• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn hình chợt tối sầm lại, rồi khi sáng lên, bên tai bỗng vang lên một tiếng gọi:

 

“Lưu Huỳnh! Lưu Huỳnh, mau tỉnh dậy! Kỳ thi đã bắt đầu rồi! Mau dậy đi!”

 

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng xuất hiện trong căn phòng nhỏ hẹp này, ra sức lay cô gái trẻ đang ngủ mê man trên giường.

 

Cho đến khi đôi mắt của cô chầm chậm mở ra, nhưng ngay cả khi tỉnh lại, dường như đó cũng không phải là điều tốt đẹp gì, bởi theo sau là cơn đau đầu nặng trĩu như bị búa đập.

 

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Lưu Huỳnh, em quên rồi sao? Hôm nay là ngày thi vào cấp ba đấy!”

 

“Không biết bố mẹ em… à không, những người trong nhà em rốt cuộc làm sao nữa? Sao lại không gọi em dậy?”

 

Nhắc đến bố mẹ, người phụ nữ chợt nhớ tới cảnh tượng trống trải khi vừa bước vào biệt thự, bất giác nghĩ rằng Khương Lưu Huỳnh không còn bố mẹ nữa, vội vàng sửa lời:

 

“Cô còn tưởng họ lại nhốt em trong nhà vệ sinh. Cô đã tìm khắp các nhà vệ sinh và phòng học trống trong tòa nhà… Thôi không nói những chuyện đó nữa, em mau dậy rửa mặt đi. Sau đó cô sẽ đưa em đi mua bữa sáng. Kết thúc môn này, em làm bài những môn còn lại. Bình tĩnh, biết chưa?”

 

Nghe đến bốn chữ “kết thúc môn này”, Khương Lưu Huỳnh đột nhiên mở to mắt, điên cuồng lắc đầu để xua đi cơn đau nhức, sau đó liếc nhìn đồng hồ báo thức, xác nhận giờ giấc đi xác nhận lại.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Đã chín giờ rồi…

 

Chín giờ mười lăm phút.

 

Làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ báo thức không reo?

 

Không, không thể nào. Rõ ràng cô đã đặt ba cái báo thức, làm sao có thể không cái nào kêu lên được?

 

“Làm sao có thể… Cô ơi, kỳ thi của em… kỳ thi của em…”

 

Khương Lưu Huỳnh như hóa đá, ngồi bất động trên giường, giống như mất hết khả năng phản ứng, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói đó.

 

Rồi cô bắt đầu cắn mạnh vào môi dưới, ra sức lắc đầu như muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn, nhưng nỗi hoảng loạn trong lòng vẫn cuộn trào như sóng biển, không thể kháng cự.

 

Giáo y (y tá trường) kinh ngạc nhìn thiếu nữ, người vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm. Đây là lần đầu tiên giáo y thấy Khương Lưu Huỳnh hoảng loạn như vậy trước mặt mình.

 

Giáo y nhanh chóng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:

“Không sao đâu, Lưu Huỳnh, không sao cả. Mới thi một môn thôi, bây giờ đi vẫn kịp làm bài những môn còn lại. Cô tin em chắc chắn có thể làm được.”

 

Nhớ lại trước đây, dù bị bạn bè bắt nạt hay bị giáo viên chủ nhiệm phạt, cô gái này dù toàn thân đầy thương tích cũng chưa từng biểu hiện chút đau khổ hay hoảng loạn, thậm chí còn thường xuyên an ủi ngược lại cô rằng đừng buồn.

 

Nếu không phải cô từng tận mắt chứng kiến một lần cô bị bắt nạt, có lẽ cả đời này sẽ không ai biết được.

 

Sự bình tĩnh và khả năng chịu đựng của cô suýt nữa khiến giáo y quên rằng Khuong Lưu Huỳnh vẫn chỉ là một học sinh,

một học sinh trung học. Mà điều quan trọng nhất với học sinh trung học chính là kỳ thi vào cấp ba. Bỏ lỡ kỳ thi vào cấp ba, làm sao có thể không hoảng loạn được chứ?

 

Nhưng ít nhất, vẫn còn kịp!

 

May mắn là hôm nay cô phát hiện ra sự vắng mặt của Lưu Huỳnh trong đoàn đưa đón thi cử! Và kịp thời lấy được địa chỉ nhà cô từ giáo viên chủ nhiệm.

 

 

[Tôi thật sự muốn phát điên rồi! Khương Diễm, tại sao cậu lại quay về chứ! Ở yên trong phòng bệnh của cậu không được sao? Vừa về liền gây họa cho Huỳnh Huỳnh của chúng tôi. Giờ thì hay rồi, việc quan trọng nhất với cô ấy lại bị chính người mà cô ấy tin tưởng nhất phá hủy.]

 

[Không biết vì sao, khi thấy giáo y đó ôm lấy Khương Lưu Huỳnh, tôi thực sự xúc động đến rơi nước mắt!]

 

[Đúng vậy, cuối cùng cũng có người nhớ đến cô ấy! Cô ấy không còn là đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi nữa!]

 

[Tôi nhớ ra rồi, năm đó khi Huỳnh Huỳnh bị Khương Tư Niên phạt quỳ đến ngất, chính giáo y đó đã chăm sóc cho cô ấy. Không ngờ lần này người gọi cô ấy dậy đi thi cũng là giáo y.]

 

Bên ngoài màn hình, khi Khương Diễm nhìn thấy cảnh tượng đó, các ngón tay của cậu ta siết chặt vào lòng bàn tay, như thể muốn đ.â.m xuyên qua da thịt.

 

Môi cậu ta không còn chút máu, trở nên nhợt nhạt đến đáng sợ, kèm theo những cơn run rẩy nhẹ.

 

Chính Khương Diễm đã khiến Khương Lưu Huỳnh bỏ lỡ kỳ thi vào cấp ba. Là cậu hại cô.

 

Trong lòng Khương Diễm giờ đây chỉ còn đầy ắp sự tự trách và hối hận. Đặc biệt là mỗi khi nhớ lại những ký ức Chị Huỳnh Huỳnh từng ôm lấy cậu, dỗ dành cậu, cậu lại càng cảm thấy bản thân không xứng đáng.

 

Khương Diễm khẽ mấp máy môi, ánh mắt đờ đẫn, hồi lâu không chớp mắt, cuối cùng nhẹ giọng thốt lên:

 

“Lâm Miêu Miêu… không cần cược nữa. Tôi thua rồi. Bất kể sau này Chị Huỳnh Huỳnh làm gì, chị ấy đều không sai. Người sai là tôi. Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi Chị Huỳnh Huỳnh! Em thật sự không biết…”

 

Lời nói của Khương Diễm dừng lại ở đó. Cậu muốn nói rằng mình không biết đó không phải là kẹo, muốn nói rằng cậu không biết người đã bên cạnh cậu suốt hai năm qua là Khương Lưu Huỳnh, muốn nói rằng cậu không biết Khương Oản Oản đã luôn lừa dối mình…

 

Nhưng cậu đã làm rồi, cậu làm tất cả những điều đó!

 

Tin nhầm người là cậu. Nhận nhầm người cũng là cậu. Chính cậu đã đưa thuốc an thần cho chị ấy.

Và đây chỉ là những việc anh gây ra trong hai năm qua. Sau này…

Cậu đã làm sai suốt bảy năm trời!

 

Tất cả những điều này, chẳng lẽ cậu có thể đổ hết lỗi cho Khương Oản Oản sao?

Liệu đổ hết lỗi cho cô ta, Chị Huỳnh Huỳnh có tha thứ cho cậu không?

 

Khương Diễm đau khổ ôm lấy đầu mình. Sau một hồi lâu, cậu mới ngẩng lên, nhưng còn chưa kịp nói một lời nào thì đã bị một cú đ.ấ.m mạnh như búa giáng xuống, khiến cậu ngã nhào xuống đất.

 

Là ai?

 

“Đồ khốn Khương Diễm! Hôm nay cho dù bị ghi lỗi lớn hay phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ, ông đây vẫn phải đánh cậu! Dám bắt nạt nữ thần của tôi! Làm nữ thần Huỳnh Huỳnh của tôi bỏ lỡ một môn thi!”

 

Một nam sinh mặc đồng phục giống cậu vừa buông lời dữ dằn, vừa liên tục giáng từng cú đ.ấ.m xuống.

 

Mà Khương Diễm, sau khi nghe thấy hai chữ

 

"Huỳnh Huỳnh", liền hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.

 

Cậu đáng bị như vậy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK