Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, đập tay xuống bàn, một người từ phòng bên cạnh bị đẩy ra.

Người đó chỉ còn chút hơi tàn, một mùi máu tanh nồng xộc lên, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc kêu lên một tiếng:

“Quản gia Duy Đức!”

Cô vội vàng xông đến muốn kiểm tra tình trạng vết thương của ông ta, nhưng lại bị vệ sĩ không biết từ đâu lao đến giữ chặt lại.

“Bỏ cô ấy ra”

Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn mang theo chút yếu ớt sau khi bị bệnh, nhưng khí thế trong đôi mắt đen không hề giảm đi. Mặc Lãng Thiên nhìn khuôn mật tái nhợt của con trai, trong lòng cuối cùng vẫn là không nỡ, liên xua xua tay.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới được thả ra, Mặc Tây Quyết kéo cô vào trong lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Lùi về phía sau anh.”

“Nhưng…..”” Ngôn Tiểu Nặc rưng rưng nước mắt nhìn quản gia Duy Đức đang bị thương nặng.

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc Tây Quyết nói rồi kéo cô về phía sau, bước lên hai bước, cúi đầu nói: “Ba, con xin lỗi ”

Mặc Lăng Thiên từ từ đứng lên, bước tới trước mặt anh, lạnh lùng nói hai câu: “Đúng là cái thứ không khiến người khác bớt lo! Hãy nghĩ tới mẹ của mày đi!”

Cả người Mặc Tây Quyết vô cùng chấn động, cơ thể cao lớn run rẩy như thể bị sét đánh.

Mặc Lăng Thiên bước qua phía anh, đôi mắt màu xám nhìn chăm chăm vào Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói sắc lạnh như đao gươm, khiến người ta cảm thấy như bị lăng trì: “Còn khiến A Quyết như vậy nữa, tôi sẽ cho cô biết thủ đoạn thực sự của tôi!”

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay lại, khẽ gật đầu.

Mặc Tây Thân cùng Mặc Lăng Thiên đi ra ngoài, Toàn

Cơ đi ra sau cùng, cô ấy thở dài một tiếng, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Không ngờ rằng ba vẫn bỏ qua cho cô, cô thực sự rất kỳ lạ, có lẽ người kỳ lạ luôn gặp may mắn bất ngờ.”

Cô ấy nói xong liền theo Mặc Lăng Thiên đi ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức đang bị thương nặng.

Ngô Tiểu Nặc vội vàng đến đỡ quản gia Duy Đức dậy, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, quản gia Duy Đức, ông thấy sao rồi?”

“Uh… Cô Ngôn không sao là tốt rồi.” Quản gia Duy Đức khó khăn nói: “Nếu không thì cho dù cậu chủ có tỉnh lại cũng sẽ không yên tâm.”

Ngôn Tiểu Nặc đỡ quản gia Duy Đức nằm xuống chiếc sofa đắt đỏ của Mặc Tây Quyết rồi quay qua nói với anh: “Mau gọi bác sĩ đến cứu ông ấy đi, ông ấy bị thương rất nặng.”

“Đã gọi rồi” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, tiến lên phía trước, nói với Duy Đức: “Ông vẫn ổn chứ?”

Quản gia Duy Đức khẽ mở đôi môi đã khô nứt, nói:

“Cậu chủ, Duy Đức vẫn chưa đến mức không chịu đựng được, ngược lại là cậu đó, không được như vậy nữa”

Mặc Tây Quyết không nói gì, đúng lúc này, bác sĩ đi đến.

Các bác sĩ nhẹ nhàng nhấc quản gia Duy Đức lên cáng, sau đó đưa ông ta ra khỏi phòng làm việc của Mặc Tây Quyết.

“Tại sao không để ông ấy chữa trị ở đây vậy?” Ngôn Tiểu Nặc rất tò mò.

Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Ở đây không có chỗ để phẫu thuật”

“Phẫu thuật?” Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt: “Vết thương gì nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật vậy?”

“Đừng hỏi nữa” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng: “Duy Đức sẽ ổn thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, chỉ cần là vết thương có thể chữa được thì sẽ không sao. Ngược lại là Mặc Tây Quyết, cô ôm chặt eo anh, cảm thấy mới trải qua một ngày một đêm thôi mà anh đã gây đi một vòng.

“Mặc Tây Quyết, sau này đừng như vậy nữa có được không?” Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới tìm được cơ hội nói với anh: “Em rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện.”

Nụ hôn của anh rơi từ trán, xuống má, rồi tiếp tục xuống tới môi cô, chuyển qua chuyển lại, vô cùng dịu dàng.

Mặc Tây Quyết nhìn cô. Từ lúc cô bước vào đến bây giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt đau khổ, anh không nhịn được bật cười: “Cô Ngôn, anh làm nhiều thứ như vậy cũng là chỉ muốn làm cho em cười, em cười một cái cho anh xem đi nào.

“Huyên thuyên, đáng ghét!” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đánh anh một cái: “Lúc này vẫn còn đùa được sao? Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Anh không biết là mình sẽ mất mạng sao?”

“Có thế làm cho em vui, cho dù có mất mạng cũng đáng mà.” Mặc Tây Quyết ôm chặt cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Sao em lại muốn chạy ra từ chỗ Tiểu Toàn vậy? Ba anh không dễ nói chuyện như anh đâu.”

Ngôn Tiếu Nặc thấp giọng nói: “Lỗi của em thì em phải nhận, em không thể để người vô tội chịu trừng phạt thay mình được. Mặc dù… mặc dù em đến muộn rồi ”

Nói đến câu cuối cùng, giọng cô chứa đầy sự áy náy và đau buồn.

“Được rồi” Mặc Tây Quyết hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ an ủi: “Đừng buồn nữa, Duy Đức không sao.”

“Vâng” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trán Mặc Tây Quyết đang toát mồ hôi lạnh và khuôn mặt tái nhợt của anh, lập tức cau mày, chỉ vào phòng ngủ nói: “Bây giờ anh lập tức lên giường năm cho em!”

Mặc Tây Quyết bị tiếng mắng bất ngờ của cô làm cho giật mình, cười khổ nói: “Cô Ngôn, anh vừa mới đỡ bệnh, xin em đừng như sói như hố thế chứ…

“Đồ vô lại! Muốn gì đây!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên: “Em đây là muốn anh đi nghỉ ngơi! Đi nghỉ ngơi!”

“Anh thấy tinh thân của em cũng không tốt, chúng ta cùng đi nghỉ ngơi đi…… Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc vào phòng ngủ.

Ngôn Tiểu Nặc nhấc chân lên, nhẹ nhàng đá anh một cái: “Ai nói muốn cùng anh nghỉ ngơi chứ, anh mau đi ngủ đi!”

“Aiya, đau quái” Mặc Tây Quyết cố ý ôm bên chân bị đá của mình, tỏ ra vô cùng uất ức: “Anh đã như thế này rồi mà em vẫn còn đá anh, đau quá! Không đi được nữa rồi”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh dọa, lập tức đi đến chạm vào chân anh, giọng nói đầy hoang mang: “Anh có sao không? Em chỉ đá nhẹ một cái thôi mà? Anh đừng dọa em chứ”

Cô chưa kịp nói xong đã bị Mặc Tây Quyết ôm vào trong lòng, đôi môi nhỏ bị đôi môi mỏng của anh khóa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK