• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Oản Oản nói một lần nữa khiến khán giả không khỏi ngỡ ngàng, nhưng phần lớn mọi người lại tỏ vẻ hả hê.

 

[Cười c/h/ế/t mất thôi, mỗi lần nghe lời của Khương Oản Oản là lại kinh ngạc tám đời!]

 

[Sốt~ thành~ kẻ~ đần~ quá tuyệt! Não của Khương Tư Niên chắc hỏng từ đây rồi ha ha ha.]

 

[Xạo quá, rõ ràng não anh ta hỏng từ lâu rồi, đừng có đổ thừa sốt nhẹ ba mươi bảy độ, buồn cười quá! Còn nằm ngủ không tỉnh? Đúng là như heo mà!]

 

[Hóa ra cái vụ nấu canh mà Khương Nhị vừa nhắc tới là ý này à, ha ha ha, nấu c/h/ế/t anh ta luôn! Tôi thật sự biết ơn~]

 

Mặt Khương Tư Niên lập tức sa sầm, bác sĩ này rốt cuộc là kiểu gì! Sao lại không hiểu nổi một cơn sốt đơn giản như vậy?

 

Còn Khương Oản Oản, lại mong anh ta thành kẻ đần đến thế, mà cái vụ nấu canh rốt cuộc cũng chỉ là một mục đích ngu ngốc và ngây thơ!

 

Nhưng…

 

Chuyện “dùng m.á.u làm thuốc” là sao?

 

Anh ta nắm chặt tay, thầm nghĩ:

 

Nếu chuyện này cũng là giả, nhất định anh ta sẽ bắt Khương Oản Oản trả giá, lần này qua lần khác lừa gạt anh ta. Khương Oản Oản, một người ngoài, rốt cuộc lấy đâu ra can đảm để làm vậy?

 

Khương Thành Du lần này lại im lặng, không dám lên tiếng.

 

Góc quay trên màn hình đã chuyển sang Khương Lưu Huỳnh.

 

Đêm vẫn chưa khuya, cô không ngủ, mà đang ngồi bên bàn gỗ được đặt cạnh giường nhỏ, chăm chú lật sách bài tập.

 

Theo lý mà nói, đáng lẽ cô đã nghe được âm mưu của Khương Oản Oản, nhưng cô lại hoàn toàn thờ ơ, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, ngay cả tay cầm bút cũng không hề dừng lại, vẫn tập trung vào việc học.

 

Thái độ điềm tĩnh đến lạ thường của cô khiến Khương Tư Niên đang quan sát không khỏi cay cay sống mũi.

 

Giờ đây, Huỳnh Huỳnh… đã không còn để tâm đến anh ta nữa sao?

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trái tim Khương Tư Niên càng thêm đau đớn.

 

Oán hận dành cho Khương Oản Oản cũng theo đó mà tăng lên.

 

“Bốp bốp——” Một tiếng động lớn từ tai nghe kéo anh ta trở lại thực tại.

 

Khương Lưu Huỳnh vẫn không động đậy.

 

Ngay sau đó, lại có hai tiếng động lớn nữa…

 

Rất nhiều cư dân mạng đã bịt tai lại, rồi vừa gõ chữ vừa chửi:

 

[Khương Tư Niên, em gái anh nổ tung nhà bếp à!]

 

“Tôi không có loại em gái như vậy!” Khương Tư Niên lập tức phản bác.

 

 

 

Cuối cùng, Khương Lưu Huỳnh vẫn không nhịn được đứng dậy…

 

Khương Tư Niên thấy vậy lập tức mừng rỡ, nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy hy vọng, rồi lại nhìn cô đeo tai nghe vào.

 

Trái tim anh ta vỡ vụn, nhưng trái tim của cư dân mạng thì lại được xoa dịu:

 

[Hu hu hu, bé Huỳnh Huỳnh cuối cùng cũng biết tự bảo vệ mình rồi, tên anh trai khốn kiếp đó không đáng để cô cứu!]

 

[Vui quá, có cảm giác như con gái nhà mình lớn khôn vậy, Huỳnh Huỳnh cuối cùng cũng trưởng thành rồi!]

 

[Hả? Khương Lưu Huỳnh cứ thế mà mặc kệ à? Dù sao thì Khương Tư Niên cũng là anh ruột, Khương Oản Oản đâu phải người trong nhà, sao có thể mặc kệ, sao cô ấy cũng không quan tâm gì? Quá nhẫn tâm rồi!]

 

[Đồ ngu—— c/h/ế/t quách đi.]

 

Đúng lúc này, lại có một tiếng động lớn vang lên, nhưng lần này không phải bên ngoài, mà là trong phòng của Khương Lưu Huỳnh.

“Khương Lưu Huỳnh, ra đây! Anh trai tốt của cô bệnh rồi, ra mà nấu canh!”

 

Khương Oản Oản đứng ngoài cửa, giận đến mức vừa đ.ấ.m vừa đá, gào to hồi lâu, Khương Lưu Huỳnh mới chậm rãi bước ra mở cửa.

 

Đối diện với trạng thái bực tức của Khương Oản Oản, Khương Lưu Huỳnh vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh lùng đáp:

 

“Chỉ ba mươi bảy độ thôi, không c/h/ế/t được đâu, cũng không cần nấu canh. Nhưng nếu cô thật sự quan tâm, cho anh ấy uống thuốc cũng được, không thì chờ anh hai về đi.”

 

Nghe thấy câu này, Khương Oản Oản lập tức nghi ngờ, không khỏi liếc nhìn Khương Lưu Huỳnh vài lần, lẩm bẩm:

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Cô ấy làm sao biết là ba mươi bảy độ?”

 

Nhưng giờ Khương Oản Oản không còn tâm trí để nghĩ nhiều, liền kéo Khương Lưu Huỳnh ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:

 

“Tôi cứ muốn nấu, thì sao?”

 

Nhưng Khương Lưu Huỳnh nhất định không chịu, Khương Oản Oản không còn cách nào khác, tức giận chống nạnh nói với cô:

 

“Còn tôi đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp về cô với anh ấy, anh ấy mới đích thân đi đón cô về. Cô còn phải cảm ơn tôi đấy, bảo cô nấu giúp tôi một nồi canh thì làm sao?”

 

Khương Lưu Huỳnh lập tức sững người, kinh ngạc mở to mắt nhìn cô gái ngang ngược kiêu căng trước mặt mình.

 

Sao có thể…

 

Là cô ta?

 

“Đúng vậy, là Khương Oản Oản… đột nhiên tìm tôi, nói rằng Huỳnh Huỳnh sắp thi cấp ba, khuyên tôi đưa Huỳnh Huỳnh từ bệnh viện về nhà, bảo mấy ngày cuối hãy đối xử tốt với em một chút, để em thi tốt hơn, đừng làm mất mặt chúng ta…”

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, Khương Tư Niên tiếp lời câu hỏi trong ánh mắt của cô, nhỏ giọng giải thích.

 

[Khương Tư Niên, anh đúng là quá lợi hại, cái gì cũng không làm cho cô ấy, lại còn dám mong cô ấy mang vinh quang về cho gia đình các người?]

 

[Thật hết hồn, kết quả học tập kém là có thể phủ định toàn bộ giá trị một con người sao? Tôi thề, vừa rồi tôi còn khen anh ta thức tỉnh lương tâm, giờ thì phì phì phì, tôi rút lại ngay!]

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK