Mục lục
Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai mà ngờ được rằng Khương Lưu Huỳnh lại trực tiếp đánh cắp toàn bộ dữ liệu trong căn cứ và chuyển giao cho cấp cao của Hoa Quốc, sau đó cô còn cùng Hoa Quốc lên kế hoạch thực hiện một chiến dịch giải cứu, thành công cứu thoát 101 công dân bị bắt cóc trên đảo.

 

Tất nhiên, để bảo vệ cô khỏi sự trả thù của Mỹ, Hoa Quốc đã tự nhiên giấu nhẹm chuyện này đi, cho đến khi ký ức được tiết lộ thì họ cũng chẳng cần phải che giấu nữa.

 

Chuyện đã được cơ quan chính thức xác nhận thì ai dám nghi ngờ, người được quốc gia bảo hộ thì ai dám bôi nhọ.

 

Có thể nói, ngay khi thông báo này được công bố, toàn bộ các bài viết và bình luận tiêu cực về Khương Lưu Huỳnh lập tức biến mất, nhanh hơn nhiều so với hành động của An Tiểu Đức và mấy người kia.

 

Nghe tiếng gõ bàn phím dữ dội trong văn phòng dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn, Trần Vân chưa từng vui đến thế.

 

Toàn bộ nhân viên trong văn phòng đều mệt mỏi nhưng lại vui vẻ, An Tiểu Đức còn xúc động đến rơi nước mắt, thốt lên:

 

“Thật không ngờ chị Lâm của tôi lại ngầu đến vậy! Hồi nhỏ ở trong nước đã cứu người, lớn lên ra nước ngoài vẫn không quên cứu người, đúng là tấm gương cho thế hệ sau.”

 

“Chỉ tiếc là lại gặp phải một gia đình ăn thịt người như vậy…”

 

Nói tới đây, cơn tức lại bốc lên, mỗi lần nghĩ đến đều thấy không đáng cho Khương Lưu Huỳnh, cảm thấy số phận của cô thật bất công.

 

Trần Vân nhận ra người đàn ông có xu hướng òa khóc liền lập tức ném cho anh ta một gói khăn giấy, mắng:

 

“Có gì mà tiếc? Người nên tiếc là đám người nhà họ Khương kia, bỏ lỡ một người con gái, em gái tốt như vậy.”

 

Nhưng rồi một chuyện khó tin khác lại được đưa lên màn hình công cộng:

 

[Tại sao ảnh của Khương Lưu Huỳnh lại có khung màu đen? Người có cống hiến to lớn còn sống chẳng phải nên dùng khung đỏ sao? Có nhầm lẫn gì không vậy?]

 

[Nếu bạn không nói tôi cũng không để ý, nhưng lần trước có loại vinh danh này hình như đã là mấy chục năm trước rồi, thông tin này là thật hay giả? Chẳng lẽ Khương Lưu Huỳnh c.h.ế.t rồi?]

 

[Phì phì phì, các người đang nói linh tinh gì vậy? Chắc chắn là khung bị làm sai thôi, nếu Khương Lưu Huỳnh c.h.ế.t rồi thì sao còn bị trích xuất ký ức được?]

 

[Ơ… nhỡ là trích xuất từ trước, giờ chỉ đang chiếu lại thì sao? Phải biết rằng hôm qua Khương Lưu Huỳnh còn bị đưa vào ICU trước mắt bao người, sao hôm nay lại có thể livestream lành lặn như vậy được?]

 

ICU.

 

Trong vô số bình luận lướt qua, ánh mắt của Khương Thục bỗng dừng lại ở từ này.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Từ ấy liên tục lặp lại trong đầu bà, cuối cùng quay đầu cứng đờ hỏi Jack:

 

“Người này nói gì vậy? Là sao mà nói Khương Lưu Huỳnh hôm qua bị đưa vào ICU?”

 

Jack không ngờ mình đã để vợ cách xa màn hình vậy rồi mà bà vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ trên bình luận, rõ ràng hôm qua bà còn không nhìn rõ…

 

 

“Nói đi Jack! Nói cho em sự thật! Em muốn biết sự thật!”

 

Khương Thục giận dữ hét lên. Bà không quan tâm Khương Lưu Huỳnh có g.i.ế.c người hay phóng hỏa, cũng không để ý cô ấy là ca sĩ Mỹ hay gián điệp của Hoa Quốc, bà chỉ biết rằng bất kể Khương Lưu Huỳnh làm gì thì cô cũng là cháu gái của bà, là người thừa kế của nhà họ Khương. Chỉ cần bà còn sống, bà nhất định sẽ giúp cô xóa bỏ mọi thân phận, cả chứng cứ phạm tội.

 

Nhưng bây giờ… họ lại nói với bà rằng cháu gái bà đã vào ICU và đang nguy kịch sao?

 

Không! Bà không thể chấp nhận được điều đó.

 

Khương Thục vùng vẫy đứng dậy, không thể chịu nổi thêm một giây nào với sự bất an về điều chưa biết, bà phải gặp Khương Lưu Huỳnh ngay lập tức.

 

“Em yêu, em bình tĩnh đã! Sau khi kết thúc buổi livestream hôm qua… Lưu Huỳnh xuất hiện trong bệnh viện, chỉ là cổ tay bị trầy một chút thôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, em xem hôm nay cô ấy vẫn livestream bình thường mà?”

 

Jack đỡ vợ ngồi xuống lại, lần này ông không giấu giếm gì nữa mà kể ra toàn bộ những gì mình biết, sợ vợ không tin còn lấy ảnh từ truyền thông Hoa Quốc ra.

 

Tâm trạng căng thẳng của Khương Thục có phần dịu lại, nhưng bà vẫn không tin Jack hoàn toàn, mà nghiêng mắt hỏi lạnh lùng:

 

“Hồi đó anh nói thế nào?”

 

“Là tạm thời chưa tìm thấy đúng không?”

 

“Rõ ràng anh biết con bé ở bệnh viện, sao không nói cho em biết?”

 

Nghe xong, Jack lập tức cuống lên, người ông phái đi đúng thật là báo cáo như thế với ông, nên ông mới đi tìm Thần Ảnh, nghĩ rằng Thần Ảnh nhất định sẽ đưa Khương Lưu Huỳnh về nên mới không định để Khương Thục lo lắng.

 

Trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng khi mở miệng thì lại ngập ngừng, bởi vì… khi vợ nổi giận thì tốt nhất là đừng cãi lại.

 

Thế nhưng lần này lại ngoài dự đoán, “Nói đi chứ! Câm rồi hả?!”

 

Khương Thục thấy ông ta không trả lời thì càng thêm tức giận…

 

Ngay lúc Jack đang vắt óc suy nghĩ cách ứng phó thì tiếng hô từ màn hình lại vang lên:

 

“Có người muốn bỏ trốn!! Mau đuổi theo!”

 

Tiếng hét ấy lập tức thu hút sự chú ý của cả hai người.

 

Không biết từ lúc nào, Khương Lưu Huỳnh đã rời khỏi phòng thông tin, trong bóng đêm lướt đi như bóng ma. Góc quay cũng theo bước chân cô mà lên xuống chập chờn, điều khiến người xem càng thêm căng thẳng là phía sau cô còn có một người mặc đồng phục đang đuổi theo.

 

Nghe giọng nói của họ dường như đang nhầm tưởng cô là con tin đang bỏ trốn.

 

“Đoàng——”

 

Tiếng s.ú.n.g vang lên khiến tim mọi người cùng thắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK