• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tư Niên cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Với thực lực của Huỳnh Huỳnh, dù có bỏ lỡ một môn thi, cùng lắm cũng chỉ mất khoảng 100 điểm, sao có thể mất nhiều điểm đến thế?

 

Chẳng lẽ cô ấy học lệch, chỉ giỏi mỗi môn Toán?

 

Bảo là không thất vọng thì là nói dối. Không chỉ khán giả live stream thất vọng, mà ngay cả gia đình cũng cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ vì trước đó kỳ vọng quá cao, họ còn có thêm chút ít thất vọng pha lẫn.

 

Người duy nhất trong cả khán phòng tỏ ra vui mừng lại chính là Khương Chấn Thiên. Ban đầu ông nghĩ con gái mình chỉ là một đống bùn nhão, không ngờ vẫn còn chút hy vọng.

 

Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Khương Lưu Huỳnh nhanh chóng kiểm tra điểm từng môn.

 

Một dòng, lại một dòng hiện lên: Vắng thi, Điểm tối đa, Điểm tối đa, Điểm tối đa, Điểm tối đa… Cho đến môn cuối cùng – Ngữ văn.

 

“Làm sao có thể… chỉ 70 điểm.” Khương Lưu Huỳnh khẽ nói. Cô làm mới kết quả tới ba lần, cuối cùng với chút hy vọng mong manh, cô bấm vào xem bài thi để kiểm tra điểm trừ.

 

Trang đầu tiên hoàn hảo, không có một vệt đỏ nào. Vậy chỉ còn phần bài luận ở mặt sau. Quả nhiên, cô nhìn thấy dòng chữ trừ 50 điểm chói mắt.

 

Mọi người đều nhìn thấy bài luận với điểm 0 của Khương Lưu Huỳnh:

 

“Em không lớn, một tay tôi có thể nắm lấy; em cũng không nhỏ, vì em đã cho chị điểm tựa vững chắc nhất. Em là một con rắn, nhưng không phải thú cưng, mà là người thân của chị… Em về nhà rồi, chị cũng nên trở về thôi.”

 

Một khán giả tốt bụng đã tìm kiếm đề bài của năm đó:

 

“Đề bài năm ấy yêu cầu thí sinh viết về một câu chuyện cảm động nhất trong mười năm qua, với chủ đề về tình thân.”

 

Khán giả bắt đầu bùng nổ:

 

[Mười năm qua… người duy nhất cho cô ấy cảm giác tình thân là Thanh Thanh đã đồng hành với cô ấy hai năm sao?]

 

[Hu hu hu, Huỳnh Huỳnh của chúng ta đang nói lời tạm biệt với con rắn tên Thanh Thanh của mình, viết cảm động thế này mà nỡ lòng nào cho cô ấy 0 điểm!]

 

[Nhưng mà này, các anh chị ơi, đây là đề văn về tình thân. Cô ấy dù viết về cô Lâm, hay bịa ra một người mẹ cũng được, đằng này lại đi viết về một con vật. Không cho cô ấy 0 điểm thì cho ai?]

 

Khương Chấn Thiên lúc đầu ngẩn người trước loạt điểm tối đa và điểm 0 chói mắt đó.

 

Nhưng đến khi nhìn thấy bài luận con gái ông viết, bài văn cảm động nhất trong đời cô lại chỉ toàn nói về một con rắn, ông lập tức giận đến run rẩy:

 

“Thật là… thật là quá đáng! Chúng ta là người thân của Khương Lưu Huỳnh, thế mà nó lại đi viết về một con rắn? Coi trời bằng vung mà!”

 

Ông ta giận đến mức không nói lưu loát, nhưng chẳng ai thèm đỡ ông dậy. Thậm chí, người con trai ông tự hào nhất còn quay lại phản bác:

 

“Chúng ta chưa từng làm bất cứ điều gì khiến Huỳnh Huỳnh cảm động, thậm chí đến cả sự đồng hành cơ bản cũng không làm được. Chúng ta lấy tư cách gì xuất hiện trong bài văn của em ấy?”

 

Nói xong, Khương Tư Niên còn liếc nhìn kẻ đã đạp c/h/ế/t bạn… à không, người bạn thân của Huỳnh Huỳnh – Khương Thành Du.

 

Khương Thành Du lúc này cúi gằm mặt như một con đà điểu, đến mức tưởng chừng đầu anh ta đã chui hẳn vào trong quần.

 

Rất nhanh, bài văn “Khi chị ngoảnh lại, có em” của Khương Lưu Huỳnh trở thành chủ đề nóng trong các cuộc thảo luận của 10 tỷ người đang theo dõi livestream. Đồng thời, nó cũng khơi mào một cuộc tranh cãi lớn: “Có nên cho phép xuất hiện động vật trong bài văn về tình thân?”

 

Về việc liệu chủ đề của bài luận trong các kỳ thi quan trọng có nên liên quan đến tình cảm gia đình hay không cũng đã gây ra nhiều cuộc thảo luận sôi nổi. Rốt cuộc, không phải ai cũng có mối quan hệ gia đình đáng hài lòng.

 

Khương Lưu Huỳnh lặng lẽ gập máy tính lại. Nụ cười nhạt của cô không thể nói là cay đắng, nhưng tuyệt đối không có niềm vui, như thể đã chấp nhận số phận. Cô tin rằng đây là ý trời, rằng suất đặc cách duy nhất để được nhảy lớp của trường Đế Trung không liên quan đến mình, và rằng ba năm không phải là lâu. Ít nhất, cô vẫn có một ngôi trường cấp ba để theo học.

 

Ánh mắt Khương Lưu Huỳnh cuối cùng dừng lại trên hình dán hoạt hình dán trên máy tính. Cô khẽ chạm tay vào, ánh mắt đầy vẻ phức tạp khó hiểu. Ngay khi mọi người nghĩ cô sẽ giữ chiếc máy tính này làm của riêng mình, thì cô lại mang nó ra khỏi phòng, đặt nó ở phòng khách, rồi quay người rời đi.

 

[Thật ngốc, sửa xong rồi thì coi như là của mình, sao lại đặt trả về như thế!]

 

[Đúng vậy, bố của cô ấy đâu thiếu chút tiền đó, chỉ cần mua máy mới thôi. Giờ cô ấy không có tiền tiêu vặt, cũng chẳng có khả năng kiếm tiền, mau lấy lại đi!]

 

Hành động này không chỉ khiến mọi người tiếc nuối, mà còn thành công làm Khương Chấn Thiên không nói thêm được lời nào. Từng câu từng chữ ông ta nói ra trước đây đều bị thực tế phản bác hoàn toàn.

 

 

Nhưng điều quan trọng nhất không phải là những điều đó, mà là việc ông hoàn toàn không biết gì về tất cả. Từ tiền tiêu vặt , việc cô bỏ thi, đến việc Khương Tư Niên chất vấn ông về sự “quan tâm”, từng chuyện một đều chỉ rõ rằng ông ta đã không đủ quan tâm đến cô con gái này. Ngay cả việc cô bỏ thi, một chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không hay biết.

 

Nếu cô không bỏ thi, nếu ông ta quan tâm cô hơn một chút, liệu cô có thể đạt điểm tối đa, bài luận không bị lạc đề, và còn giỏi hơn cả Khương Oản Oản không?

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao đi nữa, Khương Lưu Huỳnh cũng là con gái của ông và Khương Nhược, sở hữu những gen ưu tú như vậy, dù lớn lên ở nông thôn, ông ta cũng không nên sớm phủ định cô.

 

Khi Khương Chấn Thiên đang chìm trong sự hối hận, âm thanh trong phòng live stream lại vang lên, nhưng lần này rất ồn ào.

 

“Đây là bản tin hàng ngày, phía trước chính là nhà của thủ khoa kỳ thi trung học lần này…”

 

“Xin chào mọi người, đây là tin tức hôm nay…”

 

“hihi, tôi là người dẫn chương trình của các bạn…”

 

Các giọng nói chồng chéo lên nhau, nhưng đại khái có thể nhận ra họ đều đến phỏng vấn Khương Oản Oản .

 

Khương Chấn Thiên lập tức gạt bỏ những suy nghĩ vừa nãy, mặc kệ cảm giác lạ lùng trong lòng, tự hào nhìn về phía màn hình.

 

Dù Khương Oản Oản có điên điên khùng khùng, nhưng không thể phủ nhận cô ta là một thiên tài. Nếu không phải sau khi vào cấp ba, cô ta cùng người anh trai lười biếng của mình đi đóng phim, có lẽ thủ khoa kỳ thi đại học cũng là của cô.

 

Còn Khương Lưu Huỳnh, nếu cô thực sự là thiên tài, thì sao lại trượt kỳ thi, thành tích kém mà lại không chịu học hành tử tế, còn đi dính vào mấy thứ nghệ thuật vớ vẩn đó.

 

 

Ngay khi Khương Lưu Huỳnh trong màn hình cúi mắt đầy thất vọng định quay về phòng, thì một giọng nói khác vang lên:

 

“Nghe nói lần này, người duy nhất trong tỉnh đạt điểm tối đa môn Toán cũng sống ở đây, có phải là thủ khoa không?”

 

Bước chân của Khương Lưu Huỳnh khựng lại, cô ngạc nhiên nhìn về phía cửa, dù cách tấm cửa chưa thấy được người, nhưng cô không ngờ mình là người duy nhất đạt điểm tối đa. Họ sẽ phỏng vấn cô sao?

 

“Vậy mình… có thể nói cho họ chuyện hôm đó Khương Oản Oản và giám thị đã vu khống mình không? Sau đó yêu cầu điều tra lại…”

 

Khương Lưu Huỳnh thì thầm tự nói.

 

“Này!”

 

Đột nhiên, một bóng người lao xuống từ tầng trên, vừa chạy vừa nói:

 

“Lẩm bẩm cái gì đấy? Đừng cản đường! Mau lăn về phòng của cô đi! Sắp lên TV rồi, tôi không muốn có cái mặt xấu xí của cô xuất hiện bên cạnh!”

 

Khương Lưu Huỳnh theo phản xạ lập tức bước sang một bên, còn Khương Oản Oản thì ngã sõng soài xuống đất.

 

“Á! Đau c/h/ế/t mất!”

 

Ai ngờ lần này, Khương Oản Oản không chịu đứng lên, nằm ngay đó vừa khóc vừa ăn vạ. Khương Lưu Huỳnh lập tức thấy không ổn, ngước nhìn lên hành lang phía trên.

 

Không ngoài dự đoán, Khương Chấn Thiên vừa hay xuất hiện ở khúc cua, nhưng ông chưa nhìn xuống dưới.

 

Khương Oản Oản rõ ràng đã tính trước, liền lớn tiếng khóc lóc:

 

“Hu hu hu… Chị, sao chị lại đẩy em nữa? Đau quá… Em thật sự không cố ý thi tốt hơn chị, em xin lỗi chị…”

 

Khương Lưu Huỳnh nhìn hai người, hít một hơi thật sâu, rồi cũng dứt khoát nằm xuống đất.

 

Khi Khương Chấn Thiên bước xuống lầu, ông tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng trước mặt:

 

“Các con? Các con đang làm gì thế? Oản Oản , không phải con nói có phóng viên đến phỏng vấn sao? Sao lại nằm lăn ra đất thế này?”

 

Hóa ra tai ông hơi kém, hoàn toàn không nghe được câu nói vừa nãy của Khương Oản Oản , đúng là màn diễn “múa rìu qua mắt thợ” với người mù.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK