là đế quân mang theo Điệp nhi tới đây, còn tận tình bồi nàng phục dược, người làm mẹ nuôi như ta không biết nên cảm tạ bao nhiêu cho đủ".

Nhiếp Minh Quyết phất tay "Không cần cảm tạ! Chuyện nên làm!".

Vốn chỉ là mấy câu xã giao bình thường, nhưng đột nhiên khiến không khí trở nên nặng nề, chư thần tiên có mặt ở đó từ tùe châu đầu ghé tai, xôn xao bàn tán.

"Đế quân có phải quan tâm quá tốt với điện hạ không?".

"Đúng vậy, lúc trước vẫn còn lạnh nhạt, sao bây giờ lại thay đổi thái độ? Chẳng lẽ chuyện kia......".

"Chớ nói bậy! Ngươi xem "Thánh hậu" tương lai còn đang ngồi đó, sắc mặt kém như vậy nhất định là chưa biết, mà chưa biết thì chưa chắc chắn".

"Còn phải đợi chắc chắn nữa sao? Thái độ của đế quân quá nửa là khẳng định nghi vấn rồi! Có điều, điện hạ là Thiên Nữ của Thần tộc, thực sự phải hạ mình trước một người phàm, biến thần tiên chúng ta cúi đầu với đám phàm phu tục tử?".
"Hầy! Lúc trước ngang vai với một con khỉ đá, ông đây đã ngấm không nổi, bây giờ còn phải hạ mình trước một người dựa vào vẻ bề ngoài mới thành phượng hoàng, thật là không cam tâm!"

"Không cam tâm cũng phải cam tâm! Lẽ nào bây giờ ngươi muốn đế quân đảo lộn phân vị?".

"Đảo lộn phân vị thì người kia vẫn là Thánh phi đứng cao hơn chúng ta mấy cái đầu. Theo ta thấy hoặc là thoái hôn, hoặc là phế bỏ thân phận Thánh hậu.....".

"Các ngươi nói đủ chưa? Chuyện nhà của bản quân khi nào đến lượt miệng các ngươi nghị luận?".

Một tiếng quát giận dữ của Nhiếp Minh Quyết vừa vặn ngăn lại tất cả những lời xì xầm. Ngoại trừ Lam Hi Thần và Đông Phương Trường Nhật, không ai là không quỳ xuống, không ai là không nhận lỗi xin hắn bớt giận.

Bên cạnh đó, còn có một màn đặc sắc không kém.....
"Băng Di tinh quân, ta cầu xin ngươi ban chết cho ta!".

Lam Hi Thần đối diện với hành động lao nhanh từ trên sập tre tới chân mình rồi quỳ rạp xuống cầu tình của Bích Điệp, không thích ứng được mà lạnh lùng nói "Thiên Nữ điện hạ, ta tự hỏi ngươi đã làm gì khiến ta phải suy xét ban chết cho ngươi?".

Bích Điệp thở một hơi thật sâu rồi lấy tay ôm mặt, khóc nức nở "Đều là lỗi của ta! Ta cũng vì quá si tình với đế quân nên mới muốn trước khi đế quân thành thân, nói vài lời dứt khoát cho nhẹ lòng. Ai ngờ ta vụng về làm bản thân mình trượt chân rơi xuống nước, cô nam quả nữ thị phi rất nhiều, ta không muốn về sau nghe thấy đàm tiếu, cũng không muốn ảnh hưởng tới ngươi và đế quân, làm bản thân sống không bằng chết!".

Đông Phương Trường Nhật vỗ tay bôm bốp "Hay! Miệng nói không muốn dính đến thị phi, nhưng bản thân gây ra thị phi cũng ghê gớm lắm! Diên Ân, ngươi càng ngày càng khiến bản quân mở mang tầm mắt a!".
Bích Điệp nghe hắn nói như thế, cơ hồ là rùng mình, nhưng rất nhanh mềm yếu ngã bệt xuống đất, "Ma quân nói gì, thần nữ không hiểu! Thần nữ chỉ cảm thấy mình gây ra hiểu lầm này thật lớn, tự biết hổ thẹn, lại nghĩ nếu có người con nuôi tai tiếng như thần nữ đây thì may này dưỡng phụ dưỡng mẫu phải đối diện làm sao với tam giới? Chi bằng để Băng Di tinh quân trừng trị đích đáng, vừa khiến hắn và đế quân xóa bỏ hiểu lầm, vừa khiến Thần tộc không phải mất mặt a!".

Tây Vương mẫu tức đến mặt phát xanh "Nha đầu ngốc! Ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Bản cung đã mất ái nữ ruột thịt là Long Kiết, sao bây giờ còn có thể để mất ngươi?".

Ngọc đế so với thê tử nhà mình cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu, liếc nhìn Lam Hi Thần từ đầu tới cuối không một động thái, trong lòng ông sớm đã bực bội vô cùng, bây giờ chỉ có thể dụng hết sức tác động thẳng lên Nhiếp Minh Quyết "Bẩm đế quân, xin đế quân nghĩ tình ngươi cũng có dưỡng nữ là Thụy Mẫn công chúa mà đồng cảm với ta và Tây Vương mẫu, chuyện này cầu ngươi cho một đường giải quyết tốt nhất, để tránh khiến Băng Di tinh quân phiền lòng, và cũng để chúng thần tử không nổi lên đồn đoán vô căn cứ. Ngài cứ coi như thực hiện lời hứa ân huệ lúc trước với Điệp nhi, có được không?".
Lam Hi Thần càng nghe càng chói tai. Bây giờ thì y mới hiểu, thì ra ngoài giả dối, tất cả chính là mưu kế chất chồng mưu kế. Chỉ sợ ngay đến chuyện bọn họ mời y hôm nay lên Thiên Đình nói chuyện cũng là một phần trong tầng lớp mưu kế kia.

Nhìn Bích Điệp hướng Nhiếp Minh Quyết ánh mắt thập phần vi diệu, đủ cho thấy lời hứa ban cho ân huệ trước kia của Nhiếp Minh Quyết, tưởng như vô tình ban thưởng lại hóa ra hữu ý đắc dụng.

Mà suy đoán này của Lam Hi Thần không phải là không hợp lý. Thậm chí Đông Phương Trường Nhật cũng nhìn ra được trọng điểm phía sau, câu môi cười lạnh "Ngọc đế, ngươi nói những lời đó thật là biết chọn đúng người đúng thời điểm a! Lúc trước Long Kiết công chúa lấy Hồng Cẩm, cũng không thấy các ngươi nhất trí như thế đâu. Cứ như Hồng Cẩm kia bất quá cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt may mắn được vào Bảng Phong thần, loại con rể không có tiền đồ này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn Chính Chương Thánh đế thì khác, nếu như được làm "đế trượng", thử hỏi còn phong quang nào lớn hơn cái mác cha vợ Thánh đế? Khi đó Thần tộc các ngươi coi như đứng đầu Thiên huyền Địa hoàng mất rồi! Đây là muốn một công đôi việc sao? Hoặc là nhiều việc hơn nữa mà bản quân đoán chưa ra?".
Ngọc đế cấp cho hắn vẻ mặt như người bị đào mộ tổ tiên, hừ lạnh mấy tiếng, tâm niệm thoáng cái xoay quanh, đối với Nhiếp Minh Quyết giọng điệu hòa hoãn "Đế quân, ngươi cũng là đấng cửu ngũ chí tôn, không cần đến phiên ta nói thì đế quân cũng biết xưa nay có quy tắc: quân vô hí ngôn. Chuyện đế quân đã nói, không thể không giữ lời. Ta hiện giờ thay mặt Thần tộc thỉnh đế quân tùy thời ban lệnh".

Nhiếp Minh Quyết quay đầu nhìn Lam Hi Thần, bắt gặp y thần sắc lãnh đạm mà nhìn hắn, khiến hắn khó xử không thôi "Hoán nhi, ngươi sẽ hiểu cho ta chứ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK